“ Bảo… Bảo Bảo!!” đôi mắt của Ưng Hoàng mang theo nụ cười nhẹ nhàng ôn hòa bước thẳng ra phía trước, hai tay dang rộng ra như muốn đón nhận bóng người đang lao về phía mình vào lòng vậy.
Khác xa với dự tính của Ưng Hoàng, bóng người đó không hề có ý định lao vào trong lòng của ông ta, chỉ chạy tới ngay trước mặt, dưới cặp mắt ngơ ngác của hơn mấy ngàn người có mặt ở nơi này, trực tiếp giơ tay ra kéo thẳng vào bộ râu dài của Ưng Hoàng, đồng thời mang theo vẻ mặt bất bình nói: “ Phụ hoàng, sau phụ hoàng và mẫu hậu lại tới muộn thế này?? Phụ hoàng biết có bao nhiêu người đã đứng đợi chờ từ nãy giờ hay không?? Ngay cả giờ giấc cũng không giữ đúng, thì làm gì còn nguyên tắc làm việc nữa chứ?? Đường đường hoàng đế của một vương triều, hành vi này tuyệt đối không thể chấp nhận được, hừ hừ ~~~!!”
Ưng Hoàng bị bóng người đó xả một tràng thẳng vào mặt tới nỗi choáng váng đầu óc, nhất thời í ới không thót nên lời.
Những người không biết thậm chí vã cả mồ hôi lạnh, ánh mắt đầy kinh hãi nhìn chằm chằm bóng người dám cả gan “ vuốt râu hùm” không ngừng kéo râu và buông lời xỉa xói vào Ưng Hoàng. Những người biết chuyện sắc mặt ửng đỏ như tôm luộc vì đang cố gắng kìm nến bản thân để không cười phá lên trước cảnh tượng ở trước mặt.
Cả vương triều Thiên Ưng, dám cả gan kéo râu và xả thẳng vào mặt Ưng Hoàng như vậy, chắc chỉ duy nhất mỗi một người, đó chính là thập nhị công chúa mà thôi.
Bảo Bảo, chính là cách xưng hô tên thân mật của Ưng Hoàng đối với cô con gái lá ngọc cành vàng của mình, Triệu Thiên Bảo. Bảo Vật vô giá do trời ban cho vương triều Thiên Ưng.
“ Bảo Bảo à, nghe phụ hoàng giải thích, ta tới trễ là vì ….” “ không cần giải thích, cho dù bất kỳ lý do gì để giải thích cho hành vi sai trái của mình, cũng sẽ khiến người khác cảm thấy bất mãn hơn thôi.”
Ưng Hoàng nhất thời cứng họng trước lời nói của con gái cưng của mình, thậm chí có thể cảm nhận được đám người ở phía dưới đã lén lén cười điên cuồng trong lòng vì sự “ mất mặt” của mình.
Nhưng mà khi người đối diện là thập nhị công chúa, Ưng Hoàng thậm chí không dám lớn tiếng trách móc nữa là.
Ninh phi nãy giờ vẫn đứng ngay bên cạnh bụm miệng mỉn cười, nhìn thấy thế khó xử của Ưng Hoàng, vội vã đứng ra “ cứu bồ”, nhỏ tiếng gợi ý : “ Bảo Bảo à, cho dù phụ hoàng của con có sai như thế nào đi nữa, nhưng trước mặt văn võ bá quan, con phải giữ thể diện cho phụ hoàng chút chứ.”
“ Ấy da, con, con …..” tới lúc này thập nhị công chúa mới “ sực nhớ ra” hiện giờ không phải đang ở trong hoàng cung, mà đang đứng trước hàng ngàn, hàng chục ngàn quan quân và những vị khách mời xa lạ. Nhất thời nước mắt lâng lâng như muốn rơi lệ vì sự ‘ vô tâm” của mình đã ảnh hưởng tới mặt mũi của Ưng Hoàng.
“ Bảo Bảo đừng khóc, đừng khóc, phụ hoàng của con không có ý trách con, chỉ là mong con đừng trách mắng ông ta nữa thôi, sau này chú ý trường hợp một chút là được rồi.” Nhìn thấy thập nhị công chúa như muốn khóc, cả Ưng Hoàng và Ninh phi lập tức bối rối hẳn lên, một cảm giác tội lỗi tột cùng ghim thẳng vào tim, Ninh phi vội vã ôm lấy thập nhị công chúa vào lòng để an ủi vỗ ve.
Tuy không phải là mẹ ruột của thập nhị công chúa, nhưng tình cảm của Ninh phi dành cho thập nhị công chúa, thậm chí còn nhiều hơn cả con gái của mình là tam công chúa nữa kìa.
“ Con biết rồi, con biết rồi, từ nay không dám nữa.” “ ôi dào, Bảo Bảo à, con cứ làm những việc con thích, cứ lên tiếng khuyên can trách mắng phụ hoàng nếu như con thấy không đúng, chẳng lẽ đường đường một Ưng Hoàng như ta lại không thể tiếp nhận những lời khuyên can hữu ích của người khác sao?? Còn người khác nghĩ gì đánh giá gì, ta đây nào thèm để ý chứ !!” Không muốn nhìn thấy vẻ mặt tự trách của thập nhị công chúa, Ưng Hoàng vội vã lên tiếng, tỏ vẻ bất cần nói.
“ Thật à?? Nghĩa là sau này con có thể tiếp tục lên tiếng khuyên can phụ hoàng trước đám đông như thế thật sao??” thập nhị công chúa mở to đôi mắt ra hết cỡ nhìn chằm chằm vào Ưng Hoàng hỏi.
“ ta ……” Mép miệng của Ưng Hoàng khẽ co giật vài cái, chỉ vì giây phút bồng bột nóng đầu lên mở miệng buông ra lời hứa, có cảm giác như tự mình vả vào miệng mình vậy.
Ninh phi phóng ánh mắt oán trách về phía Ưng Hoàng. Rõ ràng tôi đã ra tay cứu ông, nhưng ông cứ thích đâm đầu vào chỗ chết, vậy thì tự chịu đi nhé.
Không quan tâm tới Ưng Hoàng vẫn còn đang tỏ ra ngơ ngác và “ hối hận”, Ninh phi trực tiếp nhắt lấy tay của thập nhị công chúa đi thẳng về hướng trung tâm đại sảnh dưới sự chỉ dẫn của đám hoạn quan đã đợi sẵn trên đường đi.
Đi ngang qua trước mặt tam công chúa, khẽ liếc mắt ra hiệu một cái, tam công chúa khẽ ngật đầu, dẫn theo cả nhóm liên minh của mình đi theo phía sau Ninh phi và thập nhị công chúa di chuyển thẳng về phía trung tâm đại sảnh.
Khi Ninh phi bước ngang qua trước mặt Triệu Thiên Cơ, đôi mắt lóe qua tia sáng phức tạp, người đang đứng trước mặt có thể nói là đối thủ không đội trời chung của con gái ruột thịt của mình, khiến mình nhất thời không biết đối diện với đứa bé từng có quan hệ không hề tệ với mình trước nay, nhưng cuối cùng cũng khẽ ngật đầu với đối phương một cái rồi nhanh chóng bước đi.
Triệu Thiên Cơ chỉ khẽ thầm lắc đầu một cái, mang theo vẻ mặt thản nhiên trực tiếp dẫn theo đám thuộc hạ lâu la của mình, nối đuôi tam công chúa quay người đi thẳng vào trong.
Khổ chỉ khổ cho đám văn võ bá quan có mặt ở nơi này, vì lúc này Ưng Hoàng vẫn còn đang chìm sâu trong choáng váng nhất thời chưa thể định thần, văn võ bá quan nhất thời không biết phải làm sao. Nên ở lại đợi chờ Ưng Hoàng hoàn hồn rồi mới đi theo hay trực tiếp đi theo Ninh phi và thập nhị công chúa vào trong trung tâm đại sảnh cho rồi.
Tất nhiên Ưng Hoàng cũng không để cho đám văn võ bá quan và “ khách quý” phải chờ đợi quá lâu, nhanh chóng bừng tỉnh trở lại, vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng của bậc đế vương lập tức quay trở về khuôn mặt của ông ta, khí thế của chân mệnh thiên tử phát tán ra, khiến cho đám người ở phía dưới không kềm được phải run bắn người lên cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng vào ông ta, thậm chí cảm thấy ngột ngạt khó thở.
Chỉ cần là thần dân của vương triều Thiên Ưng, không một ai có thể chống cự được khí thế của đế vương của vương triều, cho dù Ưng Hoàng lúc này chỉ là một tông sư tầng thứ 1, những người có mặt ở hiện trường có không ít có thực lực lớn mạnh hơn ông ta rất rất nhiều lần, nhưng cũng không thoát ra được pháp tắc của thiên địa.
“ đi ~~~~~~~!!!” lạnh lung buông ra một câu, sau đó trực tiếp đi thẳng vào trung tâm đại sảnh trong khu căn cứ.
Đợi tới khi bóng người của Ưng Hoàng biến mất sau tòa kiến trúc trung tâm, đám người mới thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vã ba chân bốn cẳng đi thẳng về nơi cần đi.
Trung tâm đại sảnh được xây dựng cực kỳ rộng lớn, thậm chí rộng hơn gấp nhiều lần so với Thái Hòa Điện trong Tử Cấm Thành ở Trái Đất, đủ cho gần chục ngàn người tụ tập mà không cảm thấy ngột ngạt chen chúc.
Đợi tới khi mọi người tụ tập đầy đủ ở trung tâm đại sảnh, Ưng Hoàng đã ngồi trên chiếc ngai vàng được đúc hoàn toàn bằng vàng ròng, được khắc họa như một con chim ưng đang dang to đôi cánh ôm chặt lấy Ưng Hoàng vào trong lòng, cao gần hai trượng, rộng một trượng, bề mặt khảm đầy pha lê đá quý.
Chiếc ngai vàng này mà đem ra ngoài bán, tuyệt đối có cái giá trên trời, không có vài trăm vài chục tỷ, cũng đừng mong sờ được vào bề mặt của nó nữa là.
Ninh phi ngồi trên một chiếc ghế có hình dáng khá giống như chiếc ghế mà Ưng Hoàng đang ngồi, chỉ là không to và sang trọng bằng cái của ông ta đang ngồi, nhưng cũng là một kiệt tác vô giá. Đúng như những gì đã nói, Ninh phi tuy không có danh nghĩa của hoàng hậu, nhưng địa vị quyền lực tuyệt đối có thể sánh ngang với một hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ chân chính.
Xung quanh là những vị hoàng tử công chúa đứng dạt sang hai bên, phía dưới là quan văn và quan võ phân chia đứng xếp thành hai hàng dọc trải dài xuống dưới. Quan phẩm không tới tam phẩm cũng đừng mong có tư cách đứng ở trong này.
Những thuộc hạ của thế lực hoàng tử công chúa như Dương Kiệt chỉ có thể cùng những vị khách chạy quan hệ để có mặt ở nơi này chỉ có thể đứng ở vòng ngoài xa xăm dưới sự canh gác giữ trật tự của cấm vệ quân, nếu như mắt kém một chút, thậm chí không thể nhìn rõ khuôn mặt của Ưng Hoàng ở phía xa nữa kìa.
Nhìn thấy mọi người đã có mặt đầy đủ, đã tới lúc tiến hành thời khắc quan trọng nhất của sự kiện, Ưng Hoàng tỏ ra phấn chấn vô cùng, chờ đợi bấy lâu nay, chỉ mong có thế, hận không thể ngay lập tức tuyên bố kết quả, trực tiếp nhường ngôi cho người kế vị luôn cho rồi.
Quả thật nực cười khi hoàng đế ở Trái Đất hận bản thân không thể sống ngàn tuổi vạn tuổi, ngồi trên ngai càng lâu càng tốt. Còn hoàng đế ở đại lục Huyền Thiên này, chỉ mong muốn thời hạn trị vì của mình kết thúc càng sớm càng tốt, để có thể đón nhận thiên đạo ban thưởng. Trong mắt nhiều người, hoàng đế chỉ là đường tắt cho con đường tu luyện của mình mà thôi.
“ Thừa tướng ~~~, thừa tướng ~~~ …….!!” Ưng Hoàng khẽ quay đầu liếc nhìn về phía một người đàn ông tuy đã mang dáng dấp của một cụ lão lớn tuổi, nhưng da dẻ hồng hào láng mịn không thua kém gì trẻ sơ sinh, râu tóc bạc phơ gần như che phủ hết nửa khuôn mặt của ông ta, trên người chỉ mặc một bộ bố y đơn giản, người ngoài không biết nhìn vào sẽ lầm tưởng nấy chỉ là một ông lão nhà quê không hơn không kém, lúc này đôi mắt nửa nhắm nửa mở, cơ thể đảo lảo như đang chìm sâu trong giấc ngủ trong trạng thái đứng, tựa như hoàn toàn tách biệt với thế giới xung quanh, mọi thứ không liên quan gì tới mình vậy.
Thậm chí Ưng Hoàng lên tiếng kêu gọi hồi lâu, vẫn không thấy ông ta có phản ứng gì cả, nếu như không phải miệng và mũi còn đang không ngừng phát ra những hơi thở đồng đều của người đang chìm sâu trong giấc ngủ, sẽ lầm tưởng ông ta là một bức tượng hay đã chết rồi đấy.
Người đàn ông lớn tuổi này không ai khác chính là thừa tướng của vương triều Thiên Ưng, người có địa vị và quyền lực trên vạn người dưới một người, tam triều trọng thần, đồng thời cũng là ân sư của Ưng Hoàng Triệu Vô Cực, Lý Hiển!
Ông ta là người đã giữ chức thừa tướng hết ba đời Ưng Hoàng, bắt đầu từ thời ông nội của Triệu Vô Cực, đã là một quyền thần đắc lực phù trợ bên cạnh đế vương, có thể nói, vương triều Thiên Ưng có thể phát triễn bền vững và lớn mạnh không ngừng như ngày hôm nay, ngoại trừ năng lực của các đời Ưng Hoàng, có 70% công lao thuộc về người đàn ông đã chạc tuổi ba trăm năm mươi này.
Quan trọng nhất là, ngoại trừ chức vụ thừa tướng của vương triều, ông ta còn một thân phận khác khiến cho các đời Ưng Hoàng phải tỏ ra tôn kính lấy lòng, chính là một trận pháp sư trung cấp.
Trận pháp sư, một nghề nghiệp tương đối hiếm gặp ở đại lục Huyền Thiên, nhưng tầm quan trọng đối với các thế lực, vương triều hay thậm chí tông môn là không gì có thể bàn cãi.
Một trận pháp tông sư nếu như có đủ thời gian và tài lực để bố trí thành công một trận pháp cao cấp, tuyệt đối có thể xóa sổ vương thành của một vương triều cao cấp.
Hay nếu như bố trí một pháp trận phòng thủ ngay tại vương thành, cho dù là một quân đoàn độ kiếp tới ghé thăm, cũng chỉ có nước tuyệt vọng quay đầu trở về mà thôi.
Tuy trận pháp sư trung cấp không thể bố trí những trận pháp đáng sợ như vậy, nhưng cũng tuyệt đối không kém phần quan trọng. Đặc biệt là trận pháp phong tỏa không gian ở vương thành Khương Lộc, chính là xuất phát từ tay vị thừa tướng này. Ngoài ra trong vương thành còn bí mật sở hữu một trận pháp phòng thủ chưa kích hoạt do ông ta bố trí ra, chỉ cần kích hoạt lên, ngoại trừ vương triều cao cấp phái cả quân đoàn kẻ mạnh xuất khiếu tới, có thể nói là bất khả xâm phạm trong các thế lực vương triều trung cấp.
Trận pháp sư trung cấp, cho dù đi tới vương triều cao cấp hay những tông môn hùng mạnh, cũng tuyệt đối trở thành khách quý được chèo kéo mời gọi.
Ba lần bảy lượt kêu gọi nhưng không thấy ông ta phản ứng, Ưng Hoàng đã khóc không thành tiếng. Đối với vị ân sư mà mình hết lòng tôn kính, lớn tiếng trắng mắng cũng không được, cứ thế im lặng cũng không xong, nhất thời có chút không biết phải làm sao.
Rốt cuộc hôm nay là ngày gì thế này?? Hết Bảo Bảo tới ân sư làm mình ái ngại bể mặt trước thiên hạ, chẳng lẽ sáng nay trước khi rời khỏi hoàng cung quên coi lịch, hôm nay là ngày dữ không hạp với mình?? Có nên rời ngày tổ chức sang hôm khác không nhỉ??