Uỳnh uỳnh uỳnh ~~~~~~~~!!! Gào ~~~~ gào ~~~~~~~~~!!! “ Cái gì??? Không thể nào~~~~~~ !!!!”
Một cái mỡ bụng khổng lồ xuất hiện chắn ngay trước mặt Dương Kiệt trước khi con Bạch Hổ áp sát tới trước mặt anh ta.
Con Bạch Hổ húc thẳng vào mỡ bụng, chỉ khiến bề mặt mỡ bụng rung nhẹ một cái, hoàn toàn không thể phá hủy được lớp mỡ bụng đầy kiên cố đó. Ngược lại, con Bạch Hổ như bị một lực đẩy đáng sợ đẩy lùi về phía sau, miệng kêu gào một tiếng đầy đau khổ, đầu óc choáng váng không thể định hướng được, vô tình quay ngược đầu lại lao thẳng về phía chủ nhân của nó.
Hiệu ứng phản dam kích hoạt ~~~~~~!!!
“ Biến ~~~~~~~~~~~~~~~~!!!!” Trịnh Hổ không tiếc chân nguyên trong cơ thể ấn chưởng về phía con Bạch Hổ đang “ phản loạn” quay ngược lại cắn chủ, chỉ là cú chưởng của lão với mục đích xê dịch hướng đâm của Bạch Hổ sang hướng khác chứ không dám đánh vỡ nó.
Đùa à??? Nó là võ hồn của mình, đánh vỡ nó chẳng khác nào lấy đá tự chọi vào chân mình sao??? Tất nhiên là không thể nào rồi.
Rầm rầm rầm rầm ~~~~~~~~~~~!!!
Bạch Hổ bị chuyển hướng đâm thẳng vào rừng cây xung quanh, thậm chí không ít hắc kỵ hoàng gia đang vây ở xung quanh không kịp né tránh trực tiếp bị Bạch Hổ tông thẳng vào chỉ kịp kêu thét một tiếng đầy đau khổ và cơ thể vỡ nát ra thủy tinh pha lê bị vỡ.
đám binh sĩ may mắn thoát nạn ai nấy đều lộ ra vẻ mặt thê lương khi phải tận mắt chứng kiến đồng bọn bị vạ lây chết không toàn thây.
Nhưng đó là số phận bi thảm của kẻ yếu đuối thấp kém, không phải sao???
Trịnh Hổ không thèm bận tâm quan tâm tới đám binh sĩ xấu số chết dưới cú tông kinh hoàng của Bạch Hổ, chỉ mang theo vẻ mặt đầy cảnh giác và khó hiểu nhìn chằm chằm vào Dương Kiệt đang dương dương tự đắc ở phía xa.
Lão nghĩ hoài nghĩ không thấu vì sao với thực lực chỉ tương ứng với ngụy xuất khiếu tầng thứ 1 của Dương Kiệt lại có thể dễ dàng chóng đỡ võ hồn của mình, thậm chí còn bị phản ngược lại nữa chứ???
Không có gì khó hiểu cà. Tuy Dương Kiệt kích hoạt võ hồn cấp 6 cũng chỉ có sức phòng thủ của ngụy xuất khiếu tầng thứ 1, nhưng nên nhớ rằng anh ta đã từng phục dụng Càn Khôn Trúc Thể Quả, đã giúp Dương Kiệt gia tăng thêm ba cấp phòng thủ, tương đương với ngụy xuất khiếu tầng thứ 4, võ hồn lớn hơn Trịnh Hổ một cấp lên có tính áp chế rõ ràng, cộng thêm tuyệt học Phì Lũ Mỡ Bụng Hộ Thể, tính ra cả hai cũng gần bằng nhau mà thôi.
Đó là chưa tính hiệu ứng phản dam không cần coi chênh lệch đẳng cấp nữa, nên con Bạch Hổ của Trịnh Hổ chỉ có nước quỳ mà thôi.
“ Thực lực của ngươi chỉ có thế thôi sao??? Thế mà dám mạnh miệng đòi thu nhận bổn thiếu gia làm đệ tử??? nói câu đó ra không thấy hổ thẹn sao???? À không, hình như mặt của ngươi dày còn hơn cả tường thành nữa, nên đã bách độc bất xâm, không biết nhục và xấu hổ là gì nữa đúng không nè???” Dương Kiệt tất nhiên là không thể bỏ qua cơ hội chế giễu đối phương, chỉ mong chọc lão phun máu chết tại chỗ thì càng tốt.
“ Đồ khốn, ngươi phải chết ~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!!” Trịnh Hổ chịu không nổi lời châm chọc của Dương Kiệt, phẫn nộ gào lớn, hai tay giơ ra phía trước không ngừng múa vẽ ra những dấu ấn kỳ lạ, đôi mắt đột nhiên rực sáng: “ Côn Bàng hóa thân thuật, biến ~~~~~~~~~!!!”
Ngay sau tiếng gào thét của Trịnh Hổ, toàn thân hắn rực sáng dữ dội, chỉ trong tích tắc đã từ cơ thể con người hóa thành một con bàng điểu to gần ba trượng, khi sải cánh ít nhất cũng phải trên năm, sáu trượng là ít, treo mình lơ lửng bay vòng trên không trung.
Bí thuật hóa thân của Lãnh Binh Cung được thừa hưởng từ tông môn Bắc Minh Tông vài ngàn năm trước, có thể giúp người thi triễn tạm thời hóa thân thành thần thú Côn Bàng trong truyền thuyết, thực lực ít nhất cũng phải gia tăng thêm 1, 2 cấp là ít.
Tuy con bàng điểu do Trịnh Hổ hóa thân chỉ tựa như một con kiến với một con voi so với thần thú Côn Bàng đích thật, nhưng cũng quá đủ hoàng tráng oai phong lẫm liệt rồi.
Trịnh Hổ vốn dĩ đã có thực lực của ngụy xuất khiếu tầng thứ 5, lúc này tăng thêm hai cấp, thực lực có thể hoàn toàn thi triễn ra lúc này đã đạt tới tầng thứ 7 đáng sợ.
Tuy mặt vẫn giữ nụ cười đầy tự tin, nhưng trong lòng đã trầm xuống trước thực lực và khí thế từ trên người Trịnh Hổ phát tán ra, nếu như lúc này không phải đã kích hoạt võ hồn hộ thể, e rằng có đứng vẫn nữa không còn là cả một vấn đề rồi đấy.
Bộ không thấy Mộ Dung Tuyết, tam công chúa và đám hắc kỵ hoàng gia dù đang đứng quan chiến ở phía xa, không bị ảnh hưởng quá nhiều bởi khí thế của Trịnh Hổ, cũng đã toàn thân run rầy đứng không vững, suýt chút phải quỳ phục xuống bởi khí thế đáng sợ của lão sao??
Tất nhiên, Dương Kiệt cũng không tỏ ra quá lo lắng, lần trước ở tường thành do quá bất ngờ không kịp kích hoạt toàn bộ thực lực của mình, nên đã dính chiêu của lão không thể nhúc nhích được cơ thể, giờ thực lực của bản thân đã kích hoạt lên hết, tuy vẫn không phải là đối thủ của lão, nhưng cũng không còn phải lo lắng quá nhiều.
Chiến trước rồi tính sau ~~~~!!!
Éc ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
Trịnh Hổ hóa thân thành bàng điểu ngẩng cao đầu hú lên một tiếng, võ hồn Bạch Hổ vừa mới lấy lại thăng bằng lập tức nhấc bổng cơ thể lên không trung, đáp xuống ngay cái lưng khổng lồ của Trịnh Hổ sau khi hóa thân, cả hai chuyển ngược cơ thể xuống hướng thẳng về phía mục tiêu ở dưới đất lao thẳng xuống như một tia chớp.
Điêu Hổ hợp bích ~~~~~!!!
“ Tưởng thế là bổn thiếu gia sợ sao??? Cho ngươi nếm thử át chủ bài của bổn thiếu gia đây, Huyền Vũ Chi Lực, mở ~~~~~~~~~~~~!!!” Dương Kiệt không chút do dự kích hoạt Huyền Vũ Chi Lực, trực tiếp giáng hai cấp võ hồn của Trịnh Hổ xuống.
Éc ~~~~~~~~~~~~~!!!
Trịnh Hổ đang chổ theo Bạch Hổ lao xuống đột nhiên cảm nhận thấy thực lực của mình bị giáng xuống hai cấp, nói chính xác hơn là võ hồn cấp 5 chỉ còn giữ lại được thực lực của võ hồn cấp 3, khiến lão kinh ngạc hoảng hốt kêu rú lên.
“ Huyền Vũ Hộ Thể, Phì Lũ Mỡ Bụng Hộ Thể, Càn Khôn Tháp hiện ~~~~~~!!!” Tuy bị giáng xuống hai cấp, nhưng thực lực của Trịnh Hổ vẫn vô cùng đáng sợ, Dương Kiệt không dám chủ quan, kích hoạt lên hết toàn bộ kỹ năng phòng ngự của mình ra để chống đối.
Uỳnh ~~~~ uỳnh ~~~~ uỳnh ~~~~ ……!! Éc ~~~~ !! gào ~~~~~~~~!!!
Càn Khôn Tháp lao ra hứng đỡ đầu tiên nhanh chóng bị đánh bật lùi trở về cơ thể của Dương Kiệt, Trịnh Hổ và Bạch Hổ vẫn tiếp tục hùng hổ đâm thẳng vào lớp lá chắn phòng thủ thứ hai là cái mỡ bụng khổng lồ. Và cái mỡ bụng cũng không chịu đựng được bao lâu vỡ nát tan tành, bàng điểu và bạch hổ trực tiếp đối diện với Huyền Vũ đã chờ sẵn ở phía sau.
Gào ~~~~ gào ~~~~~ !!! Éc ~~~~~ éc ~~~~!! Gào ~~~~ gào ~~~~~!!
Huyền Vũ và bàng điều chở theo bạch hổ va đập vào nhau trên không trung, nhất thời tiếng nổ và gào thét vang động cả trời đất, thậm chí bề mặt mặt đất ở phía dưới xuất hiện tình trạng đất lở, khiến Mộ Dung Tuyết, tam công chúa và hắc kỵ hoàng gia hốt hoảng phải bỏ chạy ra xa để tránh bị chôn vùi dưới lòng đất.
Huyền Vũ cũng chỉ chống cự được khoảng vài giây đồng hồ đã mang theo tiếng gầm rú bất cam vỡ nát trong không khí. Thế như phía Trịnh Hổ và Bạch Hổ cũng không dễ chịu gì, cả hai lần lượt bị đẩy bật ra xa, không thể tiếp tục lao xuống tấn công Dương Kiệt ở ngay trước mắt nữa.
Tuy võ hồn bị vỡ nát, nhưng chỉ khiến Dương Kiệt khẽ díu mày đau đớn đôi chút, sau đó hoàn toàn bình phục không ảnh hưởng được gì tới anh ta cả, và Huyền Vũ đã hoàn thành sứ mệnh của mình, bảo vệ an toàn cho chủ nhân của mình.
Éc ~~~~~~~~~~~~~~~!!
Trịnh Hổ rú lên một tiếng đầy bất cam và khó tin, cho dù thi triễn hết toàn bộ thực lực vốn có của bản thân, vẫn không thể làm gì được kẻ thù không đội trời chung ở trước mặt, thử hỏi có tức điên lên không chứ?? Đặc biệt là khi cảm nhận được thực lực của bản thân đột nhiên bị giảm hai cấp, khiến lão trở nên hoang mang thậm chí có chút sợ hãi.
Lão đã bắt đầu hoảng sợ trước thực lực kỳ lạ của Dương Kiệt rồi, rõ ràng đó là khúc xương khó gặm chứ nào phải dễ chơi đâu chứ !!
Éc ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!
Trịnh Hổ thêm lần nữa gào lớn một tiếng, toàn thân bàng điều lập tức phóng thích ra một luồng khí màu xanh lam lai đen, thực lực vốn dĩ bị hạ cấp của lão lập tức tăng ngược trở lại, thậm chí còn đáng sợ hơn lúc nãy nữa.
Lão quyết định chơi hết mình, kích hoạt luôn cả bí pháp gia tăng thực lực của bản thân, giống như Dương Kiệt khi kích hoạt Giới Vương Quyền vậy.
Éc ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
Bí pháp đã kích hoạt, không thể do dự chần chừ vì thời gian có hiệu lực của bí pháp không dài, lão quyết định tung đòn quyết định kết liễu kẻ thù trước khi thực lực của mình bị tụt dốc thảm hại bởi tác dụng phụ khi sử dụng bí pháp.
“ hệ thống, thẻ bài chiêu mộ có thể sử dụng được không???” “ dính dong, pháp trận phong tỏa không gian ở khu vực này chỉ là pháp trận sơ đẳng, hoàn toàn không ảnh hưởng tới việc sử dụng thẻ bài chêu mộ cả, thân ~~!!!”
Dương Kiệt không cho rằng bản thân có thể chống đỡ nổi Trịnh Hổ vào lúc này khi mình đã sử dụng hết bài của mình, thẻ bài chiêu mộ đã xuất hiện trên tay, nhưng để cho chắc ăn, khẽ liên lạc hệ thống thăm hỏi tình hình, không ngờ pháp trận phong tỏa không gian đơn giản ở khu rừng không ảnh hưởng gì tới việc mình sử dụng thẻ bài gì cả, vậy thì cần gì phải khách sáo nữa chứ???
“ Thần tướng của ta, mau mau xuất hiện tiếp cứu ~~~~~~~!!!” không có thời gian và tâm trạng lo sợ mình bị lộ bài trước đám đông nữa, Dương Kiệt trực tiếp ném thẻ bài trong tay ra phía trước trước khi Bạch Hổ kịp lao tới trước mặt mình.
Roẹt ~~~~ !! roẹt ~~~~~~! Boooong ~~~~~~!!! Gào gào ~~~ !!!
“ hả??? Cái gì??? Đó là ~~~~~!!!”
Trịnh Hổ chở theo Bạch Hổ đang hùng hổ lao tới trực tiếp đâm đầu vào cánh cửa sắt dạng khí bỗng nhiên xuất hiện trong không khí, cả hai kêu gào một tiếng đầy đau đớn, trực tiếp bị lực đẩy đáng sợ từ cánh cửa sắt phóng thích ra đẩy bay về phía sau, nhất thời đầu óc choáng váng loạng choạng không vững, cả hai nhanh chóng tách rời ra và bạch hổ trực tiếp quay trở vào trong cơ thể của Trịnh Hổ, không thể tồn tại ở bên ngoài nữa.
Tuy thực lực không bị ảnh hưởng, nhưng Trịnh Hổ không thể sử dụng song kiếm hợp bích nữa rồi.
Két két ~~~~~~~~~!!!
Dưới ánh mắt đầy kinh ngạc của những người có mặt ở nơi này, cánh cửa sắt khảm đầy hoa văn kỳ lạ từ từ mở toang ra, một bóng người mờ mờ ảo ảo từ phía sau cánh cửa bước ra dưới ánh mắt đầy kỳ vọng của Dương Kiệt.