Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 147 - Xẻo Từng Miếng Da, Cắt Từng Miếng Thịt.

Xoẹt ~~~ xoẹt ~~~ xoẹt ~~~~~!!

Không chỉ đôi chân biến mất, Dương Diễn xẻo từng miếng da, cắt từng miếng thịt trên cơ thể của Hạ Hầu Quân, hắn đã đau tới nỗi không đủ sức gào thét, cơ thể chỉ co giật theo bản năng mà thôi, đôi mắt thất thần chết chóc nhìn chằm chằm vào người đang hành hình hắn, dường như muốn khắc cốt ghi tâm đối phương để kiếp sau báo thù thì phải.

Đợi tới khi Hạ Hầu Quân chỉ còn lại cái đầu còn nguyên vẹn, phần dưới cơ thể chỉ còn là bộ xương dính đầy máu thịt bê bết cùng nội tạng rơi rải khắp nơi, hắn đã hoàn toàn tắt thở.

Lẽ ra tưởng rằng thần phục Huyết Ma Đạo, thực lực gia tăng với tốc độ đáng sợ, tương lai sáng lạng hoàn toàn có thể trở thành bá chủ một phương sau này, nhưng chính hắn cũng không ngờ có ngày mình lại phải đón nhận một cái chết thảm khốc như thế này.

Dương Diễn ngưng lại hành động hành hình của mình, hít sâu một hơi vào người để bình tâm. Không ngờ có ngày mình lại biến thành một con ác quỷ ghê tợn như thế này. Chỉ là cảnh tượng cái chết của Hạ Cơ vẫn còn hiện rõ mòn mọt ngay trước mắt, đã khiến hắn không còn kềm được cảm xúc của mình, phải khiến kẻ thù trả giá bằng cái chết thảm khốc tàn độc nhất.

“ Dương, Dương huynh đệ.” Nhìn thấy tình trạng thảm khốc của Hạ Hầu Quân, Châu Nhất Thông không kềm được run rẩy cả người, mang theo tâm trạng thấp thỏm không yên, chỉ lo sợ Dương Diễn quay sang xử lý luôn cả mình thì khổ. Mặc dù tỷ lệ thành hiện thực đó không cao chút nào.

“ Nếu như có thể, hãy tránh xa nhóm người đó ra.” Châu Nhất Thông tất nhiên hiểu “nhóm người đó” trong miệng Dương Diễn đang nói là ai rồi, chỉ là nghĩ tới việc một phần linh hồn của mình đang nằm trong tay đối phương, giờ muốn dứt ra khỏi cũng không có cơ hội, đành lắc đầu thở dài một tiếng.

Bước tới vỗ nhẹ lên vai của Châu Nhất Thông vài cái, Dương Diễn trực tiếp quay người về hướng bắc của khu rừng, cơ thể tựa như một tia chớp phóng nhanh về phía đó.

Sở dĩ Dương Diễn phóng về hướng đó vì vừa dùng thần thức quét quanh khu rừng Nhân Thú, phát hiện ra khí thế cùa Dương Kiệt đột nhiên xuất hiện, ngoài ra gần đó còn có tới khí của hai kẻ mạnh tông sư tầng thứ 6, một trong số đó chính là tên khốn đã từng đánh cho cả nhóm phải cong đuôi bỏ chạy, Phi Long. Nên nhanh chóng tung người lao tới hiện trường cứu viện cho Dương Kiệt.

--- ----

Uỳnh uỳnh uỳnh ~~~~~~~~~~~~!! Pằng ~~~~~~~~~~~~~~~~!!

Phụp ~~~~~~~~~~~~~!!

“ Khà khà, sao thế Phi Long, ta chỉ mới dùng có một nửa sức mạnh, thế mà ngươi đã chịu không nổi xìu rồi sao? Thất vọng, quả thật thất vọng quá đi.” Thời gian quay trở lại một khắc giờ trước, cuộc chiến động trời lở đất giữa hai kẻ mạnh tông sư tầng thứ 6 đã gần bước tới hồi kết.

Tử Kỳ Lân thậm chí chỉ mới tung ra nửa phần thực lực của mình, cũng đã chiếm thế áp đảo hoàn toàn, Phi Long chỉ chống đỡ một cách yếu ớt, hứng trọn cú đấm thôi sơn vào ngực, trực tiếp bị đánh bay ra xa rơi ngã xuống đất, trước ngực xuất hiện vết nứt chi chít trông vô cùng đáng sợ.

Tất nhiên, Phi Long cũng không quan tâm tới chuyện dó quá nhiều, vì chỉ cần phục dụng Nhân Thú Quả, hoàn toàn có thể hồi phục lại như bình thường. Chuyện quan trọng hiện giờ là làm sao thoát khỏi trận đòn chí tử của đối phương đây nè.

“ Tử Kỳ Lân, đủ rổi nha, bố mày không chơi nữa, hãy thả ta về lãnh địa của mình, ta hứa sẽ không bước vào lãnh địa của ngươi thêm lần nữa.” Không còn cách nào khác, đánh thì đánh không lại, đành phải xuống nước đầu hàng, sau khi bị đập cho một trận đầu óc tỉnh táo nguội bớt lại, Phi Long không muốn tiếp tục tốn thời gian để làm cái việc vô bổ ở nơi chim không đẻ nổi trứng này nữa.

“ Muốn rời khỏi? Được thôi, chỉ cần ngươi khai ra vị trí của Hoảng Kim Nhân Thú Quả, ta sẽ cho ngươi rời khỏi ngay tức khắc, thậm chí còn cử người hộ tống ngươi về lãnh địa một cách chu đáo. Còn nếu không thì… hừ hừ ~~~~~~~~~~~~!!” Tử Kỳ Lân cũng cảm thấy đã giỡn đủ rồi, không thể lấy mạng của đối phương, cuộc chiến quả thật vô bổ, nãy giờ đã tốn không ít thời gian với tên ngu xuẩn đó rồi, không thể tiếp tục lãng phí thời gian nữa, vô cùng hiển nhiên đặt ra điều kiện của mình.

“ Hoàng Kim Nhân Thú Quả?? Hoàng Kim Nhân Thú Quả cái đầu mi á, nếu như ta biết, nói ngay từ đầu cùng chia phần mang về hưởng thụ không phải tốt hơn sao? Hơi sức đâu mà ở đây dây dưa với ngươi nãy giờ đâu chứ? Đồ đần ~~~~~!!” Phi Long mang theo vẻ mặt oan ức gần như gào thẳng vào mặt Tử Kỳ Lân, hận không thể xẻ cái đầu đối phương ra để xem xem trong đó chứa cái gì mà ngu thế không biết.

Nếu như bố mày biết trước nơi nào có Hoàng Kim Nhân Thú Quả, trực tiếp bắt tay chia phần với ngươi rồi quay về lãnh địa của mình phục dụng để thăng cấp rồi, còn ở đây lôi thôi với ngươi hết nửa ngày trời để làm chi vậy? Tới nước này mà đối phương còn không nghĩ ra điều đó, ngu, ngu không thể tả nổi.

“ Ngươi nói ngươi không biết Hoàng Kim Nhân Thú Quả mọc ở đâu, vậy tại sao lại cả gan dám lao vào lãnh địa của ta? Đừng nói là ngươi chỉ tới đây dạo một vòng hóng mát à nha.” Tử Kỳ Lân bắt đầu tin vào lời nói của Phi Long, vì với một tên nhát gan như hắn, tuyệt đối không dám nuốt Hoàng Kim Nhân Thú Quả một mình, nhưng nếu như thế thì vì sao hắn lại chạy tới nơi này chứ? Chẳng lẽ để hóng mát thật sao?

“ Ta tới đây là vì ….”

Roẹt ~~~~~~~~~~~~~~~~!!

Trong lúc Phi Long đang định tìm một cái cớ đại loại gì đó để giải thích với Tử Kỳ Lân, đôi mắt đột nhiên giương to ra hết cỡ khi nhìn thấy phía sau lưng cách nơi Tử Kỳ Lân đang đứng không xa, một bóng người mà hắn “ vừa yêu vừa hận” đột nhiên xuất hiện một cách đột ngột.

‘ Con heo mập kia ~~~~!! Mày có chạy đàng trời, chết này ~~~~~~~~~~~~!!!” thủ phạm khiến mình vô duyên vô cớ bị đập một trận tơi bời hoa lá đã đứng ngay trước mặt, Phi Long không thèm nói năng gì cả, trực tiếp một chưởng ấn thẳng về phía đối phương, đập hắn thành tàn phế trước tính sau.

Nhìn thấy cú chưởng khí uy lực đáng sợ ập tới, Dương Kiệt đã khóc không thành tiếng, nãy giờ trốn trong không gian ảo hết cả canh giờ, bị Càn Khôn Tháp hút sạch viên linh thạch cuối cùng rồi tống cổ ra ngoài, tưởng rằng tên khốn đó đã bỏ đi đâu rồi chứ. Ai ngờ với mới ló mặt ra đã bị đánh phủ đầu, đúng là lúc xui rồi uống nước cũng nghẹt cổ mà chết.

Vừa mới tung xong cú chưởng về phía Dương Kiệt, Phi Long lập tức cảm thấy hối hận tột cùng, làm thế chẳng khác nào ép đối phương kích hoạt thánh giáp ngay trước mặt tên khốn Tử Kỳ Lân sao? Lẽ ra phải từ từ trấn an đối phương, nói chuyện nhẹ nhàng, ít nhất là đợi rời khỏi tầm mắt của Tử Kỳ Lân trước mới phải đạo chứ ~~~!!

Quả nhiên, chỉ thấy Dương Kiệt hai chân nhún mạnh xuống đất tung người nhào lộn trên không trung né qua cú chưởng khí, đồng thời kích hoạt lockseed trên tay, nhét thẳng vào chính giữa đai lưng biến hình mà mình vẫn đeo trên bụng từ lúc bỏ trốn tới giờ, tay cầm cán kiếm chẻ mạnh xuống.

“ Đừng ~~~, đồ ngu ~~~~~~!!” Phi Long hoảng hốt lên tiếng ngăn cản, nhưng đã quá muộn, thanh kiếm chẻ xuống kéo theo bề mặt trái xoài bung ra, trực tiếp biến hình thành siêu nhân bịt mặt.

“ Mango Armo, Come on ~~~, go go go ~~~~~~~~~~~!!”

Tèn tén ten ~~~~~!!

Phì Lũ Mango Đại Nhân giáng lâm ~~~~~~~!!!

“ Thôi rồi, thôi rồi, tên ngu xuẩn đó ……” Phi long lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng khi nhìn thấy Dương Kiệt biến hình, lại quay sang nhìn chằm chằm vào tên Tử Kỳ Lân, phát hiện tên khốn đôi mắt như đang rực sáng còn hơn cả bóng đèn pha, ánh mắt tựa như con sói nhìn thấy cô bé quàng khăn đỏ, dân háo sắc nhìn thấy gái bán hoa, thậm chí xuất hiện động tác nuốt nước miếng thèm thuồng nữa chứ.

“ hahaha ~~~~, hiểu rồi, thế là hiểu cả rồi, ngươi bất chấp tất cả để lao vào lãnh địa của ta, là vì thánh giáp của con heo mập kia, đúng không?” Tử Kỳ Lân toàn thân run lên vì phấn khích, há há cười lớn, thậm chí còn phấn khích hơn cả việc có được Hoàng Kim Nhân Thú Quả nữa là.

Ít ra Hoàng Kim Nhân Thú Quả chỉ có thể phục dụng 3 lần, đáng sợ nhất là thăng cấp ngẫu nhiên. Còn bộ thánh giáp trên người con heo mập kia, ít nhất cũng phải là thánh giáp trung cấp. Nghĩa là có thể giúp mình thăng thêm 5 cấp bất kỳ cảnh giới cộng thêm nếu may mắn phục dụng thêm hai trái Hoàng Kim Nhân Thú Quả cuối cùng thăng thêm 6 cấp nữa, cảnh giới thăng tiến thành ngụy nguyên thần tầng thứ 7 là ít, thậm chí có thể trở thành bá chủ khu rừng này cũng không chừng, có thể không phấn khích sao?

“ Heo mập, chào mừng tới lãnh địa của ta, và xin tuyên bố với ngươi rằng, tất cả những thứ gì đang nằm trong lãnh địa của ta, đều trực thuộc về tài sản của ta, cho nên, bộ thánh giáp trên người ngươi, hãy tháo xuống hai tay dâng tới đây, nếu như ta cảm thấy vui mừng, có thể thu nhận mi làm một tên tay sai cao cấp cũng không chừng, hahaha ~~~~!!” Tử Kỳ Lân mang theo vẻ mặt “ ta là chủ nhân nơi này, tất cả các ngươi phải nghe lời ta” ngẩng cao đầu vênh váo cao ngạo tuyên bố.

Không chỉ Dương Kiệt, ngay cả Phi Long cũng dùng ánh mắt như nhìn thằng khờ phóng về phía Tử Kỳ Lân.

Con heo mập này ranh ma gian xảo vô cùng, cộng thêm cái gan to còn hơn quả núi của hắn, dễ gì chỉ bằng một lời nói mà ngoan ngoãn giao thiết bị kích hoạt thánh giáp cho tên ngu xuẩn đó chứ? Ngay cả một người đa mưu túc trí như mình cũng dính chiêu của tên khốn đó, nếu như dễ thế thì thánh giáp đã nằm trong tay mình từ lâu rồi, cần gì phải lặn lội xa xôi tới nay rồi hứng một trận đòn tơi bời vào người chứ?

Cũng tốt, để cho con heo mập chơi với tên ngu xuẩn đó, mình chỉ đứng sang một bên chờ thời là được rồi.

Nghĩ thế, Phi Long vô cùng “ biết điều” đứng sang một bên quan sát, không có ý ra tay tranh đoạt với Tử Kỳ Lân nữa.

Thái độ của Phi Long đã khiến Tử Kỳ Lân vô cùng hài lòng, xem ra đối phương bị đập một trận xong giờ vẫn còn ám ảnh, không có gan đứng ra tranh giành với mình nữa rồi.

Chỉ thấy tròng mắt của Dương Kiệt xoay tròn dưới lớp giáp sắt, lắc đầu thở dài một tiếng, mang theo giọng điệu bất cam nói: “ Thực ra tôi cũng hiểu rõ với thực lực của bản thân, muốn giữ bộ thánh giáp này trên người là điều không thể, chỉ là …”

“ Chỉ là cái gì?” “ Chỉ là lúc này tôi tuyệt đối không dám giao bộ thánh giáp này cho ngài, là vì ….” Vừa nói vừa liếc nhìn về phía Phi Long ở phía xa, ngụ ý nói rằng tôi mà không có thánh giáp trên người sẽ bị đối phương xử lý ngay tức khắc.

“ Hahahaha, tưởng gì, cứ yên tâm, chỉ cần ngươi giao thánh giáp cho ta, tên phế vật đó sẽ không dám làm gì ngươi cả, ta bảo đảm.” Tử Kỳ Lân há há cười lớn nói, đồng thời phóng ánh mắt cảnh cáo về phía Phi Long.

“ Cấm mày giở trò, liệu hồn với tao đấy. ít nhất là trước khi thánh giáp rơi vào tay tao !”

“ Không, tôi vẫn chưa tin ông được.” “ Cái gì? Ngươi muốn chết hả??” “ không, không, chính vì tôi chưa muốn chết, nên mới thận trọng như thế. Nếu như ông muốn tôi dâng thánh giáp cho ông, ít ra ông phải cho tôi thấy được bản thân đã an toàn, còn nếu không thì…..” cây chùy trái xoài giơ ra để ngay phía trên bề mặt đai lưng biến hình, cười lạnh nói: “ Tôi sẽ trực tiếp phá hủy thiết bị này, cho dù có chết cũng không giao cho ai cả.”

“ Đồ khốn, lại định chơi chiêu này ~~~!!” Sắc mặt của Phi Long khó coi vô cùng, không ngờ con heo mập lại gian xảo như thế này, hắn định mượn đao giết người đây mà.

“ Cái gì ~~~ ? Ngươi dám ~~~~~!!” Tử Kỳ Lân phẫn nộ vô cùng khi Dương Kiệt dám uy hiếp mình, nếu như không phải thánh giáp còn đang trên tay đối phương, có thể bị phá hỏng bất kỳ lúc nào, e rằng đã một cú đấm đánh Dương Kiệt tan xác vì cái tội dám uy hiếp mình rồi.

“ không dám, không dám, như đã nói, tôi chỉ muốn giữ mạng thôi, không phải sao?” Dương Kiệt tỏ vẻ dửng dưng trước cơn thịnh nộ của Tử Kỳ Lân, lạnh lạnh đáp.

“ Vậy ngươi muốn sao?” “ Ít ra ông cũng thể hiện chút thành ý bằng việc đập tên khốn đó một trận, sau đó đuổi cổ hắn đi càng xa càng tốt, khi tôi cảm thấy được an toàn, mới an tâm giao thánh giáp cho ông chứ nhỉ?” “ Ngươi ra lệnh cho ta??” “ Không phải, không phải, chỉ là một vụ giao dịch thôi.”

“ Tử Kỳ Lân, đừng nghe lời con heo mập đó, hắn định dụ chúng ta tàn sát lẫn nhau đấy.” Phi Long biết rằng không thể tiếp tục im lặng nữa rồi, lập tức lên tiếng nhắc nhở Tử Kỳ Lân.

Mẹ kiếp ~~!! Không ngờ con heo mập lại xảo trá như thế, định chơi trò “ chai cò cắn nhau, ngư ông đắc lợi” sao? Chỉ mong tên ngu xuẩn kia đừng trúng kế của hắn.

“ Câm ngay, tất nhiên là ta biết hắn định muốn gì rồi. Chỉ là, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn quay đầu rời khỏi nơi này, vậy thì không còn xảy ra chuyện chúng ta phải tàn sát lẫn nhau theo yêu cầu của hắn, không phải sao?” Tử Kỳ Lân phóng ánh mắt chế giễu về phía Phi Long, lạnh lạnh nói: “ Lúc nãy không phải ngươi năn nỉ van xin ta thả ngươi về lãnh địa của mình sao? Được, giờ ta cho ngươi một cơ hội, ta không cần biết vị trí Hoàng Kim Nhân Thú Quả nữa, ngươi hãy mau chóng cút ra khỏi lãnh địa của ta ngay tức khắc, cấm sau này bén mảng tới nơi này nữa. Thế nào, thấy ta rộng lượng bao dung quá phải không nào? Còn không mau mau biến đi !”

Phi Long đã giận tới nỗi toàn thân run rẩy trước sự vô liêm sỉ bỉ ổi của đối phương, nhất thời nói không nên lời.

Bình Luận (0)
Comment