Phi Thăng Chi Hậu

Chương 447

Cuồng phong mênh mông cuốn lên tầng tầng mây khói. Sương mù dường như vĩnh viễn không tan khiến cho cảnh tượng tăng thêm một lớp nhạt nhòa.

Bên dưới sương mù mờ mịt rải rác những khối đá kích thước khác nhau, thỉnh thoảng có thể phát hiện một số mảnh vụn xương cốt không biết giống loài phía sau những khối đá lớn màu đen. Nhìn vào mặt đất, gần như không khác gì so với những nơi khác tại vùng đất hỗn độn.

Phong Vân Vô Kỵ hơi trầm tư, sau đó bay lên, lơ lửng trong hư không, nhìn xuống mây mù lượn lờ bên dưới. Hắn vung tay lên, một trận cuồng phong thổi qua, sương khói dưới thân lập tức trở nên loãng đi. Dưới mặt đất, một lũ yêu ma bỗng cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên phía trên.

Từ bầu trời quan sát xuống, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên phát hiện, bên dưới mấy trăm trượng loáng thoáng có thể nhìn thấy một vết tích hình cung rất nhạt. Trong lòng khẽ động, hắn lại bay lên cao hơn. Ở phía sau, sương mù dày đặc lại từ bốn phương kéo tới.

Dường như bị Phong Vân Vô Kỵ thu hút, rất nhiều yêu ma cũng đạp mạnh một cái, thân hình như đạn pháo bay lên bầu trời, quan sát mặt đất bên dưới…

Sau một lát, Phong Vân Vô Kỵ ngừng lại, phất tay một cái, khói mây màu đen che phủ lại bị đẩy ra. Ánh mắt quét qua bên dưới, sắc mặt của hắn không khỏi khựng lại, bật thốt lên:

- Làm sao lại… kỳ lạ!

Trong mắt hắn, vết tích hình cung nhàn nhạt kia vẫn giống hệt như trước, ngay cả kích thước cũng giống nhau.

Chân trái đạp một cái giữa hư không, thân hình lại hóa thành một luồng khói nhẹ bay lên chỗ cao hơn…

Bên dưới, một vẻ dị thường thoáng hiện lên trong mắt Ám Cát Cổ Đức. Hắn nhìn lên không trung, nói:

- Lộ Tây Pháp đại nhân, ngài đang làm gì vậy?

Trên mặt Phong Vân Vô Kỵ hiện lên vẻ kinh hãi, nghe được giọng nói của Ám Cát Cổ Đức, liền khẽ lắc đầu, gọi một tiếng:

- Ngươi lên đây!

Trên mặt Ám Cát Cổ Đức hiện lên vẻ do dự, nghi hoặc nhìn thoáng qua Phong Vân Vô Kỵ, sau đó thân thể nhoáng lên. Một luồng sương khói lay động, thân ảnh của hắn đã xuất hiện bên cạnh Phong Vân Vô Kỵ.

- Bây giờ ngươi có phát hiện chỗ nào khác thường không?

Phong Vân Vô Kỵ lại không hề giấu giếm phát hiện của mình, trực tiếp nói cho Ám Cát Cổ Đức. Theo như suy nghĩ của Phong Vân Vô Kỵ, các phương đều chỉ mới tiến vào nơi này một thời gian ngắn, bản thân Ám Cát Cổ Đức lại rất thông tuệ, cho dù không nói cho hắn biết sự khác thường này, thêm một chút thời gian hắn cũng sẽ tự phát hiện được, không bằng thuận tay tặng cho hắn một phần nhân tình.

Ánh mắt của Ám Cát Cổ Đức đảo qua bên dưới, hơi giật mình, lập tức chỉ vào một vết tích nhợt nhạt hình cung to lớn, nói:

- Lộ Tây Pháp tiền bối quả nhiên thận trọng. Khu vực này hẳn là là bị một vòng tròn bao phủ, màu sắc của mặt đất hình như cũng đậm hơn một chút so với những nơi khác… Ừm, nơi này quả thật hơi kỳ lạ. địa đồ trên tấm da dê hẳn là sẽ không chỉ sai.

- Ngươi hãy thử bay lên cao hơn nhìn một chút!

Phong Vân Vô Kỵ lãnh đạm nói, trong lời nói lại thoáng ẩn chứa ý tứ như ra lệnh. Với địa vị của Lộ Tây Pháp, nói ra yêu cầu đột ngột như vậy , vì chuyện kết minh nên Ám Cát Cổ Đức sẽ không thể nào cự tuyệt.

"Nếu như Ám Cát Cổ Đức thuận theo, vậy thì có lẽ hắn thật sự muốn kết minh với đọa lạc thiên sứ quân đoàn, mà sự nghi ngờ đối với thân phận của ta cũng không lớn lắm, ít nhất hắn cũng không cách nào phủ định thân phận của ta. Còn nếu như hắn dám tranh chấp với ta, hoặc là thoái thác để cho những người khác làm, vậy thì e rằng phải suy xét lại. Nơi này cũng không nên ở lâu, người này quá khôn khéo đến mức đáng sợ, hơn nữa lại đa nghi, ở lâu sợ rằng sẽ lộ ra sơ hở, như vậy kế hoạch cải trang thành Lộ Tây Pháp sẽ không thể thực hiện được." - Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ đã hạ quyết tâm, chỉ cần biểu hiện của Ám Cát Cổ Đức có vấn đề, sẽ lập tức vung tay giết một đám yêu ma, sau đó nghênh ngang rời đi.

Dưới tình huống không thể xác định, Ám Cát Cổ Đức có thông minh, có phát hiện nhiều điểm đáng ngờ, cũng chỉ có nuốt xuống bụng, thừa nhận đây chính là Đọa Lạc chi vương Lộ Tây Pháp kiêu ngạo bất tuân.

Dưới sự quan sát của Phong Vân Vô Kỵ, Ám Cát Cổ Đức gần như không hề do dự liền bay lên phía trên. Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ thở phào nhẹ nhõm, đồng thời vươn một tay ra nắm ấy chân của Ám Cát Cổ Đức, kéo hắn lại:

- Không cần thử nữa!

Khi Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên đưa tay nắm lấy chân trái của Ám Cát Cổ Đức, toàn thân Ám Cát Cổ Đức khẽ run lên, một luồng ma khí cực kỳ thuần túy và hắc ám như muốn thuận thế đánh vào trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ, đồng thời một vòng chắn màu đen nhàn nhạt bao phủ lấy thân thể hắn, cùng lúc đó nửa người trên gập lại hướng về phía dưới. Một loạt động tác này, Ám Cát Cổ Đức chỉ hoàn thành trong khoảnh khắc, gần như là một loại bản năng.

Khi giọng nói của Phong Vân Vô Kỵ truyền vào trong tai, công kích cường đại đã gần phát ra của Ám Cát Cổ Đức trong nháy mắt tán đi. Ánh mắt của hắn lại vượt qua Phong Vân Vô Kỵ, nhìn về mặt đất phía sau:

- Sao có thể như vậy!

Đối với những siêu cấp cao thủ như Ám Cát Cổ Đức, cho dù chỉ trong khoảnh khắc thì khoảng cách di chuyển cũng tương đối lớn, sao có thể xuất hiện tình huống bị Phong Vân Vô Kỵ tiện tay bắt được.

- Nơi này thời không đã bị nghịch chuyển.

Phong Vân Vô Kỵ liếc nhìn Ám Cát Cổ Đức, sau đó thở dài một tiếng, ánh mắt dời đến chỗ đám yêu ma. Trong vẻ thờ ơ, một vệt màu trắng bạc nhàn nhạt nhanh chóng phủ đầy con ngươi bên trái, sau đó lập tức tản đi.

Trong khoảnh khắc này, Phong Vân Vô Kỵ đã dùng Phá Vọng Ngân Mâu quan sát không gian bên cạnh. Nhưng Phá Vọng Ngân Mâu có thể loại bỏ hư vọng lại căn bản không thu hoạch được gì, kể cả những tơ nhỏ của quy tắc không gian cũng nhạt đi, chỉ còn lại một phiến đen kịt.

"Pháp tắc!" - Hai chữ này bỗng hóa thành một tiếng hô lớn vang lên trong lòng Phong Vân Vô Kỵ. Trong nhận thức của hắn, có thể khiến cho Phá Vọng Ngân Mâu không nhìn thấu được cũng chỉ có pháp tắc.

Phá Vọng Ngân Mâu, có thể loại bỏ tất cả hư vọng, nhìn vào bản nguyên. Trong con mắt đó, tất cả quy tắc của vũ trụ đều hiện lên rõ ràng. Tuy nhiên, trên đời này còn có một loại lực lượng mà Phá Vọng Ngân Mâu không thể nhìn thấu được, đó chính là pháp tắc. Khi một pháp tắc đặc biệt tác dụng lên một phiến quy tắc, Phá Vọng Ngân Mâu cũng không thể nhìn thấy được cả những kén tơ quy tắc.

"Thời Gian chi kiếm, nhất định là ở chỗ này." - Phong Vân Vô Kỵ gần như lập tức đưa ra kết luận, sau đó nhanh chóng kìm nén tâm tình trong lòng, Phong Vân Vô Kỵ, nhìn sang Ám Cát Cổ Đức, bình tĩnh nói:

- Gần như chính là khu vực này. Hiện tại khả năng lấy được Thời Gian chi kiếm của chúng ta là lớn nhất. Cửa vào hỗn độn đã mở ra, nhưng Thời Gian chi kiếm vẫn chưa xuất hiện, trong chuyện này hẳn là còn mấu chốt gì đó chưa được mở ra. Chi bằng chúng ta hãy phân ra tìm kiếm một phen, xem thử có thu hoạch gì không, sau một thời gian thì trao đổi với nhau một chút.

- Tại hạ cũng có ý này, vậy cứ theo như lời Lộ Tây Pháp đại nhân đi.

Hai người gật đầu, sau đó tản ra. Ám Cát Cổ Đức nhìn về phía một gã yêu ma gật đầu một cái, tên kia yêu ma hiểu ý, lập tức chạy đến bên ngoài khu vực này, sau đó bay lên không, trong nháy mắt biến mất tại bầu trời.

Ám Cát Cổ Đức gật đầu, sau đó lại bay lên phía trên. Sau khi đo lường khoảng cách với mặt đất, trê n mặt hắn lộ ra vẻ suy tư, lẩm bẩm: "Một ngàn năm trăm trượng… Tại khu vực này, tối đa chỉ có thể bay lên cao một ngàn năm trăm trượng, còn chung quanh khu vực này lại không bị hạn chế… thật thú vị!"

Nghĩ đến đây, Ám Cát Cổ Đức lại từ trong người lấy ra tấm địa đồ bằng da dê kia, cẩn thận xem xét, đồng thời bàn tay trắng nõn vung lên, một đạo lĩnh vực thu nhỏ có màu như ngọc lưu ly, bán kính khoảng chừng hai trượng liền bao phủ lấy thân thể hắn.

Cách đó mấy trăm trượng, Phong Vân Vô Kỵ dừng bước, quan sát bốn phía một phen, sau đó ra vẻ hờ hững quay người lại, liếc nhìn "Tuyệt Đối lĩnh vực" của Ám Cát Cổ Đức một cái. Một sự xung động mãnh liệt dâng lên trong lòng, Phong Vân Vô Kỵ gần như không nhịn được muốn dùng Phá Vọng Ngân Mâu quan sát lĩnh vực của đối phương.

Ám Cát Cổ Đức giống như có dự cảm, liền ngẩng đầu nhìn lên, vừa lúc nghênh đón ánh mắt hờ hững và cao ngạo của Phong Vân Vô Kỵ. Trong khoảnh khắc, một cảm giác cổ quái đồng thời dâng lên trong lòng hai người. Ám Cát Cổ Đức khẽ giật mình, sau đó lập tức quay đầu đi. Nguồn truyện: Truyện FULL

"… Kình địch!" - Trong đầu hiện lên suy nghĩ này, Phong Vân Vô Kỵ lại ra vẻ thờ ơ, mười hai chiếc cánh từ trong cơ thể vươn ra, dùng sức đập mạnh, thân hình liền hóa thành một vệt sao băng bay về một nơi khác bị vòng cung to lớn bao bọc …

Tại khu vực này, gần như khắp nơi đều phân bố thủ hạ của Ma Đế Hoàng, trong đó có mấy chục yêu ma khí tức cường đại gần ngang với cả Quân Thiên Thương. Khi Phong Vân Vô Kỵ lướt qua bên người, tất cả đều bất giác cúi đầu.

Phong Vân Vô Kỵ hờ hững dao quanh tại không trung, đợi khi không có yêu ma chú ý, đột nhiên ẩn vào trong một đoàn sương đen. Vô Hạn Tiểu Thiên Địa lập tức vận chuyển, bốn hóa thân từ trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ đi về bốn hướng, khi một chân vừa mới từ trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ bước ra, thân thể sáng chói liền nhanh chóng chuyển hóa thành màu đen. Không hề do dự, bốn hóa thân liền hóa thành một đoàn bóng đen nhanh chóng bay về bốn hướng.

- Ai?

Từ bốn phía vang lên những tiếng quát, nhưng lũ yêu ma chỉ kịp nhìn thấy bốn vệt sáng màu đen xé gió bay đi, tốc độ nhanh như sao băng, trong khoảnh khắc đã biến mất.

- Không cần ngạc nhiên! Bản vương phát hiện có bốn người ẩn núp tại đây, đã khiến cho bọn chúng hoảng sợ rút lui.

Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt lạnh lùng, nhìn lũ yêu ma nói.

"Đọa lạc thiên sứ vốn phản phúc vô thường, từ khi nào lại có thể cỡi trên đầu yêu ma chúng ta!" - Trong lòng chúng ma giận dữ, nhưng nghĩ đến tên Thiên Ma Hoàng lúc trước định thử Phong Vân Vô Kỵ, lại bị Phong Vân Vô Kỵ dùng một chiêu đánh thành mảnh vụn, trong lòng lập tức phát lạnh, không dám nhìn vào Phong Vân Vô Kỵ nữa.

"Với tính cách của Lộ Tây Pháp, phải ra vẻ cao ngạo mới đúng… Ám Cát Cổ Đức đã hoài nghi ta, không nên tiếp xúc với hắn quá nhiều lần. Nhưng Thời Gian chi kiếm nhất định là ở nơi này, cũng không nên rời xa quá… Ừm, chỉ cần để bọn chúng ở xa xa nhìn thấy là được, như vậy bốn phân thân có thể tuỳ cơ ứng biến."

Cùng lúc này, cách đó hơn mười dặm về bốn hướng, bốn gã "Phong Vân Vô Kỵ" bỗng nhiên nhoáng lên, từng đôi cánh hắc ám từ sau lưng liên tiếp mọc ra, hóa thành bốn "Lộ Tây Pháp", bay về các nơi mà ma tộc đang tụ tập trong cảm nhận…

Không chỉ có đám người Ám Cát Cổ Đức, trên thực tế, các thế lực đều đang truy tìm nơi cất giấu Thời Gian chi kiếm. Vô số ác ma và thiên sứ lượn lờ trên bầu trời, gần như mỗi tấc đất đều bị lục soát qua, nhưng tất cả đều không thu hoạch được gì, nơi cất giấu Thời Gian chi kiếm vẫn là một câu đố.

Ám Cát Cổ Đức cũng không muốn khiến cho người khác chú ý, sau khi nghiên cứu hồi lâu những vẫn không thu hoạch được gì, liền quyết định thật nhanh, dẫn tất cả yêu ma rút khỏi khu vực kia. Về phần Đọa Lạc chi vương muốn làm gì, có yêu ma nào dám quản.

Ám Cát Cổ Đức rời đi lại vừa hợp với tâm ý của Phong Vân Vô Kỵ. Không giống như Ám Cát Cổ Đức bất đồng, Phong Vân Vô Kỵ vốn chỉ có một mình, cho dù dừng ở nơi này cũng sẽ không khiến cho người khác quá lưu ý. Hơn nữa, vì sợ uy danh hiển hách của Đọa Lạc chi vương, bọn chúng lại tránh lui một chút, vô hình trung có thể chấn nhiếp một số thế lực. Trước khi muốn hành động, bọn chúng cũng phải suy nghĩ đến đọa lạc thiên sứ quân đoàn.

Vùng đất hỗn độn không trời không trăng, bầu trời mờ mịt như thuở sơ khai. Phong Vân Vô Kỵ khoanh chân ngồi giữa không trung, trong đầu, những mảnh nhỏ ký ức ra xét được tại khu vực này nhanh chóng ghép lại. Mí mắt khép lại, hai con ngươi đã hóa thành màu trắng bạc, dùng một kỹ năng khác dưới trạng thái Phá Vọng Ngân Mâu là ý thức hóa thành hàng tỉ để thôi diễn từ địa hình.

Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp vô cùng ảo diệu. Mặc dù Phong Vân Vô Kỵ có thể mô phỏng Phá Vọng Ngân Mâu của Bổn Tôn, sở hữu năng lực thôi diễn cường đại của hắn, thậm chí khi vận hành kỹ năng này, ngay cả khí tức cũng trở nên lý trí và lãnh khốc như cùng Bổn Tôn, nhưng năng lực này cũng phải trả giá rất lớn. Duy trì trạng thái mô phỏng càng lâu, tinh lực tiêu hao càng nhiều, đối tượng mô phỏng càng mạnh, tinh thần tiêu hao lại càng nhanh.

Với lực lượng tinh thần kinh khủng và bá đạo của Phong Vân Vô Kỵ, cũng chỉ đến lúc cần mới sử dụng Phá Vọng Ngân Mâu, để tránh những hao tổn không cần thiết.

Từng bóng người lướt qua bầu trời, đó là những yêu ma thuộc các thế lực khác. Nhưng tất cả yêu ma và thiên sứ khi thấy mười hai chiếc cánh hắc ám dài đến hơn mười trượng của Phong Vân Vô Kỵ, đều tự động tránh ra xa. Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy cũng không khỏi cảm thán một tiếng: "Cái danh hiệu Lộ Tây Pháp này quả thật là hữu dụng!"

Trong khi Phong Vân Vô Kỵ bởi vì không thu hoạch được gì, chuyển sang dùng năng lực ý thức hóa thành vô số lần, từ cấu tạo địa hình thôi diễn nơi cất giấu Thời Gian chi kiếm, cả vùng đất hỗn độn gần như chìm vào trong chiến phạt…

Hai Tọa thiên sứ tử vong gần như khiến cho cả Thiên Đường chấn động. Thiên Đường lại không hề thu được bất cứ tin tức gì về hung thủ, bởi vì từ tin tức Tát Di Nhĩ truyền về, trước đó một khắc thế cục đang nằm trong sự khống chế của hắn. Nhưng chỉ sau một khắc, người hầu của thần là Tọa thiên sứ Tát Di Nhĩ, kể cả cánh cổng truyền tống Thiên Đường đều vỡ vụn tại bầu trời vùng đất hỗn độn…

Thiên Đường đã giận dữ. Tại khu vực phía đông của vùng đất hỗn độn, cánh cổng ánh sáng cao mấy ngàn trượng trong hư không không ngừng xuất hiện vô số thiên sứ, trong những thiên sứ này lại có rất nhiều thiên sứ cấp cao.

Tọa thiên sứ cũng không phải là thiên sứ cấp bậc cao nhất tại thiên giới, cao hơn còn có hai mươi bốn vị Quyền thiên sứ, phía trên Quyền thiên sứ lại có mười hai vị Trí thiên sứ, trên Trí thiên sứ là sáu vị Sí thiên sứ gần với Chủ Thần nhất. Lẽ ra Thiên Đường không đến mức giận dữ như vậy, nhưng bất kể là Tọa thiên sứ, Quyền thiên sứ hay Trí thiên sứ, số lượng đều có hạn; mà lần này, ý thức của hai Tọa thiên sứ và cả trái tim thiên sứ quan trọng nhất đều bị hủy diệt hoàn toàn, không chừa lại chút gì. Nói cách khác, cánh cổng Thiên Đường không cách nào tiến hành hồi sinh cho những thiên sứ đã chết này. Đây mới là nguyên nhân chính khiến cho Thiên Đường nổi giận.

Bất kể là yêu ma thuộc mười ba vương triều đại đế, hay là Thái Cổ nhân tộc, đều cảm giác được, thánh lực tại vùng đất hỗn độn này càng ngày càng đậm…

"Ầm ầm!"

Trong tiếng cầu khẩn thành kính, hai bên cánh cổng ánh sáng truyền tống cao hơn ngàn trượng, do vô số thiên sứ thủ hộ, thánh lực trở nên nhộn nhạo, sau đó hình thành hai cánh cổng ánh sáng truyền tống cao trăm trượng khác, bên trong có động đảo thiên sứ ánh sáng tràn ra. Vào cuối cùng, hai cánh cổng ánh sáng bỗng phát ra tiếng nổ lớn, sau đó đột nhiên yên lặng. Bên ngoài cánh cổng ánh sáng, Quang thiên sứ và một bộ phận thiên sứ chiến đấu mặc giáp vàng hoặc nửa quỳ, hoặc một tay ôm ngực, vẻ mặt cung kính hướng về cánh cổng ánh sáng chờ đợi.

"Bình!"

Trong hai cánh cổng ánh sáng truyền tống cao trăm trượng đột nhiên hiện lên hai bóng sáng mờ mịt cao mấy trượng …

- Cung nghênh Tạp Lạp Kỳ đại nhân! Ca ngợi chủ, nguyện vinh quang của chủ tồn tại cùng ngài!

- Cung nghênh Mã Khố Ny đại nhân! Nguyện ánh sáng của chủ phù hộ cho ngài!

Quyền thiên sứ Tạp Lạp Kỳ toàn thân bao phủ trong một đoàn thánh quang mờ mịt, chỉ có thể loáng thoáng phân biệt được thân cao mấy trượng, cùng với bốn chiếc cánh to lớn hai lam hai trắng phía sau.

- Chuẩn bị ánh sáng tịnh hóa!

- Vâng thưa đại nhân!

Một gã thiên sứ chiến đấu thủ lĩnh cung kính nói, sau đó đi nhanh về phía xa. Chỉ chốc lát sau, đông đảo thiên sứ ánh sáng trên bầu trời đã phân thành mấy đội, bay về các nơi của vùng đất hỗn độn.

Hai gã Quyền thiên sứ đứng thẳng tại không trung, ánh mắt uy nghiêm nhìn quét qua mặt đất, giống như quân vương nhìn xuống quốc độ của mình. Dùng mắt thường có thể nhìn thấy, cách đó ngàn trượng mây mù sôi sục tản đi.

- Tạp Lạp Kỳ, sao ngươi lại được phái đến hải dương hỗn độn?

Quyền thiên sứ Mã Khố Ny nhìn lướt qua thiên sứ bốn phương, lên tiếng hỏi.

- Mễ Nặc Tư đại nhân đã được phái đến Ma giới đến hành sự trả thù. Đông đảo thiên sứ chiến đấu, phối hợp với năng lực của Chúng Thần điện, hẳn là đủ để khiến cho những ma tộc hèn mọn kia phải chịu khổ một phen… Còn những vị đại nhân khác, hình chiếu vị diện đã thâm nhập vào mấy chục vạn vị diện không gian bình hành, để truyền bá ánh sáng và tín ngưỡng của Chủ Thần, bản thể của bọn họ cần duy trì hình chiếu hoạt động. Sau khi Sí thiên sứ Ô Liệt Nhĩ đại nhân thông qua, ta được phái đến nơi đây để chấp hành sự trừng phạt với những kẻ dám xúc phạm người hầu của thần.

Mã Khố Ny khẽ gật đầu, mặt không chút thay đổi nói:

- Thì ra là thế. Ừm, chư vị Sí thiên sứ đại nhân đã truyền tin, tại vùng đất hỗn độn đã phát hiện được hình chiếu vị diện của Đọa Lạc chi vương Lộ Tây Pháp. Mễ Già Lặc đại nhân đã dặn, khi cần chúng ta có thể thi triển "Chủ Thần chi vinh quang", nếu như Lộ Tây Pháp xuất hiện, chư vị Sí thiên sứ đại nhân sẽ liên thủ tượng trợ.

Hai gã Quyền thiên sứ xoay người lại, bàn tay lờ mờ chắp lại giữa người, đồng thời ngâm xướng:

- Thờ phụng chủ, tôn kính chủ, yêu quý chủ, phát huy vinh quang và uy nghiêm của chủ…

"Ầm ầm!"

Hai gã Quyền thiên sứ đồng thời quỳ một chân xuống, một tay đặt trên đầu gối, tay kia nghiêng nghiêng vươn ra, hợp cùng với bàn tay của đối phương.

Gần như khi lời vừa dứt, ánh sáng trên người hai gã Quyền thiên sứ liền bừng lên, thánh quang màu trắng sữa tỏa lên cao mấy trăm trượng. Giữa bàn tay của hai người đang hợp lại, từng phù văn thật nhỏ nổi lên. Trong tiếng thánh ca vang vọng, bên người hai gã Quyền thiên sứ, bốn sợi dây xích to lớn do thánh quang màu trắng sữa cấu thành xuất hiện, kéo thẳng về về phía trước. Tại đầu cuối của dây xích, một đoàn thánh quang mờ mịt biến ảo, không gian chung quanh theo đó sụp đổ. Trong nháy mắt, đoàn thánh quang kia đã biến thành một hình người to lớn, một luồng khí tức khiến cho người ta sợ hãi lan rộng ra…

Tiếng thánh ca trầm thấp như có như không vang vọng cả hải dương hỗn độn. Trên bầu trời ánh sáng bừng lên, yêu ma và nhân tộc các nơi đều ngẩng đầu lên, nhìn về phía ngọn nguồn của ánh sáng kia. Dưới bầu trời âm trầm mênh mông, cả khu vực kia đã hóa thành một biên ánh sáng khiến cho người ta cảm thấy bất an…

- Chuyện gì vậy?

Ám Cát Cổ Đức nhìn về hình người to lớn sừng sững tại không trung ở phía xa, nghi hoặc nói:

- Thanh thế của Thiên Đường lớn như vậy, chẳng lẽ muốn khiêu chiến tất cả chúng ta sao?

Ám Cát Cổ Đức còn chưa hiểu được, từ xa xa, một đội ngũ gồm hàng vạn thiên sứ ánh sáng đã bay đến, không nói một lời, trực tiếp từ bầu trời giết xuống.

- Nghênh chiến!

Ám Cát Cổ Đức trầm giọng nói. Lũ yêu ma phía sau toàn thân đều căng cứng, nhìn chằm chằm vào thiên sứ trên bầu trời…

- Chủ nói, thế giới này phải có ánh sáng, vì vậy liền có ánh sáng…

Tiếng ngâm xướng tiếng từ hư không vang lên, sau đó thánh quang từ trên trời giáng xuống…

- Mẹ nó, lại là chiêu này!

Lũ yêu ma chửi mắng, từng người như đạn pháo từ mặt đất bắn lên, nghênh đón đám thiên sứ chiến đấu vẻ mặt lạnh như băng.

Theo cấp bậc mà tính, ở tình huống bình thường, những thiên sứ này vốn không làm cho người ta e ngại như vậy. Nhưng về bẩm sinh, gần như tất cả ma khí gặp phải thánh quang đều bị thiệt thòi, ngoại trừ những ma thần sở hữu lĩnh vực, tất cả yêu ma khác gặp phải thiên sứ chiến đấu chỉ có một đường là bỏ chạy…

- Quang chi vinh diệu…

Lại từng đạo thánh quang to lớn từ trên trời giáng xuống, xuyên qua thiên địa, nghiêng nghiêng bắn về phía lũ yêu ma. Khi mấy chục Quang thiên sứ đồng thời cầu khẩn, uy lực của những thánh quang này được tăng cường lên gấp bội. Từng gã yêu ma kêu thảm, bị thánh quang xuyên qua thân thể, ma khí phát ra gặp thánh quang đầy trời cũng lập tức tan ra.

- Giết chết bọn chúng!

Ám Cát Cổ Đức lạnh lùng quát một tiếng. Phía sau, từng gã cao thủ cấp bậc Thiên Ma Hoàng trở lên vọt lên trời, một tay vung ra, ma khí như dời non lấp biển trong nháy mắt hủy diệt đông đảo thiên sứ. Từng vòng lĩnh vực mở ra giữa hư không, từng mảng lớn thiên sứ đột nhiên biến mất, sau đó chỉ nghe những tiếng "ầm", lĩnh vực lại mở rộng, từng gã Quang thiên sứ bị nổ đến nát vụn bắn ra…

Từng gã thiên sứ không ngừng hóa thành ánh sáng chạy về phía biển ánh sáng, một lúc sau, trên bầu trời chỉ còn lại một nhóm thiên sứ chiến đấu.

- Đúng là tự tìm đường chết.

Ám Cát Cổ Đức lạnh lùng nói, sau đó vung tay lên:

- Lưu lại mấy tên sống, ta muốn đích thân hỏi một chút, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!

- Chủ nói, các ngươi đều có tội…

Một giọng nói vang dội trên bầu trời, cuồn cuộn chấn động trong trong thiên địa.

- Kẻ nào?

Chúng ma giận dữ quát một tiếng, dồng loạt ngẩng đầu nhìn lên. Trong hư không hơn hai ngàn trượng, một gã thiên sứ cấp bậc cao có bốn chiếc cánh phía sau lạnh lùng nhìn vào mọi người, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên vẻ thánh khiết và thành kính, phối hợp với bốn chiếc cánh phía sau phía sau làm cho người ta bất giác sinh ra ngưỡng mộ. Nhưng không biết vì sao, tên thiên sứ cấp cao này lại gây cho người ta một cảm giác bất thường.

Phía sau tên thiên sứ bốn cánh cấp cao, gần ngàn thiên sứ chiến đấu xếp thành hàng ngũ, ở phía xa còn có nhiều thiên sứ đang bay về nơi này…

Những thiên sứ còn lại trong lòng không ngừng nghi hoặc. Trong nhận thức của bọn họ, hình như chưa từng gặp qua vị thiên sứ cấp nào như vậy. Hơn nữa, phần lớn thiên sứ cấp cao đều có tóc hình cuộn sóng, chứ không phải là tóc dài màu trắng như thác nước. Có điều khi ánh mắt quét qua những đồng loại vẻ mặt cung kính phía sau, cuối cùng đều quỳ một chân, lớn tiếng nói:

- Tham kiến đại nhân!

- Các ngươi đều lên đi!

Tên thiên sứ này tự nhiên chính là Phong Vân Vô Kỵ. Hắn có thể biến thành mười Đọa Lạc chi vương mười hai hắn, đương nhiên hóa thành một gã thiên sứ bốn cánh không phải là chuyện khó khăn gì. Trên đường lại thuận tiện lợi dụng bốn chiếc cánh, đánh lừa một đám Quang thiên sứ nửa ngờ nửa tin, nhằm để tôn lên hình tượng.

- Truyền bá vinh diệu của chủ, gieo rắc tín ngưỡng của chủ…

Phong Vân Vô Kỵ vung tay lên:

- Giết chết bọn chúng!

Phía sau, đông đảo thiên sứ ánh sáng tay cầm trường kích, hoặc là cầm cung, đánh về phía lũ yêu ma …

- Đúng là không biết sống chết.

Một gã Thiên Ma Đế một tay chống nạnh, một tay cầm vũ khí, điên cuồng cười lớn.

Vài tên thiên sứ ánh sáng còn lại kia đột nhiên đứng lên, không nói một lời, hóa thành từng luồng ánh sáng lao về hướng tên Thiên Ma Đế kia.

- Muốn chết!

Tên Thiên Ma Đế kia đang định ra tay, từng gã Quang thiên sứ đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt, sau đó toàn bộ nổ tung.

- A!

Nhất thời trở tay không kịp, tên Thiên Ma Đế kia lập tức bị thánh quang đốt cháy thành một mảng khét lẹt.

- Những tên này quá mạnh, xem ra chỉ có tự bạo mới có thể thương tổn đến bọn chúng

Phong Vân Vô Kỵ lẩm bẩm nói. Phía sau, một đám Quang thiên sứ ánh mắt sáng ngời, từng người xé gió bay lên…

"Ầm ầm ầm!"

Tiếng nổ không dứt bên tai. Từng gã thiên sứ như được chỉ dẫn, liên tiếp từ không trung lao xuống, sau đó nổ tung. Đối mặt với loại công kích tự sát này, không có yêu ma nào dám dùng lĩnh vực cuốn bọn họ vào, từng người chỉ mở lĩnh vực ra để bảo vệ thân thể, chống lại từng đợt sóng chấn động cường liệt tràn tới…

- Những tên điên này…

Trên mặt đất, trong con ngươi Ám Cát Cổ Đức phản chiếu vô số ánh sáng và sóng xung kích từ bầu trời điên cuồng trút xuống, sắc mặt đột nhiên trầm lại, bước nhanh ra, đồng thời quát lớn:

- Các ngươi lui ra!

Vẻ mặt Ám Cát Cổ Đức ung dung, bàn tay mở ra, một vòng lĩnh vực màu đen liền bao phủ lấy chúng ma. Bên ngoài lĩnh vực, vô số thiên sứ liên tục nổ tung, nhưng lĩnh vực lại không hề có chuyện gì.

Phong Vân Vô Kỵ vẫn luôn quan sát hành động của Ám Cát Cổ Đức. Nhìn thấy Ám Cát Cổ Đức mở lĩnh vực ra, trong mắt hắn liền lóe lên một vệt sáng sắc bén, sau đó không hề do dự, thân thể nhoáng lên, biến mất giữa hư không. Trên bầu trời, một bóng sáng màu trắng hừng hực lao nhanh xuống…
Bình Luận (0)
Comment