Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 57 - Tao Nhớ Kỹ Mặt Mày!

Trên đường đi phát hiện không ít người chỉ trỏ về phía mình thì thầm to nhỏ gì đó, kèm theo những ánh mắt thương hại, chế giễu và cười trên đau khổ người tựa như súng liên thanh không ngừng bắn thẳng về phía mình.

Dương Kiệt không kềm được díu mày khó chịu.

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thế này? Chẳng lẽ Huyết Lang Bang lại định giở trò gì chăng?”

Mối thù bị mai phục trước khi tới Thiên Sơn vẫn còn đó, cho dù Huyết Lang Bang có giở chiêu trò gì đi nữa, Dương Kiệt cũng không sợ, thậm chí chúng không tới tìm mình mình cũng tới tìm chúng trả nợ.

Dương Kiệt lại lần nữa vu oan cho Huyết Lang Bang rồi đấy.

Mặc kệ những người xung quanh, nhanh chân đi thẳng vào nhiệm vụ đường ở cách đó không còn xa nữa.

Bước vào trong nhiệm vụ đường, phát hiện có vô số đệ tử đang không ngừng ra ra vào vào, người thì giao nộp nhiệm vụ, người thì tìm kiếm những nhiệm vụ mà mình có thể hoàn thành được được chiếu trên những tấm bảng giống hệt như màn hình LCD của thế giới hiện đại.

Xoạt xoạt xoạt…..!

Vừa mới bước chân vào ngay lập tức lại hứng chịu vô số ánh mắt dị thường phóng thẳng về phía mình.

Thậm chí không ít người ở gần đó vội vã tránh xa ra một bên, tựa như Dương Kiệt là một con virus lây bệnh vậy.

“ Chắc chắn có điều gì đó không bình thường.”

Dương Kiệt nhanh chân rảo bước tới nơi giao nộp nhiệm vụ.

Đáng lẽ ra còn một hàng dài phải đứng xếp hàng chờ đợi, nhưng khi nhìn thấy Dương Kiệt bước tới tất cả lập tức dạt sang một bên, tựa như nhìn thấy hoàng thượng đang diễu hành, dân thường phải né tránh vậy.

“ Mình đáng sợ vậy sao?”

Dương Kiệt dùng tay xoa xoa mặt mình, có chút không biết phải làm sao, nhưng nhanh chóng bước tới bàn giao nộp do một thanh niên còn khá trẻ tuổi phụ trách.

Từ trong nhẫn Càn Khôn lấy ra gần hai chục đóa Thiên Sơn Tuyết Liên để lên bàn giao nộp, chờ đợi đối phương phân định và trao đổi điểm tích lũy cho mình.

Đó là thành quả sau khi tiêu diệt Đoàn Chánh Hùng xong lại quay trở về Thiên Sơn tìm kiếm gần nửa tháng trời mới có được đấy.

Trong đôi mắt tên thanh niên phụ khẽ lóe qua tia sáng sắc lạnh, chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp cầm lấy từng đóa lên thẩm định, sau đó bỏ vào một chiếc hộp bằng ngọc thạch, lại ra hiệu Dương Kiệt đưa thẻ bài qua để hắn quét điểm tích lũy qua.

“ Có nhầm lẫm gì không huynh đệ, hai chục đóa Thiên Sơn Tuyết Liên không phải 20000 điểm sao? Vì sao chỉ có 15000 thế này?”

Kiểm tra lại thẻ bài sau khi giao dịch xong, Dương Kiệt sắc mặt khó coi díu mày hỏi.

“ Ai là huynh đệ của ngươi, Thiên Sơn Tuyết Liên của ngươi không được bảo quản thận trọng, lực thuốc bị phân tán quá nhiều, đổi được 15000 điểm là châm chước lắm rồi, còn đòi hỏi gì nữa? Còn không mau mau cút xéo, không thấy cả hàng người đang đứng chờ ở phía sau hả?”

Tên thanh niên phụ trách cười lạnh quát thẳng vào mặt Dương Kiệt, hoàn toàn không biết rằng nếu như nơi này không phải nhiệm vụ đường của tông môn, e rằng hắn đã bị bể đầu từ cây Huyền Thiết Chùy của Dương Kiệt rồi.

“ Cho mày thêm nhiều điểm, mày cũng không có phước để hưởng, dám đắc tội Lăng sư huynh, còn mạng để sống là cả một vấn đề đấy, chi bằng lọt bớt vào thẻ của ta không hay hơn sao?”

Trong lòng tên thanh niên phụ trách chế giễu nghĩ. Đột nhiên phát hiện một luồng sát khí đáng sợ ập thẳng vào người, giật mình hoảng hốt có chút đứng không vững.

Chỉ thấy Dương Kiệt đang dùng ánh mắt đầy sát khí nhìn chằm chằm vào tên thanh niên, mép miệng lộ ra nụ cười như quỷ dữ địa ngục, khác biệt một trời một vực so với khuôn mặt ngây ngô vô hại lúc ban đầu.

“ Ngươi chắc chắn??”

“ Ừ, ừ… thì sao nào? Ngươi định làm gì ta? Nhớ kỹ nơi này nhiệm vụ đường đấy nhé ~~~!!”

Tên thanh niên nhanh chóng bình tĩnh trở lại, thay vào đó mặt đỏ tía tai phẫn nộ phản bác.

Mất mặt, tuyệt đối là mất mặt! Suýt chút thì bị một con heo mập làm bẽ mặt trước thiên hạ, không thể tha thứ được.

Mà chỉ là, đối phương chỉ là tên phế vật vô dụng, sao lại phát tán ra thứ sát khí đáng sợ như thế này nhỉ? Ảo giác, chắc chắn là ảo giác.

Tên thanh niên không ngừng dùng lời lẽ để tự thuyết phục nỗi sợ hãi trong lòng của bản thân.

Dương Kiệt theo con đường giết quái thăng cấp, trên người tràn đầy sát khí cũng là điều hiển nhiên, đừng nói là tiên thiên, ngay cả chân nguyên và tông sư cũng từng chết dưới tay anh ta ( Măc dù chỉ là hốt cú chốt hoặc đánh kẻ trọng thương không còn sức phản kháng), tên đệ tử này đúng là không biết trời cao đất rộng dám vuốt râu hùm, nếu như Diệp Tuyền có mặt ở đây, chắc chắn sẽ làm dấu phù hộ cho thằng nhỏ.

“ Tao nhớ kỹ mặt mày, đừng để tao gặp ở bên ngoài tông môn.” Dương Kiệt hiểu rõ nơi này không phải là nơi để gây sự, đội chấp pháp sẽ vô cùng thích thú nếu anh ta dám ra tay nhiễu loạn trật tự trong tông môn, có cớ để còng tay dẫn về chấp pháp đường xét xử hành hình, mối thù hai bên vẫn còn đó chứ chưa kết thúc đâu.

Anh ta chỉ nhìn chằm chằm tựa như đang khắc sâu khuôn mặt của đối phương vào não mình, lạnh lạnh nói.

“ Hăm dọa tao? Mày qua được con trăng này đi rồi tính sau nhé ~~!”

Tên thanh niên mang theo nụ cười chế giễu chẳng mẩy mây quan tâm lời hăm dọa của đối phương.

Chẳng muốn tốn thêm thời gian với “ kẻ sắp chết” nữa, Dương Kiệt trực tiếp quay đầu bỏ đi.

Hành động của anh ta lọt vào trong mắt tên thanh niên được hiểu rằng đối phương chỉ thùng rỗng kêu to, chỉ là tên phế vật vô tích sự mà thôi.

“ Haha, hắn tưởng hắn là ai? Chỉ là một con sâu đáng thương sắp phải quỳ ba ngày ba đêm trước cổng Lăng sư huynh mà thôi, rắc rối ập tới nơi rồi mà còn hùng hổ, đúng là dại khờ ngu dốt cũng là một cái phước.”

“ Đúng thế, đúng thế, tao mang sẵn ghế ngồi hóng trước cổng Lăng sư huynh chờ con heo mập đó tới quỳ gối, cảnh đó chắc thích thú lắm nhỉ?”

“ Chắc chắn rồi, chỉ là một tên tạp vụ quèn may mắn có chút cơ duyên trở thành đệ tử ngoại môn. Dám Tuyên chiến Huyết Lang bang, đánh bại tên Trương Tuấn quèn là ngon lắm sao? Ta xì, Huyết Lang Bang so với Lăng sư huynh chỉ như một con kiến với một con sư tử mà thôi. Dám đụng tới phụ nữ của Lăng sư huynh, hắn không chết cũng thành tàn phế cho mà xem, để xem “ Vận Thanh Thiên” lần này có giúp gì được hắn không?”

“ haha, sắp có chuyện hay để coi rồi.”

…….

Mang theo sự bực bội căm phẫn quay trở về “ hang ổ” của mình, đột nhiên phát hiện một bóng người có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành cùng vớimột tấm thân cực kỳ bốc lửa khiến bất kỳ người đàn ông nào trên đời này phải nhổ rãi thèm khát đang mang theo vẻ mặt lo lắng sốt ruột đứng ngay trước cổng nhà mình.

Rầm, rầm, rầm, rầm ~~~~!!

Tiếng bước chân như xe ủi hạng nặng vang lên không dứt, người đó vừa mới vui mừng định lên tiếng lập tức chuyển đổi thành kinh hãi kêu thét lên.

“ Dừng lại, đồ điên~~~~!!”

“ Hu hu, Diệp sử tỷ, mấy tháng không gặp, tưởng nhớ vô cùng. Đệ tưởng lần này không còn toàn mạng quay trở về gặp sư tỷ nữa chứ ~~!!”

Dương Kiệt nước mắt nước mũi chảy dài, lao tới ôm chặt lấy chân của Diệp Tuyền, mặc cho cô ta dùng sức đá đấm cỡ nào, nhất quyết không buông.

Tới cuối cùng Diệp Tuyền vẫn không thoát khỏi “đôi tay tội lỗi’ của đối phương, đành cắn răng để đối phương muốn ôm thì ôm, trong lòng cười khóc không được.

Á này, sao lại chùi hết nước mắt nước mũi vào váy mình thế kia??

Diệp Tuyền phẫn nộ tột cùng, hận không thể bóp cổ chết con heo mập gớm ghiếc này ngay tức khắc.

“Đồ dâm tặc, đồ hám tiền, đồ mặt dày, đồ dơ bẩn, đồ ….”

Dương Kiệt vô cùng vinh dự có thể một biệt danh trong ngôn từ của Diệp Tuyền sư tỷ nữa rồi.

Bình Luận (0)
Comment