Một lúc sau, Phong Vân Vô Kỵ mới phun ra một hơi khí lạnh. Bên dưới thân, từng khoảng đất lớn đã bị hàn khí nhuộm thành một phiến sương trắng. Hắn rũ rũ ống tay áo vài cái, chậm rãi đứng lên.
- Vô Kỵ, làm sao bây giờ?… Ta xem y hình như tâm thần cực độ mệt mỏi. Theo như lờ y vừa nói, hình như là gặp phải Chiến Đế.
- Ừm!
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu:
- Y bị một thủ hạ của Chiến Đế cuốn vào lĩnh vực, có lẽ không lâu trước mới thoát khỏi lĩnh vực của đối phương. Có điều hiện nay Chiến Đế đang tọa trấn Đao vực, có lẽ khi y thoát khỏi lĩnh vực của người kia đã gặp phải Chiến Đế, bị hắn đả thương.
Triệu Vô Cực trong mắt lóe lên vẻ dị thường:
- Có thể ở trước mặt Chiến Đế thoát ra, công lực của người này cũng có thể nói là tuyệt đỉnh tại Thái Cổ… Vô Kỵ! Người này đối với ngươi mà nói đúng là một trợ lực lớn.
Phong Vân Vô Kỵ yên lặng không nói gì. Quan hệ giữa hắn và Thái Huyền lại có chút phức tạp. Hai người tuy có cùng một nguồn, nhưng vừa gặp mặt đã là quyết chiến sinh tử. Cho đến bây giờ, Thái Huyền cũng chỉ vì cảm tạ mình biếu tặng Cửu Mệnh chiến giáp, tự nguyện nghe theo mình sai khiến trăm triệu năm mà thôi. Quan hệ của hai người, nói gần không gần, nói xa thì cũng không xa.
- Quả thật là một trợ lực lớn!
Phong Vân Vô Kỵ trả lời hàm hồ, cũng không muốn nói thêm về chuyện này:
- Thực lực của Chiến Đế quả thật vô cùng bá đạo. Thái Huyền có thể sống sót trở ra thật sự không dễ dàng, tâm thần mệt mỏi cũng là chuyện bình thường… Hiện nay, tạm thời cứ để cho y nghỉ ngơi thật tốt. Huynh đệ chúng ta không dễ gặp nhau, tạm thời đừng quan tâm đến chuyện khác, hãy uống thêm một phen nữa. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
- … Được! Nếu như huynh đã nói vậy, chúng ta hãy tiếp tục uống rượu, không say không thôi!
- Không say không thôi!
Phong Vân Vô Kỵ liền gọi một Hoàng Kim giáp sĩ đến, đem Thái Huyền giao cho y, dặn dò phải chăm sóc Thái Huyền cho tốt. Sau đó, hắn cố ép mình tạm thời quên mất chuyện Quân Thiên Thương rời đi, quên đi tương lai của Kiếm vực, quên đi con đường theo đuổi mộng tưởng của mình và những ngăn trở có thể gặp phải. Hai người ngồi xếp bằng tại đỉnh Kiếm các, đón gió mời trăng, chè chén một đêm, không ai vận dụng võ công, giống như người bình thường uống rượu say bí tỉ…
Ngày hôm sau, Phong Vân Vô Kỵ và Triệu Vô Cực say khướt ngả vào bên vách núi nằm ngủ. Một trận tiếng bước chân khiến cho Phong Vân Vô Kỵ từ trong trạng thái mơ màng giật mình tỉnh dậy. Hai mắt còn chưa mở, thần thức của hắn đã phá không bay ra. Chỉ thấy thấy hai gã Hoàng Kim giáp sĩ đang thở hổn hển đứng ở sườn núi, bọn họ dường như một đường bôn ba không hề ngừng nghỉ, vì vậy chân khí trong cơ thể đã tiêu hao rất nhiều.
Phong Vân Vô Kỵ trong đầu vẫn còn có cảm giác say, không có nghe rõ bọn họ và Trì Thương nói những gì. Trong chốc lát, Trì Thương liền xoay người đi nhanh về hướng vách núi tại nơi của Phong Vân Vô Kỵ. Khi còn cách Phong Vân Vô Kỵ khoảng mười trượng, bước chân của Trì Thương đột nhiên chậm lại; đến khi còn cách năm trượng, trên mặt y bỗng hiện lên vẻ do dự, bước chân cũng ngừng lại.
- Trì Thương, có tin tức gì mới sao?
Trì Thương còn chưa mở miệng, Phong Vân Vô Kỵ đã hiểu rõmục đích của ý, thân thể ngồi thẳng dây, đồng thời lên tiếng hỏi.
- Bẩm sư tôn! Đệ tử bên ngoài của Kiếm các vừa mới truyền tin về, tại cực tây, cũng chính là nơi sư tôn đã từng tu dưỡng, bỗng nhiên xuất hiện ba nữ tử. Hai người trong số đó lại từng có chút quen biết với Kiếm vực ta, đó là Cầm Ma và Quỳ Hoa Hoàng Hậu. Còn một người khác là một nữ tử mỹ lệ có dung mạo khuynh quốc khuynh thành. Trước đó tại cực tây, bầu trời đột nhiên hóa thành màu hỏa hồng. Rất nhiều người trong hệ phái tự do nghe được tin tức này lập tức hành động, dựa theo các dấu hiệu tìm đến bình nguyên dung nham chảy xuôi kia.
- Người của hệ phái tự do hoài nghi nữ tử mỹ lệ mặc phượng bào có liên quan đến thiên tượng kỳ dị kia, vì vậy rất nhiều người trong hệ phái tự do đã bao vây bọn họ lại. Tình huống cụ thể không rõ lắm, hình như là người trong hệ phái tự do đã chọc giận Cầm Ma và Quỳ Hoa Hoàng Hậu, khiến cho bọn họ đại khai sát giới. Vừa rồi khi tin tức truyền về, rất nhiều người trong hệ phái tự do còn đang chạy đến dung nham bình nguyên kia.
Phong Vân Vô Kỵ không hề biến sắc, nhưng trong lòng lại không ngừng chấn động, liền lên tiếng:
- Bảo hai hai đệ tử thăm dò được tin tức đến đây, ta muốn đích thân hỏi bọn chúng!
Trì Thương trong lòng nghi hoặc, không rõ vì sao Phong Vân Vô Kỵ lại phải tự mình hỏi hai đệ tử truyền tin kia, tuy nhiên vẫn cung kính nói:
- Vâng thưa sư tôn!
Chỉ trong chốc lát, hai Hoàng Kim giáp sĩ vừa từ khu vực dung nham trở về đã tiến đến, đồng thời quỳ một chân, cung kính nói:
- Tham kiến chủ công!
Phong Vân Vô Kỵ phất phất tay, hai Hoàng Kim giáp sĩ liền đứng dậy.
- Ta hỏi các ngươi, nữ tử mặc phượng bào kia tướng mạo ra sao? Các ngươi hãy tỉ mỉ nói ra!
Hai Hoàng Kim giáp sĩ nghe vậy liền nhìn nhau, trầm ngâm một chút, sau đó một người liền cẩn thận miêu tả tướng mạo của nữ tử kia một phen. Y càng nói, Phong Vân Vô Kỵ lại càng kinh hãi. Theo như lời Hoàng Kim giáp sĩ kia, nữ tử kia căn bản chính là nữ tử mà Phong Vân Vô Kỵ đã nhìn thấy bên trong quan tài thủy tinh dưới lòng đất.
- Đúng rồi! Nữ tử kia còn có một thần thú Ly Loan hung mãnh, tự xưng là Phượng Phi, võ công lại rất cao. Khi những cao thủ của hệ phái tự do chọc giận, cô ta chỉ phất tay một cái, rất nhiều cao thủ lập tức biến mất không thấy hình bóng. Thật là đáng sợ!
Hoàng Kim giáp sĩ kia tiếp tục nói.
Phong Vân Vô Kỵ trong lòng bừng tỉnh, cảm giác say hoàn toàn biến mất, vỗ vỗ vài người Triệu Vô Cực, gọi lớn:
- Triệu huynh, Triệu huynh…
Tám vò rượu lớn, một mình Triệu Vô Cực đã uống hết bảy vò, ngay cả vò còn lại chưa uống hết cũng bị hắn uống cạn, đến lúc này vẫn còn say khướt. Bị Phong Vân Vô Kỵ lắc vài cái, y liền phất phất tay, trong miệng kêu lên:
- … Không được! Tiếp đi… không say không thôi…
Phong Vân Vô Kỵ thở dài một tiếng, cũng không muốn thức tỉnh y, liền gọi Hoàng Kim giáp sĩ bên cạnh:
- Ta có việc gấp phải đi trước. Đợi sau khi y tỉnh lại, các ngươi cứ theo sự thật mà nói! Mặt khác hãy bảo y chờ ở đây, thay ta thủ hộ Kiếm vực khi ta không có mặt.
- Vâng thưa chủ công!
Phong Vân Vô Kỵ tay phải chống ra sau người, đột nhiên nhắm mắt lại, vận chuyển chân khí trong cơ thể, bức mùi rượu còn lại vào trong khoang miệng. Hắn há miệng phun ra một ngụm hương rượu, sau đó mở mắt ra, ánh mắt đã trở nên thanh tỉnh. Hắn xoa tay áo một cái, thân hình liền bay vút về hướng bình nguyên dung nham…
"… con gái của ta sẽ giao phó cho ngươi. Hãy bảo vệ nó cho tốt, ta rất cảm kích ngươi!"
Giọng nói của nam nhân đã phụng hiến tất cả cho nhân tộc lại vang lên trong đầu Phong Vân Vô Kỵ, rõ ràng như chỉ mới hôm qua.
"Tại sao lại như vậy?… Không thể nào!… Chắc là không phải nàng!…" Phong Vân Vô Kỵ trong lòng không ngừng suy nghĩ, nhưng bất luận hắn cố an ủi mình ra sao, theo như lời Hoàng Kim giáp sĩ mà xem xét, nữ tử kia nhất định là người mà mình nhìn thấy bên trong quan tài thủy tinh dưới lòng đất.
"Tại sao lại… Sao nàng lại đột nhiên phá quan mà ra?… Không có lý do gì… Vì sao nàng lại đột nhiên xuất hiện tại thời điểm này?" Phong Vân Vô Kỵ trong lòng rối loạn. Nhiều cao thủ của hệ phái tự do chạy đến bình nguyên dung nham như vậy, hơn nữa hai bên còn xung đột, một khi nàng xảy ra chuyện gì, mình làm sao có thể giao phó với Hiên Viên Chí Tôn đã nằm xuống.
Một vĩ nhân đã vì nhân tộc mà nằm xuống, đem huyết mạch duy nhất của mình giao cho một gã tộc nhân, mà kết quả cuối cùng lại là… Phong Vân Vô Kỵ thậm chí không dám nghĩ đến loại kết quả này.
"Hy vọng nàng không có việc gì!" Phong Vân Vô Kỵ cắn chặt răng, tốc độ gia tăng đến cực hạn. Những nơi mà hắn lướt qua tạo nên từng cỗ kình phong, không hề nhìn thấy bóng người, ngay cả một cái bóng mơ hồ cũng không có, chỉ tạo thành một không gian thẳng tắp, trong nháy mắt trở nên mơ hồ, một lát sau mới khôi phục…
Cảm giác như đã trải qua mấy chục vạn năm, bình nguyên dung nham cuối cùng lại xuất hiện trong tầm nhìn. Nhưng ngoài dự liệu của Phong Vân Vô Kỵ, phía xa lại hoàn toàn yên ắng, không hề có một trường đại chiến kinh thiên động địa như trong tưởng tượng của hắn.
Ngay khi Phong Vân Vô Kỵ đáp xuống địa phương đã từng đến trước đây, từ hai bên trái phải đều có bốn gã đệ tử Kiếm các chạy nhanh về phía Phong Vân Vô Kỵ.
- Tham kiến chủ công!
Phong Vân Vô Kỵ lướt qua giữa đám đệ tử Kiếm các, đi nhanh về hướng trung tâm của bình nguyên dung nham, đồng thời hỏi:
- Đứng lên đi… Tình huống thế nào rồi?
Tám gã đệ tử Kiếm các mặc áo trắng trên lưng giắt trường kiếm bước nhanh theo. Một đệ tử liền đáp:
- Nửa ngày trước, có rất nhiều cao thủ của hệ phái tự do từ bốn phương đến đây. Quỳ Hoa Hoàng Hậu đã nói, ai dám tới gần sẽ giết không ngay lập tức. Cầm Ma có vẻ như cũng chuẩn bị đại khai sát giới. Võ công của hai người đều cao cường, thủ đoạn độc ác, cho nên chúng tôi không dám đến quá gần.
Một đệ tử Kiếm các khác bổ sung:
- Cầm Ma đã nhận ra chúng tôi. Cô ta hình như cũng không có nhiều địch ý đối với Kiếm các chúng ta, vì vậy chỉ nói nơi này đã trở nên rất không an toàn, bảo chúng tôi hãy nhanh chóng tránh xa. Cao thủ trong hệ phái tự do quá nhiều, một số người còn có khí tức vô cùng cường đại, so với Quỳ Hoa hoàng hậu và Cầm Ma còn lợi hại hơn, cho nên chúng tôi liền phái người truyền tin về Kiếm các, đồng thời ở bên ngoài quan sát sự tình tiến triển. Chỉ là không ngờ chủ công lại tự mình đến đây…
Phong Vân Vô Kỵ giơ một tay lên, tên đệ tử Kiếm các kia lập tức ngừng câu chuyện.
- Các ngươi ở đây lâu như vậy, có nhìn thấy bóng dáng của Chiến tộc không?
Tám gã đệ tử Kiếm các nhìn nhau, sau đó đồng thời đáp:
- Không có!
Phong Vân Vô Kỵ nhíu mày, liền bước nhanh về phía trước. Mới đi được mấy bước, hắn bỗng phát hiện một thi thể nằm phía sau một gốc cây ngô đồng, đầu nghiêng qua, mi tâm có một lỗ thủng cực nhỏ, thấm ra máu bầm màu tím.
Phong Vân Vô Kỵ trong lòng khẽ động, lại đi về phía trước vài bước. Tại một khe nứt dung nham, hắn vươn một cánh tay ra, ngón tay nắm chặt vào trong bùn đất. Bên dưới cánh tay lại là một bộ xương chìm vào trong nham thạch nóng chảy, đã lộ ra màu sắc cháy đen.
- Chủ công…
Một gã chiến sĩ Kiếm Các lên tiếng, dường như muốn nói gì.
Phong Vân Vô Kỵ giơ tay lên, ra hiệu cho mọi người phía sau không cần nói, sau đó ngồi xuống, nhìn lướt qua trên mặt đất, lại ngẩng đầu nhì về phía xa.
- Theo sát ta!
Phong Vân Vô Kỵ lên tiếng, vạt áo phất lên, lập tức bay về phía trước. Tốc độ cũng hắn cũng không phải rất nhanh, vì vậy chúng đệ tử Kiếm các vẫn có thể miễn cưỡng theo kịp.
Một đường tiến về phía trước, từ vài thi thể trơ trọi đã trở nên càng ngày càng nhiều. Trên cây ngô đồng, trong cỏ hoang, trong bùn đất, trong khe nứt nham thạch chảy xuôi, đều rải rác thi thể. Càng đi về một đầu khác của bình nguyên dung nham, thi thể lại càng nhiều, giống như chiến trường vẫn luôn di chuyển về phía sau…