Lúc này Dương Kiệt tuyệt đối không dám để Trịnh Hổ phát hiện bản thân vào lúc này.
Trịnh Hổ đường đường là trưởng lão ngoại môn của Lãnh Binh Cung, thực lực đã đạt tới cảnh giới nguyên thần tầng thứ 10. Thậm chí ngay cả Lý Nguyên Bá có mặt ở nơi này cũng chưa chắc là đối thủ của người ta, huống chi một Dương Kiệt chỉ có thực lực của nguyên thần tầng thứ 5 chứ??
Hoàn toàn không cùng chung một đẳng cấp mà!!
Quan trọng nhất là, cho dù lúc này Dương Kiệt có đủ thực lực để trảm sát Trịnh Hổ, anh ta cũng không dám làm thế giữa thanh thiên bạch nhật như lúc này.
Nên nhớ Trịnh hổ là trưởng lão của Lãnh Binh Cung, là đại diện, là bộ mặt của một tông môn khi hành sự bên ngoài, nếu như lúc này bị bỏ mạng ở vương triều Thiên Ưng, chắc chắn sẽ là một cơn đại họa giáng thẳng xuống đầu của vương triều cho mà xem.
Tuy vương triều Thiên Ưng không thuộc quyền cai trị của Lãnh Binh Cung, nhưng thử khiến Trịnh Hổ trầy da tróc vẩy thử xem, cả vương triều Thiên Ưng chắc chắn sẽ phải đón nhận cơn thịnh nộ đáng sợ của cả Lãnh Binh Cung cho mà xem, thậm chí có nguy cơ bị Lãnh Binh Cung ra tay trực tiếp xóa sổ khỏi khu vực U Châu này cũng không chừng.
Tuy tục ngữ có câu đánh cho cũng phải nể mặt chủ nhân chút, nhưng nếu như con chó của bạn nổi điên đi cắn chết người ta, vậy người thân của nạn nhân có quay sang trả thù đập chết con chó đó thì ngay cả chủ nhân con chó cũng không dám hó hé gì, thậm chí còn phải nhe răng làm mặt cười xin lỗi người ta nữa là.
Chỉ sợ Dương Kiệt vừa định ra tay, cả vương triều Thiên Ưng quay sang hỗ trợ đối phương đập chết anh ta ngay tại chỗ thì có.
Ta nhịn ~~~~~~!!!
“ khách quý ghé thăm, hân hạnh vô cùng, xin mạn phép cho hỏi quý danh của trưởng lão ạ.” Đối diện trưởng lão của ngũ đại tông môn, ngay cả Ưng Hoàng cũng phải đứng bật dậy ra khỏi ghế ngồi, mang theo vẻ mặt nhiệt tình lấy lòng bước tới chủ động lên tiếng hỏi thăm.
“ lão phu Trịnh Hổ!!” nếu như không phải có nhiệm vụ phải đi tới nơi này, có cho vàng Trịnh Hổ cũng không bao giờ ghé qua cái nơi “ nhà quê” như vương triều Thiên Ưng này, nên vô cùng hiển nhiên Ưng Hoàng không đủ tư cách để Trịnh Hổ phải mang theo sắc mặt đẹp đẽ đối xử, huống chi trải qua luồng sát khí “ bí ẩn” lúc này, thiện cảm của lão đối với vương triều đã xuống tới mức cực đỉnh, chỉ hừ lạnh một tiếng đáp lại.
Trước thái độ lạnh nhạt tới mức khinh thường của đối phương, Ưng Hoàng chỉ dám giận không dám nói, vẫn cố gắng duy trì nụ cười trên môi, quay sang lão thái giám nói: “ Còn không mau mau mang ghế cho khách quý ngồi, trà nước bánh trái nữa, mau mau dâng lên cho Trịnh trưởng lão thưởng thức.”
“ Mang ghế tới được rồi, bánh trái không cần, lão phu không nghĩ rằng có hứng thú với những thứ đó!!” Trịnh Hổ lộ ra vẻ mặt chán ghét vẫy vẫy tay từ chối ý tốt của Ưng Hoàng.
Thực ra thì Trịnh Hổ cũng không nói sai, đường đường trưởng lão của Lãnh Binh Cung, ngày thường chỉ đi đi lại lại giữa các vương triều cao cấp, thứ bánh trái cao lương mỹ vị gì mà chưa thưởng thức qua chứ?? Lão cho rằng một vương triều tầm trung thì lấy đâu ra những món cao cấp để chiêu đãi mình cũng không có gì không đúng cả, chỉ là sự thực là một chuyện, trực tiếp nói thẳng ra theo kiểu che bai lại là chuyện khác. Bộ không thấy sắc mặt của Ưng Hoàng và văn võ bá quan trong triều đã khó coi tới mức nào rồi sao??
Chỉ là, sắc mặt khó coi thì sao nào?? Chẳng lẽ lão phu còn phải dè chừng sợ các ngươi giận quá hóa rồ sao?? Chọc giận lão phu lên một tay vỗ chết cả đám ngay tại chỗ bây giờ, để xem Ưng Hoàng của các ngươi dám hó hé câu nào không, hừ hừ ~~~!!
“ Còn không mau mau mang ghé cho Trịnh trưởng lão ngồi ~~~~~~~!!!” Ưng Hoàng không dám xả giận và Trịnh Hổ, thế là lão thái giám tội nghiệp vô cùng hiển nhiên biến thành bia trút giận của ông ta, trực tiếp quay đầu lại như hét thẳng vào mặt đối phương.
“ dạ, dạ, nô tỳ tuân lệnh ~~~~~!!” lão thái giám ba chân bốn cẳng hối hả chạy đi lấy ghế cho Trịnh Hổ, Ưng Hoàng như ngọn núi lửa sắp bùng nổ, lão không dám lơ là sơ suất không biết bay đầu lúc nào không hay đấy chứ.
Không bao lâu sau lão thái giám đã dẫn theo hai tiểu thái giám khác mang theo một chiếc ghế sang trọng không kém gì chiếc ghế mà Ưng hoàng đang ngồi, đặt xuống ngay giữa đại sảnh, mang theo thái độ cung kính mời Trịnh Hổ ngồi.
Trịnh Hổ chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp ngồi bịch xuống ghế, thái độ cao ngạo vênh váo của lão,cho dù bỏ qua quan hệ thù địch đi nữa, ngay cả một người ngoài như Dương Kiệt và Hoàng Dung cũng cảm thấy ngứa mắt vô cùng.
“ không biết Trịnh trưởng lão lần này ghé thăm vương triều Thiên Ưng có điều gì cần chỉ bảo ạ??” Ưng Hoàng chỉ còn cách cắn răng nén nhịn, quay trở về ghế của mình ngồi xuống, mang theo vẻ mặt thận trọng cảnh giác hỏi.
Ưng Hoàng không thể không cảnh giác, đường đường một trưởng lão của Lãnh Binh Cung đột nhiên ghé thăm một vương triều tầm trung, tuyệt đối không đơn giản, cộng thêm thái độ lạnh lùng không thân thiện của đối phương, càng khiến Ưng Hoàng cảm thấy lo ngại hơn nữa, sợ chỉ sợ không biết tên ngu xuẩn mắt mù nào lỡ đắc tội đối phương, giờ đối phương chạy tới hỏi tội liên lụy cả vương triều thì khổ.
“ hãy xem qua thứ này ~~~!!!” Trịnh Hổ chẳng buồn dài dòng lôi thôi với đối phương, trực tiếp từ trong nhẫn càn khôn của mình rút ra một vật phẩm giống hệt như một tấm thẻ bài màu ánh kim giơ ra ngay trước mặt Ưng hoàng.
“ Đó, đó là …….” “ Ưng Hoàng Lệnh ~~~~!! Chính là Ưng hoàng lệnh ~~~~!!!” “ Nói đúng hơn là Ưng Hoàng lệnh của đời thứ 18, chính là vật bất ly thân của các đời Ưng Hoàng, cho dù đã thoái vị vẫn giữ lại bên người, chẳng, chẳng lẽ là ………”
Chỉ thấy bề mặt của tấm thẻ bài trên tay Trịnh Hổ có khắc họa một con Chim Ưng với tư thế dang rộng vẫy cánh kèm những họa tiết hoa văn phụ họa ở xung quanh, ngay phía dưới cùng của tấm thẻ bài, có ghi hai “ Mười Tám”, chứng tỏ tấm thẻ bài này chính là Ưng Hoàng Lệnh của Ưng Hoàng đời thứ mười tám của vương triều Thiên Ưng.
Ưng Hoàng Lệnh, vật phẩm để tượng trưng cho quyền lực và địa vị của các đời Ưng Hoàng của vương triều Thiên Ưng, không khác gì so với tầm quan trọng của ngọc tỷ truyền quốc, bất kỳ ai cầm Ưng Hoàng Lệnh trên tay, đều có thể nắm quyền sinh sát tuyệt đối trong vương triều, thậm chí giết người không cần phải thông qua cái ngật đầu của Ưng Hoàng, khá giống như quyền tiên trảm hậu tấu vậy, gặp người giữ lệnh như gặp Ưng Hoàng ngay trước mặt, thậm chí có thể coi người đang cầm Ưng hoàng lệnh ở trước mặt là một Ưng Hoàng đích thật cũng nói quá.
Chính vì tầm quan trọng của Ưng Hoàng Lệnh, nên vô cùng hiển nhiên trở thành vật bất ly thân của các đời Ưng Hoàng, rất hiếm khi rơi lọt vào tay của người ngoài.
Chỉ là vì sao lúc này Trịnh Hổ lại nắm giữ Ưng Hoàng Lệnh trên tay nhỉ??? Đã vậy còn là Ưng Hoàng Lệnh của Ưng hoàng đời thứ mười tám nữa chứ.
Ưng Hoàng không tự chủ nắm chặt Ưng Hoàng Lệnh của bản thân đang nằm kỹ càng trong ống tay áo, phía dưới con chim ưng có ghi dòng chữ “ hai mươi hai”. Nghĩa là ông ta đã là Ưng Hoàng đời thứ hai mươi hai của vương triều Thiên Ưng. Và tấm thẻ bài trên tay của Trịnh Hổ, chính là có được từ trên tay của thái thượng lão tổ tiên của Ưng Hoàng.
“ Xin hỏi, Ưng Hoàng Lệnh trên tay Trịnh trưởng lão là …..” “ Tấm thẻ bài này lão phu nhận được từ tay của Triệu thái thượng trưởng lão của bổn cung, và cũng chính là một trong những lý do vì sao lão phu lại đi tới vương triều Thiên Ưng lúc này.”
“ Cái gì??? Triệu thái thượng trưởng lão??? Họ Triệu??? Chẳng lẽ là ….” “ Có thể, có thể như thế.” “ Tiền Ưng Hoàng đời thứ mười tám đã gia nhập vào Lãnh Binh Cung, thậm chí trở thành thái thượng trưởng lão của tông môn sao???” “ Nếu như thế thật thì trời hộ vương triều Thiên Ưng của chúng ta rồi, hahahaha ~~~~~~!!!”
Nghe xong lời nói của Trịnh Hổ, không ít người nhanh chóng đoán ra nguyên do, lập tức bật cười hô hoan đầy phấn khích.
Các đời hoàng đế sau khi thoái vị, sau khi nhận được ban thưởng của Thiên Đạo, thực lực trở nên cực kỳ lớn mạnh, sau khi rời khỏi quê hương của mình đi lại đâu đó thậm chí gia nhập vào những tông môn khác cũng không phải là chuyện quá xa lạ.
Người của vương triều Thiên Ưng tỏ ra bất ngờ nhất chính là, không ngờ Ưng Hoàng đời thứ mười tám của vương triều lại có thể trở thành thái thượng trưởng lão của một trong ngũ đại tông môn hùng mạnh nhất ở khu vực U Châu, đó chính là điều khiến họ không kìm được vui mừng phấn khích tột cùng.
Tuy hoàng đế sau khi thoái vị không được phép nhúng tay vào mọi chuyện lớn nhỏ của vương triều nữa, nhưng hoàn toàn có thể sử dụng như một tấm bùa hộ mệnh cho vương triều quê hương, nếu như để thông tin vương triều Thiên Ưng có một thái thượng lão tổ đang nắm giữ chức vụ thái thượng trưởng lão của một trong ngũ đại tông môn hùng mạnh nhất khu vực U Châu, vậy thì sau này vương triều láng giềng khi đối diện với vương triều Thiên Ưng phải mang theo thái độ e dè thận trọng, đặc biệt là giữa hai vương triều nếu như có xảy ra chiếm tranh xâm lược, người của vương triều Thiên Ưng chắc chắn sẽ được bảo đảm, cho dù có bại trận mất nước đi nữa,hoàng tôn quý tộc nhà họ Triệu sẽ không cần phải lo sợ phải đón nhận những số phận bi thảm ập vào đầu mình khi trở thành người mất nước.
Nên nhớ rằng ta còn một thái thượng lão tổ tông đang nắm giữ chức cao quyền trọng ở tông môn, ngươi dám giết cùng diệt gọn con cháu của người ta không sợ vị thái thượng lão tổ tông tới ghé thăm “ tâm sự tâm sự” với ngươi sao???
Hoàng đế của vương triều đối địch tất nhiên là ngu xuẩn tới mức chỉ vì một phút hả hê khi diệt môn địch thủ mà phải rước rắc rối, ngày đêm lo sợ bị trả thù vào mình rồi.
Ưng Hoàng cũng nghĩ ra điều đó, trong lòng không kìm được thầm thở phào nhẹ nhõm. Tất nhiên, khác xa suy nghĩ của người khác, Ưng Hoàng an tâm chính là vì nếu như vị Trịnh trưởng lão này là người của thái thượng lão tổ tông của mình, vậy thì vấn đề đắc tội sợ đối phương tới trả đũa sẽ không thành lập, hoàn toàn có thể yên tâm rồi.
Chỉ là, đối phương lần này tới vương triều Thiên Ưng là vì cái gì chứ??? Nếu chỉ đơn giản báo tin cho hậu duệ của mình biết rằng thái thượng lão tổ tôn đang nắm giữa quyền lực địa vị không nhỏ trong tông môn, tuyệt đối không cần phải phái một trưởng lão tới đây làm gì. Vả lại, vị thái thượng lão tổ tông đã có thể deo lên chức thái thượng trưởng lão cao quý, chứng tỏ đã gia nhập và cống hiến cho Lãnh Binh Cung một thời gian rất dài rất lâu, nếu như muốn báo tin thì đã báo tin từ lâu, chẳng lẽ bỗng nhiên thời gian gần nay mới sực nhớ tới con cháu của mình và rảnh rỗi không có gì làm nên cho người về báo tin sao?? Vô lý ~~!!
“ thì ra Trịnh trưởng lão có quen biết với thái thượng lão tổ tông của bổn vương triều, chỉ là thái thượng lão tổ tông đã rời khỏi quê hương của mình rất lâu rồi, hôm nay nhờ vả Trịnh trưởng lão quay về vương triều Thiên Ưng, không biết có gì chỉ bảo cho hậu bối ạ??” Ưng Hoàng vừa nói vừa khẽ đưa mắt liếc nhìn về phía Bát hoàng tử Triệu Thiên Cơ.
Ông ta không phải không nghĩ tới việc thái thượng trưởng lão muốn từ trong con cháu của mình lựa chọn ra một vài hậu duệ tài năng mang tới tông môn bồi dưỡng thành tài, nếu như quả thật như thế thì đúng một tin mừng cho cả vương triều Thiên Ưng.
Dù gì thì trong vương triều xuất hiện đệ tử tông môn càng nhiều, địa vị của vương triều sẽ càng được bảo đảm. Điển hình là đại hoàng tử của vương triều Thiên Ưng từ nhỏ đã được đưa tới một tông môn tầm trung để bồi dưỡng, chỉ là một trong ngũ đại tông môn thì chưa dám nghĩ tới. Vì thông thường ngũ đại tông môn chỉ lựa chọn nhân tài ở những vương triều cao cấp, vương triều tầm trung chỉ có thể gia nhập những tông môn tầm trung ở phía dưới mà thôi, nên nếu như lần này Trịnh Hổ nhận lệnh quay về dẫn lấy vài hoàng tử con cháu đi tới Lãnh binh Cung tu luyện, tuyệt đối là tin mừng nói với Ưng Hoàng và cả vương triều Thiên Ưng.
Và người có đủ tư chất và năng lực để đi tới ngũ đại tông môn tu luyện, cả một vương triều rộng lớn như Thiên Ưng, xem đi xem lại chỉ duy nhất mỗi mình Bát hoàng tử Triệu Thiên Cơ mà thôi. Vì dù gì trước đó thậm chí có không ít tông môn tầm trung ở khu vực trung ương đã từng đưa ra lời đề nghị Triệu Thiên Cơ gia nhập nhưng đã bị hắn từ chối, nên Ưng Hoàng cho rằng thái thượng lão tổ của mình đã nghe được thông tin này, nên đã cho người tới đón Triệu Thiên Cơ về Lãnh Binh Cung cũng không chừng đấy chứ nhỉ??
Chỉ là, như thế thật sao??