Bàn tay của Chiến Tâm mở ra, như tia chớp lướt qua hai chén trà trắng tinh. Hai luồng khí trắng như băng long lượn lờ bay lên trời, nhanh chóng nhập vào lòng bàn tay của hắn.
Tiếng nước chảy róc rách vang lên, dưới đáy chén trà dần dần ngấm ra một lớp nước trà thanh triệt.
Đầu ngón tay Chiến Tâm bắn ra hai đoàn vụn băng thật nhỏ, bay vào hai hai chén trà. Những tiếng "tư tư" vang lên, trước mắt Phong Vân Vô Kỵ, hai luồng khí nóng từ bên trong chén trà bốc lên. Trong nháy mắt tuyết liên nở ra, từng luồng hơi màu trắng mang theo hương thơm nồng đậm biến ảo thành bụi nước hình rồng, lượn lờ giữa Phong Vân Vô Kỵ và Chiến Đế.
- Đế quân, có thể dùng rồi!
Chiến Tâm cung kính nói.
Chiến Đế phất phất tay. Chiến Tâm liền khoanh tay cung kính đứng bên cạnh. Thần sắc của hai người vô cùng trấn định, dường như không hề lo lắng cho đông đảo chiến tướng đột nhiên biến mất.
- Chắc hẳn ngươi và trẫm đều đang lo lắng cho bọn họ. Nếu đã như vậy sao không cùng trẫm ở nơi này chờ đợi? Là thành là bại chỉ trong chốc lát sẽ biết ngay.
Chiến Đế giương tay áo lên, chỉ vào chén trà ở gần Phong Vân Vô Kỵ, thản nhiên nói:
- Mời!
Ý tứ của Chiến Đế đã biểu lộ không thể nghi ngờ, đó là "không chiến".
Đối với Phong Vân Vô Kỵ mà nói, đây hiển nhiên là một tình thế mà hắn mong muốn. Bất luận là Quân Thiên Thương hay là Phong Vân Vô Kỵ đều hiểu được, dựa vào thực lực hiện tại của mình, muốn chiến thắng Chiến Đế là một điều gần như không thể.
Mặc dù đến bây giờ Chiến Đế vẫn chưa từng ra tay, nhưng thủ hạ của hắn một người lại mạnh hơn một người. Thủ hạ đã cường đại như thế, vậy bản thân Chiến Đế rốt cuộc đã đạt đến trình độ nào?
Một người đã tồn tại mấy tỉ năm, có đông đảo thuộc hạ siêu cấp cường giả, lại bước vào Thần cấp hậu kỳ mấy tỉ năm, ý nghĩa bên trong đã hiển lộ không thể nghi ngờ.
Bất luận là tại phương diện thế lực hay là thực lực của bản thân, Phong Vân Vô Kỵ đều không thể so sánh được với Chiến Đế, đây là một sự thật rất bình thường.
Đối với Phong Vân Vô Kỵ mà nói, có thể kéo dài thời gian hiển nhiên là chuyện mà hắn mong muốn nhất. Một khi bắt đầu khai chiến, chỉ sợ kết quả không thể đoán trước được.
- Đa tạ!
Phong Vân Vô Kỵ chắp tay, sau đó cánh tay phải thon dài trắng nõn từ bên dưới tay áo vươn ra, nhẹ nhàng cầm lấy chén trà tinh xảo. Một luồng khí tức băng hàn xuyên qua chén bốc ra, giống như kiếm sắc đâm vào trong kinh mạch của Phong Vân Vô Kỵ, thẳng đến phủ tạng.
Sắc mặt Phong Vân Vô Kỵ khẽ biến đổi, lập tức vận khí. Chân khí trong cơ thể truyền vào bên trong kinh mạch của tay phải, bức những chân khí băng hàn xâm nhập vào cơ thể ra ngoài.
Một luồng khí lạnh màu trắng từ trên cổ tay Phong Vân Vô Kỵ tuôn ra, nhanh chóng mở rộng đến chu vi vài thước. Tay áo của hắn phất lên, tia khí lạnh màu trắng kia liền tiêu tán vô tung.
- Băng hệ công pháp thật lợi hại!
Phong Vân Vô Kỵ khen ngợi một tiếng.
Thần sắc của Chiến Tâm vẫn bất biến. Chiến Đế bên cạnh lại cười nói:
- Trà tuyết liên này cần phải có nước trà cực kỳ băng hàn mới có thể ngấm ra tinh túy bên trong… Kiếm Thần xin mời thưởng thức, đối với tâm thần rất có lợi!
Phong Vân Vô Kỵ cũng không nghi ngờ. Dựa vào tu vi và địa vị của Chiến Đế, tất nhiên sẽ không giở những thủ đoạn nhỏ nhặt này. Tay phải của hắn nâng chén trà lên môi, nhấp một ngụm, một luồng hương trà nồng đậm hóa thành hình rồng bay vào trong mũi.
Hai mắt nhắm lại, một loại cảm giác khó có thể hình dung dâng lên trong lòng. Trong khoảnh khắc này, Phong Vân Vô Kỵ cảm giác bản thân dường như đang đứng trên một đỉnh núi băng hàn, bình tĩnh quan sát mặt trời mới mọc ở phương đông, gió lạnh thổi vào mặt, biển mây vạn mẫu trải ra trước người. Trong nháy mắt, lại giống như ngồi xếp bằng trong một góc tường yên tĩnh, bốn bề không nhiễm một hạt bụi, trong tĩnh thất có hương thơm của đàn hương… Một loại cảm giác vi diệu dâng lên trong lòng. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Bình tĩnh, một cảm giác bình tĩnh chưa bao giờ từng có. Tại thời khắc này, Phong Vân Vô Kỵ cảm giác được thân thể dường như tan ra, hóa thành một đầm nước sâu tọa lạc trong núi thẳm, lẳng lặng quan sát vạn vật biến hóa, tự giữ cho bản tâm yên định.
Trong ý thức hải dường như có vật gì sống dậy, rung động như muốn phá không bay đi. Phong Vân Vô Kỵ như biến thành hư vô che phủ bên trong ý thức hải, lẳng lặng nhìn sự biến hóa của ý thức hải không gian vô tận.
Tâm quyết của Vô Hạn Tiểu Thiên Địa từ sâu trong ý thức hải hiện lên, vạn chữ tâm quyết không ngừng chảy qua trong lòng. Mỗi một chữ chảy qua, Phong Vân Vô Kỵ đều sinh ra một cảm nhận mới mẻ khác hắn với trước kia.
"Đinh đinh!"
Từng tiếng kiếm ngân réo rắt từ ý thức hải vang lên. Tiếng kiếm ngân kia dường như đến từ một nơi rất sâu, rất lâu vẫn không biến mất, hơn nữa lại càng lúc càng gần.
"Oanh!"
Trong ý thức hải như nổ tung một tiếng. Tại trung ương, một thanh cự kiếm rực rỡ từ trong hư không hiện lên. Nhìn kỹ sẽ thấy thanh cự kiếm này lại từ vô số kiếm nhỏ cấu thành, mỗi một thanh kiếm đều ẩn chứa một loại kiếm ý khác nhau, trên chuôi đều có khắc một chữ khẩu quyết…
"Đinh đinh!"
Một tiếng kiếm ngân như du long nhập vào sâu trong hư không. Trong tiếng kiếm ngân, thanh cự kiếm kia đột nhiên biến hóa đứng thẳng lên. Từng thanh kiếm nhỏ đan chéo vào qua lại như con thoi, trong nháy mắt hình thành một tòa kiếm liên rực rỡ bên trong ý thức hải đen kịt.
Phong Vân Vô Kỵ lẳng lặng quan sát ý thức hải biến hóa, trong lòng không mừng không lo. Nhìn kiếm liên không ngừng biến hóa, hắn đột nhiên sinh ra một loại minh ngộ. Theo ý thức không gian biến hóa, bên ngoài kiếm liên cũng dần dần thành hình một đạo hư ảnh mờ nhạt. Quan sát hình dạng của nó lại giống hệt như tuyết liên bên trong chén trà của Phong Vân Vô Kỵ.
Bên trong Chiến Đế cung, Chiến Đế và Chiến Tâm đều nhìn vào Phong Vân Vô Kỵ đang nhắm mắt yên lặng, trên mặt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Đối diện với Chiến Đế, toàn thân Phong Vân Vô Kỵ tán phát ra một luồng ánh sáng mờ mịt, do vô số ánh kiếm đan xen mà thành. Ánh sáng này không ngừng biến hóa bên ngoài cơ thể hắn, dần dần tạo thành một hư ảnh hình hoa sen.
Một luồng sáng lạnh từ bên trong Chiến Đế cung lóe lên, nhưng sau đó lập tức biến mất không tung tích. Hai ngón tay của Chiến Đế kẹp trên chuôi đao của Chiến Tâm, nhẹ nhàng đẩy chiến đao trắng như tuyết kia trở về.
Chiến Tâm quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy Chiến Đế lắc đầu, trong mắt hiện lên thần sắc phức tạp, cuối cùng không tiếp tục rút đao…
oOo
Hư không vô tận, bóng đêm vô tận, chỉ có tia chớp thỉnh thoảng lóe lên mới mang đến cho phiến thiên địa này một chút ánh sáng trong khoảnh khắc.
Khi Thái Huyền khôi phục hồi tinh thần, trong mắt nhìn thấy, trong tai nghe thấy chính là tình cảnh này. Từng âm thanh ma quái không ngừng vang lên bên tai. Dưới mặt đất, một dịch thể sền sền như hải dương lưu động, bên trong như có vô số bóng người đang giãy dụa kêu gào.
Sắc mặt của Thái Huyền khẽ biến đổi, vươn người đứng dậy, trầm ngâm trong chốc lát, sau đó quát lạnh một tiếng. Chân khí hùng hậu lập tức phá thể bay ra, tạo thành một hình cầu bao bọc thân thể bên trong, mạnh mẽ bức dịch thể sền sệt chung quanh ra ngoài.
"Đắc đắc đắc!"
Từng bóng đen biến ảo trong hư không, khi kéo dài ra, phía trên lại có thêm một đôi mắt đỏ bừng, trong miệng không ngừng phát ra những tiếng kêu ma quái thê lương. Dùng mắt thường có thể nhìn thấy vô số bóng đen nhanh chóng qua lại trong hư không …
Bên trong bóng ma, những tiếng "đắc đắc" của khớp xương run động truyền vào trong tai Thái Huyền. Sắc mặt Thái Huyền khẽ trầm xuống, nhìn về hướng thanh âm kia, chỉ thấy trong bóng ma trùng trùng gào thét, một gã thiếu niên sắc mặt tái nhợt, tóc dài chấm vai khẽ khom người, đứng thẳng bên trong dịch thể sền sệt. Trên mặt hắn lộ ra vẻ sợ hãi, thân thể cũng không ngừng run lên, hai ngón tay trắng xanh khép lại dưới trường bào cố sức quấn lấy nhau, khớp xương hai tay đụng vào phát ra những tiếng va chạm.
- Ta… ta không muốn thương tổn ngươi…
Tên thiếu niên kia từ xa nhìn Thái Huyền, sợ hãi nói.
Thái Huyền sửng sốt, sau đó bỗng nhiên ngửa đầu cười ha hả, cười đến trước sau đều gập lại, giống như gặp được một chuyện buồn cười không thể tưởng tượng. Hắn vươn một ngón tay chỉ vào thiếu niên phía xa, cười nói:
- Ngươi… ngươi… ha ha ha… ngươi nói cái gì? … Không… không muốn thương tổn… ta? … Ngươi có biết ta… là…
Cả đời Thái Huyền, đây là lần đầu tiên có người nói với hắn: "ta không muốn thương tổn ngươi!"
Thái Huyền quả thật không thể tin sẽ có một ngày gặp có người nói với hắn như vậy. Từ trước đến chỉ có hắn khi dễ người khác, từ lúc nào một tên thiếu niên thần kinh không bình thường lại dám nói những lời này.
Cho nên Thái Huyền cười lớn, nhưng tiếng cười của hắn cũng không duy trì được lâu…
Một bàn tay màu đen gần như bao trùm hơn phân nửa thân thể của Thái Huyền, lặng lẽ không một tiếng động lướt qua không gian trùng trùng, nặng nề ép xuống trên người hắn…
Tiếng cười của Thái Huyền đột nhiên im bặt. Một cỗ lực lượng không thể tưởng tượng nặng nề đánh xuống người. Trong khoảnh khắc này, Thái Huyền nghe được tiếng huyết nhục và xương cốt trong cơ thể đồng thời vỡ vụn, sau đó thân thể như một con diều đứt dây bay ra xa. Trong khoảnh khắc khi bay ra ngoài, trong lòng hắn hiện lên một ý niệm: "Ta thề, chưa bao giờ gặp người một người có lực lượng mạnh đến như vậy!"
Phía xa, thiếu niên sắc mặt tái nhợt kia chậm rãi thu hồi tay phải, tay áo bào rộng thùng thình vẫn còn không ngừng phất phơ.
- Ta nói rồi, ta không muốn thương tổn ngươi…
Thiếu niên lắp bắp lên tiếng, toàn thân vẫn như trước không ngừng run lên, tiếng xương cốt rung động càng ngày càng lớn…
oOo
Bên ngoài Chiến Đế cung, từng ánh đao từ trong hư không bắn ra. Toàn bộ không gian chấn động vài lần, sau đó một vết tích màu đỏ kéo dài trong hư không phía trước Chiến Đế cung, giống như có một hoạ sĩ đang dùng bút đỏ chấm chu sa vẽ nên những hình thù kỳ lạ …
"Tách!"
Một giọt máu đỏ tươi từ trong hư không chảy ra, rơi xuống trên mặt đất làm bốc lên một chút cát bụi, tiếp đó máu loãng phun ra từng chùm lớn…
"Bộp bộp!"
Mấy tiếng vật nặng rơi xuống đất vang lên. Chiến Đế và Chiến Tâm đồng thời ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy vài mảnh nhỏ của thân người từ kia trong hư không rơi ra. Cánh tay, khuỷu tay, bắp đùi, đầu người… phân bố các nơi. Ý phục trên những mảnh thi thể kia đều là màu trắng, chính là trang phục của Chiến tộc.
Chiến Đế và Chiến Tâm đều biến sắc. Chiến Đế liếc mắt qua. Chiến Tâm hiểu ý, lập tức lướt đến, cúi người xem xét, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Chiến Đế lẩm bẩm nói:
- Là đao khí…
Gần như ngay khi hắn nói ra những lời này, giống như cảm ứng được, từng trận tiếng ngân vang lên. Từ bề mặt bằng phẳng của những thi thể kia, từng đạo ánh đao bắn ra, kéo dài trong hư không hình thành những thanh đao, rất lâu vẫn không tan…
- Đao Thần…
Ánh mắt của Chiến Tâm lạnh lùng, lẩm bẩm nói ra mấy chữ…