Phi Thăng Chi Hậu

Chương 274

Ngươi là Chiến Ma?

Tây Môn Y Bắc bình tĩnh nhìn nam tử trước mặt, hờ hững nói.

- Ngươi biết ta?

Chiến Ma nhíu mày.

- Ngươi không nên đến ngăn cản ta!

Tây Môn Y Bắc lạnh lùng nói.

- Vậy sao?

Chiến Ma sửng sốt, tiếp đó liền cười lớn:

- Ha ha ha… Ngăn cản ngươi? Bổn tọa cũng không muốn ngăn cản ngươi, bổn tọa chỉ muốn giết ngươi!

Dứt lời, thần sắc của hắn bỗng trở nên dữ tợn. Vết sẹo xấu xí trên trán lại di chuyển về phía bên phải, khiến cho diện tích của khuôn mặt hung ác bên trái càng lớn hơn.

"A!"

Một tiếng gầm lớn vang lên, một bóng đen khổng lồ chợt xuất hiện sau lưng Chiến Ma. Trời đất bỗng tối sầm lại.

Trong khoảnh khắc này, giọng nói hờ hững của Tây Môn Y Bắc từ trong bóng tối vang lên:

- Ngươi thật sự không nên đến!

"Ầm ầm!"

Bóng tối trong nháy mắt bao phủ toàn bộ Tuyết vực. Trong bóng tối đen kịt, một tiếng hét thảm thiết vang lên trong hư không, hoa máu bắn tung giữa trời cao…

"Chuyện gì xảy ra?" Vài chiến tướng vừa từ Chiến Đế cung đi được mấy ngàn dặm ngẩng đầu nhìn lên. Trời đất hoàn toàn tối đen, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng tên chiến tướng dẫn đầu, vội vã quát lên:

- Mau đi theo ta!

Dứt lời hắn liền bay nhanh về địa phương phát ra tiếng hét…

Bóng tối cũng không thể duy trì một thời gian dài. Không lâu sau, những chiến tướng kia rốt cuộc cũng đến được mục tiêu. Giữa mặt đất trơ trọi, một cỗ thi thể bị phân thành hai nửa, máu loãng chảy xuôi xuống đất. Tại vũng máu giữa hai nửa huyết nhục, một bóng đen to lớn mờ nhạt vẫn còn đứng thẳng, thần thái tỏ ra có chút ngơ ngác.

"Xuýt"!

Những chiến tướng kia đồng thời hít một hơi lạnh, dường như không thể tin được thảm cảnh trước mắt. Chiến Ma cường hãn cao ngạo chỉ trong chốc lát đã hóa thành một cổ thi thể.

"Điều này sao có thể?" Tên chiến tướng trung niên nhìn thi thể dưới chân. Lúc này trên bầu trời bỗng nhiên vang lên từng tiếng kêu bén nhọn. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một bầy quạ đen theo khí tức của huyết nhục từ xa bay đến, lượn vòng trên đỉnh đầu. Hắn lại quay đầu nhìn về hướng Chiến Đế phong xa xa, sắc mặt trở nên trắng bệch, thân thể loạng choạng lùi lại mấy bước…

oOo

Gần như ngay khi bóng tối phủ xuống toàn bộ Tuyết vực, hai cơn lốc khổng lồ lại một lần nữa va chạm kịch liệt với nhau.

"Ầm!"

Toàn bộ cơn lốc bên ngoài nổ tung, từng phiến lá kiếm từ trong khe hở bắn ra. Vô số đệ tử Chiến tộc kêu lên thảm thiết, bị lực lượng cường đại chấn bay đi.

Vô số lá kiếm hẹp dài từ trong cơn lốc bắn ra, trong đó có rất nhiều lá kiếm bên mép của lưỡi sắc còn mang vết máu đỏ tươi.

"Vút vút!"

Hàng vạn lá kiếm phá không bay ra, vẽ nên từng vòng cung hoàn mỹ tại không trung, phát ra những tiếng kêu sắc bén. Lá kiếm bỗng nhiên tản ra phía ngoài hơn trăm trượng, để lộ ra hóa thân của thần thức, cùng với kiếm liên khổng lồ và bản thể của Phong Vân Vô Kỵ.

Trên đỉnh núi, con ngươi của thiếu niên đột nhiên co rút lại, lập tức từ không trung nhảy xuống, trong nháy mắt ướt qua tầng tầng không gian lao về hướng Phong Vân Vô Kỵ.

Đang ở không trung, hắn chợt quát lên một tiếng, tay phải bỗng nhiên vươn ra. Một cỗ kình khí hủy diệt trắng xoá từ bàn tay phát ra, bao phủ cự ly mấy trăm trượng. Từ rất xa, vô số lá kiếm trong hư không đột nhiên phát ra tiếng nổ giòn, tiếp đó liền vỡ vụn…

Thế nhưng như thế vẫn chưa đủ, Trên bầu trời, Phong Vân Vô Kỵ bắt kiếm quyết. Lá kiếm đang bắn ra trăm trượng từ cực động hóa thành cực tĩnh, ngừng lại giữa không trung. Thời gian như dừng lại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, sau đó toàn bộ lá kiếm đồng loạt quay trở về…

Vạn đạo kiếm khí mờ mịt từ trong hư không bắn ngược về, kiếm khí cắt qua không gian phát ra tiếng rít chói tai, tốc độ so với khi bắn ra còn nhanh và mạnh hơn rất nhiều…

"Xuýt xuýt!…"

Từng thanh âm vật sắc đâm vào thân thể vang lên. Mỗi một thanh lá kiếm cắt qua thân thể, lập tức bắn ra một chùm máu tươi.

Máu tươi vẩy ra, hoa tuyết trắng trong khoảnh khắc biến thành màu huyết hồng kinh hãi, từng phiến rơi xuống mặt đất, hòa tan ra…

Bóng tối qua đi, trời đất lại trở nên sáng trong như trước. Tiếng gió gào thét đột nhiên lại trở nên yên tĩnh như chết chóc. Trên mặt đất, từng thanh lá kiếm lấp lánh trong suốt lóe ra ánh lạnh xuyên qua thân thể từng tên đệ tử Chiến tộc, ghim chặt bọn chúng xuống đất.

Mấy ngàn đệ tử Chiến tộc, mỗi một tên vẫn duy trì một loại tư thế, hoặc là hai tay mở ra nhìn lên bầu trời, hoặc là nửa quỳ tại đất cúi đầu nhìn xuống, nhưng tất cả dường như đã hóa thành tượng đất, không hề nhúc nhích…

"Rắc rắc!"

Từng tiếng vỡ vụn vang lên, tại mặt đất bên dưới bản thể của Phong Vân Vô Kỵ ở trung ương, từng phiến lá kiếm mới lại vươn ra. Lá kiếm không ngừng vươn dài, tiếp đó như chim bay vào rừng bắn về nơi hóa thân của Phong Vân Vô Kỵ trên bầu trời…

Hai tay của Phong Vân Vô Kỵ không ngừng vũ động, từng phiến lá kiếm nhỏ hẹp dài mấy trượng liền hóa thành một đoàn dán sát vào thân thể hắn. Những tiếng "bồng bồng" không ngừng vang lên, lá kiếm dày đặc quay chung quanh hóa thân như cắm vào người, không ngừng vươn dài ra phía ngoài. Trong nháy mắt, lá kiếm từ phạm vi mấy trượng chung quanh thân thể Phong Vân Vô Kỵ đã mở rộng đến mấy trăm trượng…

Kiếm trận dày đặc không thể tưởng tượng, hầu như không thể chen vào một mảnh lá kiếm, lơ lửng giữa trời đất hình thành một đóa hoa chói lọi.

Bên ngoài kiếm trận, mấy chục tên nam tử áo trắng đứng thẳng trong hư không, không hề nhúc nhích giống như những tảng đá. Trên khuôn mặt luôn bình tĩnh lúc này lại trở nên đỏ bừng, đó là một loại giận dữ đến cực điểm.

- Ngươi đã giết bọn họ! Ngươi đã giết bọn họ!…

Một gã Chiến tộc chợt quát lên.

- Ngươi dám giết bọn họ!

Một gã Chiến tộc khác lại gầm lên.

Từng cỗ chiến ý cường đại từ trong cơ thể phát ra, bắn thẳng đến tận trời, khuấy động khói mây.

- Ngươi sẽ phải trả giá cho hình vi của mình!

Lúc này tên thiếu niên nhảy xuống từ đỉnh núi cao ngàn trượng đang đứng thẳng trong hư không, lạnh lùng nói. Từ bên ngoài thân của hắn, không khí đột nhiên trở nên mơ hồ, giống như có một tầng khói khí mờ mịt không tan.

- Đây không phải là một trò chơi. Bất cứ cuộc chiến nào đều sẽ có thương vong, chẳng lẽ ngay cả điều này Chiến tộc cũng đã quên?

Phong Vân Vô Kỵ lạnh nhạt nói. Ánh mắt của hắn đảo qua từng cỗ thi thể, trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác miên man. Thật lâu trước đây, hắn cũng từng rất quan tâm đối với tử vong. Khi mới sáng lập Kiếm vực, bất cứ một môn nhân nào thương vong đều khiến cho hắn cảm thấy đau đớn. Nhưng sau lần trở về vị diện, hắn đã hiểu rất rõ, đây là một cuộc chiến chứ không phải một trò chơi. Không giống như trong giang hồ chạm đến là ngừng, trong chiến tranh chỉ có không chết không thôi…

Thần thức của Phong Vân Vô Kỵ đảo qua từng khuôn mặt giận dữ, trong lòng thở dài một tiếng: "Muốn tranh bá thiên hạ lại không muốn có bất cứ thương vong gì, điều này có thể sao?"

- Vô thượng chiến kinh!

Tên thiếu niên áo trắng kia hét lớn một tiếng. Một cỗ chiến ý vô cùng cường hãn hóa thành hình mũi nhọn trực tiếp lướt qua kiếm trận dày đặc oanh kích vào nội tâm Phong Vân Vô Kỵ.

Phong Vân Vô Kỵ không ngờ đến đối phương lại sử dụng chiêu này. Dưới tình huống bất ngờ không kịp đề phòng, tâm thần của hắn lập tức bị thương. Gần như không phân biệt được trước sau, vài đạo chiến ý cường đại ẩn chứa lực lượng tinh thần vô tận lại oanh kích vào hắn.

Phong Vân Vô Kỵ toàn thân kịch chấn. Mỗi một lần chiến ý cuồng bạo oanh kích vào lòng, thân thể của hắn lại run lên. Bên ngoài cơ thể, kiếm trận dày đặc cũng trở nên lỏng lẻo, từng phiến lá kiếm hỗn loạn va chạm vào phát ra tiếng leng keng, hóa thành bột phấn ào ào rơi xuống…

Thanh âm chói tau giống như hai khối thủy tinh ma sát vào nhau từ trung tâm kiếm trận vang lên. Từng gã chiến tướng Thần cấp sắc mặt âm trầm, theo một quy luật chậm rãi đi về nơi Phong Vân Vô Kỵ ẩn thân bên trong kiếm trận khổng lồ. Mỗi một bước đạp xuống lại phát ra một luồng sóng chiến ý cường hãn, xuyên qua phòng ngự của hàng vạn lá kiếm trực tiếp oanh kích vào trong lòng Phong Vân Vô Kỵ.

Mỗi một đợt sóng chiến ý điên cuồng oanh kích đều như một viên đá nhỏ ném vào hồ, dấy lên từng trận sóng gợn trong lòng Phong Vân Vô Kỵ. Sóng gợn càng lúc càng lớn, cuối cùng tạo thành một cơn sóng dữ. Mỗi một lần cơn sóng nặng nề vỗ xuống lòng hồ, trong đầu của Phong Vân Vô Kỵ lại nổ vang. Khi mấy chục đạo chiến ý cường đại đồng thời oanh kích, trong đầu hắn bỗng nhiên trở nên trống rỗng trong một khoảnh khắc, giống như bị sấm sét đánh trúng.

"Tại sao lại như vậy? Chiến ý của Chiến tộc rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Phong Vân Vô Kỵ cố gắng chống đỡ, đồng thời không ngừng suy nghĩ phương pháp ứng phó.

Đây căn bản không phải là tinh thần công kích đơn thuần. Khi những chiến tướng dùng chiến ý oanh kích vào lòng, Phong Vân Vô Kỵ cùng dùng thần thức công kích vào đầu bọn họ. Hắn có thể đồng thời cảm ứng được sự phản kháng, nhưng chiến ý hùng hậu oanh kích vào lòng thì lại không hề suy giảm.

Giống như lực lượng tinh thần lại dường như không phải. Chỉ là một loại khí thế đơn thuần, trong tay Chiến tộc lại trở nên không khác gì ý thức công kích, hơn nữa còn là một phương thức công kích vô cùng quỷ dị. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

"Phụt!"

Công kích vô tận như những đợt sóng nối tiếp không ngừng, cuối cùng khiến cho tâm thần của Phong Vân Vô Kỵ trọng thương. Bên trong kiếm liên, bản thể vẫn không nhúc nhích bỗng há mồm phun ra một ngụm máu tươi. Máu tươi phun ra ba thước lập tức hóa thành sương máu tản về bốn phía..

Bên ngoài cơ thể, kiếm trận mở rộng trăm trượng không ngừng co rút lại, chỉ sau mấy lần đã không đến ba mươi trượng. Những lá kiếm vốn trắng xóa trong suốt lúc này lại hiện lên màu hồng nhạt.

"Đệ Tam phân thần, nhận lấy một chút này!" Sâu trong linh hồn, một thanh âm lạnh lẽo điên cuồng xuyên thấu qua thời không xa xôi truyền đến. Đó là Đệ Nhất phân thần tại Ma giới cảm thụ được tình cảnh chật vật của Phong Vân Vô Kỵ lúc này, phát ra sự giận dữ thông qua linh hồn liên hệ.

Một phần nguyên thần hóa làm ba. Mặc dù ba phân thần đều có tính độc lập, nhưng lại có cùng một điểm xuất phát, về phương diện cảm thụ lại hoàn toàn giống như một người. Những gì Đệ Tam phân thần đang chịu đưng, ngay cả Đệ Nhất phân thần cũng cảm thấy sỉ nhục.

Chiến ý của Chiến tộc trước đây rất ít người từng cảm thụ qua. Phong Vân Vô Kỵ thậm chí chưa từng nghe nói đến loại công kích quỷ dị này, nhất thời cảm thấy lúng túng. "Vô hạn tiểu thiên địa" có thể ngăn trở công kích vật chất, nhưng lại không thể ngăn trở loại công kích bỏ qua phòng ngự vật lý này.

Phong Vân Vô Kỵ còn chưa kịp phản ứng, lập tức một đại lượng hình ảnh tin tức, bao gồm khẩu quyết ma công âm lãnh, những tràng diện giết chóc, lợi dụng sát khí khắc địch, điên cuồng xé nát đối phương… tràn vào trong đầu một cách rõ ràng tỉ mỉ. Khác với lần cộng hưởng trước kia, tin tức của lần này hoàn toàn là về phương diện chém giết.

Loại phương thức cộng hưởng dùng linh hồn liên hệ này khiến cho Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên sản sinh một loại đồng cảm, giống như chính bản thân hắn đã từng trải qua.

Một cảm giác giết chóc điên cuồng từ đáy lòng dâng lên, sát khí cuồn cuộn không ngừng tràn vào lòng Phong Vân Vô Kỵ…

Phong Vân Vô Kỵ hoàn toàn cảm giác được, Đệ Nhất phân thần tại Ma giới lúc này đang tiến hành một trường giết chóc tàn khốc vô nhân đạo. Sát khí toàn thân hắn không ngừng tăng vọt, dựa vào liên hệ linh hồn xuyên thấu qua hư không tràn vào trong lòng Phong Vân Vô Kỵ…

"A!"

Phong Vân Vô Kỵ gầm lên một tiếng, hai mắt của hắn mở ra, bên ngoài nhãn cầu hằn lên vô số những tơ máu. Trong tiếng gầm, một cỗ sát khí như thủy triều từ trong ý thức hải của hắn bắn ra, như cơn lốc cuốn sạch tứ phương…

"Ầm ầm!"

Bầu trời đột nhiên trở nên tối sầm, mây đen từ bốn phương kéo đến, từng tia chớp không ngừng vần vũ bên trong những tầng mây…
Bình Luận (0)
Comment