Hống!
Tiếng gầm thê lương phảng phất như từ hồng hoang, tuyên cổ vang vọng trong làn sương, sát khí cường liệt hình thành một chiếc đầu ác ma khổng lồ từ trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ xông ra. Xung quanh hắn, tất cả những tên Sát lục truy tùy giả toàn thân run rẩy, quỳ phục dưới đất, không dám thở mạnh, sát khí cường tuyệt tích lũy suốt trăm vạn năm, ngàn vạn năm tại vùng đất bỏ hoang như thủy triều cuồn cuộn không ngừng đổ vào miệng chiếc đầu ác ma mờ ảo bên ngoài cơ thể Phong Vân Vô Kỵ
Phong Vân Vô Kỵ đứng thẳng giữa không trung, không hề động đậy, Sát Lục ma quyết trong cơ thể vận chuyển ào ạt, Sát Lục ma quyết thuần chính có năng lực hấp thu tuyệt đối với sát khí, phương pháp mà Sát Lục chi phó Mã Phi Lạc Tư và Tạp Cổ La Tư nói rất đơn giản, lợi dụng lực chế ước của Sát Lục chi chủ đối với sát khí của Sát Lục truy tùy giả, dùng sát khí tôi luyện thân thể.
Bịch!
Bịch!
Bịch!
....
Âm thanh trầm đục vang lên liên tiếp, những tên Sát Lục truy tùy giả liên tiếp ngã xuống, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt hư nhược cực độ, sau khi sát khí và linh hồn hợp nhất, Phong Vân Vô Kỵ hấp thu sát khí của bọn hắn đồng thời cũng hấp thu cả linh hồn.
Sau khi gần ba ngàn tên Sát Lục truy tùy giả đổ gục xuống đất, đầu lâu Sát Lục bên ngoài cơ thể Phong Vân Vô Kỵ phát ra một tiếng ngâm dài thỏa mãn, chậm rãi tan biến, lặn vào trong người hắn.
Hô!
Thở ra một hơi thoải mái, Phong Vân Vô Kỵ từ từ mở mắt, ánh mắt quét qua chỗ các khớp nối, chỉ nghe tiếng lắc rắc vang lên liên tục, từng cây xương nhọn hoắt, đen như mực trồi ra từ khuỷu tay, đầu gối, trông hắn bây giờ như một con nhím lớn.
- Chủ nhân, cảm giác thế nào?
Mã Phi Lạc Tư cùng Tạp Cổ La Tư vội vã nghênh đón.
- Chưa đủ, còn thiếu rất rất nhiều.
Phong Vân Vô Kỵ đưa mắt lướt qua đám Sát Lục truy tùy giả nằm la liệt dưới đất, nói. Về phương diện ước lượng mức độ, Phong Vân Vô Kỵ khống chế cực kỳ tốt, vừa đủ lưu lại cho những kẻ này một hơi thở, như vậy chỉ cần tốn một thời gian là bọn chúng tự nhiên sẽ hồi phục như cũ, chỉ là mặt linh hồn chắc chắn sẽ chịu chút ảnh hưởng.
- Chủ nhân, ở đây còn có rất nhiều kẻ đi theo khác, chỉ cần chủ nhân xuất hiện, bọn chúng hẳn sẽ thuần phục, như vậy hiệu quả luyện thể càng tốt hơn.
Mã Phi Lạc Tư nói.
Phong Vân Vô Kỵ dựng tay lên, thân thể từ mười trượng cao từ từ co rút lại, cặp sừng lặn vào trong đầu, mái tóc đen dài từ dưới da trồi lên tung bay sau gáy. Mấy phút sau, thân thể nhân loại như loạn thế kiêu hùng xuất hiện trước mặt đám ác ma, khuôn mặt tuấn tú, khí chất kiệt ngạo bất thuần, lại thêm đôi mắt tà ác, âm độc, đôi lúc chớp động lấp lóe sát cơ, tất cả khiến thân thể nhân loại của Phong Vân Vô Kỵ sau khi biến hóa có một loại mị lực tà dị, cho dù là một ác ma cường đại cũng không thể che lấp sự tồn tại của nhân loại yếu ớt này.
Bàn tay giơ lên, tấm hắc bào đoạt từ chỗ đám truy tùy giả lúc này có vẻ quá rộng bay vọt lên không, một luồng hàn quang bắn ra từ lòng bàn tay Phong Vân Vô Kỵ...
Xoẹt xoẹt!
Tấm hắc bào to lớn bị cắt thành mấy mảnh, Phong Vân Vô Kỵ vung tay bắt lấy một mảnh choàng lên người. Mã Phi Lạc Tư tinh mắt nhìn thấy trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ bắn ra một món vũ khí kỳ lại, sắc mặt có chút cổ quái nói:
- Chủ nhân... Đây là Sát Lục chi nhận sao?
- Sát Lục chi nhận?
Phong Vân Vô Kỵ liếc nhìn Kiếp Ma đao trong tay, lạnh nhạt đáp:
- Hiện tại tên nó là Kiếp Ma đao!
- Bây giờ khôi phục chân thân của các ngươi đi!
Phong Vân Vô Kỵ thản nhiên nói.
Hống!
Một luồng khí lưu mạnh mẽ thổi ập tới trước mặt, làm áo bào của Phong Vân Vô Kỵ tung bay, thân thể Mã Phi Lạc Tư và Tạp Cổ La Tư phát ra tiếng xương cốt chuyển động răng rắc, thân thể vốn to lớn càng thêm khổng lồ, đỉnh đầu chạm tới tầng mây, uy thế cực kỳ kinh người.
- Chủ nhân!
Tạp Cổ La Tư khôi phục thân thể như cũ, đưa một tay đặt xuống đất.
Phong Vân Vô Kỵ bước vào lòng bàn tay Tạp Cổ La Tư, sau đó được hắn nâng lên đỉnh đầu. Nhìn quanh một lượt, Phong Vân Vô Kỵ chỉ hướng đông nam nói:
- Hướng đó!
- Tuân lệnh, chủ nhân!
Ầm, ầm!
Mặt đất chấn động, hai tên Sát Lục chi phó mang theo chủ nhân nhỏ bé đi về phía đông nam, sau lưng để lại một đám Sát Lục truy tùy giả. Lúc này bọn chúng vô cùng yếu ớt, nếu gặp phải kẻ nào có ác ý, dù chỉ một tên thôi cũng đủ khiến bọn chúng toàn quân mất sạch, nhưng dù là Phong Vân Vô Kỵ hay hai tên Sát Lục chi phó đều không hề quay đầu liếc nhìn lấy một lần, giống như sự sống chết của chúng căn bản không đáng nhắc tới.
Có thể sống sót, mới là hữu dụng.
Thân thể cao lớn của hai tên Sát Lục chi phó vắt ngang trời đất, mỗi bước chân đều vượt qua cả mấy chục trượng, sau vài khắc (15") đã tới một vùng núi trơ trọi, hoang tàn, đích đến của ba người.
- Mã Phi Lạc Tư, Tạp Cổ La Tư, sao hai người các ngươi lại tới đây?
Khi thân thể khổng lồ che lấp cả bầu trời của hai tên Sát Lục chi phó xuất hiện tại khu vực này lập tức lôi kéo sự chú ý của đám Sát Lục truy tùy giả tồn tại ở đây. Một tên ác ma cao lớn không thua kém hai tên Sát Lục chi phó đứng dậy nhìn hai người, nộ khí trùng trùng, tay hắn cầm một cây gậy to lớn đen xì, loại tồn tại có thân thể cường hãn trên cả cấp ma thần này, chỉ thuần túy dựa vào công kích vật lý cũng có thể phát huy sức công kích kinh người.
Mã Phi Lạc Tư cùng Tạp Cổ La Tư thoáng do dự, ánh mắt liếc nhìn tên ác ma cường hãn đầu có một đoạn sừng gãy trước mặt, cuối cùng ngẩng đầu lên, hướng mắt về phía Phong Vân Vô Kỵ.
Đây cũng là một tên Sát Lục chi phó, tên là Kiệt Cổ Lạp, thời gian hắn tồn tại còn lâu hơn Mã Phi Lạc Tư và Tạp Cổ La Tư nhiều, Mã Phi Lạc Tư nhớ rõ Kiệt Cổ Lạp là một Sát Lục truy tùy giả từ đời Sát Lực chi chủ thứ hai mươi, tình huống cụ thể thị lại không rõ ràng lắm.
- Hai ngươi nhìn cái gì? Phía trên vùng đất bỏ hoang này có cái gì mà nhìn lâu vậy?... Ta hy vọng hai ngươi có thể cho ta một lý do thích hợp, hoặc là các ngươi đang muốn chiến tranh!
- Nhìn cái gì?
Một giọng nói lãnh khốc, tàn nhẫn từ phía trên truyền xuống, Phong Vân Vô Kỵ bước lên vài bước, đứng giữa Trán Mã Phi Lạc Tư, đưa mắt nhìn xuống, nhìn chằm chằm vào đạo phù văn màu vàng nhạt trên trán Kiệt Cổ Lạp, lạnh lùng nói:
- Chẳng lẽ bổn tọa nhỏ bé đến thế? Đến cả loại ti tiện như ngươi mà cũng không nhìn thấy ta. Kiệt Cổ Lạp, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt ta đây!
Kiệt Cổ Lạp ngẩn người, vô thức ngẩng đầu nhìn lên trán Mã Phi Lạc Tư, bấy giờ mới phát hiện ra Phong Vân Vô Kỵ bé tý như một con kiến mà hắn vừa bỏ sót.
- Hả?... Con người?...
Kiệt Cổ Lạp còn chưa dứt lời, bỗng cảm thấy đôi mắt gã nhân loại nhỏ bé chợt biến ảo, một luồng quang mang màu đen quỷ dị bắn ra, trong lúc mơ hồ hắn đột nhiên phát hiện mình không thể động đậy được.
- Kiệt Cổ Lạp, ngươi nhân ra bổn tọa chưa?
Một đạo ma ảnh mờ ảo xuất hiện quanh người Phong Vân Vô Kỵ, mặc dù chỉ có một cái đầu lâu nhưng sát khí trùng thiên lập tức hấp dẫn đám Sát Lục truy tùy giả phân tán khắp nơi tại mảnh đất này. Từng tên Sát Lục truy tùy giả bị sát khí kinh người đánh thức, từ trong những cung điện hư tổn xung quanh ùa ra, vẻ mặt kinh sợ nhìn Phong Vân Vô Kỵ.
- Ngươi là...
Đôi mắt to lớn như chuông đồng của Kiệt Cổ Lạp đầy vẻ mờ mịt, trên trán hắn đạo phù văn cổ quái màu vàng lấp lóe liên tục, ấn ký sâu thẳm trong não hải chấn động, thân thể to lớn của Kiệt Cổ Lạp quỳ xuống, trong miệng thì thào:
- Chủ nhân...
Phong Vân Vô Kỵ khẽ gật đầu, Mã Phi Lạc Tư nghiên người hướng tay xuống, Phong Vân Vô Kỵ liền thuận theo cánh tay hắn bước xuống, Sát Lục chi ảnh quanh người di động theo, thanh âm uy nghiêm hùng hậu vang vọng trời cao:
- Ta, Sát Lục chi chủ, chính thức hàng lầm khối không gian bị chúng thần nguyền rủa này, vinh diệu của ta cũng sẽ lan truyền từ đây...
- Sát Lục chi chủ!.... Sát Lục chi chủ!....
Sát Lục chi ảnh đã biểu lộ rõ ràng thân phận của Phong Vân Vô Kỵ, qua thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, những tên lưu đày này đã gần như tuyệt vọng, nhưng không ngờ, giờ phút này lại một lần nữa gặp được Sát Lục chi chủ, vẻ sùng bái cuồng nhiệt lại xuất hiện trong mắt bọn hắn, từng tên quỳ xuống đất, cuồng nhiệt hô hào.
Tiếng gầm vang vọng nhưng Phong Vân Vô Kỵ lại chẳng hề để ý, ánh mắt lướt qua nhóm cung điện đổ nát trên mảnh đất đầy tro bụi. Những cung điện này đều cũ kỹ hết sức, căn bản không thể so sánh với những cung điện khổng lồ tới mấy trăm trượng bên ngoài vùng đất bỏ hoang, từ tường bao bên ngoài, có thể thấy những cung điện này đã tồn tại một thời gian rất dài, tựa hồ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
- Chủ nhân, đây là chúng thần xây dựng lúc mới tới vùng đất bỏ hoang...
- Sau này bổn tọa sẽ ở lại đây.
Phong Vân Vô Kỵ vung tay phải lên, Kiếp Ma Đao hóa thành một đạo lưu ảnh phóng xuống đất... Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Ầm!
Kiếp Ma đao hạ xuống, mặt đất chấn động, một cột khí xám xịt bốc lên từ chỗ Kiếp Ma đao, xộc thẳng lên trời, bốn phía sát lục chi phú tích lũy lâu ngày trên vùng đất bị bỏ hoang hình thành lốc xoáy điên cuồng ào tới chỗ Kiếp Ma đao...
- Mã Phi Lạc Tư, Tạp Cổ La Tư... Các ngươi thay mặt bổn tọa xây dựng một tòa cùng điện tại chỗ bổn tọa lưu đao, từ hôm nay trở đi, bổn tọa sẽ trấn giữ nơi này, Kiệt Cổ Lạp... Đem tin tức bổn tọa hàng lâm truyền ra khắp vung đất bỏ hoang, bổn tọa khôn cần biết các ngươi chết bao nhiêu tên, phải để tất cả mọi người đều biết Sát Lục chi chủ hàng lâm!...
- Vâng! Chủ nhân!
....
Khi sát khí trùng thiên từ Kiếp Ma Đao phá không xuất hiện, tin tức Sát Lục chi chỉ hàng lâm vùng đất bỏ hoang cũng truyền tới khắp nơi. Kiệt Cổ Lạp thật sự làm rất khá, trong vòng ba ngày có rất nhiều Sát Lục truy tùy giả từ bốn phương chạy tới, trong số những kẻ này có ma thần cao lớn, cũng có yêu thú mang linh trí, thậm chí Phong Vân Vô Kỵ còn nhìn thấy cả đọa lạc thiên sứ cánh đen từng gặp tại thần ma cổ chiến trường, đã gây ấn tượng sâu sắc với hắn.
Địa vị của Kiệt Cổ Lạp tại đây quả nhiên là rất cao, rất nhanh những Sát Lục truy tùy giả vốn sinh sống tại đây cùng những tên từ bốn phương tụ lại cùng hành động, bắt đầu sửa sang những cung điện cũ nát, ở chỗ Kiếp Ma đao, một tòa cung điện mới đang được xây dựng, do tại liệu hạn chế, hiển nhiên là không thể xây được cung điện như của Phong Vân bên ngoài vùng đất bỏ hoang nhưng cũng coi như tạm được.
Thông qua đám Sát Lục truy tùy giả tới thần phục, Phong Vân Vô Kỵ dần dần thu thập thêm được càng nhiều tin tức về vung đất bỏ hoang nhưng tình hình liên quan đến tất cả nơi này thì vẫn không có gì rõ ràng.
Ở đây tất cả đều mơ hồ, Thiên ma thần thông Phong Vân Vô Kỵ đoạt được tại Vực ngoại Thiên ma thiên căn bản không thể thoát ra khỏi đây, liên lạc với bổn tôn cũng bị cắt đứt.
Vùng đất bỏ hoang, sát khí đậm đặc đến kinh người, nhưng đối với Phong Vân Vô Kỵ mà nói, rời khỏi đây mới là khát vọng lớn nhất. Trong những gì hắn biết, Phong Vân Vô Kỵ cảm giác được, xung quanh có rất nhiều địa phương quỷ dị, đều có thể tạo thành uy hiếp với mình!
"Nghịch thần giả... Rút cuộc là loại tồn tại thế nào?"
Phong Vân Vô Kỵ ngồi cạnh Kiếp Ma đao, trong lòng thầm tự hỏi, đối với Nghịch thần giả, Mã Phi Lạc Tư và Tạp Cổ La Tư đều hàm hồ cho qua, tựa hồ bọn chúng cũng không rõ ràng, vì thế hiểu biết của Phong Vân Vô Kỵ chỉ dừng lại ở mức thô lậu, Nghịch thần giả đối lập với Thần, có thần cách...