Tại nơi cuối cùng Huyền Lạc biến mất thỉnh thoảng vang lên những tiếng nổ tung và tiếng gầm giận dữ, nhưng lại không nhìn thấy một ai. Cũng không biết trải qua bao lâu, một bóng người đột nhiên bắn ra, mang theo một chùm máu đen rơi mạnh xuống đất, sau đó nằm yên không nhúc nhích.
"Cheng!"
Tiếp đó một thanh trường kích màu đen dài hơn hai trượng từ trong hư không bắn ra, cắm vào bên cạnh thi thể tên Cửu U ma thần kia.
Cách thi thể của tên Cửu U ma thần kia không xa, ánh sáng chợt lóe lên, Huyền Lạc ngồi xổm trên mặt đất, vạt áo trên người đầy vết máu.
- Khục khục!
Huyền Lạc vừa ôm ngực vừa liên tục ho khan, trong miệng không ngừng phun máu. Khi máu bắn xuống mặt đất lại phát ra tiếng xì xì như a xít ăn mòn. Mặc dù đã mượn lực lượng của lĩnh vực, bất ngờ cuốn tên Cửu U ma thần thực lực hùng mạnh kia vào bên trong, sau đó giết chết hắn, nhưng Huyền Lạc vẫn bị thương không nhẹ.
Yên lặng điều tức một lúc, khí tức của Huyền Lạc cuối cùng ổn định lại, sắc mặt cũng trở nên hồng hào hơn không ít.
"Không biết những tộc nhân khác thế nào, hi vọng bọn họ không có chuyện gì." - Huyền Lạc liếc nhìn thi thể tên Cửu U ma thần cách đó không xa, sau khi lĩnh giáo được sự lợi hại của Cửu U ma công, trong lòng không khỏi lo lắng cho những tộc nhân khác.
Trong không gian này vẫn còn một số ác ma cấp thấp rải rác chưa thanh trừ, nhưng Huyền Lạc cũng không định đi dọn dẹp bọn chúng. Không gian bình thường này mặc dù không có cao thủ nào, nhưng hợp sức lại cũng đủ để đối phó với vài tên yêu ma. Việc khẩn cấp trước mắt là phải nhanh chóng thông báo tình hình cho Thánh điện. Y không dám trì hoãn, dưới chân nhún một cái, thân hình đã vọt lên, sau khi bay lên khoảng trăm trượng liền lao vào trong hư không, biến mất còn không thấy.
Sau đó là hai trận kịch chiến khác, Huyền Lạc liên hợp với Mộc Tuyệt và Vô Lạc giết chết hai tên Cửu U ma thần trong không gian lân cận. Cũng may nhờ Huyền Lạc chạy tới kịp thời, nếu không thêm một lát nữa có lẽ người chết sẽ không phải là mấy tên Cửu U ma thần kia.
- Mộc Tuyệt, Vô Lạc, các ngươi hãy nhanh chóng thông báo cho những tộc nhân khác. Ta sẽ trở về Thánh điện một chuyến, bẩm báo cho bốn vị Chí Tôn. Cửu U ma thần xuất hiện quá đột ngột, chỉ sợ lại có hành động lớn gì đó.
Huyền Lạc nói.
- Vâng, đại nhân cứ đi đi, chúng tôi sẽ thông báo cho những tộc nhân khác… Những Cửu U ma thần này thực lực quá kinh khủng, công kích do chúng tôi phát ra còn chưa đánh trúng thân thể bọn chúng thì đã bị Cửu U ma khí ăn mòn hơn phân nửa rồi.
Nhớ tới tên Cửu U ma thần kia, Mộc Tuyệt vẫn cảm thấy kinh hãi. Lần trước khi đối mặt, nhờ có tộc Bàn Cổ đối phó với những Cửu U ma thần này, cho nên y không cảm giác được. Còn lần này tự mình giao thủ, y mới hiểu được được sự đáng sợ của bọn chúng.
Ba người lại thương nghị một lát, sau đó tách ra. Mộc Tuyệt và Vô Lạc không dám rời khỏi nhau, cùng bay về không gian khác, tìm kiếm những tộc nhân may mắn còn sống. Còn Huyền Lạc thì đi về hướng Thái Cổ.
Huyền Lạc bay nhanh như chớp, trong nháy mắt đã qua ngàn dặm. Khoảng chừng nửa ngày sau, y đột nhiên nghe được phía xa truyền đến một trận tiếng rít. Trong lòng khẽ động, y nhận ra đây là tín hiệu ước định trước xuất phát, lập tức thay đổi phương hướng, bay về nơi phát ra tiếng rít kia.
- Huyền Lạc đại nhân, ngài đã đến rồi!
Một lúc sau, trong một vành đai vẫn thạch, Huyền Lạc nhìn thấy một đám tộc nhân, trên người bọn họ đều có vết thương. Khi nhìn thấy bóng dáng Huyền Lạc, những người này đều tỏ ra rất hưng phấn.
- Sao các người lại ở đây?
Áo bào Huyền Lạc tung bay, giống như chim lớn từ trong hư không nghiêng nghiêng đáp xuống, đứng trên một khối vẫn thạch hình bầu dục bán kính khoảng trăm trượng, mặt ngoài thô ráp không bằng phẳng.
- Sau khi chúng tôi dọn dẹp xong đám yêu ma trong không gian không lâu, lại gặp phải Cửu U ma thần…
Sau khi nghe mọi người lần lượt kể lại, Huyền Lạc đã biết đại khái đầu đuôi câu chuyện. Mọi người cơ bản đều giống nhau, có điều những tộc nhân thực lực này kém một chút, không thể nào đánh bại Cửu U ma thần, chỉ cố gắng giữ thế giằng co, sau đó chạy ra bên ngoài.
- Các người hãy tạm thời ở cùng nhau, như vậy khi gặp phải Cửu U ma thần cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau. Trước tiên các người hãy đi tìm những tộc nhân khác. Lần này Cửu U ma thần tập kích quá đột ngột, mọi người hãy cùng nhau hành động. Ta sẽ trở về Thái Cổ một chuyến, báo cáo tình hình ở nơi này cho mấy vị Chí Tôn. Đám Cửu U ma thần xuất hiện ở đây, chuyện này đã hoàn toàn vượt khỏi kế hoạch thanh tẩy không gian mà chúng ta được phái đi thi hành. Chỉ dựa vào đám người chúng ta, trước mắt còn không thể đối kháng được với những Cửu U ma thần này. Hơn nữa hiện giờ chúng ta còn không biết rốt cuộc có bao nhiêu Cửu U ma thần tiến vào trong hư không, hi vọng không phải là nhiều lắm. Hiện giờ cũng chỉ có mấy vị Chí Tôn và một số cao thủ đỉnh cấp trong tộc mới có thể đối phó với Cửu U ma thần. Ta sẽ bẩm báo cho mấy vị Chí Tôn để bọn họ cân nhắc.
Dứt lời, Huyền Lạc lại muốn bay về hướng Thái Cổ. Ngay lúc này, trong đám người bỗng vang lên tiếng gọi:
- Đại nhân xin dừng bước!
- Chuyện gì?
Huyền Lạc dừng lại, nghi hoặc hỏi. Dưới ánh mắt của y, một đại hán toàn thân đầymáu, cánh tay trái giống như bị xé nát lảo đảo đứng lên.
- Đại nhân xin dừng bước. Thái Cổ… Thái Cổ đã bị phong tỏa, không gian dẫn đến Thái Cổ có rất nhiều Cửu U ma thần canh giữ, căn bản không thể xông qua vòng vây của bọn chúng.
- Cái gì!
Tâm thần Huyền Lạc chấn động, gần như không dám tin vào tai mình. Y không nghĩ đến, đối phương thậm chí đã phong tỏa cả không gian trở về Thái Cổ. Một vệt mây đen hiện lên giữa chân mày, tại khoảnh khắc này y bỗng cảm nhận được nhân vật thống lĩnh của đám Cửu U ma thần kia, cũng là kẻ đã bày ra một loạt bố trí này. Hiển nhiên khi phái Cửu U ma thần đi, đối phương cũng đã đoán được sẽ có tộc nhân Thái Cổ trở về thông báo tin tức cho Thánh điện.
- Ma Giới phái khoảng bao nhiêu Cửu U ma thần đến canh giữ con đường dẫn đến Thái Cổ?
Huyền Lạc hỏi.
- Số lượng ít nhất là mười vạn.
Trái tim Huyền Lạc khẽ nhảy lên. Mười vạn tên Cửu U ma thần, chỉ luận về số lượng đã vượt xa cao thủ Thái Cổ được phái vào trong hư không. Mười vạn tên Cửu U ma thần đã hoàn toàn đủ để phong tỏa không gian chung quanh Thái Cổ, không để cho bất cứ người nào đi qua.
Trong lòng Huyền Lạc càng nặng nề. Tình huống hiện giờ đã hoàn toàn vượt khỏi dự đoán ban đầu khi rời khỏi Thái Cổ.
- Có tin tức của Chung Diệp và Sở Ca đại nhân không?
Không khí chợt trở nên năng nề, mọi người đều cúi đầu, trong hư không tràn đầy khí tức bi thương.
- Chung Diệp và Sở Ca đại nhân đã chết trận… Nửa ngày trước, Chung Diệp và Sở Ca đại nhân tập hợp một số tộc nhân khác, định xông qua vòng vây của Cửu U ma thần, cuối cùng… cuối cùng chỉ còn lại mấy người chúng tôi trốn thoát. Sở Ca đại nhân đoán được sẽ có những tộc nhân rải rác khác muốn trở về Thái Cổ báo tin, cho nên trước khi chết đã bảo chúng tôi ngăn cản tất cả tộc nhân đi đến Thái Cổ.
"Ầm!"
Huyền Lạc chỉ cảm thấy như tiếng sét giữa trời quang, cả người gần như đứng không vững. Tin tức này thật sự quá đột ngột. Lần này tộc nhân từ Thánh điện đi vào hư không do ba người cầm đầu, ngoài Huyền Lạc ra thì hai người còn lại là Chung Diệp và Sở Ca, thực lực của hai người đó không hề kém hơn Huyền Lạc.
Những cặp mắt chờ đợi đều tập trung vào Huyền Lạc. Bây giờ trong ba thủ lĩnh chỉ còn lại Huyền Lạc, vì vậy tất cả mọi người trên vẫn thạch đều nhìn vào y.
- Tất cả các người hãy rời khỏi nơi này, đi tìm những tộc nhân khác. Nhớ kỹ, khi gặp phải Cửu U ma thần hãy lập tức tránh lui, không nên đối kháng với bọn chúng. Hành động tập kích yêu ma và Thiên Đường tạm thời dừng lại, trước tiên hãy bảo tồn thực lực. Đám Cửu U ma thần chia ra hành động, vậy thì chúng ta hãy tập hợp với nhau, tìm cơ hội tiêu diệt từng tên. Còn về Thái Cổ, tạm thời từ bỏ việc thông báo cho Thánh điện… Ta sẽ ở lại đây ngăn cản những tộc nhân khác trở về Thái Cổ. Đi đi!
- Vâng thưa đại nhân!
Mọi người trên vẫn thạch đồng thanh đáp lời, sau đó lần lượt bay đi, trong nháy mắt biến mất vào trong bóng tối.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn"Hi vọng Thánh điện có thể kịp thời phát hiện động tĩnh của Ma Giới." - Đứng trên vẫn thạch nhìn về hướng các tộc nhân biến mất, Huyền Lạc yên lặng thầm nghĩ. Đối với y, nhiệm vụ hiện giờ không còn là làm sao tiêu diệt yêu ma và thiên sứ trong không gian, mà là làm cách nào để bảo vệ những tộc nhân còn trong hư không. Khắp nơi đều là Cửu U ma thần, chỉ cần không cẩn thận sẽ khiến cho tất cả đồng tộc trong hư không gặp phải tai ương ngập đầu, hơn nữa còn là chết mà không hề có chút ý nghĩa nào.
Trong khi Huyền Lạc đứng trên vành đai vẫn thạch yên lặng chờ đợi, Phong Vân Vô Kỵ đã đi đến không gian nơi tộc Bàn Cổ đang ngủ say. Bên trong không gian to lớn này hoàn toàn yên tĩnh. Sau khi ngăn cản Cửu U ma thần, tất cả tộc nhân Bàn Cổ lại quay về không gian bí ẩn này, nằm yên bất động.
"Bùng!"
Trong không gian dưới lòng đất vang lên một tiếng nổ nhỏ, sau đó vô số điểm sáng bỗng nhiên hiện lên, hội tụ thành hình. Tay áo bào màu trắng rung động, thân hình Phong Vân Vô Kỵ đã xuất hiện bên trong không gian dưới lòng đất này.
Trên mặt đất có rất nhiều dấu chân lộn xộn, hiển nhiên trước hắn đã có những tộc nhân khác đến đây, muốn liên hệ với những tộc nhân Bàn Cổ, nhưng cuối cùng đều thất bại. Bên trong không gian yên lặng có rất nhiều đài cao hơn sáu trượng, từng hàng nối tiếp nhau. Những tộc nhân Bàn Cổ cao hơn năm trượng đang nằm trên những đài cao này.
"Cộp!"
Phong Vân Vô Kỵ từ từ đi vào khe hở giữa những đài cao, quan sát từng hàng tộc nhân Bàn Cổ. Nếu như không biết những tộc nhân Bàn Cổ này vẫn còn sống, cảnh tượng yên tĩnh này rất dễ khiến người ta lầm tưởng đây là một bãi tha ma dưới đất.
Sau trận đại chiến lần trước, tộc nhân Bàn Cổ chưa từng thức dậy. Khi Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên xông vào, những tộc nhân Bàn Cổ này lại giống như không phát giác ra, cặp mắt vẫn đóng chặt, cánh tay to lớn dán sát vào bên cạnh thân thể, kéo dài thẳng tắp.
"Đây là một đội quân hùng mạnh." - Ánh mắt chậm rãi lướt qua những tộc nhân Bàn Cổ thân thể cường tráng như người khổng lồ này, trong đầu Phong Vân Vô Kỵ bất giác hiện lên một ý niệm. Không cần đặc biệt quan sát, hắn cũng có thể cảm nhận được ngọn lửa linh hồn mạnh mẽ ẩn chứa trong những thân thể này.
Sau một khắc, Phong Vân Vô Kỵ dừng bước, cặp mắt bỗng nhiên nhắm lại, khi lần nữa mở ra thì đã hóa thành màu trắng bạc.
Minh tâm kiến tính, phá vọng kiến chân. (nhận rõ bản tâm, nhìn vào sự thật)
Ngay khi thi triển Phá Vọng ngân mâu, khí tức của liền Phong Vân Vô Kỵ biến đổi, cả người phát ra một khí tức lạnh giá vô tình. Trên người hắn không hề cảm giác được một chút khí tức nào thuộc về loài người, chỉ có sự lạnh nhạt sâu tận xương tủy. Thế giới trước mắt chợt biến đổi, hai màu đen trắng vô tận tràn vào trong mắt.