Không quá khó khăn đối với hai kẻ mạnh tiên thiên trượt từ trên vách núi xuống sơn cốc. Trong sơn cốc ngoại trừ những tảng đá lớn nhỏ nằm rải rác khắp nơi ra, không có thêm bất kỳ thứ gì nữa.
Cả hai nhanh chóng tiếp cận tới khu vực trung tâm của sơn cốc, nơi có rất nhiều đá tảng vây quanh. Chỉ là khi tiến sát tới gần, vẫn không thấy hình bóng Thất Sắc Quả như lời nói của Lâm Thu Nguyệt đâu cả.
“ Tên khốn liên lạc chúng ta tập trung ở nơi này, thế mà giờ vẫn chưa thấy mặt của hắn đâu cả, rốt cuộc là muốn gì đây??” Trong lúc Dương Kiệt định lên tiếng hỏi Lâm Thu Nguyệt, phía sau một tảng đá khá to đột nhiên vang lên giọng nói của một người dường như đã nghe qua từ đâu thì phải.
“ Là ngươi??” “ Là các ngươi ??!!”Chỉ thấy ba bóng người từ phía sau tảng đá bước ra, nhanh chóng phát hiện có thêm vị khách không mời mà tới, hai bên kinh ngạc kêu hét lên.
Người xuất hiện ngay tại nơi này không ai khác chính là đệ tử dẫn đầu của Thiên Kiếm Tông, Ngạo Văn Long. Phía sau lưng hắn còn dẫn thêm hai đệ tử khác nữa cũng là người “quen cũ” của Dương Kiệt, chính là hai trong ba tên đã bị anh ta chơi khăm, cướp Càn Khôn Trúc Thể Quả ngay trước mũi.
Vì sao lúc này chỉ còn hai tên với bộ dạng cực kỳ thê thảm, chắc tên còn lại đã chết dưới miệng của con ma thú “tê giác” kia rồi chứ gì.
Tất nhiên, Dương Kiệt nhận ra chúng, còn chúng không thể nào biết được “con heo mập” ở trước mặt chính là kẻ thù trời đánh không đội trời chung của chúng.
“ hahaha, thế là hiểu cả rồi, thì ra mục tiêu sẽ xuất hiện ở nơi này, hèn chi tên khốn đó hẹn mình tới đây. Chỉ là giờ vẫn chưa thấy hắn xuất hiện, định chơi trò mượn dao giết người, đục nước béo cò sao? Mày suy nghĩ hơi bị nhiều đấy.” Ngạo Văn Long chỉ khẽ ngơ người một cái, nhanh chóng hiểu ra vấn đề, há há cười lớn.
“ Lâm sư tỷ, vì ….” “ Thanh Liên Cuồng Vũ Chưởng ~~~!!”
Pằng ~~~~~~~!! Rầm ~~~ rầm ~~~~ !Phục ~~~~~~~~~~~!!
Không thể tin nổi Lâm Thu Nguyệt đứng ở phía sau Dương Kiệt đột nhiên ra tay, một cú chưởng tuyệt học ấn thẳng vào lưng anh ta. Dương Kiệt trực tiếp bị đánh bay ra xa, tông gãy vài tảng đá gán đường rồi té ngã xuống đất, máu từ trong miệng phun bắn ra, mang theo vẻ mặt khó tin nhìn chằm chằm vào Lâm Thu Nguyệt đang mang theo vẻ mặt lạnh lùng xa lạ.
“ Lâm sư tỷ, vì sao~~~!!??” Dương Kiệt gần như gào thét lên vì phẫn nộ, Cái cảm giác bị bạn bè bán đứng tuyệt đối không dễ chịu chút nào, đặc biệt là người mà mình vừa mới cứu mạng nữa chứ.
“ Hahaha, đồ ngốc, có thế mà cũng chưa hiểu sao? Ngay từ đầu Lâm sư muội đã là người của ta. Chẳng là là nước cờ ta đã cài ở bên cạnh ả Diệp Tuyền, với mục đích theo dõi nhất cử nhất động và âm thầm bảo vệ ả mà thôi. Chỉ là không ngờ ả đê tiện bẩn thỉu đó dám phản bội ta, đi chung với thứ phế vật như ngươi, sau khi xử lý ngươi xong, sẽ tới lượt ả ngay thôi.” Đúng lúc này, giọng nói của Lăng Hàn Phong vang lên ngay trên vách núi ở trên cao. Hình bóng của hắn dần dần xuất hiện trong tầm mắt của Dương Kiệt.
Không chỉ thế , theo sau hắn còn có Tạ Thế Hào và ba tên đệ tử tốp 20 khác là Lý Chí Minh, Mã Quốc Cường và Trần Hoài Nam.
“ Tư Mã Phong Vân, chính tên khốn đó ~~~~!!” Tất nhiên trong nhóm đó không thể thiếu sự có mặt của Tư Mã Phong Vân rồi, hai tên đệ tử Thiên Kiếm Tông vừa nhìn thấy mặt mũi của hắn, lập tức đôi mắt như muốn phóng nữa, nghiến răng nghiến lợi hận không thể lao tới phang thây xẻ thịt hắn ra ngay tức khắc.
“ Các ngươi có hiềm khích với tên Tư Mã đó??” Ngạo Văn Long tỏ vẻ bất ngờ trước thái độ của hai tên thuộc hạ đi theo mình, tò mỏ hỏi.
Riêng Tư Mã Phong Vân đứng trên vách đá lộ ra vẻ ngơ ngác khó hiểu, lần đầu tiên mới gặp nhau, sao có vẻ chúng căm thù mình như vừa cướp đi vợ chúng vậy? Tất nhiên, vẻ ngơ ngác khó hiểu đó chỉ duy trì được vài giây thì tan biến đi mất. Hơi đâu mà đi để ý mấy tên vô danh tiểu tốt chứ, nhất là mấy tên sắp…..
“ Thú vị, thì ra là thế.”Nghe xong lời trình bày của hai tên thuộc hạ, Ngạo Văn Long lộ ra nụ cười sắc lạnh: “ Hãy yên tâm, giải quyết xong con heo mập kia, ta sẽ giúp các ngươi ra mặt đòi lại công bằng. Đồ của Thiên Kiếm Tông không phải ai muốn lấy là lấy đâu.”
Tất nhiên là không phải hắn tốt lành gì, đồng ý ra tay chẳng qua nhắm tới Càn Khôn Trúc Thể Quả mà thôi.
“ Đa tạ, xin đa tạ Ngạo sư huynh nhiều ạ.” Nhìn thấy Ngạo Văn Long chịu đứng ra, hai tên kia lập tức lộ ra vẻ mặt phấn khích, đồng thời phóng ánh mắt đầy căm hận về phía Tư Mã Phong Vân, cười lạnh chế giễu.
“ Lâm sư tỷ, thật thế sao?” Dương Kiệt lạnh lạnh nhìn về phía Lâm Thu Nguyệt, hỏi.
Lâm Thu Nguyệt vẫn mang theo vẻ mặt lạnh lùng xa lạ, khẽ ngật đầu một cái, sau đó không thèm quan tâm tới anh ta nữa, quay người đi về hướng nhóm Lăng Hàn Phong đang từ trên vách đá trượt xuống.
“ Vậy là tất cả những gì xảy ra lúc nãy chỉ là màn kịch. Chẳng có Thất Sắc Quả, nơi này cũng không phải là hang ổ của Thất Sắc Hồ Điệp, mà là mồ chôn của ta đúng không?” trong lúc Lâm Thu Nguyệt đang bước đi, bên tai vang lên câu nói của Dương Kiệt, khẽ dừng bước, lạnh lạnh nói : “ Tất nhiên.”
“ Chịu chơi quá nhỉ? Bất chấp cả an nguy của sinh mạng của mình để làm mồi nhử. Chỉ là tôi không biết vì sao cô lại chắc chắn tôi có mặt ở gần đó mà dám chơi trò “dụ cá cắn câu” này.” Dương Kiệt nghĩ hoài nghĩ không thấu dựa vào đâu mà chúng phát hiện ra hành tung của mình để mà chuẩn bị sẵn màn kịch kinh điển kia để dụ mình cắn câu.
Lẽ ra Lâm Thu Nguyệt không muốn trả lời, nhưng nhìn thấy nụ cười chế giễu và khẽ ngật đầu của Lăng Hàn Phong, mới nói: “ Còn nhớ sợi dây chuyền hộ thân phù mà ta đã trao cho ngươi trước khi xuất phát không? Bọn ta dựa vào đó sẽ nắm rõ mọi hành tung của ngươi trong bí cảnh này.”
“ Sợi dây chuyền này??” Dương Kiệt từ trên cổ tháo sợi dây chuyền xuống, giơ lơ lửng trên không trung hỏi: “ Vậy đây chỉ là sợi dây chuyền định vị của các ngươi chứ không phải của Diệp sư tỷ giao cho ta đúng không ?”
“ Ồ không, sợi dây chuyền đó đúng là do ả tiện nhân kia đã nhờ Lâm sư muội giao cho ngươi. Chỉ là bọn ta từ trên sợi dây chuyền đó sử dụng chút thủ đoạn, để có thể định vị hành tung của ngươi mà thôi.” Lăng Hàn Phong vừa bước đi vừa cười lạnh nói.
“ Dường như ngươi rất tự tin và vui mừng, đúng không?’ Dương Kiệt nhìn chằm chằm vào con rắn độc đáng ghét kia, cười chế giễu nói.
“ Tất nhiên, khoan nói ngươi dính phải chiêu chưởng của Lâm sư muội đã bị chấn thương. Cho dù lành lặn thì đã sao nào? Hiện giờ trong sơn cốc này có tới mười một cao thủ chỉ để vây giết mày, cho dù một kẻ mạnh chân nguyên cũng chỉ có con đường chết mà thôi, huống chi ngươi không phải. Thế nào, có cảm thấy vinh hạnh lắm không khi có nhiều cao thủ vây giết ngươi? Có phấn khích không? Có hoảng sợ không? Cho ngươi một cơ hội, quỳ xuống khấu đầu tạ cho tới khi nào ta cảm thấy vừa ý, ta hứa sẽ ban tặng cái chết nhẹ nhàng thư thái cho ngươi, Hahahaha ~~~~!!”
Lăng Hàn Phong phấn khích há há cười lớn. Tất nhiên rồi, cái gai trong mắt đã bị vây chết trong sơn cốc, bản thân có thể xoa, nắn, bóp, bẻ thế nào không được, không phấn khích mới là lạ á. Lúc này chỉ muốn sỉ nhục, hành hạ cả thể xác và tinh thần của đối phương cho giải tỏa cơn phẫn nộ mà mình nén nhịn bấy lâu nay thôi.
“ Mười một cao thủ? Sao ta đếm mãi chỉ thấy có mười nhỉ? Hình như có một người bên ngươi không có ý định chơi với ngươi thì phải.” Dương Kiệt mang theo vẻ mặt chế giễu cười nói.
“ Cái gì? Ngươi nói sao?” Lăng Hàn Phong díu mày quay lại nhìn, phát hiện không thấy hình bóng của Tư Mã Phong Vân đâu cả.
“ Tư Mã sư huynh, ý gì đây?” Phát hiện Tư Mã Phong Vân vẫn còn đứng hiên ngang trên vách núi không theo chân mình xuống sơn cốc, Lăng Hàn Phong lập tức cảm thấy có chuyện không hay, bề mặt vẫn tỏ vẻ không hài lòng truy hỏi.
Tư Mã Phong Vân vẫn với phong thái tự tin tuyệt đối, như mọi thứ đều nắm rõ trong lòng bàn tay, mỉn cười nói: “ Ta chẳng dại gì đi xuống nơi có pháp trận chết người do chính bản thân mình tạo ra. Nên, thành thật xin lỗi.”
“ Cái gì??? ý ngươi là ….” “ Pháp trận?? Pháp trận gì??” “ Ngươi, ngươi định chơi khăm bọn ta ??”
Tất cả những người có mặt ở sơn cốc, sau khi nghe xong lời nói của Tư Mã Phong Vân, ngoại trừ Dương Kiệt, ai nấy đều mặt mày biến sắc, mang theo vẻ mặt phẫn nộ khó tin chửi hét chất vấn Tư Mã Phong Vân.
Tư Mã Phong Vân không muốn dài dòng lôi thôi với lũ người dưới sơn cốc, từ trong lòng rút ra một viên đá khảm đầy hoa văn, trực tiếp truyền chân khí vào viên đá đó, sau đó vứt thẳng về phía không trung trung tâm của sơn cốc, hai tay không ngừng vẫy múa dường như là đang tạo dấu kích hoạt pháp trận thì phải.
“Khốn khiếp, mau ngừng tay ~~~!!” Cả nhóm người không ngừng lao thẳng về phía vách núi Tư Mã Phong Vân đang làm dấu để kích hoạt pháp trận. Thậm chí có người đã tung chưởng ấn thẳng về phía hắn hòng cắt đoạn quá trình kích hoạt pháp trận của hắn.
Đáng tiếc, đã quá trễ rồi.
Roẹt ~~~~~~~~~~~~~~~~~!! Uỳnh ~~~ uỳnh ~~~ uỳnh ~~~~….!!
Sơn cốc tựa như bị một chiếc chảo vô hình chụp thẳng xuống, phong tỏa hết mọi lối thoát của những người ở phía dưới. Những đòn đánh của họ vừa chạm vào lớp chân khí vô hình đó lập tức bị đánh tan ra, không gây được chút thiệt hại cho bề mặt lớp lá chắn đó gì cả.
Ngay vị trí trung tâm của chiếc chảo vô hình xuất hiện một lỗ hổng màu đỏ như máu đang xoay chuyển liên hồi, tựa như đang hấp thụ chân khí ở xung quanh về phía nó vậy. Và đang có dấu hiệu phình to ra thì phải.
“ Tư Mã Phong Vân, đồ khốn, đừng để ta thoát ra ngoài, ta hứa sẽ phang thây xẻ thịt ngươi ra, aaaaaa ~~~~~~~~~~!!” Nhìn thấy những đòn tấn công của mình vô tác dụng, Lăng Hàn Phong và Ngạo Văn Long phẫn nộ tột cùng, ánh mắt hận không thể phang thây xẻ thịt Tư Mã Phong Vân ra thành trăm mảnh ngàn mảnh không ngừng phóng thẳng về phía hắn.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, cơ thể của Tư Mã Phong Vân đã bị những ánh mắt của những người ở dưới sơn cốc phóng tới đâm thành tổ ong mất tiêu rồi.
“ Thoát ra ngoài? Được, đừng nói là ta không cho các ngươi một con đường sống. Nhìn đây.” Tư Mã Phong Vân vẫn mang theo nụ cười tự tin nhẹ nhàng, đưa tay chỉ về phía lỗ hổng màu đỏ ở trung tâm, nói: “ Pháp trận này tên là “ Nghịch Thiên Sát Thần Trận”, một trận pháp cấp của nhà Tư Mã của ta. Một khi pháp trận được kích hoạt, tất cả những ai đang nằm trong phạm vi của pháp trận có một canh giờ để sống. Sau một canh giờ, lỗ hổng màu đỏ kia hấp thụ đầy đủ thiên địa chân khí xong, sẽ hình thành một đòn tấn công đáng sợ xóa sổ hết tất cả mọi thứ trong phạm vi pháp trận. Đừng nói là những tên tiên thiên như các ngươi. Ngay cả kẻ mạnh nguyên thần bị nhốt trong này, cũng sẽ bị đánh tới nỗi chết không toàn thây.”
Nghe xong lời giải thích của Tư Mã Phong Vân, đặc biệt là ngay cả kẻ mạnh nguyên thần cũng tan xương nát thịt trước pháp trận đáng sợ này. Ai nấy đều mặt mày tái xanh, toàn thân run rẩy, thậm chí có người hoảng sợ quá bật khóc nức nở, nước mắt nước mũi đầm đìa, quỳ xuống không ngừng khấu đầu năn nỉ Tư Mã Phong Vân tha mạng cho mình.
Đối diện trước cái chết, cái gì mà thể diện, hình ảnh, dẹp mẹ hết sang một bên đi, giữ mạng quan trọng hơn nhiều đấy.