Phi Thăng Chi Hậu

Chương 596

Chủ Thần thứ mười bốn đã có dấu hiệu nóng nảy. Với địa vị tôn sùng là người đứng đầu chư thần, lại chiến đấu dây dưa với một con người lâu như vậy, đối với hắn là một sự nhục nhã rất lớn. Ma công của đối phương dường như là chuyên dùng để khắc chế mình, càng làm cho hắn vô cùng tức giận. Mặc dù muồn dùng năng lực một chiêu đánh chết đối phương, nhưng hắn có thể cảm giác được trong không gian Thái Cổ này tràn ngập lực lượng bình hành mãnh liệt. Hắn vốn đã chịu khổ với bình hành pháp tắc một lần, cho nên rất e ngại. Hơn nữa không biết vì sao, hắn cảm giác được sức chiến đấu của mình trong không gian này bị suy yếu rất nhiều. Càng khiến hắn kiêng kị là lực lượng bình hành trong không gian này lại có tính chủ đạo và chủ động rất mạnh. Nếu như hiện ra chân thân của Chủ Thần, hắn hoàn toàn tin tưởng có thể dùng một chiêu đánh chết đối phương, nhưng sau đó rất có thể sẽ bị phong ấn trong thời gian dài một lần nữa. Nhất thời hắn lâm vào trong một tình thế khó khăn, tâm tình cũng càng lúc càng nóng nảy.

Dưới tình huống này, Chủ Thần thứ mười bốn còn có một lựa chọn khác, đó là phá vỡ không gian rời khỏi Thái Cổ. Nhưng sự kiêu ngạo của một Chủ Thần khiến cho hắn tuyệt đối không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt một con người. Đồng thời không gian quy tắc trên người đối phương dao động mãnh liệt cũng khiến cho hắn hiểu được, quyết định này chưa chắc đã có hiệu quả.

- Gào!

Sự bực bội cực độ khiến Chủ Thần thứ mười bốn ngẩng đầu gầm lên một tiếng điên cuồng. Một vòng sóng gợn màu xám từ trong cơ thể hắn lan ra khắp nơi. Nơi sóng gợn màu xám đi qua, không gian lần lượt vỡ vụn phát ra tiếng rào rào.

Một bóng đen nhoáng lên, thân hình Đế Thích Thiên hiện ra, vẻ mặt nghiêm trọng, năm ngón tay phải mở ra, chậm rãi đẩy tới trước người. Phía trước năm ngón tay, hư không bỗng dập dờn như nước gợn. Những vòng sóng gợn màu xám kia đi qua làn nước gợn này đều biến mất vô hình.

Ánh mắt lướt qua Chủ Thần thứ mười bốn càng lúc càng nôn nóng, mí mắt Đế Thích Thiên nhướng lên một chút, nhưng rất nhanh bình tình lại: "Tiểu tử, nhìn cho rõ nhé, đây chính là tác dụng kỳ diệu của lĩnh vực!"

Dứt lời, mái tóc dài của Đế Thích Thiên phất lên, thân thể cao lớn đứng giữa hư không, một tay giơ lên trời, hai chân đạp đất, hình dáng giống như thiên thần, gằn từng chữ một:

- Lĩnh, vực!

"Ầm!"

Tại trung ương Ma vực giữa Đế Thích Thiên và Chủ Thần thứ mười bốn, một tia sét đột nhiên từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng vào trên mặt đất cát sỏi. Tia sét mãnh liệt này đánh xuốn không hề báo trước, ngay sau đó trời đất chợt tối sầm lại. Bên trong ánh chớp, những đường nét trên mặt Đế Thích Thiên chiết xạ ra ánh sáng lạnh như sắt thép. Những sợi tóc dài phía sau đầu tản ra, tung bay phần phật trong gió lớn.

"Ầm!"

Những tia sét lần lượt từ trên trời giáng xuống, đánh vào chung quanh Chủ Thần thứ mười bốn. Khi một tia sét đánh xuống, trên mặt đất đều hiện ra một Đế Thích Thiên giống nhau như đúc. Cùng lúc này, Tâm Ma phát hiện tầm mắt của mình đã biến thành mọi phương hướng.

"Phục Chế lĩnh vực!" - Tâm Ma cả kinh, không ngờ được Đế Thích Thiên cũng biết loại lĩnh vực của đám yêu ma tại Ma Giới này.

"Bùng!"

Tiếng nổ xuyên qua sương mù mờ mịt dày đặc tại Ma vực. Ven rìa Ma vực, một vòng ánh sáng lĩnh vực ảm đạm chợt lóe lên rồi biến mất, rất nhanh trọng lực khắp cả Ma vực đột nhiên tăng lên gần trăm vạn lần. Dưới áp lực to lớn này, những dãy núi to lớn vắt ngang ở phía đông đều ầm ầm sụp đổ.

"Trọng Lực lĩnh vực!" - Tâm Ma lại cả kinh. Hắn có thể nhìn thấy hành động của Chủ Thần thứ mười bốn rõ ràng chậm đi không ít.

"Lực Lượng lĩnh vực!" – Ánh mắt nhìn lên bầu trời Ma vực sáng ngời, trong lòng Tâm Ma càng khiếp sợ hơn. Tạo thành quy tắc hệ thống của một lĩnh vực đặc biệt vốn là một chuyện rất phức tạp. Năng lực của lĩnh vực chồng chất nhau, không chỉ đơn giản như thêm một bậc hay hai bậc. Mỗi một năng lực của lĩnh vực xuất hiện, có nghĩa là trong thế giới mắt thường không thể nhìn thấy, quy tắc phức tạp phải phân phối lại một lần nữa. Đế Thích Thiên dễ dàng thi triển mấy chục loại năng lực của lĩnh vực, quy tắc lĩnh ngộ và trình độ khống chế thể hiện ra khiến Tâm Ma kinh hãi không thôi.

Đạt tới cảnh giới của Đế Thích Thiên, hiểu biết đối với quy tắc gần như đã đến tận cùng. Y rõ ràng cũng không có năng lực suy diễn đặc biệt thần thức hóa thành trăm triệu như Bổn Tôn. Hiểu biết của y về quy tắc hoàn toàn dựa vào thiên phú siêu việt, sức lĩnh ngộ và kinh nghiệm trong thời gian dài đằng đẵng. Y không tham gia giết chóc, cũng không cần quan tâm đến tình hình của Thái Cổ, cả ngày ngồi trong tòa thành cổ xưa tại Ma vực, phần lớn thời gian là lĩnh ngộ đạo của quy tắc.

"Đùng!"

Trong tầng mây lại có vạn tia sét bạc bắn ra bốn phía. Bên dưới tầng mây, đông đảo phục chế thể của Đế Thích Thiên hạ người xuống, dùng tốc độ còn nhanh hơn so với tia chớp bắn ra, từ bốn phương tám hướng lao về phía Chủ Thần thứ mười bốn. Bị trọng lực gấp trăm vạn lần ảnh hưởng, Chủ Thần thứ mười bốn căn bản không thể né tránh kịp, trong lúc vội vàng đành phải dùng hắc ám thần lực trong cơ thể khuếch tán ra, hóa thành một màn sáng màu đen bên ngoài cơ thể.

"Ầm!"

Sau một tiếng vang lớn long trời lở đất, tại trung tâm Ma vực, một quả cầu ánh sáng đen kịt như mực co lại một chút, sau đó dùng tốc độ kinh người không một tiếng động lan ra chung quanh.

Trong bụi mù đầy trời tại trung ương Ma vực, một cái bóng trắng từ dưới đất vọt lên, như tia chớp lao ra bên ngoài Ma vực, chính là Phong Vân Vô Kỵ vẫn luôn không có động tĩnh gì. Cảm nhận được dao động hủy diệt kinh người ẩn chứa trong quả cầu ánh sáng đen kịt kia, bản năng đã thúc đẩy hắn dùng tốc độ nhanh nhất tránh ra bên ngoài.

"Xoẹt xoẹt!"

Nơi quả cầu ánh sáng đen kịt lan đến, mặt đất lập tức bị ăn mòn, không ngừng phát ra những trận khói xanh, cuối cùng từng mảng đất bỗng biến mất không còn thấy.

"Ầm ầm!"

Một hồi lâu sau, mặt đất mới giống như nổi lên một trận thuỷ triều, phát ra tiếng vang lớn ầm ầm.

Sau khi tất cả lắng lại, tòa thành cổ xưa tại Ma vực dùng để nhốt chiếc đầu của Chủ Thần thứ mười bốn đã biến mất không còn thấy. Trên mặt đất mười vạn cây số vuông, toàn bộ đều bị vùi sâu ngàn trượng, lộ ra một mảng đen kịt bề mặt nhẵn bóng như gương. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Trên mảnh đất Thái Cổ, vô số cường giả ngừng hô hấp, từ xa xa ngóng nhìn trận chiến kinh thiên này.

Giữa không trung, Chủ Thần thứ mười bốn lẳng lặng đứng thẳng người. Những vệt máu màu vàng tối từ dưới chiến giáp dọc theo thân thể cường hãn chảy xuống. Năm ngón tay mang giáp rũ xuống mặt đất, hơi run rẩy, tỏ rõ trong lòng chủ nhân bộ chiến giáp này đang tức giận như thế nào.

Trong hư không gió nhẹ rít gào. Phía dưới mây đen, đối diện với Chủ Thần thứ mười bốn cách đó ngàn trượng, Đế Thích Thiên dung mạo từ mười bảy mười tám tuổi đã khôi phục lại dáng vẻ trung niên ba bốn chục tuổi, ánh mắt có chút rời rạc, mái tóc dài vốn đen kịt cũng đã xen lẫn không ít tóc trắng, hiện ra một trạng thái già nua. Thân thể của y cũng từ cao hơn trăm trượng khôi phục lại bằng một người bình thường. Bên ngoài thân, máu từ trong những vết nứt lẳng lặng chảy ra bên ngoài. Trên bộ ngực màu đồng cổ chợt in lên một vết bàn tay màu đen to lớn. Mặc dù đã đánh trúng thân thể của Chủ Thần thứ mười bốn, nhưng vào thời khắc cuối cùng Đế Thích Thiên cũng trúng phải một chưởng của đối phương.

Phía sau Đế Thích Thiên ngàn trượng nơi gần sát tầng mây, đám người thủ hộ mặc áo bào đen vốn ngồi trên mặt đất điều tức, lúc này tất cả đều đã lơ lửng trên không, trên mặt hiện lên vẻ trầm trọng.

Tâm Ma im lặng không nói gì. Chiến đấu cấp bậc này đã vượt ra khỏi dự liệu của hắn. Thân thể của Chủ Thần thứ mười bốn quá cường hãn, Phục Chế lĩnh vực của Đế Thích Thiên cũng không thể đánh vỡ được thân thể sinh ra từ hỗn độn của hắn. Trong nội tâm, Tâm Ma còn loáng thoáng hiểu ra một thứ khác: Chủ Thần thứ mười bốn ngăn cản công kích kinh người của Đế Thích Thiên như vậy, e rằng có liên quan đến bộ Sát Lục thần giáp trên người hắn.

"Đây là sự cường đại của Chủ Thần sao?" - Tâm Ma yên lặng hỏi chính mình. Đế Thích Thiên và Chủ Thần thứ mười bốn chính diện giao đấu, khiến cho trong lòng hắn sinh ra một chút vui sướng khó tả, hóa ra loài người vẫn có thể đối kháng với Chủ Thần, theo đó sự sợ hãi đối với Chủ Thần thứ mười bốn cũng giảm đi không ít. Nhưng khi Đế Thích Thiên phát ra một kích kinh trời đất quỷ thần khiếp, Chủ Thần thứ mười bốn lại dùng thần thể cường hãn của mình chống đỡ, điều này đã vô tình phá tan một chút hi vọng của Tâm Ma.

Thần và người vẫn có sự khác biệt, thần chính là thần, còn người là người.

Trên mảnh đất Thái Cổ hoàn toàn yên tĩnh, một cảm giác nặng nề khó tả chất chứa trong lòng mọi người, khiến người ta gần như không thở nổi.

"Tiểu tử, thứ cuối cùng mà ta có thể dạy ngươi cũng chỉ có như vậy." - Một khoảnh khắc này dài đằng đẵng giống như ngàn vạn năm. Cũng không biết trải qua bao lâu, giọng nói của Đế Thích Thiên một lần nữa vang lên trong lòng Tâm Ma, có điều lần này trong giọng nói đã ít đi một phần khí khái, nhiều thêm một phần trầm trọng: "Lĩnh vực của ngươi không chỉ đơn giản là phục chế, hãy sử dụng nó cho tốt. Bất kể tương lai ngươi dự định thế nào… lão phu hi vọng ngươi nhớ kỹ, nguồn gốc của ngươi vẫn là nhân tộc… Ai…"

Lời vừa dứt, Tâm Ma chợt cảm thấy tầm mắt chao đảo, biển ý thức dao động một trận, linh hồn liền trở về bản thể. Mở mắt ra, hắn nhìn thấy cách đó không xa, An Đức Liệt khóe miệng nở một nụ cười quỷ dị đang tiến đến gần, đám Cửu U chiến sĩ chung quanh cũng đã xông tới.

- An Đức Liệt, ta đã cảnh cáo ngươi rồi!

Tâm Ma hừ lạnh một tiếng, hờ hững nhìn chằm chằm vào An Đức Liệt cách đó ba trượng. Vẻ mặt An Đức Liệt lập tức trở nên cứng đờ, không khỏi ngừng bước.

Trong sự yên tĩnh khó hình dung, cặp mắt như chuông đồng của Chỉ Thần thứ mười bốn thoáng hiện lên một tia sáng nguy hiểm, bàn chân duỗi một cái, đạp giữa hư không từng bước tiến về phía Đế Thích Thiên.

"Ai… ý trời đã như vậy!"

Đế Thích Thiên thở dài một tiếng, bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt quét qua một đám tộc nhân thủ hộ sau người, bình tĩnh nói:

- Nhất định phải dùng đến một chiêu kia rồi. Các ngươi đã chuẩn bị xong chưa?

Một tên tộc nhân thủ hộ áo bào đen tiến lên trước một bước, gật đầu bình tĩnh nói:

- Tộc trưởng, chúng tôi đã chuẩn bị xong.

Đế Thích Thiên quay đầu lại, ngẩng đầu nhìn lên trời, ánh mắt giống như vượt qua hư không vô hạn nhìn vào một nơi nào đó. Sau khi ngơ ngác nhìn ba giây, Đế Thích Thiên ngưng tụ tâm thần lại, đột nhiên nghiêng đầu nhìn vào Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt thẫn thờ, sắc mặt không vui không buồn đang ở ven rìa chiến trường, lớn tiếng nói:

- Vô Kỵ, thời gian còn lại cho chúng ta không nhiều lắm. Lão phu biết thần thức của ngươi đã hóa thành trăm triệu, đi vào hàng tỉ không gian, giờ phút này bên trong cơ thể ngươi chỉ còn lại một tia bản năng, nhưng lão phu vẫn hi vọng ngươi có thể ghi nhớ những lời lão phu nói với ngươi hôm nay.
Bình Luận (0)
Comment