Hoàng Kim thành, ánh sáng tím chiếu đến tận trời. Trong hư không hạo hàn, vô số tu pháp giả từ sâu trong bầu trời sải bước trên không mà đến. Quang hoa rực rỡ chiếu rọi khắp thiên địa…
- Đã bao nhiêu năm… chúng ta, rốt cuộc đã trở về.
Người đầu tiên đặt chân đến Thái Cổ đại địa là một đạo nhân áo tím. Khoảng khắc hai chân rơi xuống đất, tâm khảm của y liền kích động. Đã bao nhiêu năm, những kẻ lưu lạc cuối cùng đã quay về cố hương. Nhìn đại địa quen thuộc mà xa lạ chung quanh, nhất thời không khỏi rơi lệ đầy mặt.
- Chúng ta rốt cuộc đã trở về.
Từng gã tu pháp giả xa xưa đã ly khai trong pháp võ tranh đấu, từ một phiến hư không khác xuyên qua mà đến, dưới sự chỉ dẫn của Hoàng Kim thành lần lượt trở về cố hương.
- Rốt cuộc, đã trở về…
Những tiếng thì thầm gần như run rẩy. Từng gã tu pháp giả khí tức cường đại phủ phục xuống, thân thể dán sát vào mặt đất, trong đôi mắt tang thương tràn đầy lệ đục.
Cơn thủy triều do tu pháp giả tạo thành từ trên bầu trời màu tím vẫn không ngừng tràn xuống mặt đất, trải rộng ra bốn phía…
Khuôn mặt của những tu pháp giả không ngừng co giật, thậm chí một số lão giả còn không nhịn được khóc lên, vừa khóc vừa thì thào tự nói:
- Pháp tổ không nói sai … hàng tỉ năm qua đi, chúng ta rốt cuộc đã trở về…
Theo sát sau đó, một nhóm tu pháp giả trên y bào thêu hình thái cực đồ đen trắng thần sắc nghiêm túc, trong tay mỗi người đều cầm một chiếc hũ. Trong lúc những tu pháp giả cung nghênh đang nghi hoặc, lại thấy nhóm tu pháp giả kia cường đại đưa tay vào hũ, sau đó vung tay vẩy ra từng chùm bột phấn. Một mùi vị cổ quái tràn ngập hư không, chúng tu pháp giả Thái Cổ tâm thần đều run lên, đó là mùi của tro cốt…
- Lưu lạc hàng tỉ năm, rốt cuộc chúng ta đã trở về…
Một tiếng ngâm xướng xa xăm vang lên…
Pháp võ tranh đấu bị chôn vùi trong dòng sông lịch sử dài dằng đẵng, gần như đã bị người lãng quên. Sau khi dẹp loạn Phong tộc, đại lượng tu pháp xa xưa đột nhiên từ vũ trụ xa xôi tràn vào Thái Cổ, số lượng vô cùng khổng lồ.
Phong tộc vừa mới được dẹp yên, võ giả Thái Cổ còn chưa ổn định lại liền bị tin tức này chấn động gần như không nói nên lời. Trong dãy núi hướng đông nam, khí tím tận trời ngày đêm không ngừng, quang hoa chói mắt chiếu rọi cả ngàn dặm không gian.
Đại lượng tu pháp giả cổ xưa trở về đã mở ra một trang mới trong lịch sử, khiến cho một đoạn lịch sử gần như bị người lãng quên lại nổi lên mặt nước.
Tu pháp giả mạnh như thế nào?
Thái Cổ là thiên hạ của tu võ giả, tu pháp giả từ trước đến giờ đều rất ít khi xuất hiện. Đối với một loại theo đuổi lực lượng khác, số người hiểu rõ thật sự là không có mấy.
Tu pháp giả mạnh như thế nào? Nơi mà những tu pháp giả xa xưa đáp xuống được thiết lập tầng tầng cấm chế, thần thức của võ giả khó có thể xuyê vào.
oOo
Bên trong Kiếm các, Phong Vân Vô Kỵ cũng đang suy nghĩ: có thể tranh đấu cùng với tu võ giả khắp cả Thái Cổ chống đỡ, đồng thời lại có can đảm sau thời gian dài đằng đẵng quay trở về, điều này có ý nghĩa gì? Trong cuộc chiến thần ma, tu võ giả Thần cấp tổn thất thảm trọng, trong khi chỉ có một số ít tu pháp giả lưu lại Thái Cổ, đồng thời gia nhập vào cuộc chiến thần ma. Mà trong khoảng thời gian này, tu pháp giả lại không bị bất cứ thứ gì quấy nhiễu. Hàng tỉ năm nay, sự chênh lệch giữa tu pháp giả và tu võ giả rốt cuộc đã ra sao?
Tất cả những điều này, cũng là chuyện mà mọi người đều suy nghĩ.
Thái Cổ chấn động, tất cả thế lực đều đang quan sát tình hình phát triển, nhưng tu pháp giả cổ xưa lại chậm chạp không hề tỏ ra bất cứ thái độ gì.
"Cửu tinh liên châu… thời thế hỗn loạn." Trong Kiếm các, Phong Vân Vô Kỵ chậm rãi mở mắt ra, trong mắt chợt bừng sáng, sau đó từ từ liễm đi.
Ngày trước Chiến Đế đã từng nói qua, Kiếm chi lĩnh vực còn chưa hoàn mỹ, trên thực tế là còn cách hoàn mỹ rất xa, bằng không thì cũng không đến mức để cho Phong tộc đại tướng quân trốn thoát.
Sau khi dẹp loạn Phong tộc, mỗi ngày Phong Vân Vô Kỵ đều tốn rất nhiều thời gian để thôi diễn Kiếm chi lĩnh vực, đồng thời cùng với Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp ấn chứng thúc đẩy lẫn nhau, một khi có minh ngộ thì cả hai đều sẽ có tiến bộ.
Ánh mắt của Phong Vân Vô Kỵ lướt qua mảnh giấy trên bàn vuông trước người. Ám các đã toàn diện triển khai tại Thái Cổ, mỗi ngày đều dùng phương pháp này đem tin tức truyền về cho hắn.
- Ám Nhất ở đâu?
Phong Vân Vô Kỵ trầm giọng nói.
Một bóng đen tại một góc của Kiếm các chuyển động, sau đó một gã nam tử toàn thân mặc y phục dạ hành xuất hiện tại góc tường:
- Có thuộc hạ!
- Bổn tọa bảo ngươi chú ý đến tình huống của U Nhược công chúa, có tin tức gì không?
- Bẩm chủ công! U Nhược công chúa vẫn như trước buồn bực không vui. Theo tộc nhân Phong tộc nói, dường như U Nhược công chúa rất thích dòng sông ngầm trong cấm địa của Phong tộc, mỗi ngày đều ngồi tại bờ sông ngây người rất lâu.
Phong Vân Vô Kỵ im lặng.
- Chủ công…
Ám Nhất muốn nói lại thôi.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.- Nói đi!
Phong Vân Vô Kỵ nhíu mày, có chút không vui nhìn hắn một cái.
- Thuộc hạ, thuộc hạ phát hiện một gã cao thủ khí tức cường đại vẫn luôn quan quẩn tại phụ cận… Từ khí tức mà phán đoán, hình như là Chiến Ma của Chiến tộc. Không biết chủ công có …
Ám Nhất ngập ngừng nói.
Hắn còn chưa nói xong, liền thấy Phong Vân Vô Kỵ giơ một bàn tay lên:
- Chuyện này ngươi không cần quan tâm, bổn tọa tự có chủ ý. Chiến Ma kia tâm tính đã nhập ma, không cần lo lắng hắn sẽ tiết lộ bí mật gì, hơn nữa Kiếm vực cũng không có bí mật gì để cho hắn tiết lộ… Truyền lệnh của ta, nghiêm mật giám thị tất cả động tĩnh của tu pháp giả tại Thái Cổ, nhưng nhớ kỹ không thể đến gần quá mức, cũng không nên phát sinh bất cứ xung đột gì, có thể tránh thì hãy tránh… Ngươi lui đi!
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Một luồng gió nhẹ thổi qua, Ám Nhất liền biến mất vô ảnh vô tung.
Kỳ thật không cần Ám Nhất nói, Phong Vân Vô Kỵ cũng có thể cảm ứng được rõ ràng sự tồn tại của Chiến Ma. Từ lần đại chiến kia, sau khi Chiến Ma bị Tây Môn Y Bắc một kiếm đánh vào hư không lại lần nữa xuất hiện, cũng không trở về Chiến Đế hành cung mà lại đi đến Kiếm vực.
Trong một tòa lầu các nối liền với Kiếm các, Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương tọa trấn bên trong, đây là ý tứ của Phong Vân Vô Kỵ.
Tây Môn Y Bắc thiên về tấn công, Độc Cô Vô Thương thiên về phòng thủ. Nếu như dùng Hủy Diệt kiếm đạo của Tây Môn Y Bắc tấn công Độc Cô Vô Thương, kết quả sẽ ra sao? Có thể phá được phòng ngự của Độc Cô Vô Thương hay không?
Hủy Diệt kiếm đạo chính là kiếm đạo công kích cực hạn, tu luyện đến cực điểm, uy lực của nó không hề nghi ngờ chính là chặt đứt tất cả, một kiếm xuất ra, thiên hạ tan biến.
Vô Cực kiếm đạo chính là kiếm đạo phòng ngự cực hạn, tu luyện đến cực điểm, cũng không khó tưởng tượng chính là phòng ngự tất cả công kích, một kiếm xuất ra, thiên hạ có thể xưng an.
Một công một phòng, hoàn toàn tương phản.
Từ một khắc chấp kiếm, hai người đã định sẵn sẽ đi trên hai con đường đối lập với nhau.
Rốt cuộc là công kích cực hạn mạnh hơn, hay là phòng ngự cực hạn mạnh hơn? Đây là một nan đề, chỉ khi Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương đạt đến kiếm đạo cực hạn mới có thể biết được.
Mà trước đó, nếu như hai loại kiếm đạo tuyệt nhiên bất đồng này thử chiêu với nhau , nhất định sẽ có minh ngộ, từ đó tiến bộ nhanh hơn. Căn cứ vào nguyên nhân này, Phong Vân Vô Kỵ mới để cho hai người ở cùng nhau, ngày đêm nghiên cứu kiếm đạo, tiến cảnh quả nhiên thần tốc.
Trong một đoàn mây đen phía trên lầu các mà hai người tọa trấn, chính là chỗ ẩn thân của Chiến Ma.
Bất kể là Chiến tộc hay là Tây Môn Y Bắc, đều là những kẻ tu luyện điên cuồng. Dựa vào tu vi của hai người, không hề nghi ngờ hoàn toàn có thể cảm ứng được sự tồn tại của đối phương.
Phong Vân Vô Kỵ thậm chí có thể cảm giác được rõ ràng địch ý và chiến ý nồng đậm trong hư không mà hai người tán phát ra.
Có Độc Cô Vô Thương bên cạnh, Phong Vân Vô Kỵ căn bản không lo lắng Tây Môn Y Bắc sẽ xảy ra chuyện gì. Mà Chiến Ma hình như cũng chỉ cảm thấy hứng thú với Tây Môn Y Bắc, cũng không có dấu hiệu ra tay với những người khác trong Kiếm các, Phong Vân Vô Kỵ liền dứt khoát để mặc hắn. Con người nếu như có áp lực tiến cảnh sẽ rất nhanh, đây là cảm ngộ của hắn.
Thần thức của Phong Vân Vô Kỵ xuất ra, đảo qua Chiến Ma ẩn thân trong mây đen. Một khắc đó, Chiến Ma hình như có cảm ứng, một đạo ma thức rất nhanh đảo qua trên người Phong Vân Vô Kỵ, sau đó không thèm để ý thu trở về.
Phong Vân Vô Kỵ cười cười, hóa thành một tia chớp phá không bay đi. Lần này, mục đích của hắn chính là thánh địa của tu pháp giả, Hoàng Kim thành.
Tiếng gió gào thét bên tai, chỉ trong chốc lát, Phong Vân Vô Kỵ đã xuất hiện bên ngoài tòa Hoàng Kim thành như mộng ảo.
Phong Vân Vô Kỵ vừa xuất hiện, liền cảm thụ được từng ánh mắt tập trung vào người. Dưới nhiều ánh mắt quan sát như vậy, không khỏi cảm thấy trên người nặng hơn rất nhiều.
Mặc dù ngoại giới đã sớm miêu tả về cảnh tượng bên trong Hoàng Kim thành, nhưng khi chân chính nhìn thấy, Phong Vân Vô Kỵ vẫn bị số lượng tu pháp giả khổng lồ làm rung động. Trong vầng sáng màu tím to lớn hình vòm, đông đảo tu pháp giả xếp hàng ngay ngắn bên ngoài Hoàng Kim thành, từ trong tay bọn họ không ngừng bắn ra từng đạo hoặc lôi, hoặc hỏa, hoặc quang, hoặc thủy, hoặc mộc… Cảnh tượng này đối với tu võ giả mà nói là phi thường cổ quái.
Khu vực bên ngoài Hoàng Kim thành bị chia cách thành từng khối, có rất nhiều tu pháp giả nhắm mắt ngồi xếp bằng trên đất, không hề nhúc nhích, hiển nhiên là đang chìm vào trong minh tưởng.
Hoàng Kim thành vô cùng to lớn, từ trên xuống dưới tổng cộng chia làm ba tầng, mỗi một tầng đều có một số tu pháp giả ngồi xếp bằng. Tu pháp giả mỗi tầng ăn mặc đều không giống nhau, hiển nhiên càng lên cao thì công lực càng cao, địa vị cũng càng cao.
- Phong Vân Vô Kỵ, ngươi rốt cuộc đã đến rồi!
Một giọng nói già nua từ hướng Hoàng Kim thành vang lên:
- Còn nhớ ta đã từng nói với ngươi không, chúng ta sẽ gặp lại!
- Ngươi là ai?
Phong Vân Vô Kỵ lên tiếng hỏi, đồng thời thần thức phá thể xuất ra. Khi xuyên thấu qua vầng sáng màu tím hình vòm, mặt ngoài nổi từng tia điện tím như kinh mạch, một loại cảm giác cổ quái bỗng sinh ra: thần thức giống như đột nhiên chìm vào trong một không gian hư vô khác.
"Trong số những tu pháp giả này, có người sở hữu đại thần thông." Phong Vân Vô Kỵ suy nghĩ. Sau khi hiểu được điểm này, liền dứt khoát thu thần thức trở về. Quả nhiên, vừa thu hồi thần thức, một ánh mắt lạnh lùng uy nghiêm liền từ đỉnh Hoàng Kim thành trực tiếp xuyên qua hư không nhìn vào trên người hắn, sau đó rất nhanh rời đi.
- Không nên ngẩng đầu lên, sẽ khiến cho thánh giả đại nhân không vui.
Giọng nói quen thuộc kia lại vang lên:
- … Ta ở ngay phía trước ngươi.
Phong Vân Vô Kỵ đứng ngạo nghễ trên đỉnh núi phía trước Hoàng Kim thành, nghe vậy liền nhìn thẳng về phía trước. Phía trước nhất, một gã tu pháp giả vén mũ trùm đầu xuống, lộ ra khuôn mặt mà Phong Vân Vô Kỵ rất quen thuộc, chính là lão giả trong tháp nghiêng Bắc Hải.
- Là ngươi?… Ngươi, cũng là tu pháp giả!
Sau lúc đầu kinh ngạc, Phong Vân Vô Kỵ nhanh chóng bình tĩnh lại.
- Đến đây đi! Kỳ thật, chúng ta đối với tu võ giả từ lâu đã không còn ác ý.
Lão nhân cách một tầng ánh sáng màu tím nói với Phong Vân Vô Kỵ.
Phong Vân Vô Kỵ không có chút do dự, phi thân một cái thân liền từ đỉnh núi hạ xuống phía trước vầng sáng. Quả nhiên lần này không có người nào chú ý đến hắn, tất cả tu pháp giả yên lặng làm chuyện của mình.
Phong Vân Vô Kỵ bước một chân vào trong vầng sáng. Ngay lúc này, lão giả trên mặt đột nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị:
- Phong Vân Vô Kỵ, hiện tại ngươi có cảm thấy điều gì khác thường không?