Phi Thăng Chi Hậu

Chương 222

"Đát!"

"Đát!"

"Đát!"

Phong Vân Vô Kị trên người mặc Sát Lục chiến giáp, tay cầm Khô lâu Thập Tự kiếm bước về hướng Cổ Nhĩ Lạp. Tiếng bước chân nặng nề của hắn vang vọng khắp chiến trường, cho dù là tiếng gào thét chém giết hỗn loạn cũng không thể nào che lấp được.

Mỗi nơi mà Sát Lục chiến giáp đi qua, bất kể trước mặt là người thuộc phương nào, Phong Vân Vô Kị đều xuất ra một kiếm. Một cỗ kình khí hủy diệt phát ra, mấy chục tên ma tộc phía trước lập tức bị một kiếm phanh thây, máu tươi bắn ra như sương.

Một gã ma tộc cao lớn từ phía sau lao về hướng Phong Vân Vô Kị, trường kích trong tay "đinh" một tiếng đâm vào khải giáp nặng nề, nhưng ngoại trừ phát ra một tiếng kêu, còn lại không hề có một chút hiệu quả nào. Phong Vân Vô Kị đột nhiên quay đầu lại, trường kiếm trong tay phải vung lên, một trận thanh âm vật sắc cắt qua thân thể vang lên, toàn thân tên ma tộc chiến sĩ kia lập tức bị chém thành nhiều mảnh, máu tươi bắn ra tung tóe, rơi xuống trên khải giáp của Phong Vân Vô Kị.

"Đát!" "Đát!" "Đát!"

Phong Vân Vô Kị không chậm không nhanh bước về phía trước, giống như đi vào chỗ không người, dưới kiếm của hắn không một kẻ nào dám đến gần. Bên trong phương viên mười trượng là một phiến tu la địa ngục, Phong Vân Vô Kị tựa như một ma thần từ địa ngục bước ra, sát ý điên cuồng bao phủ cả chiến trường.

Im lặng, có khi so với lên tiếng còn đáng sợ hơn!

Phong Vân Vô Kị không nói một lời, chỉ không ngừng chém giết tiến lên phía trước, tạo thành một sự chấn nhiếp vượt xa tưởng tượng. Hắn cũng không hề sử dụng chiêu thức hoa mỹ gì, tất cả đều là những động tác chặt chém bình thường nguyên thủy nhất. Số người hắn giết chết trong một lần cũng tuyệt đối không nhiều như Cổ Nhĩ Lạp, nhưng tất cả ma tộc đều bắt đầu sinh ra sợ hãi, sự sợ hãi phát ra từ tận tâm linh.

Mỗi nơi mà Sát Lục chiến giáp đi qua không một ai có thể toàn thây. Khí thế không gì có thể ngăn cản được, cộng thêm hình dáng của Sát Lục chiến giáp tựa như một tuyệt thế hung thú, càng khiến cho người ta có cảm giác không thể nào địch nổi.

"Đát đát!"

Tiếng bước chân nặng nề chen lẫn tiếng kim loại réo rắt rền vang khắp cả chiến trường.

Lúc này Sát Lục chiến giáp vô cùng băng lãnh, toàn thân tản mát ra hàn ý cường liệt. Bên trong khải giáp, Phong Vân Vô Kị cũng vô cùng hưng phấn, bộ khôi giáp này quả thật là hợp ý của hắn.

Hoàn toàn chỉ dựa vào lực lượng thân thể, Phong Vân Vô Kị thông qua bộ khôi giáp này lại phát huy lực phá hoại vô cùng kinh khủng. Khô lâu Thập Tự kiếm trong tay không chỉ lợi hại ở phương diện sắc bén, mà tại phương diện phá hoại cũng có ưu thế rất lớn.

Trên bầu trời, Cổ Nhĩ Lạp vẫn như cũ điên cuồng giết hại thủ hạ của Phong Vân Vô Kị. Bỗng nhiên một cỗ sát ý truyền đến, hắn liền giật mình nhìn lại. Chỉ thấy bên dưới thân, Phong Vân Vô Kị cả người bao phủ hàn khí đang ngẩng đầu nhìn hắn, hai điểm hàn quang chợt lóe lên.

Cổ Nhĩ Lạp trong lòng cả kinh, đang muốn ra tay, đột nhiên phía dưới vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa. Phương viên mấy trăm dặm bên dưới mặt đất đột nhiên sụp xuống, từng đạo vết nứt tựa như mạnh nhện kéo dài ra khắp bốn phía, thanh âm rạn nứt răng rắc không ngừng vang lên bên tai. Một đạo hắc ảnh to lớn mang theo khí thế vạn quân từ phía dưới bắn lên, lao thắng về phía hắn.

- Muốn chết!

Cổ Nhĩ Lạp nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay hợp lại trước ngực, hét lớn một tiếng:

- Diệu Nhật Ma Quyền!

Giữa hai tay của hắn bỗng nhiên xuất hiện một quả cầu ánh sáng màu đỏ phát ra vạn đạo quang khí. Cổ Nhĩ Lạp dùng sức đem quang cầu này ném về phía Phong Vân Vô Kị.

Bên dưới, tay trái của Phong Vân Vô Kị đột nhiên vươn ra, hư không nắm lấy quả cầu màu đỏ do Cổ Nhĩ Lạp ném ra. Sau đó hắn vung tay một cái về phía trên, quang cầu lập tức tại không trung vẽ ra một vòng cung bay về phía xa. Cùng lúc đó, Khô lâu Thập Tự kiếm cũng chém nát song quyền của Cổ Nhĩ Lạp, đâm vào thân thể hắn. Dựa vào thân thể cường hãn của Cổ Nhĩ Lạp, một kiếm này quả thật không thể chém nát thân thể của hắn, nhưng tại nơi Khô lâu Thập Tự kiếm đâm vào lại xuất hiện từng đạo vết nứt, dần dần lan ra các bộ vị khác trên thân thể.

"Xuy xuy!"

Khô lâu Thập Tự kiếm tỏa ra sương trắng nhàn nhạt, mang theo hàn ý thấu xương đâm vào thân thể Cổ Nhĩ Lạp. Trên thân kiếm đen nhánh đột nhiên xuất hiện từng đường vân giống như mạch máu, từng cỗ huyết thủy theo thân kiếm bị hút về hướng chuôi kiếm, cuối cùng nhập vào chiếc đầu lâu màu đen. Một cỗ năng lượng tinh túy mãnh liệt tràn vào cơ thể.

"A!"

Phong Vân Vô Kị thở mạnh một hơi, một loại cảm giác vô cùng sảng khoái truyền khắp toàn thân. Phía đối diện, Cổ Nhĩ Lạp sắc mặt cực kỳ sợ hãi xám xịt giống như tro tàn, đôi môi kịch liệt run rẩy:

- Ngươi… ngươi… kiếm…

Một loại tâm tình cực độ lãnh khốc và tàn nhẫn từ đáy lòng truyền đến, Phong Vân Vô Kị không nói một câu, đột nhiên lại cầm kiếm đâm sâu vào. Hắn đang chuẩn bị một kiếm chém nát Cổ Nhĩ Lạp đã không còn sức lực phản kháng, chợt thấy trên thân kiếm nhẹ đi, liền đưa mắt nhìn lại. Chỉ thấy Cổ Nhĩ Lạp trước mắt đã hóa thành một đám tro tàn theo gió bay đi, đồng thời một cỗ năng lượng tinh thuần tràn vào đan điền của hắn.

"Ha ha ha…" Phong Vân Vô Kị đứng giữa hư không, hai tay cầm Khô lâu Thập Tự kiếm, điên cuồng cười lớn.

"Đây mới là binh khí mà ta cần. Binh khí này đúng là chế tạo dành cho ta!" Phong Vân Vô Kị trong lòng hưng phấn, hắn càng ngày càng yếu thích khải giáp trên người. Bộ khải giáp này không ngừng khiến cho hắn kinh hỉ, mỗi một tính chất đặc biệt của nó đều thích hợp với hắn.

Phong Vân Vô Kị cũng không chú ý đến, trong lúc hắn đang cuồng tiếu, những phiến giáp trên người cũng hưng phấn rung lên.

- Bệ hạ!

Bốn gã ma tướng hộ vệ Cổ Nhĩ Lạp kinh hãi, từ bốn hướng lao về phía Phong Vân Vô Kị.

Phong Vân Vô Kị vẫn im lặng bất động, ánh mắt của hắn chợt lóe lên quang mang tàn nhẫn, nhưng người khác lại không thể nhìn thấy được.

Khi bốn gã ma tướng chỉ còn cách mấy trượng, Phong Vân Vô Kị đột nhiên xuất thủ, tay phải chấp kiếm, quét một vòng về bốn phía…

"Xuy xuy xuy xuy!"

Bốn thanh âm rạn nứt truyền đến, Khô Lâu Thập Tự kiếm băng hàn sắc bén tựa như chém vào bùn phá vỡ hắc thiết khải giáp trên người đối phương, như trường phong phá lãng (1) quét một vòng qua thân thể của bốn người…

(1) Đạp gió rẽ sóng.

Bốn thanh trường kích đâm vào Sát Lục chiến giáp phát ra thanh âm keng keng, sau đó từ không trung rơi xuống, ngay cả một vết tích cũng không lưu lại. Chung quanh Phong Vân Vô Kị, bốn gã ma tướng đều biến thành tro bụi tản ra bốn phía, tinh hoa hóa thành những dòng nước theo Khô lâu Thập Tự kiếm chảy vào cơ thể hắn.

Phong Vân Vô Kị đứng giữa hư không, áo choàng màu đen phía sau người theo gió tung bay phần phật, mục quang của hắn lướt qua bên dưới vẫn đang tiến hành chiến đấu. Ma tộc đầy khắp núi đối không ngừng chém giết, không ai chú ý đến cuộc chiến trên không trung nhanh như vậy đã kết thúc.

Ánh mắt của Phong Vân Vô Kị lạnh như băng quét qua mặt đất, ngừng lại tại một khu vực chiến đấu đông đúc. Hắn đột nhiên ném Khô Lâu Thập Tự kiếm trong tay ra, trường kiếm tựa như lưu tinh cắt qua không gian mạnh mẽ cắm thẳng vào mặt đất.

"Oanh!"

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Lấy chuôi kiếm lộ ra trên mặt đất làm trung tâm, từng luồng sóng khoách tán về bốn phía. Mỗi nơi mà nó đi qua, bất kể là binh sĩ của Phong Vân Vô Kị hay Cổ Nhĩ Lạp toàn bộ đều hóa thành tro bụi. Cả mặt đất cũng bắt đầu rung chuyển.

"Rắc rắc!"

Lấy Khô Lâu Thập Tự kiếm làm trung tâm, từng vết nứt khổng lồ lan ra khắp mặt đất.

Tiếng chém giết trên chiến trường trong nháy mắt đều ngừng lại. Tất cả binh lính của hai bên đều kinh hãi lùi lại phía sau, kinh nghi bất định nhìn về hướng vụ nổ. Khi bọn họ nhìn thấy Khô Lâu Thập Tự kiếm hoa lệ quỷ dị, cùng với gần mấy ngàn thước chung quanh hoàn toàn trống rỗng, tất cả đều ngây người.

- Thần phục ta hay là chết!

Thanh âm bá đạo lãnh khốc của Phong Vân Vô Kị từ phía trên truyền đến. Một cỗ cuồng phong từ phía trên chiến trường thổi qua, trong gió mang theo sát khí mãnh liệt.

- Đại Ma Quân!

Vô số ma tộc thuộc hạ của Cổ Nhĩ Lạp đều buông vũ khí trong tay quỳ xuống.

- Đại Ma Quân!

Mang theo tâm tình sợ hãi, tất cả ma tộc trên chiến trường trên cũng đồng thời quỳ xuống. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Tôn kính cường giả, đi theo cường giả, trung với cường giả, đây chính là tín niệm của ma tộc, không hề liên quan đến lòng trung thành.

Lặng lẽ đứng giữa hư không, Phong Vân Vô Kị nhìn xuống những ma tộc bên dưới, giống như một vị quân vương đang nhìn xuống quốc gia của hắn. Một loại cảm giác tự hào tràn ngập khiến cho toàn thân của hắn cũng bắt đầu hưng phấn run lên.

"Đây mới là thế giới thuộc về ta. Đúng, là thế giới của ta! Chinh phục, không ngừng chinh phục, ta muốn thâu tóm tất cả lãnh địa rộng lớn này, để cho ma tộc khắp nơi phải quỳ gối dưới chân ta, run rẩy khi nghe lời ta nói. Ta muốn làm vạn ma chi vương!" Thân thể Phong Vân Vô Kị bên dưới khải giáp run lên, tay phải nắm lại thật chặt phát ra những tiếng ken két...

Trong trận chiến, hai mươi vạn ma binh giao chiến còn thừa lại không tới chín vạn. Những chiến sĩ ma tộc thủ hạ của Khảo Tư Đặc và Cổ Nhĩ Lạp, sau trận chiến chỉ còn lại không tới mười vạn.

Đối với tình huống này, Pháp Tư Đặc hiển nhiên là rất lo lắng. Nếu cứ chiếu theo phương pháp của vị quân chủ hiếu chiến này, chiến sĩ bên trong lãnh địa sẽ càng ngày càng ít, cho dến cuối cùng chỉ sợ không còn một binh một tốt.

Phong Vân Vô Kị thì lại không hề lo lắng. Đối với chuyện này, hắn đã sớm nói qua với tất cả ma tộc thần phục mình: "Ta sẽ không ngừng tuyên chiến với những Ma Quân ở vùng lân cận. Chiến tranh sẽ duy trì liên tục vĩnh viễn không chấm dứt. Chỉ có cường giả mới có thể tồn tại, mới có tư cách đi theo bổn tọa. Những kẻ yếu đều phải chết! "

Đối với lời "tuyên bố" này của Phong Vân Vô Kị, những ma tộc còn sống sót sau trận chiến đều vô cùng hưng phấn.

Giá trị sinh mệnh của ma tộc, có lẽ chỉ được thể hiện trong chiến tranh.

Sau đó trong vòng nửa năm. Phong Vân Vô Kị suất lĩnh quân đội, phát động chiến tranh với gần trăm vị Ma Quân chugn quanh khu vực. Có lần hắn thậm chí phải đồng thời ứng phó với năm Đại Ma Quân công kích. Cuối cùng, năm Đại Ma Quân vẫn không thể công phá được phòng ngự của Sát Lục chiến giáp, hơn nữa còn bị Phong Vân Vô Kị giết chết, tinh hoa bị hấp nạp.

Thanh danh của Sát Lục Đai Ma Quân bắt đầu lan truyền, dần dần càng ngày càng có nhiều Ma Quân biết đến danh tiếng của Phong Vân Vô Kị. Mỗi nơi mà hắn đi qua đều là máu chảy thành sông. Vị Đại Ma quân này cũng không thích ra tay, mỗi một cuộc chiến, chỉ đến khi người chết gần như vượt quá nhân số một bên hắn mới ra tay. Hơn nữa trong cả trận chiến, hắn chỉ nói đúng một câu: "Thần phục ta hay là chết!"

Cùng với hắn, chính là Khô lâu Thập Tự kiếm tà dị, cùng với quân đội có lực chiến đấu vượt xa những chiến sĩ ma tộc bình thường.

Người chết dưới Khô Lâu Thập Tự kiếm có đến năm trăm vị cường giả cấp Ma Quân. Tất cả tài sản của bọn họ, kể cả những ma nữ xinh đẹp mà bọn họ hưởng dụng, toàn bộ đều bị Sát Lục Đại Ma Quân tiếp nạp.

Dần dần tất cả Ma Quân phụ cận đều biết đến Khô lâu Thập Tự kiếm tà dị cùng với Sát Lục chiến giáp băng hàn mang theo sát khí mãnh liệt. Nhưng đối với nguồn gốc của Sát Lục Ma Quân thì lại không ai biết được. Chỉ biết hắn mỗi lần ra tay đều là đắc thắng quay về.

Tất cả ma tộc một khi nhìn thấy chiến giáp tựa như một cỗ máy giết người, đều không nhịn được toàn thân run rẩy, thể xác và tinh thần giống như bị rơi vào trong một khối băng. Trong những trận chiến, hầu như tại khoảnh khắc khi Phong Vân Vô Kị xuất hiện trên chiến trường thì đều tuyên bố kết thúc. Không một chiến sĩ ma tộc nào có thể kháng cự lại loại sát khí điên cuồng như muốn hủy diệt tất cả đó. Hung danh của Sát Lục Ma Quân càng lúc càng vang xa. Phong Vân Vô Kị không ngừng khoách triển lãnh địa gấp trăm lần về chung quanh.

Cuối cùng, vì để đối phó Sát Lục Ma Quân, gần ngàn Ma Quân đã tuyên bố hợp thành một liên minh, cùng nhau ngăn chặn bước tiến của Phong Vân Vô Kị.

Phong Vân Vô Kị mặc dù tự tin, hơn nữa còn có chút tự đại, nhưng hắn vẫn không điên cuồng đến mức cho rằng mình có thể chống lại gần ngàn Ma Quân, cùng với gần một ức ma tộc chiến sĩ tấn công. Có điều, may mắn là những Ma Quân này cũng không phải là thật lòng hợp tác. Khi thấy bước tiến của Phong Vân Vô Kị vì liên minh mà dừng lại, tất cả đều trong lòng mừng thầm, căn bản chưa từng nghĩ đến chuyện liên hợp cùng nhau để tiêu diệt Phong Vân Vô Kị.

*** *** *** *** ***

Đây là một tòa ma cung khổng lồ cao đến mấy ngàn trượng, chỉ riêng hai cánh cửa chính đã cao đến mấy trăm trượng. Chung quanh tòa ma cung đồ sộ này rải rác một tầng xương trắng dày đặc, từng luồng bạch quang từ trên những bộ xương chiết xạ ra, khiến cho cả tòa ma cung đồ sộ biến thành một màu trắng nhạt.

Phong Vân Vô Kị trên người mặc Sát Lục chiến giáp nhuộm máu, yên lặng ngồi trước ma cung. Phía sau hắn là rất nhiều ma nữ tuyệt mỹ, mỗi một người đều có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành. Tư thái của mỗi người đều không giống nhau, có mị hoặc cũng có đoan trang. Tất cả những ma nữ này đều là do Phong Vân Vô Kị bắt được từ trong cung điện của năm trăm tên Ma Quân. Phía xa một chút, còn có năm vị cường giả cấp Ma Quân. Phong Vân Vô Kị không lên tiếng, những ma tộc trước ma cung cũng không một ai dám mở miệng. Ở phía xa là mấy ngàn ma tướng, cùng với ba mươi vạn ma tộc tinh nhuệ còn lại sau những lần đại chiến.

Tòa ma cung mấy ngàn trượng này chính là do một ngàn Ma Quân kia vì trấn an Phong Vân Vô Kị mà kiến tạo. Đồng thời còn dâng tặng cho hắn mấy ngàn ma nữ tư chất thượng đẳng trong ma nữ tộc.

Phong Vân Vô Kị đều thu nhận tất cả, một người cũng không cự tuyệt.

Phong Vân Vô Kị cầm lấy Khô Lâu Thập Tự kiếm cắm vào xương trắng, áo choàng phía sau phất lên, đi về hướng tòa ma cung hùng vĩ. Phía sau hắn, gần vạn ma nữ, cùng với Ma Quân ma tướng đều theo vào.

Đạp lên những bậc thang rải đầy xương trắng, Phong Vân Vô Kị bước lên bảo tọa tinh xảo làm bằng xương trắng bên trong đại điện. Áo choàng của hắn vung lên, thoải mái ngồi xuống.

- Đại Ma quân!

Bên dưới bậc thang, vô số Ma Quân ma tướng quỳ một chân xuống, tay trái chắp lại trước ngực cung kính nói.

Phong Vân Vô Kị ngồi trên bảo tọa, đảo mắt nhìn lướt qua bên dưới một vòng, tất cả ma tướng đều cúi đầu xuống thật thấp.

- Lui ra cả đi!

Phong Vân Vô Kị một tay đặt lên bộ khô lâu nơi đầu gối, tay còn lại vung lên. Chúng ma tướng đều lần lượt lui ra bên ngoài.

Ngay lúc này, Phong Vân Vô Kị đột nhiên vươn tay chỉ vào người sáu ả ma nữ, lạnh lùng nói:

- Sáu người các ngươi lưu lại!

Sáu ả ma nữ nghe được cả người đều chấn động, ngẩng đầu lên, hưng phấn nói:

- Vâng, Đại Ma quân!

Đợi mọi người trong điện đều lui ra. Phong Vân Vô Kị quay sang lão pháp sư đứng một bên nói:

- Đem hắc bào của ta đến đây!

Lão pháp sư hiểu ý, lập tức vội vàng rời đi.

Phong Vân Vô Kị vẫy vẫy tay, sáu à tuyệt sắc ma nữ liền vâng lệnh bước lên phía trước.

- Giúp ta cởi khải giáp xuống!

- Vâng, Đại Ma quân!

Sáu gã ma nữ xinh đẹp liền đáp lời, sau đó quỳ xuống dưới chân, bắt đầu giúp Phong Vân Vô Kị cởi giáp bảo vệ chân ra. Một kiện lại một kiện, một lát sau, Sát Lục chiến giáp trên người Phong Vân Vô Kị đã được cởi xuống. Hắn vung tay lên, liền mang theo sáu ả ma nữ đi vào bên trong thiên điện. Sát Lục chiến giáp cũng phát ra thanh âm run rấy hưng phấn, theo Phong Vân Vô Kị vào bên trong…
Bình Luận (0)
Comment