“ Thế nào? Vẫn chưa tìm ra được tung tích của chúng sao?” Trong đại sảnh tòa lâu đài tráng lệ của Phi Long, Phi Long đang ngồi trên chiếc ghế pha lê sáng lấp lánh, mắt nửa nhắm nửa mở lạnh lạnh lên tiếng hỏi một trong những tên thuộc hạ phụ trách việc tìm kiếm vị trí của nhóm Dương Kiệt ở phía dưới.
“ Dạ, dạ… vẫn… vẫn chưa có thông tin gì, gì mới ạ.” Tên thuộc hạ đầu chó sói đã chảy đầy mồ hôi lạnh, toàn thân run rẩy, quỳ cúi đầu trên mặt đất thấp thỏm không yên trả lời.
“ Phế vật ~~~!!” Uỳnh ~~~~~~!!
Rầm ~~~~!! Phục ~~~~~!!!
Một vũng máu màu xanh lá từ trong miệng tên thuộc hạ phun bắn ra sau khi hứng trọn luồng khí thế vô hình đáng sợ do Phi Long phóng thích tới, ngã lăn lộn trên mặt đất, toàn thân run lên cầm cập không dám trở người ngồi dậy.
“ Thời điểm Hoàng Kim Nhân Thú Quả chin mùi không còn xa nữa, cho các ngươi thêm hai ngày thời gian, nếu như vẫn chưa thể tìm thấy tung tích của chúng, thì các ngươi không cần phải quay về nữa.” Giọng nói lạnh lùng của Phi Long tiếp tục vang lên.
“ Tuân, tuân lệnh ~~~!!” Không dám tiếp tục nán lại đối diện với áp lực đáng sợ của Phi Long, vội vã lòm còm bò dậy quay đầu chạy ra khỏi đại sảnh tiếp tục công việc tìm kiếm của mình, chỉ cầu mong mau chóng tìm được mục tiêu, nếu không cơn thịnh nộ của Phi Long giáng xuống, tuyệt đối sống không bằng chết, sau đó còn bị tống cổ ra khỏi lãnh địa, theo chân tên khốn Kim Sư sống lang thang đây đó bị đàn áp ức hiếp một cách thê thảm.
Tất cả chỉ tại tên khốn đó, nếu như hắn không tới thông báo cái tin “ khốn kiếp” đó, thì mình đâu phải chịu cảnh như thế này đâu chứ!
Đợi tới khi tên thuộc hạ rời khỏi đại sảnh, Phi Long lộ ra vẻ mặt thiếu kiên nhẫn và thấp thỏm không yên.
Mười năm trước hắn nhờ vào "tên khốn' đó mới may mắn tranh giành được một quả, thực lực tăng thêm hai cấp, nhưng nghĩ tới việc phải tiến hành giao dịch với "con quỷ khát máu" kia, toàn thân Phi Long không tự chủ run lên một cái.
Nếu như không phải tình thế ép buộc, tuyệt đối không được tiếp xúc với "hắn" nữa.
Nhưng với thực lực của hiện giờ, nếu muốn tiếp tục tranh giành với các đối thủ khác trong khu rừng, tuyệt đối không dễ như mười năm trước chút nào. Thậm chí có nguy cơ trắng tay nữa là khác.
Nên lúc này vô cùng nôn nao gấp thúc muốn có được thánh giáp để gia tăng thực lực của mình
Chỉ mong mau chóng tìm được mục tiêu, cướp lấy thánh giáp trên người chúng, tới lúc đó cuộc chơi tranh giành Hoàng Kim Nhân Thú quả chắc chắn sẽ do mình làm chủ.
Nhưng đám thuộc hạ vô dùng lần này hết lần khác khiến hắn phải thất vọng. Lúc này cơn phẫn nộ trong người đã dồn nén quá nhiều, có thể bùng nổ bất kỳ lúc nào.
“ Chẳng lẽ lại phải nhờ vả tới "hắn" lần nữa sao?” Nghĩ tới cảnh tượng đáng sợ khi giao dịch với 'tên khốn' đó, Phi Long lần nữa không tự chủ run bắn người lên.
Nhưng Hoàng Kim Nhân Thú Quả, tuyệt đối phải nằm trong tay mình!
Không còn cách nào khác, nếu trong vòng hai ngày nữa lũ phế vật đó không thể tìm ra mục tiêu, đành phải…..
Lắc đầu thở dài một tiếng, Phi Long từ trên ghế pha lê đứng bật dậy, quay người lại nhìn chằm chằm vào hai tỳ nữ xinh đẹp của mình, trong đôi mắt lóe qua tia sáng tiếc nuối không nỡ, nhưng nhanh chóng được hắn che giấu đi, vòng tay khoác lấy cả hai kéo vào trong phòng mình, hưởng thụ hưởng thụ thân thể bốc lửa chết người của họ.
Có thể lần này là lần cuối chăng? Chỉ mong là không phải!!
Và hai ngày cứ thế trôi qua, vẫn chưa có thông tin gì về nhóm của Dương Kiệt cả. Phi Long đã hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, quay sang nhìn chằm chằm hai tỳ nữ của mình, trong đôi mắt lóe qua tia sáng kiên quyết.
Hai tỳ nữ không kềm được toàn thân run lên cầm cập khi Phi Long dùng ánh mắt đáng sợ đó nhìn về phía mình, trong lòng lập tức linh cảm có chuyện không hay sẽ xảy ra với mình.
“ Hãy đi theo ta.” Nói xong, không cho hai tỳ nữ cơ hội lên tiếng, trực tiếp quay người rời khỏi phòng mình.
Hai tỳ nữ đưa mắt nhìn nhau, toàn thân run lên cầm cập, tuy linh cảm thấy số phận bi thảm sắp xảy ra với mình, nhưng lúc này cũng không dám chống đối mệnh lệnh của Phi Long vì dấu ấn nô lệ trong cơ thể, nếu như chọc giận Phi Long, thậm chí sống không bằng chết nữa là. Chỉ còn cách cắn răng bước từng bước nặng nề khó khăn đi theo phía sau lưng Phi Long đi sâu vào trong tận cùng của Lâu Đài.
Không bao lâu sau, cả ba đã đứng trước một ngọn núi cao chót vót nằm sừng sững trong phía sâu trong lâu đài, trên bề mặt ngọn núi có khảm vô số hoa văn kỳ lạ đang không ngừng nhấy nháy dữ dội, có vẻ như là thần chú phong ấn thì phải.
Chính giữa chân núi thậm chí xuất hiện hai cánh cổng sắt, có vẻ như quả núi này là nhân tạo hay đã có ai đó chỉnh sửa qua rồi vậy.
ngọn núi này chính là khu vực cấm trong lâu đài. Ngoại trừ Phi Long ra, tuyệt đối không ai được phép bén mảng tới gần, nếu như để bị phát hiện, kết cục sẽ còn bi thảm hơn cả tên kim sư nữa đấy.
Hít sâu một hơi vào người, mang theo vẻ mặt kiên quyết, lạnh lạnh nói: “ hãy đẩy cửa bước vào trong đi.”
“ Đại, đại nhân, xin hãy tha, tha cho tiện thiếp ~~~!!” Hai tỳ nữ khuôn mặt không tý huyết sắc, quỳ xuống ngay chân của Phi Long bật khóc van xin, trông vô cùng đáng thương tội nghiệp.
nghĩ tới cảnh trước kia những người bị ép buộc bước vào trong quả núi xong không bao giờ có cơ hội xuất hiện trên đời này lần nữa, hai nữ tỳ đã đoán ra được số phận của mình rồi đây.
Phi Long khẽ lóe qua tia sáng không nỡ, dù sao cũng là tỳ nữ của mình một thời gian dài, cho dù nuôi một con chó, cũng có tình cảm đấy chứ. Nhưng Hoàng Kim Nhân Thú Quả, tuyệt đối là thứ mà Phi Long phải có bằng mọi giá. Vả lại sau này lớn mạnh rồi, muốn mỹ nhân nào mà không có chứ?? Nên tỏ ra vô cùng kiên quyết, lạnh lạnh nói: “ Ta nói thêm lần nữa, đẩy cửa bước vào trong, nếu không thì đừng có trách.”
Biết rằng không thể khiến Phi Long đổi ý, hai tỳ nữ mang theo sắc mặt như người mất hồn, ngã khụy xuống đất, nhất thời tiếng gào khóc vang trời.
“ Á á á á ~~~~~~~~~~~~~, Tha, tha cho tiện, tiện thiếp, xin, xin ngài, Á ~~~~~~!!” Phi Long đã mất hết kiên nhẫn, trực tiếp kích hoạt dấu ấn nô lệ trong người hai tỳ nữ, cả hai lập tức ôm đầu gào thét một cách đầy đau khổ, ngã lăn lộn trên mặt đất không ngừng vừa gào khóc vừa lên tiếng van xin Phi Long ngừng lại.
“ Hừ, đừng tưởng ngày thường ta sủng ái các ngươi, các ngươi quên đi sự đáng sợ cùa ta. Bất kỳ kẻ nào dám chống đối lệnh ta, đều phải sống không bằng chết, rõ chưa ~~~~!!!” Phi Long gần như gào thét lên vì căm phẫn. Một phần vì căm phẫn hai tỳ nữ dám chống đối mệnh lệnh của mình, một phần vì muốn che giấu nỗi tiếc nuối trong lòng, có cơ hội trút giận mà thôi.
“ Thưa, thưa, vâng, vâng ạ” Hai tỳ nữ sắc mặt vẫn còn đang đau khổ tột cùng, hít thở một cách dồn dập, như muốn đứt hơi bất kỳ lúc nào lên tiếng đáp.
“ Biết rồi còn không mau mau cút vào bên trong nữa hả? Hay muốn ta mời đây ~~~~!!” Phi Long trực tiếp tung trưởng ấn thẳng vào cánh cửa sắt ngay trước mặt. Cánh cửa sắt rầm một tiếng trực tiếp mở toang ra, dùng ánh mắt sát khí đằng đằng nhìn vào hai tỳ nữ như vẻ đang hối thúc.
Hai tỳ nữ cùng đỡ nhau đứng dậy, với bộ dạng thất thểu nặng nề của người không có linh hồn từng bước từng bước lê bước chân khó khăn đi vào trong núi.
Đi vào sẽ chết, nhưng nếu không đi vào, sẽ sống không bằng chết.
Cũng tốt, ít ra có thể kết thúc cuộc đời đầy ô nhục và đau khổ cả thể xác lẫn tinh thần, không phải sao?
Trong hang núi tối tăm như mực, chỉ có vài tia sáng lẻ loi từ bên ngoài cửa chiếu rọi vào, nhưng lúc này hai tỳ nữ cũng không quan tâm tới vấn đề đó nữa, vì số phận của họ đã được định đoạt rồi.
Rầm ~~~~~~~~~~~~!!
Cảnh cửa sắt khổng lồ nhanh chóng đóng sập lại khi hai tỳ nữ đã bước vào trong. Cả hai ngồi ngã bệt xuống mặt đất, đón chờ số phận bi thảm chuẩn bị ập xuống đầu mình.
Rực ~~~ rực ~~~ rực ~~~~~~!!
Cánh cửa đóng chặt lại không bao lâu, trong hang núi đột nhiên thắp sáng tựa như có ai đó đã đốt đèn lên vậy. hai tỳ nữ đã có thể nhìn thấy mọi thứ ở xung quanh. Cảnh vật trong này tựa như một gian phòng hình chữ nhật bằng phẳng rộng trên cả ngàn mét vuông, trên đỉnh trần khảm đầy vô số chân châu ngọc quý lúc này đang rực sáng dữ dội, giống hệt những bóng đèn trên trần thấp sáng cả căn phòng rộng lớn. Chính giữa căn phòng có bục thềm hình tròn khổng lồ cao gần cả mét, bề mặt bậc thầm đó hinh ảnh khuôn mặt của một con quỷ dữ với bộ mặt cực kỳ hung tợn đáng sợ.
Chắc là thứ đã bị phong ấn trong hang động này chăng?
“ Hahahaha, tên khốn Phi Long cuối cùng cũng đã nhớ tới bổn tọa. Mười năm rồi, đã hơn mười năm rồi, tên khốn keo kiệt bủn xỉn đó mới chịu mang vật hiến tế tới cung phụng cho ta, không dễ chút nào nhỉ, hahahaha ~~~~~!!”
Một giọng nói khô khan khó nghe không thể phân biệt nam hay nữ vang dội khắp căn phòng, giọng điệu có vẻ như vừa phấn khích vừa căm phẫn bất mãn.
“ “Vật hiến tế” này này trông có vẻ chất lượng quá nhỉ? Chắc tên khốn đang đau đầu về vấn đề gì đó nên mới hào phóng như thế này. Thôi thì bố mày không cần phải khách sáo làm gì nữa, hahahaha ~~~!!”
Dưới ánh mắt đầy kinh hãi hoảng sợ và tuyệt vọng chết chóc của hai tỳ nữ, một cái miệng khổng lồ với bộ hàm sắc nhọn đáng sợ hơn cả hàm cá mập trắng ở trái đất xuất hiện ngay trước đỉnh đầu của cả hai, nhanh chụp thẳng xuống cơ thể hai tỳ nữ, nuốt trọn cả hai vào trong đó, không cho cả hai cơ hội phản kháng gì cả.
Á á á …………~~~~~~~~~~~~~~~!!
Crack ~~~~~~ crack ~~~~~~~~~ crack ~~~~~~~~~!!
Tiếng gào thét đầy đau khổ và tiếng nhai gậm xương cốt vang lên khắp gian phòng, ngay cả Phi Long đang đứng ở bên ngoài chân núi cũng có thể nghe thấy rõ, cơ thể không kềm được run lên một cái. Đủ hiểu hai tỳ nữ trở thành “ vật hy sinh’ đó phải đối diện với cảnh tượng đáng sợ như thế nào rồi.
Những âm thanh “bi thương đáng sợ” như thế không kéo dài quá lâu. Chỉ trong chốc lát đã trầm lặng xuống, bầu không khí trở nên vắng lặng như lúc ban đầu.
Hít sâu một hơi vào người, Phi Long hướng về phía ngọn núi lớn tiếng nói : “ Sơn Thần đại nhân, ngài cảm thấy hài lòng với vật hiến tế lần này chứ ạ??”
“ Hahaha, hài lòng, nhất là hài lòng. Da thịt mềm mại tựa như tan chảy trong miệng, hương thơm ngọt ngào ngất ngây, xương cốt săn chắc vừa miệng. Phi Long, lần này ngươi làm tốt lắm, mặc dù bổn tọa mong muốn nhận được vật hiến tế nhiều hơn thế nữa.” Giọng nói khô khan từ trong ngọn núi vang lên, giọng điệu phấn khích khoái trá tột cùng.
Phi Long thầm thở phào nhẹ nhõm khi thấy đối phương đã tỏ ra hài lòng, nếu không thì uổng phí hết hai tỳ nữ xinh đẹp của mình.
Còn vấn đề cung phụng nhiều vật hiến tế trong lời đối phương nói, Phi Long trực tiếp phất lờ đi.
Mẹ kiếp! Nếu như không phải muốn nhờ tới đối phương, còn lâu mới cung phụng cho tên khốn vỗ hoài không no đó.
“ Nói đi, có chuyện gì cần giúp đỡ, bổn tọa đang vui, chỉ cần không quá đáng, sẽ giúp chú mày được tọa nguyện.” Giọng nói khô khan lần nữa vang lên, lần này mang theo giọng điệu nghiêm nghị xa cách. Ý muốn nói là nếu như dám đòi hỏi, bố mày hoàn toàn có thể quay lưng từ chối, không thèm quan tâm tới chú mày nữa.
Trong lòng thầm chửi đối phương ăn cháo đá bát một câu, nhưng vẻ mặt đầy cung kính nói: “ Kính thưa Sơn Thần đại nhân, tại hạ muốn định vị một nhóm sinh linh không thuộc về khu rừng này, gồm hai nam một nữ, hai tên nam mặc trang phục của Thánh Hỏa Tông, còn nữ kia là đệ tử của Khoái Hoạt Lâm ạ.”