“ Trung, Trung NGhĩa Cứu, cứu ~~~~~!!” “ không, không, lão phu không, không muốn chết, aaaaa ~~~~!!!” “ vì sao, vì sao lại ra nông nỗi như thế này chứ ~~~~~??????”
Nhìn thấy những quả chùy khí và bàn chân sét dày đặc chi chít ập thẳng xuống đầu, tam đại tổ tông đã hồn bay phách lạc, chỉ biết bất lực nằm đó khóc lóc kêu gào trong tuyệt vọng.
Sau khi tiến hành Huyết Tế, sức lực trong cơ thể bị bào mòn rút đi hết, lúc này đừng nói là bỏ chạy né tránh, không cần người khác dìu lấy để đứng dậy được đã là giỏi lắm rồi.
Xích Trung Nghĩa lúc này lo cho bản thân còn chưa xong, hơi sức đâu mà lo cho ba lão già đã biến thành phế vật vô dụng kia nữa chứ???
“ Xích Sắc Hộ Mệnh Tháp, mở ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!”
Chỉ thấy xung quanh Xích Trung Nghĩa không ngừng tụ dồn thiên địa linh khí, chỉ trong tích tắc hình thành một vật thể vừa trong suốt vừa pha lẫn sắc màu đỏ rực như máu có hình dáng giống như một tòa lầu tháp thủy tinh bao bộc bên ngoài cơ thể của lão.
Đùng đùng đùng đùng đùng ……~~~~~~~!!!! Rầm rầm rầm rầm ….. ~~~~!!!!
Không, ta không cam, cam …. Aaaa ~~~~~~~!!! Xích, Xích Trung Nghĩa, lão phu có, có chết biến, biến thành quỷ cũng, cũng …….. !!!!
Chùy khí và chân sét tấn công va đập vào tòa tháp thủy tinh bảo hộ Xích Trung Nghĩa hình thành những tiếng nổ vang liên miên không ngớt trên bề mặt tòa tháp.
Nhìn thấy tòa tháp bảo vệ xung quanh không ngừng lắc lư rung chuyển như có thể vỡ nát ra bất kỳ lúc nào, Xích Trung Nghĩa cũng không kìm được chảy đầy mồ hôi lạnh.
Ngay cả Xích Trung Nghĩa còn khốn khổ như thế này, huống chi là tam đại lão tổ đã mất hết toàn bộ thực lực chỉ như những ông lão vô hại gần đất xa trời chứ?? Họ chỉ kịp kêu gào lên bằng những lời câu như “di nguyện cuối cùng” trước khi bị dấn chìm bởi chùy khí và chân sét.
Đường đường tam đại tổ tông, đứng trên đỉnh điểm không chỉ trong gia tộc nhà họ Xích mà thậm chí cả Sơn Hải Thành, thế mà cuối cùng phải đón nhận một kết cục bi thảm vớ vẫn như thế này, không biết là nên buồn hay nên buồn đây.
“ Phì Lũ Bạo Liệt Quyền, ngã xuống cho ta ~~~~~~~~~~~~!!!”
Dương Kiệt nắm bắt thời cơ cực nhạy, trong lúc Xích Trung Nghĩa đang dồn hết toàn lực để chống đỡ chùy khí và chân sét của mình, chỉ trong tích tắc đã xuất hiện ngay trước mặt lão không xa, tay phải nhanh chóng tạo thành nắm đấm, một cú đấm thôi sơn đấm thẳng về kẻ địch ở trước mặt.
Lão không phải giỏi né tránh sao??? Để xem dính phải hiệu ứng đẩy lùi và té ngã của ta, lão còn né tránh nhảy qua nhảy lại như con nhoi được nữa không??
Cho dù lúc này lão đang đứng sau tòa tháp thủy tinh đi nữa, chỉ cần hiệu ứng tuyệt học kích hoạt, lão tuyệt đối không thể thoát khỏi số phận biến thành con cá nằm trên thớt đợi Dương Kiệt an nhàn bước tới mổ xẻ cho mà xem.
“ lại cái chiêu quỷ quái này ???!!!”
Nhìn thấy cú đấm đã tới ngay trước mặt, Xích Trung Nghĩa không kìm được biến sắc trở nên khó coi vô cùng.
Đừng nói lúc này đang dồn hết toàn lực để chống cự những đòn tấn công trước đó, cho dù đang thảnh thơi đi nữa, với cự ly gần như thế này, có mà né bằng niềm tin mà thôi, và kết quả là ….
Pằng ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!! Crack crack crack ….. ~~~~!!
Âm thanh va đập vang động cả trời đất vang lên, tòa tháp thủy tinh cuối cùng cũng chịu không nổi bị tra tấn nãy giờ trực tiếp vỡ nát tan tành trong không khí, nhưng ngược lại cũng là thời khắc những quả chùy khí chân sét đã hoàn thành sứ mệnh cuối cùng của nó và biến mất trong không khí.
Nhưng đó không phải là điều mà Dương Kiệt phải quan tâm, vì đòn đánh chủ lực của anh ta dồn vào chính là cú đấm mang theo hiệu ứng đẩy lùi và té ngã cơ, chỉ là …….
“ Không, không có tác dụng ~~~??!!!”
Nhìn thấy Xích Trung Nghĩa vẫn sừng sững đứng đó với ánh mắt như nhìn thằng khờ nhìn vào mình, sắc mặt của Dương Kiệt lập tức trở nên khó coi vô cùng.
Hiệu ứng tuyệt học không kích hoạt.
Với một lão cáo già dày dạn kinh nghiệm như Xích Trung Nghĩa, tuyệt đối không để cho Dương Kiệt có cơ hội lần hai tiếp tục trò đánh úp nữa đâu.
“ Thiên Kiếp Chỉ ~~~~~~~~~~~~~~~!!!”
Roẹt một cái, Xích Trung Nghĩa nhanh chóng đảo ngược vị trí, xuất hiện ngay phía sau lưng Dương Kiệt, hai ngón tay tạo thành chỉ pháp, như biến thành một thanh kiếm sắc nhọn có thể đâm thủng cả sắt thép đâm thẳng vào vùng tim sau của đối thủ.
Dương Kiệt không dám dùng cơ thể máu thịt của mình để đo thử độ sắc bén Thiên Kiếp Chỉ của lão, cơ thể nhanh như chớp ngã hẳn người về phía trước với tư thế chó vồ phân, né qua chiêu Thiên Kiếp Chỉ của Xích Trung Nghĩa trong tích tắc.
Roẹt roẹt roẹt ~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!!
Trong lúc tiếp đất, Dương Kiệt thậm chí có thể nghe thấy âm thanh xé rách áo vải sau lưng của mình khi bị hai ngón tay của lão xước qua trong gang tấc, thậm chí có thể cảm nhận được cảm giác đau rát mát lạnh từ sau lưng truyền thẳng lên não nữa là.
Nếu như Dương Kiệt ỷ y không né tránh, cơ thể tuyệt đối bị đâm thủng thành nhiều lỗ bởi Thiên Kiếp Chỉ của đối phương cho mà xem.
“ Thần Long Bã Vĩ ~~~~~~~~!!!”
Hai tay chống mạnh xuống đất, dùng sức đẩy bật cơ thể về phía sau, không ngừng xoay chuyển ba trăm sáu chục độ như một mũi khoan công suất cực đại, “ khoan” thẳng về phía kẻ địch.
Chỉ đơn giản một chiêu hồi mã thương, chứ Thần Long Bã Vĩ gì đó chỉ là kêu cho nó oai mà thôi.
“ biến ~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!” Uỳnh ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
Xích Trung Nghĩa phản ứng cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã thu hồi đòn Thiên Kiếp Chỉ và chuyển hóa thành cú đấm đấm thẳng vào đôi chân duỗi thẳng như đầu mũi khoan của Dương Kiệt đang “ khoan” tới.
Vụ va chạm khiến Xích Trung Nghĩa bị đẩy lùi về phía sau. Dương Kiệt cũng không khá khẩm gì hơn, cơ thể như chó vồ phân lần nữa ngã sấp mặt xuống đất, đất cát rơi dính đầy trong miệng, tức tối nằm trên mặt đất phun cát chửi rủa liên hồi.
Tư thế mất phong độ quá đi !!! Cũng may là xung quanh không có người quen, nếu không để chuyện này lan truyền ra ngoài, còn gì hình tượng của bổn thiếu gia nữa chứ!!
“ Bá Vương Quyền, Nhất Quyền Định Giang Sơn, ta đấm đấm đấm ~~~~~~~~~!!!”
Xích Trung Nghĩa tung người lên không trung, hai tay hai chân dang rộng ra ngẩng đầu gào lớn một tiếng đầy khí thế, hai tay như được gắn thêm động cơ automatic đấm liên hồi về phía kẻ địch ở dưới mặt đất.
Đùng đùng đùng đùng đùng ~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
Bá Vương Quyền của Xích Trung Nghĩa có hiệu ứng khá giống như Phì Lũ Bổ Dưa Đại Pháp của Dương Kiệt, tất nhiên, uy lực có thể không bằng, nhưng hiệu ứng thị giác vô cùng hoàng tráng, chỉ hơn chứ không thua kém gì so với đối thủ đâu.
Những cú đấm khí như trận mưa sao băng không ngừng bay đâm xuống mặt đất, chỉ nhìn thôi đã tê tái cả da đầu rồi, lúc này Dương Kiệt ít nhiều cũng cảm nhận được cảm giác của những nạn nhân khi hứng chịu những trận “ oanh toạch” do mình tạo ra trước kia.
“ Võ Hồn hiện ~~~~~~~~~~~~~!!!”
Tuy khi buff Giới Vương Quyền X6 nên mang lại cho Dương Kiệt thực lực tương đương ngụy xuất khiếu tầng thứ 1, nhưng nói cho cùng cơ thể của anh ta chỉ đạt tới nguyên thần tầng thứ 5, cho dù từng phục dụng Càn Khôn Trúc Thể Quả, sức phòng thủ mạnh hơn người cùng cấp gấp vài lần, cũng tuyệt đối không thể đối phó nổi với đòn tấn công của Xích Trung Nghĩa vào thời điểm này.
Và vô cùng hiển nhiên, kích hoạt võ hồn Huyền Vũ là điều bắt buộc phải tiến hành ngay tức khắc.
Cao thủ giao chiến, một sơ suất chủ quan có thể phải trả giá bằng mạng sống của mình đấy.
“ Võ hồn cấp 5???!!!!”
Xích Trung Nghĩa khẽ ngơ người khi nhìn thấy võ hồn Huyền Vũ xuất hiện trên đỉnh đầu của Dương Kiệt, đặc biệt là có thể cảm nhận được cơ bắp phòng thủ của đối phương đang tăng lên với tốc độ chóng mặt, nhưng nhanh chóng bừng tỉnh trở lại và khẽ díu mày như vẻ khó hiểu.
Mọi thông tin lớn nhỏ về Dương Kiệt đã từng nằm trên bàn làm việc của Xích Trung Nghĩa, việc anh ta sở hữu võ hồn không phải là bí mật gì quá bất ngờ đối với lão, điều khiến lão cảm thấy bất ngờ chính là võ hồn của đối phương dường như chỉ là võ hồn cấp 4, vì sao lúc này lại biến thành võ hồn cấp 5 nhỉ???
Chẳng lẽ đối phương từng phục dụng Nghịch Thiên Luyện Hồn Quả và may mắn được thăng cấp?? Chắc chắn là thế rồi.
Mẹ kiếp, không ngờ tên khốn lại may mắn như thế, quả thật là đáng chết quá đi ~~~~!!!!
Trong đầu Xích Trung Nghĩa không ngừng tìm ra lý do phù hợp để bồi bổ bộ não của bản thân, đồng thời tỏ ra hậm hực ghen tỵ ra mặt vì sự “ may mắn” của Dương Kiệt.
“ Ta đẩy, ta gạt, ta quét, biến hết cho ta ~~~~~~~~~~~~~!!!” uỳnh ~~~ uỳnh ~~~~ uỳnh ~~~~ uỳnh ~~~~ ………!!!
Được võ hồn buff thêm sức phòng thủ, Dương Kiệt tỏ ra tự tin vô cùng, hào khí xung thiên vẫy múa Phá Thiên Chùy trong tay, trực tiếp tung người đâm đầu về phía những cú đấm khí đang không ngừng giáng xuống trên đỉnh đầy, làm đủ mọi động tác đánh bay đánh tan những thứ cản đường ở trước mặt, cứ thế tiến thẳng lên phía trước với ý định áp sát kẻ địch đang treo mình trên không trung.
“ Tưởng chỉ mình ngươi có võ hồn thôi sao??? Lão phu cũng có đây, võ hồn hiện ~~~~~~~~~~~~~~!!!!”
Võ hồn của Dương Kiệt chỉ là võ hồn tăng sức phòng thủ, không thể khiến Xích Trung Nghĩa cảm thấy phiền lòng, cười lạnh một tiếng và hét lớn chế giễu, đồng thời kích hoạt võ hồn của bản thân lên tham chiến.
Phực ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!