Phi Lai Hoành Khuyển

Chương 72

Phương Trì mở cửa xe nhảy xuống nhìn qua xung quanh, không thấy ai, cậu giật giật quần, nhảy nhảy tại chỗ mấy bước.

"Cậu đừng có làm như thế," Tôn Vấn Cừ cũng xuống xe, "Ai không biết lại tưởng hai chúng ta vừa chơi xe chấn xong."

"Em nhưng lại muốn chơi xe chấn thật," Phương Trì chép miệng, "Nghĩ tới con xe này không phải của anh, chơi xe chấn không được tốt lắm, không thể làm gì khác là tàm tạm giải quyết vậy thôi."

"Cậu dọn dẹp qua lần nữa đi," Tôn Vấn Cừ chậm rãi xoay người, dựa vào xe, "Xem trên ô tô còn đời đời con cháu thất lạc của chúng ta không....Về rồi, đầu tiên phải rửa xe rồi mới trả được."

Phương Trì cười, chui vào ghế phụ rút hai tờ giấy ướt ra cẩn thận lau: "Hết rồi."

"Đi ăn cơm đi, đói bụng." Tôn Vấn Cừ nói.

Giờ trong nhà hàng chỉ có hai bàn khách đã ăn xong rồi còn đang nói chuyện, hai người bọn họ dễ dàng chọn được một chỗ bên trong góc dựa vào cửa sổ rồi ngồi xuống.

Phục vụ cầm thực đơn tới, Phương Trì đang định bàn bạc với Tôn Vấn Cừ xem gọi món gì, chưa kịp mở miệng, Tôn Vấn Cừ đã nằm úp sấp xuống bàn, nhắm hai mắt lại.

"Vậy em xem rồi gọi nhé?" Phương Trì nói.

"Ừ," Tôn Vấn Cừ đáp, "Tôi muốn ăn cá không có xương."

Phương Trì nhìn một lúc lâu, gọi cá quế, sau đó nhờ nhân viên phục vụ giới thiệu thêm hai món nữa.

Lúc nhân viên phục vụ rời đi rồi, cậu cảm thấy Tôn Vấn Cừ đã ngủ, lông mi cũng không rung.

Lông mi Tôn Vấn Cừ cũng rất dài, từ góc độ bên trán nhìn sang, lông mi nhìn qua còn rất ngoan ngoãn, chỉnh tề rủ xuống.

Phương Trì nhìn một lúc, không nhịn được đưa tay qua sờ rất nhẹ một cái.

"Ngứa tay thật," Lông mi Tôn Vấn Cừ nhấp nháy, hai mắt hé ra rồi nhắm lại rất nhanh, "Sờ thích không?"

"Còn nghĩ là anh đang ngủ kia," Phương Trì cười, nằm sấp lên bàn nhìn hắn.

"Đang ngủ bị đụng vào lông mi cũng dễ tỉnh chứ," Tôn Vấn Cừ tặc lưỡi, "Chẳng có thường thức gì cả."

"Thường thức này thật sự là không có," Phương Trì nói, "Em chưa từng chạm vào lông mi ai, cũng không ai chạm vào của em cả."

"Sau này ngày nào tôi cũng chạm." Tôn Vấn Cừ nói.

"Thôi đi," Phương Trì vừa nghe là lại thấy buồn, "Có phải ngày nào cũng ở cạnh nhau đâu."

"Không thế này mãi đâu," Tôn Vấn Cừ mở mắt ra, cằm gác lên cánh tay nhìn cậu, "Cậu tốt nghiệp rồi là được."

"Em có thể mua một căn nhà." Phương Trì cũng nhìn hắn.

"Ừ, tốt nhất là có cả sân," Tôn Vấn Cừ nói, "Trồng một đống hoa cỏ gì đó..."

"Vậy thì sân phải lớn thế nào?" Phương Trì hơi lo lắng, "Giá nhà ở vùng ngoại thành chắc em cũng không mua nổi."

"Còn có tôi mà." Tôn Vấn Cừ nói.

"Tiền của anh giữ lại đi," Phương Trì suy nghĩ, "Em thấy nếu như anh định cùng với chú Lượng Tử làm gì, chỗ tiền kia chắc cũng phải lấy ra chứ?"

"Nghĩ nhiều thật đấy." Tôn Vấn Cừ ngồi thẳng dậy, nhấp ngụm trà.

"Anh nghĩ hay không nghĩ cũng không nói với em, em đành phải tự mình nghĩ nhiều thôi, ngộ nhỡ anh chẳng nghĩ gì thì sao." Phương Trì nói.

Tôn Vấn Cừ nhìn cậu không nói gì, chỉ là vẫn luôn mỉm cười.

Nhà hàng Hà Đông Bảo giới thiệu cũng thật sự không tệ, giá cả không cao, mùi vị lại rất được, miệng kén chọn như Tôn Vấn Cừ còn khen là cá ăn rất ngon, canh cá hấp còn lấy trộn với cơm ăn.

"Đây là chỗ bạn học cậu giới thiệu à?" Tôn Vấn Cừ hỏi.

"Ừ," Phương Trì gật đầu, "Chính là đội trưởng đội leo núi em kể đó, cùng ký túc xá với Trình Mạc."

"Trình Mạc kia," Tôn Vấn Cừ nói, "Đã bắt sóng được với Tiếu Nhất Minh chưa?"

"Bắt được rồi," Phương Trì vừa nghĩ tới chuyện hôm qua là lại thấy buồn cười, rồi kể lại với Tôn Vấn Cừ, "Anh cảm thấy hai người bọn họ có hi vọng không?"

"Ai biết được, tôi cũng không biết hai người bọn họ, nhưng mà tốt nhất là có hi vọng," Tôn Vấn Cừ gọi nhân viên phục vụ tới tính tiền, "Nếu không cậu kia ngày nào cũng vòng tới vòng lui trước mặt cậu, không an toàn."

"Không an toàn đâu ra được," Phương Trì cười, vừa đưa tiền cho nhân viên phục vụ vừa nói, "Lực chú ý của anh ta đều đặt trên người Tiếu Nhất Minh rồi, chú ý đã bao nhiêu năm rồi."

"Vậy là tốt nhất, cậu nhanh chóng đổ thêm dầu vào lửa đi." Tôn Vấn Cừ cười nói.

Cơm nước xong xuôi lái xe về phía trường, điện thoại di động Phương Trì vang lên.

"Nhìn hộ em với." Phương Trì nói.

Tôn Vấn Cừ lấy điện thoại di động từ trong túi cậu ra xem: "Là Tiếu Nhất Minh, cậu ấy bảo, giờ đang là mùa du lịch, ngồi cáp treo lên núi tốt nhất là nên đặt vé trước."

Phương Trì cười: "Thấy không, nó còn lo lắng hơn cả em nữa, em mới chỉ nói ra miệng, còn chưa bảo nó tìm hiểu hộ em nữa."

"Vậy thì có cần đặt trước vé không?" Tôn Vấn Cừ nói.

"Chốc nữa hỏi lại nó xem làm thế nào," Phương Trì nói, "Anh vẫn ở lại khách sạn đợt trước được không?"

"Được." Tôn Vấn Cừ ngáp một cái.

"Anh rút cuộc đã bao nhiêu ngày không ngủ rồi?" Phương Trì nhíu mày.

"Giấc ngủ tôi vẫn luôn như vậy mà, tiếng động nhỏ là tỉnh rồi, ngủ không sâu." Tôn Vấn Cừ cười.

"Sao em không cảm thấy thế?" Phương Trì liếc mắt nhìn hắn, "Em cảm thấy anh ngủ sâu lắm mà."

"Không phải là vì có cậu bên cạnh à." Tôn Vấn Cừ cong khóe miệng.

Phương Trì thở dài.

"Yên tâm đi," Tôn Vấn Cừ lại ngáp cái nữa, "Không ảnh hưởng đến hoạt động ban đêm của cậu, có khi còn chẳng chờ được đến tối ấy chứ."

"...Hoạt động gì của em?" Phương Trì chép miệng.

Tôn Vấn Cừ cười không nói gì.

"Em cảm thấy hình tượng của em tan tành hết rồi," Phương Trì nói hơi đau lòng.

"Vẫn được," Tôn Vấn Cừ cười nói, "Giờ hình tượng của cậu, là chó hoang cầm cờ tiên phong, kim thương không ngã, hình tượng khỏe mạnh vậy còn gì."

"Anh được đấy!" Phương Trì hô.

Đến khách sạn dàn xếp xong xuôi rồi, Tôn Vấn Cừ đi tắm, Phương Trì gọi điện thoại cho Tiếu Nhất Minh, hỏi cậu xem đặt trước vé thế nào, Tiếu Nhất Minh đưa địa chỉ đặt vé cho cậu.

"Chốc nữa đi đặt vé trước đã," Phương Trì dựa vào bên cạnh cửa sổ, "Hai ngày nay mày có liên lạc với Trình Mạc không?"

"Có," Tiếu Nhất Minh nói, "Hôm qua anh ta gọi điện cho tao."

"Nói gì?" Phương Trì lập tức hỏi.

"Cũng không nói gì, hai người căn bản không quen thì còn có thể nói gì nữa," Tiếu Nhất Minh nói, "Anh ta nói "xin chào anh là Trình Mạc", tao nói "à, vừa khéo, anh biết giờ lên núi chơi cần chú ý gì không"?"

"...Ơ?" Phương Trì ngây người.

"Anh ta bảo nếu đi cáp treo thì phải đặt trước vé." Tiếu Nhất Minh nói.

"Sau đó thì sao?" Phương Trì hỏi.

"Sau đó thì dập máy." Tiếu Nhất Minh nở nụ cười.

"Hai người cũng hiền lành đấy, lần đầu tiên gọi điện thoại chỉ thảo luận chuyện người khác nên đi chơi thế nào à?" Phương Trì hơi buồn cười.

"Không thì nói gì nữa," Tiếu Nhất Minh cười nói, "Không nói cái đó tao chỉ còn nói được mỗi xin chào là không biết nói gì nữa... à, còn nói một lần tao đi làm thêm..."

Tám nhảm với Tiếu Nhất Minh một lúc, Tôn Vấn Cừ đã tắm rửa sạch sẽ đi ra, nằm sấp trên giường, bật tivi lên.

Phương Trì cúp điện thoại, ném điện thoại cái liền nhào lên người Tôn Vấn Cừ, vừa hôn vừa sờ hết người hắn một lúc, còn cứ thế cắn ra hai vết đỏ trên vai.

"Cứu mạng..." Tôn Vấn Cừ cười, lấy tay đỡ lấy cằm cậu.

"Em chỉ muốn sờ," Phương Trì gỡ tay hắn ra, ấn lại trên giường, tiếp tục công cuộc vừa hôn vừa gặm trên người hắn, "Muốn hôn một lúc, nắn một lúc, sờ một lúc..."

"Có rắm," Tôn Vấn Cừ cười, đập một cái lên lưng cậu, "Cậu yên ổn được như thế có mà tôi đi đầu xuống đất."

"Thật sự, em chỉ..." Phương Trì lại hôn xuống, cảm giác hơi thở của mình đã hơi gấp gáp, vểnh mông lên, "Hay là em đi tắm đã?"

"Cậu nghĩ là cậu vểnh lên thì tôi không biết cậu cứng à?" Tôn Vấn Cừ híp mắt lại, "Hôn mấy cái thôi cậu tắm làm gì, tôi không ngại, thật."

Phương Trì nhìn hắn chằm chằm, sau đó nhảy xuống giường, chạy vào buồng tắm.

Tôn Vấn Cừ nằm trên giường nở nụ cười một lúc, ngẫm lại liền đứng dậy cầm lấy cái túi Phương Trì vừa ném xuống đất, mở ra lật qua lật lại, lúc nhìn thấy lọ bôi trơn còn chưa bóc vỏ liền cười vui vẻ ngã xuống giường: "Phương Trì!"

"Hả?" Phương Trì thò đầu ra từ trong nhà tắm.

"Cậu bây giờ không còn biết xấu hổ là gì nữa rồi đúng không?" Tôn Vấn Cừ quơ quơ cái lọ trong tay.

"....Đệt." Phương Trì nhanh chóng chui lại phòng tắm, đóng sầm cửa lại.

Phương Trì biết là Tôn Vấn Cừ đang mệt rã rời, mà cậu vẫn không chờ nổi, cho nên tắm gội rất nhanh, xối người lung tung chà chà vài cái, quần áo cũng không mặc đã chạy ra ngoài.

Mà cứ một phút chốc như vậy, tính giờ cũng đã là năm phút đồng hồ, Tôn Vấn Cừ thì đã nằm úp sấp ngủ trên giường, một cánh tay còn thả xuống mép giường.

Phương Trì nhìn hắn như vậy, cảm giác rất không đành lòng, mà nhìn lại mình, cả người trần truồng, rục rịch trong người không dễ gì xối nước lạnh một lúc dập tắt đi được, giờ nhìn thấy Tôn Vấn Cừ lại một lần nữa bùng lên.

Cứ như vậy giương súng đứng bên giường nhìn chằm chằm Tôn Vấn Cừ, hơi băn khoăn.

Tôn Vấn Cừ trông có vẻ ngủ rất sâu đột nhiên hé hai mắt ra, sau đó khóe miệng liền cong lên: "Cơ bắp không tệ, đường cong cũng mượt..."

Phương Trì nhíu mày, cứ thế đi qua kéo quần hắn xuống, đè lên người hắn, dán sát bên tai hắn nói: "Anh cứ trêu em đi, rồi anh sẽ hối hận."

Tôn Vấn Cừ cười, vùng vẫy một lúc: "Nhìn bộ dạng này của cậu, không thể nào nhịn trêu được."

"Giống như em nhìn thấy anh là lại không nhịn được muốn làm đúng không?" Phương Trì vớ lấy cái lọ bị ném qua một bên, rất nhanh đã bóc ra, tay sờ xuống dưới: "Em thật sự là...nghẹn chết rồi..."

...

Lúc Trình Mạc gọi điện thoại tới, Phương Trì mới vừa thu dọn xong bãi chiến trường, đắp chăn lên cho Tôn Vấn Cừ, điện thoại di động vang lên làm cậu sợ hết cả hồn.

"Đệt," cậu nhỏ giọng nói, "Gọi tới sớm hơn mười phút chắc em cũng bị dọa cho liệt luôn."

Tôn Vấn Cừ hơi híp mắt lại nở nụ cười, cầm điều khiển từ xa tới đổi lại kênh: "Ai lại biết chọn thời gian thế."

"Trình Mạc," Phương Trì liếc mắt nhìn hắn, rồi nghe điện thoại, "Alo?"

"Cậu với anh cậu mai lên núi chơi đúng không?" Trình Mạc ngay cả alo cũng không thèm alo, cứ thế hỏi luôn.

"Ừ," Phương Trì đáp, "Sao?"

"Mua vé chưa?" Trình Mạc hỏi.

"Chưa, chốc nữa mua," Phương Trì nói, "Anh chỉ vì nhắc tôi chuyện này?"

"Đừng mua nữa," Trình Mạc nói, "Tôi mua xong rồi, bốn vé."

"Bốn vé...không đúng," Phương Trì sửng sốt, "Anh có ý gì?"

"Tôi mua vé rồi, sáng sớm mai hoặc là tối có thời gian thì tôi đưa cho cậu," Trình Mạc nói, "Cậu gọi cho Tiếu Nhất Minh đi cùng đi, cùng đi đến nơi rồi hai người chơi của hai người là được."

Phương Trì sững sờ nửa buổi mới hiểu được lời Trình Mạc nói: "Anh...hẹn thẳng nó không được à? Với cả nhỡ mà nó không có thời gian thì sao?"

"Tôi hỏi rồi, cậu ấy đi làm là ban ngày cuối tuần, với tối thứ hai bốn sáu, ban ngày ngày mai cậu ấy rảnh," Trình Mạc hỏi, "Còn nữa, cậu cảm thấy tôi hẹn thẳng cậu ấy, cậu ấy sẽ tới à?"

"Chắc là...sẽ không," Phương Trì thở dài, "Ai, anh cũng mất công thật."

"Không mất công, tôi rảnh lắm," Trình Mạc nói, "Cứ quyết định thế đi, cậu nhớ gọi cho cậu ấy đấy."

Phương Trì còn chưa kịp đáp, Trình Mạc đã dập máy.

Phương Trì cầm điện thoại di động nhìn chằm chằm, cả buổi cũng không biết nên nói gì cho phải.

"Làm sao thế?" Tôn Vấn Cừ thả điều khiển từ xa xuống, gối lên cánh tay hỏi.

"Trình Mạc..." Phương Trì nói, "Anh ta mua xong hết vé ngày mai rồi, bốn vé, bảo em gọi cả anh ta và Tiếu Nhất Minh cùng đi leo núi..."

Tôn Vấn Cừ vừa nghe thấy liền nở nụ cười: "Phái hành động à."

"Anh ta như vậy cũng không biết Tiếu Nhất Minh có chịu nổi không nữa," Phương Trì ngẫm lại liền cảm thấy buồn cười, "Tính tình Tiếu Nhất Minh chậm như con ốc sên."

"Bổ sung cho nhau," Tôn Vấn Cừ nói, "Rất tốt."

"Giống hai ta à?" Phương Trì nói.

"Ừ, chuyên gia làm màu và học tra," Tôn Vấn Cừ chậm rãi nói, "Thanh niên đàng hoàng tử tế và lưu manh..."

"Anh có thể khen em được một lần không?" Phương Trì thở dài.

Tôn Vấn Cừ suy nghĩ: "Trứng lười biếng và bận không đâu?"

"Còn có vần lắm," Phương Trì cười một lúc lâu, nhào lên giường ôm lấy hắn, "Ai, thôi, kệ đi, dù sao thì em có thế nào cũng là người anh chọn, đúng không?"

"Chủ yếu là tôi không tránh." Tôn Vấn Cừ gãi gãi tóc cậu.

"Là em không tránh chứ?" Phương Trì tặc lưỡi.

Tôn Vấn Cừ cười không nói gì.

"Aiii, để em gọi điện thoại cho Tiếu Nhất Minh." Phương Trì lại thở dài, "Sao cứ có cảm giác như em đang đi mai mối chèo chiến hạm thế này..."

"Ông mai tốt thời đại mới." Tôn Vấn Cừ nói, đưa tay muốn với lên tủ đầu giường lấy nước uống.

Phương Trì vừa ấn số vừa đi qua lấy nước đưa tới tay hắn.

Tôn Vấn Cừ nhận lấy nước rồi uống một ngụm: "Lượng hoạt động lấy mỗi cốc nước cũng bị giành mất, sớm muộn gì cũng béo chết thôi."

"Giờ anh vẫn còn thoải mái không gian lắm," Phương Trì lại sờ trên người hắn mấy cái.

Tiếu Nhất Minh nghe điện thoại, Phương Trì hơi do dự rồi vẫn nói thẳng chuyện Trình Mạc gọi điện tới, hỏi Tiếu Nhất Minh có đồng ý mai đi cùng không.

"Đi chứ." Tiếu Nhất Minh nói, "Tao ngày mai cũng không có việc gì, còn định đến đâu ăn chực bữa cơm đây."

"Vậy thì được, mai bọn tao qua đón mày, mày chờ điện thoại của tao." Phương Trì nói.

"Ừ," Tiếu Nhất Minh đáp, "Tao cần chuẩn bị gì không?"

"Không cần, mày đừng có mặc quần shorts đi tông là được." Phương Trì nói.

"Ai. Khỏi nói cái này cũng được." Tiếu Nhất Minh nở nụ cười, "Tao có mấy khi mất hình tượng như thế đâu."

Nói chuyện điện thoại xong, Phương Trì lại nằm xuống giường, nằm cùng Tôn Vấn Cừ chờ tới giờ cơm tối.

Tôn Vấn Cừ đang ngủ, cậu cũng ngủ một lúc, mà rất nhanh lại tỉnh, luôn cảm thấy trong tiềm thức như đang nhắc nhở mình, đừng ngủ, chỉ có thời gian vài ngày ở cạnh nhau như vậy, không ngắm kỹ mà chỉ ngủ quá lãng phí...

Cậu xem tivi hai mắt rồi lại quay đầu ngắm Tôn Vấn Cừ hai lần.

Gần tới sáu giờ, Trình Mạc gửi tin nhắn lại hỏi cậu ở đâu định đưa vé cho cậu, cậu mới hơi di chuyển, lấy điện thoại qua nhìn, trả lời lại Trình Mạc bảo y đến trước cổng trường.

Lúc cậu xuống giường mặc quần áo, Tôn Vấn Cừ trở mình tỉnh lại, hỏi một câu: "Đi đâu thế?"

"Đến cổng trường lấy vé," Phương Trì nói, "Anh ngủ đi."

"Không ngủ nữa," Tôn Vấn Cừ bóp trán, "Ngủ lâu quá đầu cũng khó chịu theo, tôi đi cùng luôn, tiện thể ăn cơm, tôi đói rồi."

"Được." Phương Trì cười, đi qua hôn hắn một cái.

Trình Mạc đi xe đạp chờ trước cổng trường, nhìn thấy hai người bọn họ đi tới, xuống xe chào một tiếng: "Chào anh."

"Ngày mai lúc qua đưa luôn cho tôi không được à?" Phương Trì nhận lấy vé y đưa cho.

"Ai biết có thể thay đổi gì không, ngộ nhỡ cậu ấy đột nhiên tự mình tới thì sao," Trình Mạc nói, "Không thể lần nào cũng để cậu ấy nhìn ra được dấu vết chứ."

"Anh nghĩ là như thế sẽ không có dấu vết gì được à?" Phương Trì cười, "Với cả tôi cũng đã nói thẳng với nó rồi, là Trình Mạc bảo tôi gọi cho nó."

Trình Mạc nhìn cậu chằm chằm: "Cậu bán tôi nhanh như thế?"

"Đương nhiên, đó là anh em tôi, nếu bán ai thì đương nhiên phải bán anh rồi," Phương Trì xoa mũi, "Dù sao nó cũng đồng ý rồi, mai anh cố gắng một chút, sau này tự hẹn thẳng đi."

"Cảm ơn, vậy cậu với anh cậu đi ăn cơm đi," Trình Mạc vỗ vai cậu, lại nhìn Tôn Vấn Cừ, "Anh, hai người đi ăn cơm đi, anh gầy hơn lần trước rồi, ăn nhiều một chút."

Trình Mạc đi rồi, Phương Trì trừng bóng lưng y đến nửa buổi mới chép miệng: "Sao em lại muốn chạy nhanh hết sức đuổi theo đánh anh ta thế nhỉ?"

"Tôi không gầy đi à," Tôn Vấn Cừ hỏi.

"Anh gầy đi có một tí như thế," Phương Trì dùng hai ngón tay chụm lại, "Em ngày nào cũng nhớ anh mới nhìn ra được, anh ta tổng cộng mới nhìn anh có hai lần, sao lại biết được anh gầy! Mịa!"

Tôn Vấn Cừ nở nụ cười: "Dấm chua bên ngoài dải ngân hà cũng bị cậu liếm được lại..."

"Em ngay cả Tiểu Tử với Hoàng tổng cũng ghen được, huống hồ là người," Phương Trì chậc một tiếng, quay người va nhẹ vào vai Tôn Vấn Cừ, "Đi thôi, đưa anh đi ăn xiên nướng."

Lúc ăn xiên nướng, Phương Trì gọi hai chai bia, hai người vừa nói chuyện vừa uống, ăn liên tục được tới hơn chín giờ.

Phương Trì không nói chuyện được nhiều với bạn học, uống rượu cũng chỉ là im lặng uống, mà lúc ở cùng Tôn Vấn Cừ, cậu lại nói được nhiều hơn.

Chuyện trong ký túc xá, chuyện bạn học, chuyện trong trường, vừa nhìn thấy Tôn Vấn Cừ, cậu liền cảm thấy cái gì cũng muốn nói.

"Sau khi cậu nghỉ xong, thì làm ở câu lạc bộ à?" Tôn Vấn Cừ hỏi.

"Ừ, em gọi điện nói xong rồi," Phương Trì nói, "Trước đây chưa làm huấn luyện viên bao giờ, còn toàn là trẻ con, không biết có làm được không nữa."

"Trẻ con dễ dạy," Tôn Vấn Cừ nói, "Cậu đầu tiên cứ thể hiện tài năng ra, cho chúng nó lác mắt, là dễ dạy rồi."

"Đó là nếu như không có đứa trẻ con nào như em," Phương Trì nở nụ cười, "Lúc em học cấp hai là bắt đầu tập, lúc đó cũng đã không đặt huấn luyện viên kia của bọn em vào mắt rồi, còn không bằng em."

"Huấn luyện viên bây giờ của cậu tên là Trần Hưởng đúng không, anh ta giỏi lắm à?" Tôn Vấn Cừ cười hỏi.

"Không phải giỏi lắm, nhưng anh ấy dạy người khác rất tốt," Phương Trì cười ha ha, "Với cả mắng người cũng rất giỏi, em vừa mới đầu sợ anh ấy lắm."

"Cậu tốt nghiệp rồi muốn tới chỗ anh ta à?" Tôn Vấn Cừ nhìn cậu.

"Muốn," Phương Trì gật đầu, "Em định như này, đầu tiên đến đó làm, người ở đó đều quen rồi, em bắt tay vào làm cũng dễ, học thêm một chút hiểu thêm một chút, sau đó... anh đừng cười em đấy."

"Cười cậu cái gì?" Tôn Vấn Cừ nhấp một ngụm bia.

"Sau đó em định tự mình làm," Phương Trì nói, "Cái này vừa mới bắt đầu làm cũng không cần nhiều sân bãi lớn, ngoài trời hay trong nhà cũng đều được, một bức tường là có thể làm được rồi."

"Rất tốt," Tôn Vấn Cừ gật đầu, "Cũng coi như là phù hợp với ngành học của cậu."

"Đầu tiên phải tích góp đủ tiền đã." Phương Trì suy nghĩ.

"Cậu có thể tìm chú Lượng Tử đầu tư." Tôn Vấn Cừ cười nói.

"Vậy à?" Phương Trì hai mắt sáng rực, "Cũng đúng, em còn không nghĩ tới tìm chú, nhưng mà em phải chuẩn bị cẩn thận đã rồi mới nói được, nếu không sẽ lừa người... Sao anh không bảo em tìm anh đầu tư?"

"Tôi sợ cậu lại lo tôi không kiếm được tiền," Tôn Vấn Cừ cong khéo miệng, "Tiền của Lượng Tử là có sẵn."

"Em không lo anh không kiếm được tiền," Phương Trì chậc một tiếng, "Em là lo cho anh cứ sống tùy tâm như thế, ngộ nhỡ không vui cái lại bỏ dở."

Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, dựa vào ghế nhìn cậu nở nụ cười nửa buổi mới nói một câu: "Sẽ không."

Lúc đi từ quán thịt nướng về khách sạn, Phương Trì cảm thấy bước chân mình rất khoan khoái, ngày hôm nay chỉ uống có hai chai bia, không đến mức để cho bước chân mình lâng lâng đến vậy.

Chủ yếu là vì được ở cùng với Tôn Vấn Cừ, chỉ cần được nhìn thấy Tôn Vấn Cừ, cậu liền cảm giác mình chỉ cần vỗ vỗ hai cánh tay là bay lên được.

Lúc đi qua trường học, Tôn Vấn Cừ cùng cậu về ký túc xá cầm quần áo thay, mọi người trong phòng ký túc đã đi về gần hết, chỉ còn lại Lý Tranh, ngày hôm nay cũng chạy tới chỗ anh nó.

Phương Trì ở ký túc xá ôm Tôn Vấn Cừ lại hôn lại sờ mà giằng co một lúc, Tôn Vấn Cừ có hơi bất đắc dĩ dựa vào bàn: "Tôi hô hoán lên bây giờ."

"Hô đi." Phương Trì cười, buông lỏng hắn ra.

"Ai đến..." Tôn Vấn Cừ đột nhiên cao giọng hô.

Phương Trì sợ hết hồn, nhanh chóng bịt miệng hắn lại: "Anh điên rồi à! Phòng khác còn có người đấy!"

"Cậu bảo hô mà." Tôn Vấn Cừ nói trong lòng bàn tay cậu.

"Đi đi đi đi." Phương Trì cầm quần áo kéo tay hắn rồi ra khỏi phòng ký túc, "Anh về đi ngủ đi."

Phương Trì cả đêm đều rất ngoan ngoãn, trở về khách sạn rồi, Tôn Vấn Cừ dựa vào hai cái gối xem tivi, cậu chỉ nằm bên cạnh ôm eo Tôn Vấn Cừ.

"Cần gối không?" Tôn Vấn Cừ hỏi cậu

"Không cần," Phương Trì kề sát miệng trên eo hắn, "Tư thế gì em cũng ngủ được, đầu dốc ngược xuống cũng ngủ được."

"Tôi cũng ngủ, buồn ngủ chết đi được." Tôn Vấn Cừ rút một cái gối ra nhét xuống dưới đầu cậu.

"Này," Phương Trì sửa sang lại gối, tắt tivi và đèn đi, sau đó một lần nữa ôm lấy hắn, "Hai hôm nay anh để Hoàng tổng ở đâu?"

"Thím cậu đang hầu hạ." Tôn Vấn Cừ nói.

"Có nói với thím là con mèo này không thể ra ngoài được không? Ra ngoài rồi chắc chắn sẽ chạy," Phương Trì hơi lo lắng, "Dù là bây giờ béo rồi, chạy không nhanh..."

"Yên tâm đi, ngày nào cũng thắt nơ con bướm ôm trong tay." Tôn Vấn Cừ cười.

"...Nơ con bướm?" Phương Trì cười vui vẻ, "Đời mèo của Hoàng tổng cũng nhấp nhô thật."

"Đúng rồi, nói rõ trước," Tôn Vấn Cừ nghiêng đầu đi, "Mai tôi không leo núi, không có đường xe cáp treo tới được tôi cũng không đi, chỗ nào đường quá dài tôi cũng không đi, cậu mà chạy lung tung, tôi sẽ ở tại chỗ chờ cậu."

"Em không chạy lung tung," Phương Trì hôn hắn một cái, "Anh ở chỗ nào em sẽ ở chỗ đó, chỉ có thời gian mấy ngày thôi, em phải quý trọng."
Bình Luận (0)
Comment