Không có bắt điện thoại.
Việt Quất thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục xem TV.
Bị khúc nhạc dạo cản trở, tin tức đã hết, nhường chỗ cho quảng cáo.
Việt Quất cầm lấy remote, chuyển kênh.
Lại một lần nữa, chuông điện thoại reo lên.
Nhưng không phải của Thẩm Đông Thanh, mà là của Chu Văn Ngạn.
Chu Văn Ngạn không thèm nhìn đã cúp.
Điện thoại vang lên một lần, có thể là chào hàng này nọ, nhưng mà trong cùng một phòng lại vang lên liên tiếp, thấy sao cũng không thích hợp.
Việt Quất nhỏ giọng: "Không sao chứ?"
Thẩm Đông Thanh phất tay: "Điện thoại chào hàng, chỉ cần không nhận là không sao."
Vì vậy, lúc chuông điện thoại vang lên lần thứ ba, Việt Quất đã có chút hoảng.
Cô nhìn màn hình, run run, quyết đoán cúp điện thoại, sẵn tiện tắt nguồn.
Lần này chắc chắn không gọi được.
Việt Quất còn đem điện thoại để nơi xa xa, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng không lâu lắm, chuông điện thoại lại vang lên.
Lần này không phải là một, mà là ba người, bao quát cả điện thoại đã tắt nguồn của Việt Quất.
Đến đây không cần nói đã biết quỷ quái đầu têu.
Việt Quất bắn ánh mắt cầu cứu đến hai người: "Chúng ta phải làm sao? Nếu không thì ném điện thoại?"
Coi bộ nếu không nhận điện thoại thì nó sẽ điện tới hoài.
Nếu như nhận, không chừng lại được tặng vài câu nguyền rủa, nên không nhận vẫn tương đối ổn.
Thẩm Đông Thanh bác bỏ lời đề nghị rùng rợn của cô: "Không thể ném được."
Khó khăn lắm mới kiếm được chỗ có điện có mạng có điều hòa, chơi còn chưa đủ sao có thể ném điện thoại đi được?
Việt Quất: "Nhưng mà..."
Điện thoại vang hoài cũng không phải là cách.
Thẩm Đông Thanh: "Nghe rồi biết."
Cái cuộc điện thoại quấy rầy này quá có nghị lực, nếu không nhận thì điện hoài, hắn vẫn còn muốn chơi game.
Lúc điện thoại đang chuyển qua cuộc trò chuyện, hai tiếng chuông còn lại cũng ngừng, nhìn màng hình thì thấy để "đường dây đang bận".
Một giọng nữ khàn khàn vang vọng ra, xen lẫn tiếng rè rè: "Đêm nay... ta sẽ tìm tới chỗ mi... chờ đó..."
Ánh nắng ngoài cửa bỗng ảm đạm xuống.
Rõ ràng đã đóng cửa sổ nhưng vẫn thấy một luồng gió âm mạnh mẽ vút qua, lạnh căm.
Một bầu không khí kì lạ quanh quẩn bên người, như xoay người một cái thì có thể thấy được trong bóng đêm có một người đang đứng lạnh lùng nhìn chằm chằm.
Việt Quất ôm cánh tay, run rẩy.
Không khí âm trầm càng ngày càng dày.
Cô cảm thấy tay chân mình lạnh lẽo như đá, không dám nhúc nhích chút nào.
"Xẹt xẹt xẹt —— "
Trong điện thoại vang lên vài tiếng rè, nghe kĩ một chút có thể nhận ra được một giọng nữ đang cười ghê rợn.
Thẩm Đông Thanh nghiêm túc: "Điện thoại của tui chắc sẽ không bị làm hỏng đâu ha?"
Vừa nói xong, bầu không khí khủ.ng bố đã bị hòa tan.
Sau đó, Thẩm Đông Thanh cúp điện thoại, mở lại game.
Nguyên phòng khách vang lên tiếng BGM vui vẻ.
May mắn thay điện thoại vẫn còn hoạt động được.
"Thế mà lại là điện thoại quấy rầy, quá không thú vị đi."
Thẩm Đông Thanh giơ điện thoại, hỏi Chu Văn Ngạn: "Anh muốn cướp địa chủ không?"
Chu Văn Ngạn: "Cướp."
Vì vậy, thêm một tiếng "Cướp địa chủ" vang lên.
Bầu không khí khủ.ng bố đã hoàn toàn biến mất.
Việt Quất còn đang lo lắng: "Đó là Quỷ điện báo, ai nhận thì sẽ bị ma nữ tìm tới chỗ."
Đây là kinh nghiệm đúc kết được sau khi xem phim kinh dị.
Dưới sự chỉ đạo của Chu Văn Ngạn, Thẩm Đông Thanh thắng.
Hắn ngẩng đầu lên, kinh ngạc: "Cái gì? Quấy rầy bằng điện thoại chưa đủ, lại còn muốn tìm tới cửa quấy rầy hả?"
Quỷ gì mà không đàng hoàng gì hết vậy?
Thẩm Đông Thanh kết luận: "Tui phải trò chuyện kĩ càng với nó mới được."
Làm quỷ thì phải lấy mạng đàng hoàng, tới cửa quấy rầy là một hành vi thiếu đạo đức nghề nghiệp.
Bỗng nhiên Việt Quất bắt đầu lo lắng cho con quỷ tìm tới cửa.
*
Khuya khoắt.
Ma nữ mới vừa giải quyết xong một người nghe điện thoại của nó.
Tên này chạy chỗ này chỗ kia, tốn không ít sức lực của nó, làm nó phí đi lớp makeup hù người hot nhất tháng này. Trong lúc tức giận, nó xé tên kia làm hai.
Giờ ma nữ đang đứng trước gương, chải suông lại mái tóc rối như tơ vò, thuận tiện che lại chỗ hói nhỏ trên đầu, vuốt lên chỗ tóc che trước mặt, lộ ra hai con mắt đỏ tươi đầy tơ máu.
Trong lúc nó chỉnh trang còn nghe được Quỷ kính cười nhạo: "Mày lại trọc nữa rồi kìa."
Ma nữ không thèm để ý tới nó, khom lưng trét máu người chơi lên mặt.
Hừ, con bít này đang ghen tị với năng lực nghiệp vụ thành thục, nhiều lần đều nhận được giải thưởng giết nhiều người nhất của nó đây mà.
Chờ nó làm xong vụ này rồi tìm đến con bít này tính sổ cũng không muộn.
Ma nữ chỉnh lại makeup xong, trợn trắng mắt với Quỷ kính, đi catwalk ra ngoài.
Phòng tiếp theo là 1804.
Nó nghĩ nghĩ, không dám đi cầu thang, mà vào thang máy đến tầng 18.
Ma nữ hai chân cách đất, chậm rãi bay ra ngoài, tới trước cửa 1804.
Thân là ma, khoát tay một cái, cửa đã mở sẵn. Khe cửa ma sát phát ra tiếng làm ê răng người nghe.
Bên trong không có ai cả.
Ma nữ không chút bất ngờ, dù sao cũng chẳng có ai ngồi chờ chết.
Nhưng mà, điều đó không có tác dụng gì hết. Chỉ cần nghe điện thoại của nó thì đã định khế ước với nó rồi, bất kể chạy đi đâu cũng không thể thoát được tay nó.
Ma nữ buồn phiền.
Tại sao mấy người này không hiểu chuyện thêm chút nữa, bớt kiếm chuyện cho nó làm đi?
Ma nữ thở dài, móc điện thoại ra gọi điện.
Chỉ cần chuông điện thoại vang, nó có thể kiếm được tên nhận điện thoại.
Giải quyết nhanh chóng tốc độ, nó còn phải về đắp mặt nạ dưỡng da da người nữa.
Reng reng reng ——"
Phía sau vang lên tiếng chuông điện thoại.
Ừ, nhưng khoan, từ từ...
Sao mà vang lên từ đằng sau?
Ma nữ cảm thấy có chút không đúng, nhanh chóng quay đầu lại, nhìn thấy một bóng người đứng sau lưng nó.
Người kia khẽ cười, lộ ra răng nanh nhỏ nhắn, sau đó giơ lên cái bình hoa trang trí.
Cái bình này vốn là một đôi, giờ một cho Quỷ ăn não, vừa vặn một còn lại cho Quỷ điện báo tiểu thư đây.
"Ầm."
Lọ hoa bể.
Ma nữ nằm sải lai trên mặt đất.
Thẩm Đông Thanh phủi phủi tro bụi, nắm tóc ma nữ kéo sang một bên.
Việt Quất trốn trong góc há hốc mồm: "Vậy là xong rồi sao?"
Cứ tưởng phải đấu năm mươi một trăm hiệp mới xong, nhưng tại sao chưa đánh gì mà ma nữ đã ngã xuống thế?
Thẩm Đông Thanh không chút tiếc thương, ném thẳng ma nữ xuống đất: "Làm quỷ mà sao còn rụng tóc thế này?"
Hắn phẩy phẩy tay, từng sợi từng sợi bay phấp phới trong không khí.
Chu Văn Ngạn nắm tay hắn: "Bẩn, đi rửa tay nào."
Thẩm Đông Thanh đi rửa tay, quên mất vị Ma nữ tiểu thư còn nằm bệt dưới đất.
Việt Quất cẩn thận nhìn ma nữ.
Trước đây không phải cô không có đi qua phó bản thần quái, mà khi gặp quỷ đều phải chạy thục mạng, đây vẫn là lần đầu tiên cô quan sát gần một con quỷ đến như vậy.
Vị tiểu thư này nằm trên mặt đất, lộ ra nửa khuôn mặt.
Đại khái là bị lọ hoa đập đầu nên đầu đầy máu, không nhìn thấy rõ gương mặt.
"Có cần dùng bùa chú không?"
Cô rút ra hai tấm bùa siêu độ.
Chu Văn Ngạn: "Không cần, tôi còn muốn hỏi chút việc."
Ma nữ dần tỉnh lại, đôi mắt lờ đờ còn chưa phản ứng lại.
Mãi đến khi nó nhìn thấy đống tóc trước mắt, bắt đầu tỉnh táo lại.
Đống này là tóc của nó!
Ma nữ gào thét thê lương thảm thiết, ai không biết còn tưởng người chơi bị quỷ giết.
"Ta muốn giết hết các người!!:
Ma nữ nhắm được Chu Văn Ngạn đang ngồi trên ghế, bốn chi chạm đất bỗng nhào tới.
Nhưng mà chưa kịp đụng tới Chu Văn Ngạn đã bị đạp đè xuố.ng đất.
"Mi muốn đụng đến lương thực dữ trữ của ta?"
Vừa bước ra thì nhìn thấy cảnh tượng này, Thẩm Đông Thanh rất tức giận.
Ma nữ đờ người.
Một tia sợ hãi bay lên, đây là cảm nhận mà khi đối mặt với những quỷ quái mạnh hơn cũng không có.
"Không, tôi không có..." Ma nữ vội vàng biện minh.
"Vậy là mi cảm thấy hắn ăn không ngon?"
Theo bản năng, ma nữ lắc đầu, nhưng mà lắc xong thì thấy ánh mắt đằng sau đen lại, tưởng rằng trả lời sai, lập tức đổi: "Ăn ngon, ăn ngon!"
Sau khi bình tĩnh lại, nó nhìn thấy người ngồi trên sofa đầy âm khí.
Nhưng quá mức nồng nặc, với đám quỷ chúng nó, tránh còn không kịp, ở đâu ra mà đòi nuốt?
Thẩm Đông Thanh càng tức giận: "Vậy mà mi còn nói không muốn ăn?"
Ma nữ sắp khóc.
Ăn cũng không được, không ăn cũng chẳng xong, không phải đang ăn hiếp quỷ hả?
Nó ấm ức trả lời: "Tôi không dám..."
Thẩm Đông Thanh hừ lạnh: "Muốn ngươi cũng không dám, đây là người của ta."
Hắn đi tới bên Chu Văn Ngạn đánh dấu chủ quyền.
Ma nữ khúm núm: "Vâng, vâng, là của ngài."
Lúc này Thẩm Đông Thanh mới nguôi giận, nói với ma nữ: "Thế giới này của mấy người sao vậy, quỷ không biết cố gắng hại người, chỉ biết gọi điện thoại quấy rầy thôi hả, xem nhiều phim ma chút đi, học hỏi mấy con quỷ khác nữa?"
Ma nữ cúi đầu, một dạng "mặt trời chân lí chói qua tim": "Nhất định tôi sẽ cố gắng học tập tiến về phía trước, xem phim ma nhiều hơn."
Việt Quất đang vây xem:...
Có chuyện gì đang xảy ra vậy?
Từ hiện trường lấy mạng chuyển sang kênh giáo dục sao?
Thẩm Đông Thanh nói: "Còn nữa, đừng đụng vào người của ta."
Ma nữ tiếp nhận sự giáo dục sâu sắc này, cảm thấy cả linh hồn, à không, là quỷ hồn của mình đều được thăng hoa, không còn là một con quỷ tầm thường, không có mục đích nữa.
"Vâng, tôi sẽ cố gắng học tập cách lấy mạng người." Ma nữ nói năng khí phách.
Thẩm Đông Thanh hài lòng gật đầu.
Ma nữ thăm dò: "Vậy tôi xin phép đi trước để học cách lấy mạng chuyên nghiệp đây?"
Sau khi trở về, nhất định nó phải lấy mạng tên hình xăm sai nó đến đây.
Tên này thế nhưng bắt nó làm con tốt thí, nếu không phải nó co được giãn được thì đã chết lâu rồi.
Chu Văn Ngạn gọi nó lại: "Tôi có một vấn đề muốn hỏi."
Ma nữ nịnh nọt: "Mời ngài hỏi."
Chu Văn Ngạn: "Nguyên nhân nào mà ngươi trở thành quỷ?"
Quỷ sẽ không vô duyên vô cớ có mặt, đa số đều là những người có chấp niệm, đột tử biến thành.
Theo lí thuyết thì quỷ nào cũng sẽ có một cái cố sự riêng.
Ma nữ sửng sốt, nhớ lại, nhưng, trống rỗng, không có thứ gì cả.
Giống như khi ra đời nó đã ở đây vậy.