Dưới sự chú thị của Phá Vọng Ngân Mâu, Phong Vân Vô Kị một lần nữa tiến nhập vào phiến thế giới trắng đen, khắp thiên địa sung xích bóng đêm, nhưng lại có vô số hư ảnh mông lung phân bố đầy dẫy ở trong đó, đó là những hư ảnh cổ quái do vô số những tia sáng trắng cấu thành. Ở phía trước thân người của Phong Vân Vô Kị giờ đây hiện ra một chiếc bóng màu xanh lục cự đại, chiếc bóng đó hung hăng nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kị, chiếc bóng đó có thân hình cự đại, cặp sừng sắc nhọn, cặp mắt tán phát ra vầng sáng đỏ tím, ở trong tay của nó là một chiếc Lưu Tinh Chùy màu xanh nhạt.
Phong Vân Vô Kị nắm chặt tay phải đang nắm Đệ Ngũ Kiếm Đảm lại, sau đó thì phát ra một đạo kiếm quang chói sáng chém về phía đạo hư ảnh màu xanh nhạt đó.
Trong cặp mắt của gã ma thần màu xanh nhạt đó lóe lên thần sắc kinh ngạc, tựa hồ như đã sững sờ, cứ mặc cho đạo kiếm quang kia chém hắn ra làm hai, từ trên đỉnh đầu đến tận phía dưới.
"Dát dát dát …, ở trình độ của ngươi mà lại dám đồ thần, thật sự là quá ấu trĩ, dát dát dát … không biết là làm sao ngươi lại tiến được vào nơi này!" Sau khi đạo kiếm quang lướt qua thì gã ma thần đó mau chóng hợp hai phần thân thể lại làm một, thanh âm từ linh hồn phát ra trực tiếp vang lên trong đầu của Phong Vân Vô Kị, tiếp đó là chiếc Lưu Tinh Chùy cổ quái đậpv ề phía Phong Vân Vô Kị.
Sắc mặt của Phong Vân Vô Kị vẫn không hề biến đổi, thân người hướng sang một hướng khác mà lao đi, tuy nhiên ….
Oanh!
Cái chùy với tốc độ rất chậm đó lại bất thình lình đánh trúng thân người đang di chuyển với tốc độ cực nhanh của Phong Vân Vô Kị, một loạt những cảm giác đau đớn từ trong linh hồn truyền lại, Phong Vân Vô Kị không khỏi rên lên một tiếng, cái chùy đó tựa hồ như uẩn hàm một sức mạnh cổ quái nào đó, tựa như muốn dập nát linh hồn của người khác. Phong Vân Vô Kị lại một lần nữa bị đánh bay văng đi, mặc dù thân thể chẳng hề có chút vết thương nào, nhưng linh hồn thì lại đau đớn chẳng khác gì bị tê liệt.
"Chạy đi, cáp cáp cáp … xem thử ngươi có thể chạy đến đâu, ở trong địa bàn của Mã Cổ Tư ta, ngươi chỉ là một con kiến nhỏ nhoi, mặc cho ta xử lí!" Chiếc bóng màu xanh nhạt cự đại đó khua khua cái chùy trên tay, mang theo một ngọn lửa mà chỉ có Phá Vọng Chi Nhãn mới có thể nhìn thấy ập tới. Trong mắt phải của Phong Vân Vô Kị y nhiên vẫn là phiến thiên địa trước đây, trong không trung vẫn chẳng hề có một vật nào, nhìn không thấy bất cứ thứ gì, ngoại trừ một phiến thiên địa mênh mang màu xám liên thành một mảng ….
Ở mặt đất không xa trước mắt là hai dấu chân cự đại, đó chính là dấu tích duy nhất mà mắt thường có thể thấy được sự tồn tại của ma thần Cổ Mã Tư.
Mã Cổ Tư sải bước chạy về phía Phong Vân Vô Kị, hai tay nắm chặt lấy sợi dây xích lờ mờ màu xanh nhạt mà múa máy, một loạt những thanh âm vang dội chỉ có linh hồn mới có thể nghe được theo đó mà vang lên.
Phong Vân Vô Kị quay đầu lại và búng ngón tay một cái, một điểm kiếm quang từ đầu ngón tay bùng phát, sau khi đi được mấy chục trượng thì kết thành một đóa kiếm liên cự đại, đóa kiếm liên đó vừa mới thành hình thì liền lập tức cấp tốc chuyển động …. Nguồn: http://truyenfull.vn
Xuy xuy xuy! ….
Vô số kiếm diệp phá không bay đi, trực tiếp đâm xuyên vào trong thân thể của Mã Cổ Tư, sau đó thì bạo phát kiếm quang cường liệt, vộ tận kiếm quang từ trong thân thể của Mã Cổ Tư bùng phát ra ngoài theo các phương hướng, khắp thiên địa thoáng chốc đã sáng như ban ngày ….
Oanh!
Phong Vân Vô Kị tĩnh lặng quan sát thân thể của Mã Cổ Tư hóa thành từng mảnh từng mảnh, nhưng tiếp đó thì trong không khí dập dờn một đợt ba động, những mảnh vỡ màu xanh nhạt của Mã Cổ Tư lại từ khắp tứ phía hội tụ lại, chỉ trong thời gian chắp mắt thì đã hoàn chỉnh như thường.
Oanh!
Mã Cổ Tư cười hung ác đập tới một chùy, Phong Vân Vô Kị lập tức bay lui về phía sau, mặt hướng về phía Mã Cổ Tư, thân thể bay lùi về sau, đồng thời trong mắt trái bạo trướng ngân quang, tử tế nhìn chằm chằm vào Mã Cổ Tư.
*** Chú: Tới đây thì có lẽ các bạn đang thắc mắc giữa chùy và dây xích, đọc tiếp về sau sẽ rõ.
Vút!
Lưu Tinh Chùy của Mã Cổ Tư mang theo ánh sáng mà xanh nhạt chầm chậm quét tới, trên sự thật thì Phong Vân Vô Kị phát hiện Lưu Tinh Chùy của hắn ta đi được mấy trượng thì thân thể của bản thân đã né về phía bên trái được mấy chục trượng, nhưng chỉ trong chớp mắt thời gian ….
Oanh!
Lần này thì tựa hồ như Mã Cổ Tư đã phát giận, Lưu Tinh Chùy màu xanh nhạt đánh mạnh vào thân thể của Phong Vân Vô Kị, thân người của Phong Vân Vô Kị chẳng khác gì như bị sét đánh, tiếp đó là một ngụm máu phun ra, cả linh hồn gần như bị một chùy này đánh văng ra ngoài thân thể, thân hình thì lại càng bị chấn bay ra xa mấy trăm trượng, lại một lần nữa đâm sầm vào mặt đất.
Mã Cổ Tư chống nạnh, cất tiếng cười vang vọng khắp thiên địa: "Một con kiến yếu nhược, linh hồn nhân loại bé nhỏ, cáp cáp cáp … ở trong cái không gian này thì ta chính là vị chúa tể duy nhất, ngươi bước vào lĩnh vực của ta, cũng chính là mệnh ngươi nó như thế, hãy chết đi, huyết nhục của ngươi thì ta sẽ bảo quản …."
Trong mắt của Mã Cổ Tư lộ ra thần sắc tham lam, ở tại cái Thần Ma Chiến Trường này, huyết nhục căn bổn là xa vọng, nhưng huyết nhục đối với mỗi một một linh hồn của thần ma trên chiến trường mà nói thì đều là bảo vật không thể có nhiều ….
Cầm Lưu Tinh Chùy lên, Mã Cổ Tư sải bước tiến về phía Phong Vân Vô Kị, những thanh âm ầm ầm theo đó mà vang lên không ngừng, khi đến bên mép cái hồ mà Phong Vân Vô Kị ngã xuống thì ma thần Mã Cổ Tư dừng lại, hắn ta đang định nhảy xuống thì bất thình lình đất ở dưới chân đột nhiên nổ tung ra, đất đá bắn lên trên cao cả mấy trăm trượng, Mã Cổ Tư dùng hai tay che lấy mắt, tiếp đó là lui về phía sau théo quán tính ….
"Ta là con kiến, mà ngay cả con kiến mà cũng có thể đả thương ngươi, thế thì ngươi được tính là con gì …" Một thanh âm lạnh lùng truyền lại, Mã Cổ Tư mở mắt ra nhìn về phía trước. Chỉ thấy Phong Vân Vô Kị ngồi xếp bằng ở trên cái hố đó, khắp chu thân là những đạo hắc ảnh với hình dạng bông hoa sen không ngừng chuyển động, ngay trong sát na Mã Cổ Tư mở mắt ra thì Phong Vân Vô Kị đột nhiên đưa tay lên, trong tay xuất hiện một thanh liền hiện ra một âm ảnh trường kiếm dài mấy trượng và rộng hai đốt tay, tiếp đó thì thân người hóa thành một đạo tàn ảnh nhoáng lên như chớp giật, chỉ trong thoáng chốc đã xuất hiện ở phía sau lưng Mã Cổ Tư mấy trăm trượng.
Mã Cổ Tư đợi cả một lúc lâu vẫn không phát hiện được gì, đột nhiên cười lên ha hả: "Nhân loại ti bỉ, các ngươi chỉ toàn biết nói khoác, ta đã nói với ngươi rồi, ở tại nơi này -- ta chính là … a!! Chân của ta!"
Mã Cổ Tư phát ra một tiếng gào tê tâm liệt phế, ở trên cái chân lờ mờ màu xanh nhạt của hắn ta xuất hiện một vết kiếm mỏng manh, thanh âm ảnh trường kiếm của Phong Vân Vô Kị tọa ra một khe nứt dài một trượng ở ngay mắc cá chân của Mã Cổ Tư. Nếu như không phải là thân thể của Mã Cổ Tư cường tráng phi thường thì lần vừa rồi đã trực tiếp chặt đứt chân của hắn ta luôn rồi, từ vết thương ở chân của Mã Cổ Tư không ngừng bốc ra những làn khói phiêu miểu màu xanh lục.
Mã Cổ Tư ôm chân gào thét đau đớn, hai tay không ngừng che bóp chặt lấy chân với ý đồ ngăn cản những làn khói xanh bốc ra bên ngoài, nhưng tất cả đều uổng công.
Bất thình lình Mã Cổ Tư đột nhiên ngẩng đầu lên, hung hăng nhìn vào Phong Vân Vô Kị, gào thét: "Ta muốn ngươi phải chết! … ta muốn ngươi phải chết! …." Đứng thẳng người dậy, sải chân lao về phía Phong Vân Vô Kị như sao xẹt ….
Phong Vân Vô Kị sắc mặt lãnh đạm, tay phải nắm lấy một thanh âm ảnh trường kiếm dài một trượng, tay trái nhẹ nhàng lướt qua thân kiếm, mái tóc ở phía sau tung bay dập dờn trong gió, mạc nhiên nhìn vào ma thần Mã Cổ Tư đang dần dần bức tới gần.
Oanh!
Oanh!
Oanh!
Mã Cổ Tư sải bước lao tới, trên mặt là một phiến hung ác, khi còn cách thân người của Phong Vân Vô Kị mấy trăm trượng thì đã đánh mạnh xuống một chùy, lần này thì tinh thần của Phong Vân Vô Kị cực kì tập trung. Dưới sự chú thị của Phá Vọng Ngân Mâu, Phong Vân Vô Kị phát hiện chùy của Mã Cổ Tư sau khi đi được mấy chục trượng thì cái chùy màu xanh nhạt đó liền biến mất trong hư không, làm cho một phần không trung dập dờn ba động, sau đó thì cả cái chùy biến mất, gần như ngay lúc đó thì cái chùy với ánh lửa màu xanh hừng hực lại xuất hiện ở cách chỗ cũ mấy trăm trượng với sợi dây xích ở phía sau, nó đâm thẳng vào phía Phong Vân Vô Kị, khi vừa mới xuất hiện thì chỉ còn cách Phong Vân Vô Kị chưa đầy hai xích ….
Thân thể Phong Vân Vô Kị nghiêng nghiêng bay lui về phía sau, cùng với Lưu Tinh Chùy thủy chung vẫn bảo trì cự li hai xích, đồng thời âm ảnh trường kiếm trong tay nghiêng nghiêng chém về phía sợi dây xích màu xanh nhạt ở đằng sau cái chùy ….
Bồng!
Một thanh âm trầm thấp truyền lại, sợi dây xích nối với Lưu Tinh Chùy bị âm ảnh trường kiếm chém trúng liền bị đứt rời ra và rơi xuống phía dưới, ngay khi Phong Vân Vô Kị đang định thuận thế xoay kiếm chém vào chiếc chùy thì bất chợt….
Hống! ~
Mã Cổ Tư sắc mặt phẫn nộ, bất thình lình mở miệng, sau đó liền lao về phía Phong Vân Vô Kị mà gầm lên một tiếng, từ trong miệng của hắn ta phát tán ra một cổ bạo phong vô hình màu xanh nhạt cuốn về phía Phong Vân Vô Kị ….
Oanh oanh oanh ….
Giữa Phong Vân Vô Kị và Mã Cổ Tư, từng lớp từng lớp đất bị bóc ra khỏi mặt đất và bắn lên trên không, hình thành một cơn bão cát liên tiếp thiên địa với nhau, đất cát tung bay trùng điệp lẫn nhau hình thành một bức tứng đất chẳng khác gì hải triều ….
Nhưng bưc tường đất đó liền bị cơn bạo phong càng cường liệt kia triệt để phá hủy trong chốc lát, một cổ tinh thần bạo phong quét qua khắt đất trời ….
Oanh! ….
Phong Vân Vô Kị bị cổ tinh thần bạo phong đó đính trúng, thân thể bị kích bay ra phía sau chẳng khác gì như diều đứt dây ….
Ở phía xa, Mã Cổ Tư quỳ phục ở dưới đất, miệng há ra mà thở hồng hộc, một kích vừa rồi cũng đã hao phí hầu hết sức lực của hắn ta.
"Muốn chết hay muốn sống? …." Một thanh âm lạnh lùng từ bên cạnh truyền lại, một cổ hàn ý từ trên cổ truyền khắp toàn thân. Ở bên cạnh, Phong Vân Vô Kị với thân người có chút thê thảm đạp bộ hư không bước tới, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn ta, thanh âm ảnh trường kiếm trong tay kéo dài đến hơn năm trượng, độ dài này đủ để chặt đứt chiếc đầ bằng hồn thể của Mã Cổ Tư!
"Ngươi còn chưa chết!" Mã Cổ Tư quay đầu sang mà hét lên với giọng điệu không thể tin, ngay lúc đó thì thanh trường kiếm ở trên cổ liền áp xuống dưới.
"Muốn chết? … hay muốn sống?" Thanh âm lạnh lùng một lần nữa truyền lại, Mã Cổ Tư nhìn vào con mắt trái băng lãnh vô tình của Phong Vân Vô Kị, toàn thân run lên một cách không tự chủ, thân thể triệt để quỳ bái xuống: "Ta nguyện ý thần phục! …."
Thanh âm ảnh trường kiếm trên tay của Phong Vân Vô Kị dần dần co rút về cổ tay phải, từ năm trượng rút lại còn một trượng, cổ tay xoay một cái, tay của Phong Vân Vô Kị liền thu vào trong ống tay áo, chỉ dư một đoạn âm ảnh trường kiếm lộ ra bên ngoài ống tay áo.
Phong Vân Vô Kị xòe tay trái ra, sợi dây xích do hồn lực cấu thành liền quấn lên trên tay, sau đó Phong Vân Vô Kị phất tay một cái, sợi xích nguyên bổn dùng để nối với Lưu Tinh Chùy liền quấn một vòng vào cột vào cổ của Mã Cổ Tư, dùng lực kéo mạnh mấy cái, một bộ phận của sợi dây xích kia liền ăn sâu vào cái cổ to lớn của Mã Cổ Tư.
"Đừng mà … đau … đau …." Mã Cổ Tư dùng hai tay chộp lấy sợi xích ở trên cổ mà thét lên.
"Không được động đậy … nếu như ngươi muốn chết! …." Phong Vân Vô Kị lạnh lùng nói, ống tay áo ở bên phải phất lên một cái, thanh âm ảnh trường kiếm từ bên trong liền kéo dài ra một khoảng, trong mắt của Mã Cổ Tư liền lóe lên thần sắc khủng hoảng, vội vàng thả hai tay ra, trung thực quỳ xuống, cung kính nói: "Mã Cổ Tư nguyện ý thuận theo và phục thị ngài, chủ nhân vĩ đại!"
"Nơi này có một kiện Cửu Mệnh Chiến Giáp, ngươi có biết nó ở đâu hay không?" Phong Vân Vô Kị lạnh lùng nói, theo như trong suy nghĩ của Phong Vân Vô Kị thì cái vật đó đã tồn tại trong một khoảng thời gian dài như thế, Mã Cổ Tư đúng ra là biết đến.
"Chủ nhân, ngài tới nơi này tìm bảo vật?" Mã Cổ Tư chấn kinh nhìn về phía Phong Vân Vô Kị, thấy Phong Vân Vô Kị gật đầu thì trên mặt lộ ra thần sắc khủng bố: "Nơi này là một không gian không ổn định, vừa rộng rãi vô biên lại vừa nhỏ bé vô cùng, nơi này bị các loại quy tắc và thậm chí là pháp tắc thống trị, bình thường thì ta cũng không dám bước chân ra khỏi khu vực này, chiếc Cửu Mệnh Chiến Giáp mà ngài muốn tìm, nếu như trước khi ta chết thì có lẽ là ta sẽ biết, nhưng hiện tại thì ta không biết, hơn nữa …."
"Hơn nữa cái gì? … nói mau?" Phong Vân Vô Kị đạp một chân lên trên thân thể của Mã Cổ Tư, dùng sức kéo mạnh lấy sợi dây xích: "Đừng có lắp ba lắp bắp, nói một lần cho xong."
"Dạ, dạ!" Mã Cổ Tư sắc mặt đau đớn, nhưng lại không dám dùng tay kéo lậy sợi xích, mặt thấy con mắt trái băng lãnh của Phong Vân Vô Kị đang chú thị vào hắn ta, trong lòng liền run lẩy bẩy, thầm nghĩ: "Tại sao con mắt này của hắn ta lại giống với con mắt của chư thần như thế?!!"
"Nơi này -- vốn là một chiến trường trọng yếu trong thần ma chi chiến, chủ lực của hai bên đều tiến hành chiến đấu ở nơi này, ngoài ra cũng có một vài thần linh cường đại khác cũng bị cuốn vào tràng chiến đấu này, trong trận chiến đó thì ta cũng chỉ là một tiểu binh, thời đó thần ma nhiều vô kể, ta văn bổn không tính là cái gì, chính mắt thấy nhiều cường giả vẫn lạc, bao quát cả thần linh, ta đã cực kì sợ hãi, nhưng không ngờ được sau khi chết mà ta vẫn may mắn bảo trì được thần thức." Mã Cổ Tư dần dà nói, sợ hãi nhìn về phía Phong Vân Vô Kị: "Mặc dầu ta chưa hề rời khỏi phiến lĩnh vực này, nhưng như quả ngài muốn tìm Cửu Mệnh Chiến Giáp thì e rằng không có khả năng cho lắm, ở nơi này có vô số bảo bối của các cường giả, nhưng ở bên cạnh những bảo bối đó chắc chắn sẽ có một linh hồn cường đại thủ hộ, đẳng cấp của bảo vật càng cao thì linh hồn thủ hộ càng cường đại! Như quả bộ Cửu Mệnh Chiến Giáp mà ngài nói rất lợi hại thì chỉ sợ là …."
"Năm xưa Huyền Huyền đại đế bất quá cũng chỉ ở đế cấp, ông ấy làm sao lại chạy tới nơi này? Dù cho ông ấy có đạt đến thần cấp, thì uy lực triển khai ra cũng không đủ để những nhân vật quá cường đại chú ý đến ông ta, nếu như thế thì Cửu Mệnh Chiến Giáp rất có khả năng là có thể lấy được." Phong Vân Vô Kị suy nghĩ trong lòng.
"Nơi này có mấy vị tổ vu, ngươi có biết họ ở nơi nào hay không?"
Mã Cổ Tư vốn đang ngoan ngoãn, khi nghe tới danh tự tổ vu thì bất thình lình tình tự biến hóa cực độ, trong mắt lộ ra thần sắc cực kì cừu hận, đột nhiên đứng thẳng người dậy, gào thét: "Tổ vu … tổ vu … ngươi muốn tìm tổ vu … ở nơi này thì tổ vu là cừu địch của tất cả thần ma, tất cả thần ma đều là cừu địch của tổ vu, thù không đội trời chung, không ngờ người mà ngươi muốn tìm lại là tổ vu …."
Mã Cổ Tư đứng dậy gào thét, rồi dùng hai tay đánh mạnh về phía Phong Vân Vô Kị.
Phong Vân Vô Kị lạnh lùng nhìn vào hắn ta, bất thình lình phát lực kéo mạnh lấy sợi xích, thân thể bàng đại của Mã Cổ Tư đốn thời đứng không vững, cặp mắt của hắn ta trợn tròn lên như muốn bay thẳng ra ngoài, mặt cũng trướng phồng lên, hai tay kéo lấy sợi xích trên cổ với ý đồ giải thoát khỏi sợi xích.
Hừ!
Bất thình lình chỉ nghe một tiếng hừ lạnh vang lên, Phong Vân Vô Kị kéo mạnh lấy sợi xích, thân thể bàng đại của Mã Cổ Tư liền bị Phong Vân Vô Kị kéo bay lên trên không rồi xoay hai vòng, sau đó thì nặng nề đập xuống mặt đất.
Oanh!
Cát bụi bốc lên trên cao cả mấy trăm trượng, một nửa thân thể cao lớn của Mã Cổ Tư đều chìm sâu vào trong lớp đất, thân thể vừa đập xuống đất thì Mã Cổ Tư liền lập tức đứng dậy, lần này thì hắn ta lại nắm chặt lấy sợi xích rồi gào lên: "Để xem ai mạnh hơn ai … a! …."
Mã Cổ Tư còn chưa nói hết lời thì ở đầu bên kia của sợi xích liền truyền lại một cổ sức mạnh cực kì, thanh âm lạnh lùng của Phong Vân Vô Kị truyền nhập vào tai: "Lần đầu tiên bị ngươi bài bố, chỉ là do không quen thuộc cách thức chiến đấu của ngươi, hiện tại -- ngươi hãy ngoan ngoãn nghe lời cho ta …."
Oanh!
Mã Cổ Tư bị Phong Vân Vô Kị kéo lên và xoay hai vòng trên không trung chẳng khác gì như đứa nhỏ, sau đó thì lại một lần nữa đập mạnh vào mặt đất, lần này thì thân người của Mã Cổ Tư giang ra thành hình chữ đại à đập xuống đất, chiếc đầu cự đại ấn sâu vào trong mặt đất.
"… có lẽ, bây giờ ta nên giết chết ngươi, sau đó lại tìm một người dẫn đường khác, ta có thể hàng phục được ngươi, thì có thể hàng phục được những ma thần khác … ngươi -- còn muốn phản kháng nữa hay không?" Phong Vân Vô Kị không vung vẫy sợi dây xích ở trong tay nữa mà lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Mã Cổ Tư.
"Chủ nhân, ta … thần phục!" Mã Cổ Tư ngẩng đầu lên, sắc mặt sám hối nói, thần sắc chân thành và cung kính.
"Rất tốt, ngươi hiểu ra là tốt, dẫn ta rời khỏi nơi này!" Phong Vân Vô Kị nắm chặt lấy sợi xích, hướng ra bên ngoài mà đi ….
"Dạ, chủ nhân." Mã Cổ Tư cung thuận đáp, trong sát na Phong Vân Vô Kị xoay người đi, sắc mặt Mã Cổ Tư tức thì biến đổi, trong mắt chỉ còn lại một phiến hung ác ….