Nhóm Dương Kiệt dựa theo tấm bản đồ chỉ dẫn đi kèm tấm thẻ bài tiếp nhận thành trì do Triệu Thiên Cơ giao cho, di chuyển hết ba tháng trời mới đặt chân vào vùng đất đích đến cuối cùng.
Từ vương thành di chuyển tới khu vực biên giới với đoạn đường trên ba vạn dặm, nếu như không phải cả nhóm ít nhất cũng đạt tới cảnh giới tông sư, ngày đêm đi đường không biết mệt mỏi, chỉ sợ hai, ba năm cũng chưa chắc tới được đích đến cuối cùng nữa là.
Thực ra cả nhóm có thể sử dụng trạm dịch chuyển, thì chỉ cần khoảng một vài canh giờ là có thể tới được nơi mình muốn tới. Chỉ là nhóm Dương Kiệt lúc này đang là tội phạm bị truy nã, tuy với thực lực cả nhóm đi thẳng vào trong thành để sử dụng trạm dịch chuyển tuyệt đối không phải là vấn đề. Nhưng mỗi trạm dịch chuyển khi sử dụng sẽ ký lục lại vị trí của khách hàng, nếu như phía vương triều Thiên Ưng muốn, hoàn toàn có thể dễ dàng nắm bắt được hành tung của cả nhóm, đó tuyệt đối không phải là điều hay ho gì.
Vương triều Thiên Ưng biết được hành tung cả nhóm có thể không quá nguy hiểm , nhưng nếu vương triều Thiên Ưng lấy thông tin đó giao cho Lãnh Binh Cung hoặc thậm chí ngũ đại tông môn, tuyệt đối là một đại họa cho nhóm Dương Kiệt.
Cho dù sử dụng dịch dung thuật đi nữa, lúc này phía vương triều Thiên Ưng đang dồn hết mọi tập trung vào hành tung của nhóm Dương Kiệt, chỉ cần có một nhóm người lạ mặt xuất hiện hoặc cho dù chia lẽ ra đi nữa, chỉ cần theo dõi những ký lục do trạm dịch chuyển để lại, sẽ vô cùng dễ dàng phát hiện ra điều bất thường, từ đó có thể suy ra được hành tung đích đến cuối cùng của nhóm.
Vì dù sao thì, như đã nói trước kia, số người sử dụng trạm dịch chuyển chỉ đếm trên đầu ngón tay, muốn tìm thấy điểm bất thường tuyệt đối còn dễ hơn ăn kẹo nữa là.
Còn phi thuyền riêng của Địa Cầu Bang, lúc này đang nằm yên trong nhẫn càn khôn của Cửu thúc. Do tài sản quan trọng của bang hội, nên Cửu thúc đã sử dụng nhẫn càn khôn cao cấp đã nhận chủ, trừ khi Cửu thúc tử nạn, nếu không thì cho dù có ai nhặt được nhẫn càn khôn của ông ta cũng không thể nào lấy được tài sản nằm bên trong nhẫn.
Thế là cả nhóm đành phải sử dụng cặp giò của mình, bất chấp xa xội vạn dặm, thậm chí không thua kém gì con đường mà Đường tăng đi thỉnh kinh, tốn hết ba tháng trời, mới tới được ngôi thành mà mình chuẩn bị tiếp quản.
Thành Sơn Hải ~~~~~!!!
Một ngôi thành tầm trung nằm ở khu vực đông bắc ngay sát biên giới của vương triều Thiên Ưng, thuộc dạng xa xôi hẻo lánh, nguồn tài nguyên khu vực thuộc dạng nghèo nàn chim không đẻ nổi trứng, thương hội lính đánh thuê ở khắp nơi một tháng chưa chắc xuất hiện đi ngang qua nơi này một lần.
Hèn chi tên khốn Triệu Thiên Cơ hào phóng tặng mình một ngôi thành trung cấp, thì ra chỉ là một ngôi thành “ quê mùa nghèo nàn”, thuộc dạng có cũng được, không có cũng chả sao.
Đúng là đồ tặng không bao giờ có đồ ngon mà!!
Thực ra Dương Kiệt cũng không quá bận tâm về vấn đề này, vì rõ ràng muốn phát triễn thế lực của mình, tuyệt đối không thể dựa vào chỉ một ngôi thành, cho dù là thành trì cao cấp hay thậm chí là vương thành, lúc này chỉ cần có chỗ trú chân là tốt lắm rồi.
Còn chi phí phát triễn, phải bào từ trên người tên khốn đó mới được.
Vả lại, ngôi thành này xa xôi hẻo lánh ít ai để ý tới, tuyệt đối là nơi trú ẩn lý tưởng cho nhóm Dương Kiệt vào thời điểm này là đằng khác.
Đứng dưới tường thành đã mọc đầy rêu xanh ẩm móc, đặc biệt là tấm bảng khổng lồ treo ngay chính giữa trên đỉnh cổng thành, một ký ức khó quên của hai năm trước đột nhiên ập thẳng vào đầu của Dương Kiệt.
Sơn Hải thành??? Nếu mình nhớ không lầm thì, ngôi thành này chính là ………
Đúng thế, Sơn Hải thành chính là quê hương của Xích Tiểu Lâm, một người anh em từng đồng sinh ra tử và đã chết thảm dưới tay của một tên đệ tử ngoại môn của Thiên kiếm Tông vì sự do dự chần chừ của Dương Kiệt khi vừa mới gia nhập Thánh Hỏa Tông chưa được bao lâu.
Và cũng chính là nỗi đau khổ, nỗi ám ảnh và ân hận nhất trong cả cuộc đời của Dương Kiệt.
Tới lúc này, anh ta vẫn chưa thể quen được cảnh tượng “ kinh khủng” Xích Tiểu Lâm bị đánh vỡ nát hết toàn bộ xương cốt trong người, nhưng vẫn mang theo nụ cười tự hào và thậm chí an ủi ngược lại bản thân anh ta, cho tới lúc nhắm mắt vẫn không hối hận vì việc mình đã làm, chính là dùng tấm thân mỏng cơm của mình lao ra hứng đòn chí mạng của kẻ địch cho Dương Kiệt.
“ Tiểu, Tiểu Lâm …..” thi thể của Xích Tiểu Lâm vẫn còn nằm yên trong Càn Khôn Tháp, lâu lâu Dương Kiệt có tế ra để vệ sinh lại thân thể của người anh em đầu tiên ở đại lục Huyền Thiên của mình, chỉ một hại bụi khẽ dính lên cơ thể đó thôi mà Dương Kiệt cũng thận trọng lau chùi hết nửa ngày trời, cho tới sạch sẽ sáng bóng không tỳ vết mới chịu thôi ( mặc dù để trong Càn Khôn tháp thì kiếm đâu ra bụi chứ?? Chẳng qua do tâm lý của hắn mà thôi), đủ hiểu địa vị của Xích Tiểu Lâm quan trọng như thế nào trong tận thâm tâm của anh ta rồi.
Dương Kiệt đã tự hứa với bản thân rằng sẽ mang thi thể của Xích Tiểu Lâm về quê hương của hắn, giao trả lại cho gia tộc, sau đó tiến hành một nghi lễ chôn cất hoàng tráng nhất có thể.
Chỉ là sau khi xảy ra biết bao nhiêu chuyện, vả lại Dương Kiệt không nắm rõ vị trí của Sơn Hải thành, nên đã hơn hai năm mà vẫn chưa thực hiện được lời hứa đó.
Và lần này không biết là trùng hợp ngẫu nhiêu hay ý trời muốn thế, ngôi thành mà Triệu Thiên Cơ giao cho Dương Kiệt lại chính là Sơn Hải thành.
“ Tiểu Lâm hãy yên tâm, những gì huynh đã từng hứa với đệ, cho dù phải bỏ cả cái mạng này, cũng phải thực hiện cho bằng được đúng lời hứa đã hứa với đệ.” Hai tay nắm chặt lại, Dương Kiệt nhìn chằm chằm vào tấm bảng trên tường thành, vô cùng nghiêm túc nói.
“ Chủ nhân ???!!!!” Bàng Thống và Lý Nguyên Bá dường như cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của Dương Kiệt, tỏ ra lo lắng định lên tiếng hỏi, chỉ là nhất thời không biết nên hỏi thế nào.
Còn Hoàng Dung, tuy cũng cảm nhận được, nhưng hiện giờ vẫn còn đang chung chiến tuyến với Mộ Dung Tuyết, từ mặt lánh xa Dương Kiệt, nên chỉ khẽ hé miệng ra rồi ngậm lại, quay đầu sang hướng khác tỏ ra không thèm quan tâm nữa.
Phụ nữ đúng là loại sinh vật thù dai đây mà, hơn ba tháng trời mà vẫn chưa tha thứ cho Dương Kiệt “ đáng thương” của chúng ta nữa.
“ không có gì, chúng ta vào thành thôi.” Dương Kiệt khẽ lắc đầu, sau đó ra hiệu cho cả nhóm trực tiếp tiến thẳng vào “ngôi thành tương lai của mình”.
Tất nhiên, trước khi vào thành cả nhóm đã sử dụng Dịch Dung thuật để thay đổi hình dạng.
Và dường như Sơn Hải thành chỉ là một ngôi thành ít người ghé qua, nên cho dù ở cổng thành có quan binh canh gác, nhưng đám quan binh đó chỉ ngồi sang một bên uống trà tán dốc, tuyệt nhiên không ai khám xét khi có người đi vào trong thành, giống như một cái chợ muốn ra thì ra, muốn vô thì vô vậy.
Dường như theo suy nghĩ của họ là, một ngôi thành ngay cả chim cũng không đẻ nổi trứng như thế này, ai mà rảnh hơi đi dòm ngó hay đột nhập vào trong này làm gì chứ.
Tuy chỉ là một ngôi thành nằm ở vùng xa xôi hẻo lánh, nhưng dù sao cũng là một ngôi thành tầm trung, có sức chứa trên mười triệu người, nên phồn hoa náo nhiệt có thể không có, nhưng tuyệt đối không vắng vẻ như chùa ba đanh.
Đường xá tấp nập người dân bản địa buôn bán và làm việc, tuy bầu không khí thua xa vương thành hay thậm chí là Bán Nguyệt thành của Âu Dương Thiện, nhưng ít nhiều cũng có chút sinh khí, không phải là một “ngôi thành chết”, không phải sao???
Nhóm Dương Kiệt men theo đại lộ trong thành di chuyển tới quán tẩu lầu có quy mô khá lớn nằm ở gần khu vực trung tâm thành nam, cả nhóm quyết định nghỉ chân tại nơi này, đồng thời thăm dò tìm hiểu xem tình hình của Sơn Hải thành như thế nào.
Thông thường những quán tẩu lầu như thế này, chính là nơi thu thập thông tin lý tưởng nhất.
Một khi chưa nắm rõ mọi thứ liên quan tới Sơn Hải thành, Dương Kiệt không ngu ngốc tới mức chạy thẳng tới thành chủ phủ để yêu cầu được tiếp quản thành trì, cho dù trong tay có thẻ bài ủy quyền của Triệu Thiên Cơ đi nữa, chắc gì nó có hiệu lực đối với một thành trì cách xa trung tâm vương triều chứ.
“ Có khách ~~~!!”
Nhìn thấy một nhóm gồm năm người bước vào, tiểu nhị trong tẩu lầu đôi mắt lập tức rực sáng, mang theo vẻ mặt hớn hả nhiệt tình chạy tới ngay trước mặt nhóm Dương Kiệt, nhưng khi nhìn kỹ trang phục trên người của cả nhóm, chỉ là những loại vải thô không quá sang trọng, đặc biệt là một lão già đang nằm bất động trên lưng một thanh niên có thân hình còn khoa trương hơi cành cây bị suy dinh dưỡng, có chút khó chịu khẽ díu mày, sự nhiệt tình lập tức tan biến theo chiều gió, tuy vẫn mang theo giọng điệu cung kính, nhưng nếu nghe kỹ sẽ không khó nhận ra sự lạnh nhạt chán ghét của tên tiểu nhị: “ xin hỏi các vị dùng bữa hay ở trọ ạ.”
“ Dùng bữa.” “ vậy mời theo tôi.”
Nói xong, không thèm quan tâm tới khách có kịp phản ứng hay không, trực tiếp quay người đi thẳng vào bên trong.
Dương Kiệt khẽ díu mày trước thái độ của đối phương, nhưng cũng không muốn gây chuyện, dẫn theo cả nhóm lặng lẽ đi theo tên tiểu nhị có thái độ “ thiếu thiện cảm” kia.
“ Xin hỏi các vị ngồi ở dưới đại sảnh hay cần một phòng riêng ạ.” Tiểu Nhị vừa bước đi vừa nhạt nhạt nói, thậm chí không thèm quay đầu nữa là.
“ Đại sảnh được rồi.”
Khoan nói tới thái độ không tốt khiến Dương Kiệt chẳng có hứng thú đưa cổ cho tẩu lầu này chém, lần này bước vào nơi này ngoại trừ muốn thỏa mãn cho cái miệng vì suốt ba tháng trời toàn ăn thịt nướng với nướng, giờ nghe thấy chữ “ thịt nướng” cả nhóm đã muốn nôn ra rồi, nên vừa bước vào thành đã đi thẳng tới tẩu lầu sang trọng nhất để cho sướng cái miệng trước đã. Quan trọng nhất là, đi vào trong phòng riêng thì làm sao thăm dò thông tin từ miệng của người khác chứ??
Quả nhiên là thế !!
Tiểu nhị tuy đã đoán trước từ lâu, nhưng khi nghe xong câu trả lời, trong long càng tỏ ra lạnh nhạt hơn nữa.
“ vậy mời theo tôi đi hướng này.”
Tiểu nhị dẫn cả nhóm đi thẳng vào một đại sảnh khá rộng lớn, gần hai chục bàn ăn lớn nhỏ sắp xếp gọn gàng trật tự theo bố trí của chủ, nhất thời tiếng bàn tán cười đùa xôn xao đập thẳng vào tai của cả nhóm.
Những vị khách ở nay có đủ mọi thành phần, nhưng đa số đều là có mang theo vũ khí trên người, chắc những nhóm đánh thuê hay tán tu đi ngang qua Sơn Hải thành nên ghé qua tẩu lầu nghỉ chân đây mà.
Từng miếng thịt, từng ly rượu mạnh cho vào miệng, tiếng cười nói khiêu khích lẫn nhau vang lên liên miên không dứt, bầu không khí náo nhiệt hoàn toàn không khác gì một cái chợ vậy.
Sơn Hải thành tuy nằm ở vùng sâu vùng xa, ngày thường ít người ghé qua, nhưng cũng không phải là không có, đặc biệt là nằm ở vùng biên giới, giao điểm giữa hai vương triều, ít nhiều có quân đoàn đánh thuê và tán tu ghé qua nghỉ chân không phải là chuyện gì quá lạ lẫm cả.
Cũng may là trước khi vào thành Mộ Dung Tuyết và Hoàng Dung đã dùng dịch dung thuật thay đổi thành khuôn mặt tầm thường đại chúng, nếu không thì đi vào một nơi như thế này, không bị đám người vô pháp vô thiên ở nay chú ý kiếm chuyện mới là lạ á.
Hai chục cái bàn đã gần như chật cứng khách, chỉ còn lại duy nhất một bàn còn trống ở gần cửa sổ, và trên bàn này vẫn còn tồn đọng những món thức ăn của vị khách trước đó mà người trong tẩu lầu còn chưa kịp dọn dẹp xong.
“ Mời ngồi ~~~!!!”