Bổn Tôn hờ hững xoay người lại, tay áo vung lên. Trong hư không, đệ tam phân thần đã mất đi thân thể liền thu lại thành một đoàn bay vào trong cơ thể hắn.
Ban đầu, Chiến Đế dự định dùng Phong Vân Vô Kỵ để áp chế Bổn Tôn, khiến cho y sợ ném chuột vỡ đồ, thế nhưng Phong Vân Vô Kỵ lại dùng thân thể làm cái giá xuất ra một kiếm của Tây Môn Y Bắc, cùng với việc Bổn Tôn đột nhiên xuất hiện, tất cả đã làm rối loạn kế hoạch của hắn.
Sự xuất hiện của Bổn Tôn đã khiến cho Chiến Đế không cần phải lưu lại nguyên thần của đệ tam phân thần, cho nên hắn chỉ đứng một bên quan sát, để cho Bổn Tôn tuỳ ý thu lấy phân thần thứ ba.
- Ta vốn không nghĩ phải đối mặt với ngươi sớm như vậy.
Bàn tay cầm đao của Chiến Đế khẽ run lên run, một vệt máu loãng theo khóe miệng chảy ra. Một kiếm mà Phong Vân Vô Kỵ đã trả giá bằng thân thể cuối cùng vẫn khiến hắn bị thương.
Tại Thái Cổ, hầu hết mọi người đều tu luyện hộ thể thần công, công lực càng cao thì thân thể tôi luyện càng lợi hại, nhưng cho dù như vậy Chiến Đế vẫn bị thương.
- Chiến tộc chưa bao giờ có kẻ không chiến mà lui. Ta là người đứng Chiến tộc, đương nhiên càng không thể… Để ta xem thử ngươi có bao nhiêu thực lực!
Theo giọng nói của Chiến Đế, từ trên người hắn bỗng phát ra một cỗ khí tức như cuồng phong hãi lãng.
Bổn Tôn lạnh lùng đứng yên bất động, giống như một pho tượng ma thần. Từng luồng sát khí từ trong cơ thể hắn tràn ra.
- Ngươi không nên dự định lưu y lại!
Bổn Tôn lạnh lùng nói.
Mặc dù việc thân thể của đệ tam phân thần tan vỡ không có quan hệ trực tiếp với Chiến Đế, nhưng theo cách nhìn của Bổn Tôn, Chiến Đế lại là nguyên nhân gián tiếp tạo thành tất cả những việc này. Trước khi phân thần, Phong Vân Vô Kỵ đã thiết định cho ba phân thần cùng một nhiệm vụ, đó là tuyệt không thể để cho hai phân thần còn lại bị hủy diệt.
Có thể tiến hành khiêu chiến và ma luyện một cách thích hợp, nhưng tuyệt đối không thể dẫn đến phân thần bị hủy diệt.
Hành vi của Chiến Đế đã khiến cho nội tâm của Bổn Tôn kích động, đây là một hành vi nguyên tắc không thể cải biến.
"Ầm!"
Người ra tay trước lại là Chiến Đế. Một cỗ khí thế hùng hậu như long xà phá thể bay ra. Chiến ý cuồng bạo hóa thành một cơn lốc, gió nổi mây vần, trời đất đổi màu. Chiến ý bá đạo bao trùm hơn phân nửa Ma vực. Trên mặt đất, bụi mù bốc lên cao mấy chục trượng, lượn lờ không tan, ngay cả thân hình của Bổn Tôn cũng bị bao phủ bên trong. Bên trong bụi mù, chiến ý như cắt đứt cả thiên địa lướt qua hư không, bỏ qua phòng ngự của Bổn Tôn, trực tiếp công kích vào bên trong.
"Rắc rắc!"
Mặt đất nứt ra. Trong phạm vi mấy ngàn dặm, mặt đất hoàn toàn rạn vỡ, bụi mù bốc lên cao mấy ngàn trượng.
Đột nhiên, một cỗ cuồng phong từ bên trong bụi mù mờ mịt thổi ra. Những bụi tuyết bốc lên cao ngàn trượng đột nhiên lắng lại, một lần nữa rơi xuống mặt đất.
Từng thanh âm giòn giã vang lên. Mặt đất rạn bỗng nhiên ngưng kết lại. Khi bụi mù tan đi, mặt đất đã giống hệt như trước khi Chiến Đế ra tay.
Trên mặt đất, Bổn Tôn đứng sững sững bất động, vẻ mặt không hề có bất cứ biểu tình gì, trên người cũng không hề nhiễm một hạt bụi nhỏ. Chịu một chiêu chiến ý công kích mạnh mẽ của Chiến Đế, hắn vẫn không hề có việc gì.
Chiến Đế chớp mắt vài cái, rất nhanh đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra, liền lên tiếng:
- Thật không ngờ, ngươi đã thật sự không còn bất cứ cảm tình gì, không thứ gì có thể lay động bản tâm… Tâm thần của ngươi đã tiến đến cảnh giới linh thông hoàn mỹ, chiến ý có mạnh đến đâu đối với ngươi đều vô ích.
Nói xong, Chiến Đế lại không ngừng cảm thán, chắp tay mà đứng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lẩm bẩm nói: "Ta rốt cuộc đã hiểu vì sao Thánh điện lại nhìn trúng ngươi."
Bên trong thần thức của Bổn Tôn, đệ tam phân thần cũng không ngừng kinh hãi. Sự cường hãn của Bổn Tôn đã vượt qua tưởng tượng của hắn, ngay cả chiến ý công kích bá tuyệt của Chiến Đế cũng không hề suy suyễn.
Đối với những lời nói của Chiến Đế, Bổn Tôn căn bản không hề để ý. Đệ tam phân thần dường như quan sát được, tại khoảnh khắc khi Chiến Đế ra tay, được hai mắt của Bổn Tôn chợt sáng lên, giống như đang tiến hành phân tích đối với hình thức công kích của Chiến Đế.
"Ầm!"
Không một tiếng động, cũng không có bất cứ dấu hiệu gì, một chiêu chiến ý công kích bá tuyệt bỗng nhiên công kích vào linh hồn Chiến Đế.
"Xoẹt!"
Một tiếng vải rách vang lên. Đế bào nửa người trên của Chiến Đế như bị một cỗ lực lượng hủy diệt tập kích, trong nháy mắt phồng lên, sau đó đột nhiên nổ tung, từng mảnh vải nhỏ như bươm bướm rơi lả tả về bốn phía…
"Đinh!"
Gần như đồng thời, chiến đao trắng như tuyết trong tay Chiến Đế bỗng nhiên xuất hiện vô số khe nứt, sau đó vỡ tan thành một chùm bột phấn màu trắng, từ lòng bàn tay rơi xuống…
Thời gian chiến đao trong tay vỡ nát chỉ khoảng hai lần hô hấp. Dưới chân Chiến Đế đột nhiên phát ra từng tiếng nổ đinh tai nhức óc, từng mảng đất lớn đổ sụp xuống, vô số tuyết đọng dưới tác dụng kình khí cuồng bạo bắn tung lên trời…
Chiến Đế cuối cùng cũng biến sắc, trên mặt đã không còn vẻ ung dung, ngược lại lộ ra vẻ ngưng trọng, giống như gặp phải một kình địch.
"Bách!"
Chiến Đế yên lặng bất động, nhưng trong cơ thể hắn lại phát ra thanh âm như vật gì vỡ nát. Tiếng vỡ giòn cực nhỏ vừa mới phát ra không lâu, khí thế trên đế Chiến Đế bỗng nhiên tăng vọt; không gian quanh người mấy chục trượng đột nhiên trở nên u ám, bên trong đầy rẫy khí tức cuồng bạo, giống như một đầm nước bề ngoài bình tĩnh, nhưng bên trong lại là kinh đào hãi lãng.
- A!
Chiến Đế bỗng nhiên ngửa đầu phát ra một tiếng rít dài. Tiếng rít như hóa thánh mũi nhọn bắn thẳng lên tận trời. Trên bầu trời, những tiếng nổ trầm thấp vang lên, từng mảng lớn mây đen xoay chuyển, giống bị một cỗ lực lượng vô hình khống chế tản ra bốn phía, lộ ra một khoảng trời màu xanh như đá hoa cương. Trên bầu trời xanh biếc như được tẩy rửa qua, một phiến sao trời lấp lánh xuất hiện trên đỉnh đầu. Sao trời dày đặc, khi tỏ khi mờ, dường như đang phối hợp cùng Chiến Đế.
"Xoẹt!"
Từ dưới da trên vai trái để trần của Chiến Đế bỗng bắn ra một tia sáng lớn bằng móng tay, giống như một ngôi sao. Từ sâu trong bầu trời, một ngôi sao chợt lớn lên, phát ra ánh sáng loá mắt. Từng luồng khí màu đen đan xen thành mạng lưới từ bầu trời lao xuống, dường như rất chậm, nhưng thực tế lại nhanh…
Trời đất chợt tối sầm lại, ngay cả biển sao cũng trở nên u ám, chỉ còn lại bảy ngôi sao lớn treo cao giữa không trung, không ngừng lấp lóe…
Nơi ngực và bụng Chiến Đế lần lượt hiện sáu điểm sáng hình sao ảm đạm, dường như cùng với điểm sáng trên vai trái cấu thành một quy tắc kỳ diệu, vị trí vừa vặn tương đương với bảy ngôi sao trên bầu trời…
Bổn Tôn cũng không có dấu hiệu muốn ra tay, chỉ chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt một màu trắng bạc.
Phá Vọng Ngân Mâu, loại bỏ tất cả hư ảo, nhìn thẳng vào bản nguyên. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Trên bầu trời, từng vòng mây đen di chuyển bốn phía, lộ ra một khoảng trời sáng trong. Trên bầu trời mênh mông hiện lên một vầng trăng sáng treo cao lơ lửng, ánh sáng bạc nhàn nhạt chiếu xuống những tầng mây âm u và mặt đất, phác họa nên những đường nét mơ hồ…
Trong mắt của Bổn Tôn, phiến thiên địa này lại là một thế giới hoàn toàn khác, không có trăng sáng, không có mây đen, không có sao trời, không có đại địa… chỉ có quy tắc vô tận.
"Bách!"
Lại là một tiếng vang nhỏ. Phía trên ngực trái Chiến Đế, ấn ký hình sao ảm đạm chợt bừng sáng lên. Khí thế toàn thân Chiến Đế lại lần nữa tăng vọt. Bị khí thế này ảnh hưởng, Bổn Tôn cũng phát ra khí thế cường đại. Hai luồng khí thế va chạm vào nhau như hai mãnh thú từ hồng hoang…
"Ầm ầm!"
Mặt đất nứt ra. Giữa hai người, một khe nứt lớn xuyên qua toàn bộ Ma vực. Đại địa rung chuyển, nham thạch nóng chảy từ lòng đất phun ra…
Chiến Đế vẻ mặt hờ hững, ánh mắt sáng lên, nham thạch nóng chảy phun ra đột nhiên hóa thành vô số tơ băng, phân bố thành hình quạt bắn về hướng Bổn Tôn. Sau khi bắn ra mấy trượng, những tơ băng sắc nhọn dày đặc bỗng nhiên biến mất giữa hư không, không còn tung tích…
Phía dưới ngực trái Chiến Đế, một ngôi khác lại phát ra ánh sáng chói mắt. Từ phía sau, một hư ảnh Chiến Đế khổng lồ trong suốt xuất hiện, vẻ mặt băng lãnh, ẩn ước còn mang theo vẻ tàn khốc. Khuôn mặt to lớn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bổn Tôn.
Bổn Tôn không vẫn đứng yên bất độn, giống như một ngọn núi đứng giữa trời đất. Thiên địa trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gió lạnh gào thét. Trong sự yên tĩnh này, Bổn Tôn đột nhiên giơ ngón trỏ chỉ về hướng hư không. Trước người hắn ba trượng, vô số tơ băng dày đặc đột nhiên xuất hiện. Ngón trỏ ấn xuống, lấy Phong Vân Vô Kỵ làm trung tâm, vô số tơ băng phát ra ánh sáng lạnh đột nhiên hóa thành những thanh kiếm sắc nhỏ bé hướng ra bên ngoài…
Ngón tay của Bổn Tôn chậm rãi đưa lên, vô số kiếm sắc nhỏ bé dày đặc liền bắn ra, phương hướng lại là bầu trời…
Gần như ngay khi Bổn Tôn xuất thủ, Chiến Đế đột nhiên biến sắc, muốn ra tay ngăn cản, nhưng tốc độ xuất thủ Bổn Tôn thât sự quá nhanh…
Từng tiếng "tinh tinh" như dây thép đứt đoạn vang lên. Trong hư không như có vật gì rạn vỡ. Cùng lúc đó, trên ngực phải Chiến Đế, ngôi sao thứ tư đã sáng lên một nửa bỗng nhiên lại trở nên mờ nhạt, những ngôi sao còn lại trên ngực và bụng đều hoàn toàn ảm đạm…
Sắc mặt của Chiến Đế vẫn không đổi, nhưng trong lòng lại như kinh đào hãi lãng: "Làm sao có thể? Người này lại có thể dùng những tơ băng sinh ra để cắt đứt liên hệ quy tắc giữa ta và bầu trời!"
Ánh mắt lướt qua đôi mắt màu trắng bạc băng lãnh vô tình như thần linh của Phong Vân Vô Kỵ, Chiến Đế bỗng nhiên rùng mình, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy rùng mình.
Nhưng Chiến Đế không phải là một nhân vật tầm thường, chưa từng sợ hãi. Bổn Tôn gây ra cho hắn một loại cảm giác vô cùng cường đại, nhưng cũng không phải là không thể chiến thắng được.
- A!
Chiến Đế quát lớn một tiếng. Trên bầu trời, những tơ nhẹ đan xen với một tốc độ nhanh hơn gấp ngàn lần, trong nháy mắt hạ xuống, dung nhập vào trong bùn đất. Dị biến nổi lên…
Trên bầu trời, những ngôi sao và trăng sáng bỗng nhiên bay lên phía trên, biến mất không thấy thấy nữa… chỉ còn lại một phiến không gian hỗn loạn.
"Gào!"
Một tiếng gầm như vũ trụ hồng hoang khi thiên địa còn chưa khai mở từ một nơi nào đó trong đám tơ đen đan xen bao phủ toàn bộ thiên địa vang lên, Tiếp đó một luồng khí trắng mờ mịt như long xà phá đất bay lên, không ngừng lượn quanh. Những nơi luồng khí trắng đi qua lưu lại một phiến băng sương, ngay cả không khí cũng hóa thành băng tuyết đan xen vào nhau.
Nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống. Bất tri bất giác, Bổn Tôn đã bị Chiến Đế cuốn vào một không gian khác.
Băng tuyết như sóng lớn không ngừng nhấp nhô, từng con "rồng băng" qua lại bên trong. Ngoại trừ không gian chung quanh Bổn Tôn một trượng, còn lại đều là sương tuyết mờ mịt cao đến mấy chục trượng…
Toàn bộ không gian giống như một hải dương bị đóng băng…
"Gào"
Lại là một tiếng gầm vang lên trên bầu trời mênh mông. Băng tuyết chung quanh như núi lở từ bốn phương tám hướng tràn về phía Phong Vân Vô Kỵ…
- Băng Phong Thiên Hạ!
Băng tuyết như những cơn sóng lớn, nhìn bề ngoài có vẻ như vô hại, nhưng trên thực tế…
Trong mắt của Bổn Tôn, không có băng tuyết, cũng không có rồng băng. Trong hai con ngươi màu trắng bạc lại phản chiếu những vòng kén tơ dày đặc kết hợp theo quy luật nào đó, những kén tơ quy tắc hoàn toàn có thể cắt người thành hai đoạn…
Bổn Tôn vẫn bất động như núi. Ngay khi băng long đến gần, hắn đột nhiên lại đưa ngón tay ra, chung quanh mang theo một vòng hư ảnh nhàn nhạt, ấn xuống giữa trán của băng long…
Trong con người màu trắng bạc bên trái, bên trong những kén tơ dày đặc như tổ chim, một sợi tơ đột nhiên co rút lại, sau đó là phản ứng dây chuyền giống như "hiệu ứng bài xương" *, tất cả kén tơ trong nháy mắt vỡ tan…
* Hiệu ứng domino: xếp các lá bài dựng thẳng sát nhau, đẩy ngã lá đầu thì các lá sau đều ngã theo.
"Ầm!"
Toàn bộ "hải dương đóng băng" đều tan vỡ, hóa thành một phiến nước biển mênh mông…
Chiến Đế dường như cũng không kinh ngạc. Ngay khi ngón tay của Bổn Tôn ấn xuống, hắn cũng đồng vươn tay phải ra, trên tay xuất hiện một vết nứt không gian. Bàn tay của hắn như tia chớp đưa vào bên trong, sau đó lấy ra một thanh chiến đao dài hơn bốn thước, trên sống đao có một đường tơ bạc…
Đao chưa xuất, ý đã đến trước. Chỉ là đao ý ban đầu, toàn bộ không gian đã rạn vỡ, vô số vết nứt không gian sinh sinh diệt diệt…
Niềm tin của Chiến Đế đều ở một đao này. Chặt đứt tất cả, bất luận quy tắc nào, bất luận lĩnh vực nào, Chiến Đế đều nắm chắc có thể một đao hủy diệt, cho dù là Bổn Tôn cũng không ngoại lệ…
Đây chính là chỗ dựa của của hắn… cực hạn đao đạo: "nhất đao".
Một đao xuất ra, Bổn Tôn đã hoàn toàn nằm trong phạm vi bao phủ của đao thế…
Lấy đao, giơ đao, chém xuống, hành động như nước chảy mây trôi. "Nhất đao" xuất thủ, không thứ có gì có thể ngăn cản được.
Thái Cổ đệ nhất đao từng hủy diệt cả Ma vực một lần nữa đã xuất ra…