Phi Thăng Chi Hậu

Chương 299

Tràng diện lại một lần nữa trở nên yên lặng. Sự xuất hiện của Đao Thần chỉ như một khúc nhạc đệm giữa chiến trường, nhưng khúc nhạc đệm này lại phản ánh tại một khu vực khác đang xảy ra một cuộc chiến tàn khốc.

Bất kể ra sao, đối với biểu hiện Chiến Đế, mặc dù trong lòng mọi người đều cảm thấy vạn phần may mắn, nhưng thủy chung vẫn tồn tại một nghi hoặc: Chiến Đế vì sao vẫn không ra tay?

Là do hắn khinh thường ra tay trừ khử đám người trước mắt, cảm thấy sỉ nhục thân phận của hắn, hay là dựa vào công lực của hắn cũng không thể tham gia vào cuộc chiến của những Chiến tộc bị cuốn vào lĩnh vực?

Đáp án chân chính không ai biết được. Hành vi kỳ lạ của Chiến Đế trong lòng mỗi người trong đều là một nghi vấn lớn, mà sự cường đại của hắn lại càng khiến cho hành vi này trở nên mê hoặc.

Yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi qua, trên mặt đất ẩn ước vang lên tiếng rên rỉ của của những tộc nhân Chiến tộc. Tại nơi này, mỗi người đều giống như biến thành những kẻ không hề liên quan đến cuộc chiến, vây quanh Chiến Đế cung, lẳng lặng chờ đợi kết quả của cuộc chiến bên trong lĩnh vực.

"Cường giả tự có suy nghĩ đặc biệt của cường giả, không phải đám người chúng ta có thể suy đoán được…" Mọi người trong sự kính sợ và bàng hoàng đều thầm nghĩ.

oOo

Bầu trời đen kịt, mặt đất đen kịt, biển đen gào thét cùng với những oan hồn vô tận, đây chính là lĩnh vực của Chiến Ma.

Thiếu niên sắc mặt tái nhợt mang theo thần tình sợ hãi cô độc đứng thẳng bên trong lĩnh vực tối tăm. Hai cánh tay trắng nõn thon dài vẫn như trước không ngừng run lên, phát ra tiếng vang lách cách.

- Ta không muốn thương tổn ngươi… thật sự… ta thật sự không muốn thương tổn ngươi…

Thiếu niên lẩm bẩm, như nói với Thái Huyền, lại giống như muốn nói với chính mình. Con ngươi đen kịt như mực của hắn mở rộng đến toàn bộ nhãn cầu, không có một chút tròng trắng. Vô số bóng ma không ngừng vặn vẹo xuyên qua thân thể hắn, phát ra những tiếng gào thét giữa hư không.

- Ô ô…

Thiếu niên hai tay che mắt phát ra tiếng khóc, chậm rãi ngồi xuống bên dưới. Tiếng khóc kia tha thiết mà chân thực, không hề có một chút giả tạo, nhưng tại khóe miệng của hắn lại nở một nụ cười quỷ dị, ẩn chứa sự đắc ý và điên cuồng. Hai loại tâm tình cực độ tương phản lại kết hợp với nhau trên người hắn, biểu hiện vô cùng tự nhiên không hề có chút nào không hài hòa.

- A!

Một tiếng kêu cực độ thống khổ từ phía xa vang lên. Thiếu niên giật mình, từ giữa hai tay ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa, Thái Huyền hình dáng vô cùng thảm hại, đầu tóc tán loạn đang run rẩy từ mặt đất đứng lên.

Thái Huyền cúi đầu nhìn thoáng qua Cửu Mệnh chiến giáp trên người, chỉ thấy một chưởng ấn rõ ràng in tại mặt trên, dần dần trở nên mờ nhạt.

Trong lòng hắn không ngừng kinh hãi: "Tên thiếu niên này học võ công gì, làm sao một chưởng nhẹ nhàng lại có uy lực lớn đến như vậy?"

Một chưởng kia thiếu chút nữa đã lấy mạng của hắn. Nếu như không phải người tu luyện Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công khác hẳn với người thường, chỉ sợ một chưởng kia đã lấy mất nửa cái mạng, hơn nữa còn định sẵn kết cục cuối cùng bên trong lĩnh vực này.

- Ta không muốn thương tổn ngươi… thật sự…

Nước mặt trên mặt thiếu niên vẫn chưa khô, vẫn có thể thấy được rõ ràng vết tích của hai hàng nước mắt chảy xuống, nhưng tiếng khóc của hắn đã dừng, chỉ còn lại tiếng rên rỉ như trước, lảo đảo chậm rãi đi về hướng Thái Huyền.

Thái Huyền trong lòng dâng lên một cảm giác lạnh xương sống, bỗng nhiên quát lên một tiếng:

- Tên tiểu tử hỗn đản biến thái ngươi, con mẹ nó, thương tổn lão tử, lão tử còn muốn giết ngươi!

Dứt lời, hắn liền hét lên một tiếng:

- Thái Huyền Thất Thức!

Toàn bộ lĩnh vực ầm ầm rung chuyển. Tay phải của Thái Huyền như tia chớp chém về phía thiếu niên đang đến gần. Bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại, phạm vi trăm trượng quanh người đột nhiên tan biến, hóa thành một không gian màu đen vỡ nát kéo dài đến mấy trăm trượng, bao phủ cả thân thể hắn. Từ bên trong không gian vỡ nát quay xuống biến hóa, một đao mang màu đen cao mấy chục trượng phá không bay ra, bổ về phía thiếu niên …

"Xoẹt!"

Vẻ mặt của thiếu niên vẫn tái nhợt và hiền lành như trước, giống như không hề nhìn thấy một đao khí thế hùng hậu đang chém đến. Tại khoảnh khắc khi ánh đao chạm vào, thân thể của hắn bỗng nhiên phát ra một tiếng như nứt toác, chia làm hai nửa đều nhau từ trên xuống dưới. Thân thể giống như hai tờ giấy mỏng màu đen, trái phải chia ra làm hai nửa, nhẹ nhàng phiêu đãng. Đao mang màu đen khí thế hùng hậu chém xuống giữa bóng người nứt ra, sát qua bên người, phá vỡ từng phiến sóng gầm phía xa, chìm vào trong không gian sâu thẳm…

Thiên địa biến ảo vài lần giữa u minh và âm ám. Thân ảnh của thiếu niên kia trong vài lần biến ảo này cũng như mực chìm vào nước, bắt đầu tan ra…

- Trong lĩnh vực này, ngươi không thể giết chết ta…

Vô số giọng nói âm lãnh từ bốn phương tám hướng phiêu đãng vang lên. Một đao thất bại, Thái Huyền trong lòng cả kinh, đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy bên bờ của bóng tối bỗng nhiên xuất hiện vô số thiếu niên giống nhau như đúc. Sắc mặt tái nhợt như giấy bạc và bóng tối hình thành một sự đối lập đánh vào thị giác.

Áo bào màu trắng của thiếu niên trong bóng tối biến thành một màu đen như mực, lay động phất phơ giống như đôi cánh của ác ma. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

- Ta không muốn thương tổn ngươi… thật sự…

Giọng nói của thiếu niên từ bốn phương tám hướng đồng thời vang lên, trong thanh âm mang theo sự run rẩy…

Một cảm giác không thể hình dung dâng lên trong lòng, Thái Huyền đột nhiên cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, một cảm giác băng hàn từ đỉnh đầu kéo dài đến tận bàn chân…

oOo

Thiên địa tuyết bay. Không chỉ có thiên địa, ngay cả mặt đất cũng bốc lên vô sổ những hoa tuyết. Hoa tuyết phiêu đãng tại bầu trời và mặt đất, giăng khắp nơi tại không trung, hình thành những cột tuyết mỹ lệ nối liền trời đất.

Trong không gian này dường như tồn tại quy tắc không trọng lực, bầu trời chính là mặt đất, mặt đất cũng chính là bầu trời. Hoa tuyết vô tận phiêu đãng trong thiên địa cũng càng lúc càng nhiều.

Chiến Tâm nghiêng người nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ, lãnh đạm nói:

- Từ bỏ đi! Nơi này là không gian của ta, quy tắc do ta thiết lập, ngươi không phải là đối thủ của ta.

- Đây là câu ngươi muốn nói với ta sao?

Phong Vân Vô Kỵ chậm rãi đi qua. Bên dưới chân, từng khối băng lớn dần dần thành hình. Trời đất càng ngày càng lạnh lẽo. Khi hắn vừa bước được vài bước, hoa tuyết nhỏ đến mức không thể nhìn rõ phiêu đãng trong thiên địa bỗng nhiên biến thành lớn như ngón cái, từng phiến trở nên rõ ràng.

Chiến Tâm yên lặng trầm ngâm trong chốc lát, sau đó chậm rãi xoay người lại. Khi hắn xoay người, nhiệt độ của không gian này càng trở nên thấp hơn:

- Thật ra, câu mà ta muốn nói với ngươi là… muốn khiêu chiến đế quân, ngươi còn chưa đủ tư cách.

"Rắc rắc!"

Từng tiếng giòn giã thật lớn vang lên từ bốn phía, đó là tiếng kết băng. Dùng mắt thường có thể nhìn thấy, từng đường nét rực rỡ theo một quy tắc nào đó kéo dài ra tại hư không, đó là những khối băng lớn dày đến mấy chục trượng. Thiên địa đông kết lại, hoàn toàn giống như một khối hàn băng bao phủ bốn phía, như có sinh mệnh từng bước xâm chiếm về trung tâm.

"Rắc rắc!"

Lại là từng đợt âm hưởng thật lớn vang lên, chỉ là lần này phương hướng của thanh âm không phải đến từ mặt đất mà lại là bầu trời. Phong Vân Vô Kỵ trong lòng khẽ động, bỗng nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy bầu trời như một phiến sương trắng, những tầng mây dường như đông lại. Từ các góc của tầng mây, từng cột băng hình thoi thật lớn rơi xuống, vặn vẹo xoay tròn, xoắn về phía mặt đất…

- Khi nơi này hóa thành một phiến băng cứng, cũng là lúc phần mộ của ngươi thành hình.

Chiến Tâm lạnh lùng nói:

- Thứ ta nói thẳng! Ngươi thật sự không xứng với danh hiệu Kiếm Thần, Kiếm vực đã được định sẵn sẽ diệt vong.

Thiên địa không ngừng băng hóa. Băng cứng khổng lồ và những cột băng hình thoi liên tục mở rộng về phía trung ương, nhiệt độ cũng không ngừng giảm xuống.

Phong Vân Vô Kỵ trầm mặc một lúc, đột nhiên ngẩng đầu nói với Chiến Tâm:

- Ta không hiểu rõ lắm về lĩnh vực, nhưng cũng có một câu muốn nói với ngươi.

- Câu gì?

Chiến Tâm lạnh lùng nói, nhưng vẻ hiếu kỳ trong mắt lại vạch trần suy nghĩ thật sự của hắn.

- Lĩnh vực không phải là vô địch.

Chiến Tâm ngẩn người, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, toàn thân Phong Vân Vô Kỵ đã phát ra ánh sáng loá mắt. Từng chùm tia sáng phá không bay ra, đâm vào bên trong băng cứng đang mở rộng từ bốn phía tạo thành những lỗ hổng thật sâu. Những tia sáng này chính là kiếm mang.

"Đinh đinh!"

Vạn kiếm cùng ngân lên, vô số lá kiếm sáng rực gào thét hình thành một cơn lốc kiếm xoay tròn cực nhanh chung quanh Phong Vân Vô Kỵ. Cơn lốc do lá kiếm hình thành bán kính đạt đến mấy trăm trượng, kiếm khí mãnh liệt bức hàn khí chung quanh ra bên ngoài.

Tại trung tâm cơn lốc do lá kiếm hình thành, thân hình Phong Vân Vô Kỵ được một đoàn ánh sáng màu trắng sữa bao bọc. Ánh sáng kia dần dần trở nên nhu hòa, cuối cùng từ kiếm liên hóa thành một đóa tuyết liên. Lá kiếm đang xoay tròn cực nhanh bỗng nhiên bị kìm hãm, hình dạng nhanh chóng biến hóa, hình thành từng cánh hoa lõm vào phía trong tuyết liên, không còn sự sắc bén như lúc trước.

Bên trong vô số cánh hoa, Phong Vân Vô Kỵ dùng một ngón tay chậm rãi ấn về phía hư không. Khi một ngón tay ấn xuống, cánh hoa bỗng nhiên bay tán loạn, vẽ nên những đường cong hoàn mỹ thổi về bốn phương tám hướng.

"Ầm!"

Chung quanh Phong Vân Vô Kỵ, băng cứng trong phạm vi vài trăm thước toàn bộ ầm ầm vỡ tan, hóa thành một đoàn sương tuyết màu trắng lượn lờ, tràn ngập không tan.

Gần như đồng thời, Chiến Tâm vẫn ẩn thân trong băng cứng như cá gặp nước bỗng nhiên xuất thủ, phá băng bay đến, quát lớn một tiếng, một đao phá không xuất ra. Bên trong lĩnh vực, một đao này của hắn càng được tăng cường gấp bội. Đao thế tận trời, đao khí tung hoành xuyên thủng bầu trời. Chỉ một đao đã hoàn toàn bao trùm khu vực mà băng cứng chưa lan đến, bao gồm cả Phong Vân Vô Kỵ bên trong…
Bình Luận (0)
Comment