Phi Thăng Chi Hậu

Chương 620

Dưới đáy Đông Hải khắp nơi vang lên tiếng rồng ngâm. Vô số Thanh Long chiến sĩ gầm thét, từ bốn phương tám hướng lao về phía Chủ Thần thứ mười bốn. Trong không gian Thanh Long kình khí tràn ra bốn phía, khí lưu cuồng bạo gào thét lượn quanh Chủ Thần thứ mười bốn.

"Oành!"

Dưới chiến giáp đen kịt của Chủ Thần thứ mười bốn đột nhiên tràn ra một đoàn Cửu U ma khí dày đặc. Được đoàn khí tức dày đặc này làm nổi bật, sâu trong con ngươi màu vàng tối của hắn bỗng nổi lên hai điểm màu trắng nhỏ. Đến khi những điểm trắng kia lớn hơn mới nhận ra đó là những hình tam giác màu trắng đan xen, chồng chất lên nhau với góc độ bất đồng. Mỗi hình tam giác đều xoay tròn theo thứ tự, tốc độ biến hóa của nó làm người ta không thể theo kịp.

Thời gian giống như chậm lại gấp trăm lần.

Khi Thanh Long võ sĩ gần nhất còn cách Chủ Thần thứ mười bốn trăm trượng, mà công kích hùng hậu từ trong tay bọn họ phát ra chỉ còn cách chưa đến hai mươi trượng, sâu trong con ngươi màu vàng tối của Chủ Thần thứ mười bốn chợt xảy ra biến hóa. Những hình tam giác màu trắng cực nhạt cực nhỏ đột nhiên dựng thẳng lên, biến hóa không nổi bật này đã làm cho những tam giác phức tạp sinh ra biến đổi về chất.

Ở mặt ngoài con ngươi của Chủ Thần thứ mười bốn, hai kim tự tháp lớn bằng móng tay đột nhiên thành hình, từ màu trắng chuyển sang màu vàng tối. Khi một chuỗi biến hóa này hoàn tất, công kích do đám Thanh Long chiến sĩ trong hư không phát ra thậm chí còn chưa chạm đến thân thể Chủ Thần thứ mười bốn.

- Gào!

Một nắm tay to lớn đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt tất cả Thanh Long võ sĩ. Lúc này nắm tay trái của Chủ Thần thứ mười bốn chợt giơ qua đỉnh đầu, đánh mạnh vào sâu trong hư không. Trong con ngươi của hắn hiện lên ảnh ngược của hai kim tự tháp, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt thần thánh và trang nghiêm. Khi nắm tay trái của hắn đánh vào phía trên đỉnh đầu, quy tắc hệ thống trong không gian Thanh Long bỗng trở nên hỗn loạn.

"Vù!"

Một cơn cuồng phong mãnh liệt xuất hiện bên ngoài cơ thể Chủ Thần thứ mười bốn hai thước, điên cuồng quét qua toàn bộ không gian. Trong tiếng gió hú, từ trên người Chủ Thần thứ mười bốn, đám Thanh Long võ sĩ đầy trời đều cảm giác được hắc ám thần lực dao động đủ để khiến vũ trụ biến sắc.

- Ngăn cản hắn!

Giữa không trung, sắc mặt đại trưởng lão Thanh Long biến đổi, mái tóc dài phất một cái, điên cuồng hét lên, nhưng đã không còn kịp. Trên con ngươi của Chủ Thần thứ mười bốn bỗng tràn ngập những sợi tơ nhỏ màu đen, đầu cuối của mỗi sợi tơ đều nối liền với kim tự tháp màu vàng tối trong con ngươi của hắn.

"Ầm!"

Đại trưởng lão Thanh Long vừa mới bước ra mấy trượng, mái tóc dài trắng xám bay lên, khuôn mặt già nua gần như tuyệt vọng nhìn về phía xa. Trong cặp mắt vẩn đục kia phản chiếu rõ ràng thân thể cao lớn của Chủ Thần thứ mười bốn, bàn tay của hắn giơ qua đỉnh đầu giống như bắt được thứ gì.

Công kích do các Thanh Long chiến sĩ phát ra, khi còn cách cơ thể của Chủ Thần thứ mười bốn mười thước, tất cả mọi người bỗng sinh ra một loại ảo giác kỳ quái… Thời gian giống như dừng lại, sau đó tất cả mọi thứ đều bất động, bao gồm hai mươi vạn Thanh long chiến sĩ và công kích kinh người do bọn họ phát ra. Đây cũng không phải là thời gian bất động, suy nghĩ của mỗi người vẫn còn tồn tại, nhưng bọn họ lại không thể cử động được.

Pháp tắc khống chế quy tắc.

Tại khoảnh khắc này, tất cả Thanh Long võ sĩ đều sinh ra một cảm giác cực kỳ quái dị: bàn tay của Chủ Thần thứ mười bốn giơ qua đỉnh đầu đã nắm giữ toàn bộ không gian này.

"Ầm!"

Giữa trán Chủ Thần thứ mười bốn, một ký tự nhàn nhạt màu vàng tối nhảy lên một chút. Sau đó đám Thanh Long võ sĩ bỗng cảm giác được một dòng nước lũ đã tồn tại từ xa xưa từ trên trời giáng xuống, xuyên qua toàn bộ không gian với thế không thể cản. Ở hai bên dòng nước lũ này, vô số nhánh nhỏ như rễ cây lan ra khắp cả không gian, giống như tơ nhện bao trùm không gian ẩn giấu bên dưới đáy Đông Hải này. Cảm giác này chỉ kéo dài trong thời gian rất ngắn liền biến mất. Trong thần thức của bọn họ, khi dòng nước lũ kinh người kia xuất hiện trong không gian, tất cả mọi thứ đột nhiên hoàn toàn hủy diệt.

"Rắc rắc!"

Dưới ảnh hưởng của pháp tắc, hệ thống quy tắc duy trì sự tồn tại của không gian Thanh Long dưới đáy Đông Hải hoàn toàn tan vỡ. Sự tan vỡ của hệ thống quy tắc kéo theo sự dụp đổ của không gian Thanh Long. Trong tiếng rạn nứt, không gian Thanh Long rộng lớn bị vô số vết nứt không gian chia thành từng mảnh, mỗi mảnh vụn không gian đều bao trùm một hay vài Thanh Long võ sĩ. Tại khoảnh khắc không gian tan vỡ, rất nhiều Thanh Long võ sĩ bị vết nứt không gian to lớn cuốn lấy không hề báo trước, kéo vào trong bóng tối vô tận.

Không gian vừa tan vỡ, công kích do hai mươi vạn Thanh Long võ sĩ hợp lại cũng tan rã một cách vô hình, bị những vết nứt không gian cắn nuốt. Những Thanh Long chiến sĩ còn sót lại vẫn tiếp tục lao về phía Chủ Thần thứ mười bốn.

Cặp mắt màu vàng tối của Chủ Thần thứ mười bốn đột nhiên chớp một cái. Bên dưới mũ giáp, một luồng sát khí rét lạnh lóe lên trong bóng tối. Quả cầu sấm sét màu đen trong tay phải của hắn bỗng hướng về phía hai mươi vạn Thanh Long võ sĩ.

"Xè xè!"

Những tia sét bắn ra bốn phía. Quả cầu sấm sét trong tay Chủ Thần thứ mười bốn đột nhiên lớn lên, bao trùm lấy hắn vào bên trong. Quả cầu ánh sáng đen kịt nửa trong suốt lớn hơn mười trượng kia lóe lên một cái, sau đó dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai bắn về bốn phía.

"Ầm!"

"Ầm!"

Nơi ánh sáng hủy diệt màu đen đi qua, những mảnh vụn không gian vừa có dấu hiệu khôi phục lại hoàn toàn bị hủy diệt. Hai mươi vạn Thanh Long chiến sĩ kêu thảm một tiếng, lồng ngực trong nháy mắt lõm xuống. Hắc ám thần lực sinh ra để hủy diệt, từ lồng ngực tràn vào trong cơ thể bọn họ, khoách triển đến tứ chi, trong nháy mắt phá hủy thất kinh bát mạch trong cơ thể.

"Phụt!"

Công kích lần này của Chủ Thần thứ mười bốn là phát ra vì giận dữ, tồn tại để hủy diệt. Đám Thanh Long võ sĩ dày đặc như sao trên trời, từng người như diều đứt đây bay vào trong hư không đen kịt vô biên vô tận phía sau. Trước khi biến mất, đám Thanh Long võ sĩ đều phun ra một ngụm máu tươi, khiến cho khoảng không gian hư vô này tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.

Chỉ một chiêu, không gian Thanh Long xanh tươi đẹp đẽ như tiên cảnh giữa nhân gian, trong nháy mắt đã biến thành một Địa Ngục. Trong không gian mênh mông chỉ còn lại một khoảng đất nơi Chủ Thần thứ mười bốn đặt chân, cùng với một mảnh đất hẹp dài bên dưới thánh thú Thanh Long to lớn ở phía đối diện.

Sát Lục chiến giáp rung lên, Chủ Thần thứ mười bốn yên lặng nhìn Đông Phương Thanh Long đang khẽ mở hai mắt, không ngừng chảy ra nước mắt, một sự thù hận ngập trời lóe lên trong con ngươi màu vàng tối rồi biến mất. Bàn chân hắn nhún một cái, liền từ khoảng đất duy nhất còn hoàn chỉnh trong không gian này bước vào hư không đen kịt trước người, đi về phía Đông Phương Thanh Long.

- Có sinh thì có diệt. Chủ Thần thứ mười bốn, ta sẽ không để ngươi làm tổn thương đến thánh thú Thanh Long!

Một giọng nói già nua và khàn khàn vang lên từ phía trên. Bước chân của Chủ Thần thứ mười bốn hơi khựng lại, hờ hững ngẩng đầu lên, trông thấy đại trưởng lão Thanh Long râu tóc bạc trắng, áo quần rách nát, khuôn mặt đầy lệ đang đứng trên đỉnh đầu Đông Phương Thanh Long. So với Chủ Thần thứ mười bốn, đại trưởng lão Thanh Long thật quá nhỏ bé, hơn nữa còn đứng trên trán Thanh Long, bị khí tức cường đại của Thanh Long che phủ, do đó hắn cũng không phát hiện ra.

Hai mươi vạn tộc nhân chỉ sợ là lành ít dữ nhiều. Đại trưởng lão Thanh Long cảm thấy trái tim của mình như đang rỉ máu. Thanh Long vốn không có ý thức, chỉ có một chút bản năng, đây là điều do bình hành pháp tắc quyết định. Bởi vì như vậy, thánh thú Thanh Long mới cần có Chí Tôn để phát huy ra uy lực cường đại. Còn bản thể của nó chính là nhược điểm chí mạng.

Bộ tộc Thanh Long được sinh ra từ hỗn độn, mục đích chính là bảo vệ bản thể của Thanh Long, không để cho bất kỳ kẻ nào không phải nhân loại tiến vào dưới đáy Đông Hải, làm tổn thương đến thánh thú. Mặc dù đã sẵn sàng đối diện với cái chết, nhưng khi trơ mắt nhìn hai mươi vạn tộc nhân bị thần lực của Chủ Thần thứ mười bốn đánh vào trong hư vô, đại trưởng lão Thanh Long vẫn không kìm được bi thương dâng lên trong lòng.

Bộ tộc Thanh Long xem như đã diệt vong, kế tiếp sẽ là ai? Kiếm Thần đang bế quan, ba vị Chí Tôn thì đang ngủ say, trên Thái Cổ mênh mông còn ai có thể đương đầu với Chủ Thần thứ mười bốn càng ngày càng mạnh? Hơn nữa từ trên người Chủ Thần thứ mười bốn, đại trưởng lão Thanh Long còn thấy được một sự thật kinh khủng mà những tộc nhân khác không nhìn thấy.

"Ầm!"

Chủ Thần thứ mười bốn chỉ nhìn đại trưởng lão Thanh Long trên đỉnh đầu Thanh Long một cái, sau đó thu hồi ánh mắt, lại bước ra một bước. Đối với hắn, khí tức linh hồn của đại trưởng lão Thanh Long quá yếu ớt, tinh thần lực chênh lệch rất lớn khiến cho hắn gần như không quan tâm đến sự tồn tại của đối phương.

"Thanh Long bị thương, Thái Cổ diệt vong." - Trong lòng đại trưởng lão Thanh Long thầm đọc lại một lần, đáy lòng giống như có một sợi dây vô hình bị chạm vào, sau đó một sự đau đớn kịch liệt như bị xé nát lan khắp toàn thân. Hít sâu một hơi, y cắn răng một cái, quát lên:

- Triệu hồi long hồn!

- Gào!

Một tiếng rồng ngâm to lớn vang lên từ trong bóng tối. Toàn thân đại trưởng lão Thanh Long run lên, một màu tro tàn từ trên mặt lan khắp cả người.

Vầng trán của đại trưởng lão Thanh Long đột nhiên nứt ra, một bóng sáng hình rồng từ bên dưới vết nứt bay lên, gầm thét một tiếng trong hư không, sau đó xoay người lại chui vào trong trán Thanh Long.

- Gào!

Bốn chiếc vuốt rồng gập vào dưới bụng của Đông Phương Thanh Long đột nhiên cử động, cào vào trên đất, ngửa đầu phát ra một tiếng ngâm rung trời. Chiếc đầu rồng lắc một cái, Đông Phương Thanh Long thân dài mấy ngàn dặm liền hóa thành một tia chớp bắn về phía Chủ Thần thứ mười bốn cách đó không xa.

Ohía trước dốc núi Kiếm các, Phong Vân Vô Kỵ đang quay mặt về sườn dốc trơ trọi, khoanh chân ngồi xuống, lúc này hai mắt đột nhiên mở ra, mài tóc dài sau đầu không gió tự chuyển động. Một trận gió nhẹ thổi qua, thân hình của hắn đã biến mất khỏi dốc núi.

- Gào!

Trên vùng trời Kiếm các bỗng xuất hiện một Thanh Long thân dài mấy trăm dặm, ngâm lên một tiếng, sau đó bay về hướng Đông Hải.

Cùng lúc này…

"Rào rào!"

Trong tiếng sóng lớn, toàn bộ Đông Hải đều sôi trào, những cơn sóng lớn nối tiếp nhau bốc lên cao mấy ngàn trượng, cuồng bạo giống như Bắc Hải. Bên dưới sóng lớn loáng thoáng có thể nhìn thấy một bóng người to lớn như sắt đen, cùng với Thanh Long khổng lồ va chạm vào nhau dưới nước. Lực lượng cuồng bạo khuấy động khiến cho toàn bộ Đông Hải trời rung đất chuyển.

"Ầm!"

Trong tiếng bọt nước bắn tung tóe, giữa xoáy nước to lớn ở trung ương Đông Hải, thân thể đen kịt của Chủ Thần thứ mười bốn từ dưới nước bay ngược lên. Gần như cùng lúc, chợt nghe được một tiếng thét dài, mặt biển chia ra làm hai. Trong sóng lớn đầy trời, Đông Phương Thanh Long cũng từ dưới đáy biển lao nhanh ra.

"Đùng!"

Trên bầu trời Đông Hải sấm sét vang lừng. Trong tiếng vang ầm ầm, mây đen thật dày bị thu hút bởi năng lượng do Chủ Thần thứ mười bốn phát ra, từng đợt từ bốn phía hội tụ về vùng trời Đông Hải đang gầm thét.

Sóng lớn vọt lên không. Dưới ánh chớp chiếu rọi, những đợt sóng bốc lên mấy ngàn trượng, mặt ngoài hiện ra những vệt sáng như những khe suối nhỏ. Theo tia chớp lướt qua trong mây đen, những vệt sáng này chợt lóe lên rồi biến mất.

"Ầm!"

Chủ Thần thứ mười bốn đạp tan một cơn sóng lớn vọt lên không, hai tay khép lại, không hề né tránh chụp về phía Đông Phương Thanh Long.

- Gào!

Ngay lúc này chợt nghe một tiếng ngâm rung trời. Thân thể Chủ Thần thứ mười bốn chấn động, bất giác quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy ở chân trời phía tây, một Thanh Long to lớn khác mang theo mây dày và sấm sét, hóa thành một vệt cầu vồng xuyên qua bầu trời bay về hướng Đông Hải.

- Gào!

Đông Hải sóng lớn ngập trời. Thánh thú Thanh Long đột nhiên ngẩng đầu lên, bỏ qua Chủ Thần thứ mười bốn, bay vào sâu trong bầu trời.

- Vô Kỵ, ở đây!

Chiếc đầu của Đông Phương Thanh Long mở ra, giọng nói lại là của đại trưởng lão Thanh Long, bên trong loáng thoáng lộ ra vẻ thống khổ.

Đông Phương Thanh Long không có ý thức. Đại trưởng lão Thanh Long triệu hồi long hồn, chẳng qua là dùng bí thuật chuyển hóa linh hồn của mình thành hình thái phù hợp với Thanh Long, sau đó dùng ý thức của mình điều khiển Thanh Long chiến đấu, nhắm tránh để Chủ Thần thứ mười bốn thừa cơ hội.

Sự xuất hiện của Chủ Thần thứ mười bốn vốn là một bất ngờ. Kiếm Thần tuy là người thừa kế lực lượng của thánh thú Thanh Long, nhưng muốn chạy đến cũng cần có thời gian. Mà đối mặt với Chủ Thần thứ mười bốn cường đại, thánh thú Thanh Long vô ý thức vốn không có sức phản kháng. Đại trưởng lão Thanh Long chính là muốn kéo dài thời gian trước khi Phong Vân Vô Kỵ đến. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Nhưng đại trưởng lão Thanh Long dù sao cũng không phải là Chí Tôn, không được Thanh Long chấp nhận. Cường hành vận chuyển và điều động thánh lực to lớn của thánh thú, y đã phải trả giá bằng việc thiêu đốt linh hồn. Dưới đáy Đông Hải, chỉ đối kháng mấy lần đơn giản với Chủ Thần thứ mười bốn đã khiến cho linh hồn y bị thương rất nặng.

Trông thấy Kiếm Thần hóa rồng bay đến, đại trưởng lão Thanh Long không khỏi mừng rỡ.

- Gào!

Trong tiếng rồng ngâm, trên trán thánh thú Thanh Long bỗng tỏa ra những tia khí xanh, hóa thành hình ảnh đại trưởng lão Thanh Long. Trong hư không, hai con Thanh Long một lớn một nhỏ đụng thẳng vào nhau, một con từ hướng đông còn một con từ hướng tây.

"Đùng!"

Trong giông tố đầy trời, chiếc đuôi rồng vẫy một cái, hai con rồng lớn liền hợp lại làm một. Trong hư không, đại trưởng lão Thanh Long vui mừng nhìn Kiếm Thần và Thanh Long hợp nhất, một chút lực lượng linh hồn cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất.

- Gào!

Sau một tiếng rồng ngâm, hình thể của thánh thú Thanh Long bỗng lớn lên gấp trăm lần. Thân thể to lớn trên không trung gập lại, lao về phía Chủ Thần thứ mười bốn.

"Xẹt!"

Chủ Thần thứ mười bốn không hề né tránh, cánh tay sắt có những tia sét lượn quanh giơ lên, một quả cầu đen to lớn mang theo sấm sét màu đen từ giữa năm ngón tay mở rộng ra.

Ngay lúc Đông Phương Thanh Long vẫy đuôi một cái, mang theo khí thế vạn quân từ bầu trời lao xuống, Chủ Thần thứ mười bốn bỗng ngẩng đầu lên, há miệng phát ra một tiếng hét chói tai như xuyên vàng phá đá, thẳng vào trời cao.

"Ầm ầm!"

Trời đất nổi phong ba. Một mảng bóng tối vô tận từ sau người Chủ Thần thứ mười bốn tràn ra, kéo dài về bốn phía. Sau lưng hắn bỗng xuất hiện một bóng ma to lớn đứng giữa trời đất, cặp sừng vươn thẳng vào trời cao, bàn chân đạp sâu vào Đông Hải mấy vạn trượng, cặp mắt hoàng kim lạnh giá vô tình nhìn chăm chú vào Đông Phương Thanh Long. Khí tức của bóng ma to lớn này không giống với Chủ Thần thứ mười bốn, trên người nó cũng không cảm giác được bất kỳ tâm tình nào của của sinh vật phàm tục, bao gồm cả căm ghét và oán hận, chỉ có một sự hờ hững vượt trên vạn vật và uy nghiêm nhìn xuống hàng tỉ chúng sinh.

Bóng ma đội trời đạp đất này chỉ hiện ra ở Đông Hải một chút, sau đó một mảng bóng tối vô tận liền bao trùm toàn bộ đông bắc Thái Cổ.

Tại vùng đất Thái Cổ các hướng đông nam tây bắc, Huỳnh Hoặc, Thánh Giả, Cổ Vu và trưởng lão Bắc Hải đều biến sắc: "Không hay!"

"Đùng!"

Một tia sét bừng lên từ sâu trong bóng tối bao phủ Đông Hải, sau khi kéo dài mấy chục trượng liền biến mất vô hình. Nhờ ánh sáng ngắn ngủi này, có thể thấy được trên vùng trời Đông Hải đen kịt đang có một quả cầu đen to lớn trôi lơ lửng, mặt ngoài có cô số tia sét hủy diệt như những con giun, hòa làm một thể với bóng tối, dọc theo mặt ngoài quả cầu đen trườn xuống.

- Gào!

Chợt nghe một tiếng gầm thét cực kỳ oán hận. Quả cầu đen kỳ dị kia bỗng xuất hiện một lỗ thủng, sau đó phình lên, hút lấy phần đầu thánh thú Thanh Long vào bên trong, chỉ còn lại hơn nửa người giãy giụa ở bên ngoài.

- Gào!

Thánh thú kêu lên bi thương, những phiến vảy xen lẫn máu rồng vẩy ra khắp nơi, từ không trung rơi xuống vào trong bóng tối. Chủ Thần thứ mười bốn một chưởng phá vỡ hư không, mở ra một vết nứt to lớn tại Thái Cổ, sau đó hai tay khép lại, kéo bản thể của thánh thú Thanh Long vượt qua kết giới của Thái Cổ, tiến vào trong hư không mênh mông bên ngoài.

"Ầm ầm!"

Trong hư không mênh mông, ngay khi Chủ Thần thứ mười bốn dùng quả cầu đen kỳ dị kéo Đông Phương Thanh Long ra khỏi không gian Thái Cổ, từ vực sâu bóng tối và quang minh Thiên Đường bỗng dâng lên mấy luồng khí tức đủ khiến vũ trụ biến sắc. Chỉ trong chớp mắt, những luồng khí tức to lớn làm người ta khiếp sợ này đã vượt qua hư không trùng trùng, hàng lâm đến hư vô mênh mông bên ngoài không gian Thái Cổ.

Một đôi, hai đôi, ba đôi… bốn cặp mắt Quang Ám hoàng kim khép kín, lạnh giá vô tình chậm rãi hiện lên trong hư vô, sau đó dùng tốc độ như dò xét từ từ mở ra. Trong trời đất tràn ngập lực lượng của Quang Ám.

Bên trái Chủ Thần thứ mười bốn là một mảng tối đen, đó là khí tức đến từ dưới vực sâu bóng tối; còn bên phải hắn lại bừng sáng, đó là khí tức đến từ hải dương ánh sáng.

Ở phía trước, bản thể Đông Phương Thanh Long dài mấy vạn dặm chỉ còn lại nửa người ở Thái Cổ, còn đầu rồng và một đoạn thân thể đã xuyên qua không gian Thái Cổ, lộ ra trong hư không mênh mông.

Một khí tức nguy hiểm tràn ngập trong không gian.
Bình Luận (0)
Comment