[Phi Thăng Hệ Liệt – Quyển 2] Trần Sự

Chương 16

Dịch: Phong Bụi

Ta muốn ngươi ở lại.”

“Nào nào nào, chúng ta đến thư phòng mật đàm.”

Trần Trí đẩy xe lăn thật nhanh.

Âm Sơn công đang muốn nói thư phòng không phải ở hướng kia, chỉ chớp mắt, người đã biến mất ở hành lang dài bên phải kia. Hắn vội vàng kêu người hầu đuổi theo, theo đuổi không tới nửa chén trà, Trần Trí lại từ bên trái hành lang dài vòng trở lại, cười khan nói: “Thư phòng ở nơi nào?”

“…”

Âm Sơn công dẫn Trần Trí đến thư phòng, vừa vào cửa, liền lão lệ tung hoành quỳ xuống: “Nhìn Bệ hạ long tinh hổ mãnh, lão thần cũng yên lòng. Đêm qua tới nay, vừa nghĩ tới Bệ hạ vì lão thần, cắt thịt cho hổ ăn, liền lòng như dao cắt, hận không thể lấy thân thay thế!”

“Không cần khách khí, ngươi cắt nó cũng chưa chắc ăn.”

“… Bệ hạ không nên nói như vậy, lão thần tuổi tác tuy lớn, thịt này vẫn là bảo dưỡng khá tốt, vợ ta cũng thường khen ta da thịt non mềm, nhất là bắp đùi này, không thua kém gì tiểu cô nương.”

Trần Trí nói: “Ngươi nói như vậy ta không phục! So phẩm chất cùng với công hiệu sau khi dùng thịt, ta số một.”

“Không phải mà, Bệ hạ, Người không tin ta cho Người nhìn một chút.” Âm Sơn công vừa nói liền bắt đầu cởi quần áo.

“Không cần nghiêm túc như vậy chứ?” Trần Trí vừa nói vừa đóng cửa, ngăn tầm nhìn của binh sỹ giáp đen ngoài cửa. Quay người lại, Âm Sơn công đã cởi chỉ còn lại áo lót, y vội vàng ngăn lại, thấp giọng nói: “Chẳng qua là mượn cớ đóng cửa, không cần nghiêm túc như vậy chứ?”

Âm Sơn công tay không ngừng: “Ta thật ra có bảo bối muốn cho Bệ hạ xem.”

Trần Trí túm tay hắn lại: “Nói rõ ràng, phía trên eo hay là phía dưới eo.”

“Có cái phía trên eo, có cái phía dưới eo.”

“… Ta xem trước một chút thứ phía trên eo.”

“Cũng được.” Âm Sơn công thôi không cởi quần, đổi lại cởi áo.

Trần Trí trước sau trái phải lượn một vòng, tìm vị trí xa hơn một chút, Âm Sơn công cũng đi qua cùng: “Bệ hạ gần một chút, thấy rõ ràng hơn.”

Trần Trí ngẩng đầu nhìn hắn cởi vạt áo ra, lộ ra một mảng bụng thịt trắng trẻo, quả nhiên nhẵn nhụi, bóng loáng, không thua tiểu cô nương…

“Bệ hạ, xem nơi này.”

Trần Trí lúc này mới chú ý tới trên cổ hắn treo một khối hoàng ngọc lớn chừng bàn tay, phía trên đều là vết nứt, tựa như vừa chạm vào liền vỡ.

“Đây là linh ngọc tổ truyền, nghe nói năm đó lão tổ tông mời đạo trưởng của Thượng Dương Quan khai quang, có thể trừ tà tránh hung. Đêm qua dự tiệc, ta sợ gặp nguy hiểm, liền đeo ở trên người, lúc đi còn rất tốt, trở lại thành ra như vậy.”

Trần Trí cảm thấy “Thượng Dương Quan” ba chữ hơi quen tai, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra, đó là đạo quan do đại đệ tử khai sơn của Nam Sơn Thần Quân xây ở nhân gian, đồ vật được nơi đó làm phép qua, tất không phải là phàm vật. “Ngươi phía dưới eo muốn cho ta xem cái gì?”

Âm Sơn công cho là y không tin, vội vàng cởi quần ra, lộ ra một cái quần lót sợi vàng màu đỏ sậm: “Cái quần này nguyên là màu đỏ tươi, sau khi trở về, liền biến thành màu đen.”

Trần Trí nói: “Cái quần này lại có lai lịch gì?”

Âm Sơn công nói: “Quần này là thợ may trong phủ làm, nhưng nguyên liệu vải nghe nói là thiên ty do tiên trên núi làm ra.”



Nhìn một chút pháp bảo của người ta, nhìn lại một chút pháp bảo của mình… Trần Trí muốn đem ba túi càn khôn vận xui vứt vào mặt Giai Vô.

Trần Trí cố nén ghen tị, ngón tay vuốt ve quần lót đối phương: “Ngươi đoán là nguyên nhân gì?”

“Không phải là độc, cũng không phải là thuật phù thủy, ta nghĩ tới nghĩ lui, có thể là tà thuật.” Âm Sơn công nói, “Thôi Yên được gọi là ‘Thiên sư’, là bởi vì hắn giỏi tà thuật, thống lĩnh binh sĩ giáp đen bất khả chiến bại.”

Trần Trí chân mày cau lại, tay kéo quần hơi dùng sức: “Không thể là hắn.”

Âm Sơn công vội vàng kéo quần: “Bệ hạ, lòng phòng người không thể không có. Việc hôm nay có hai người khả nghi nhất, một là Thôi Yên, một là Tây Nam Vương. Năm đó Tây Nam Vương còn ở trên đường…”

Trần Trí nói: “Tây Nam Vương lấy danh nghĩa ‘Cần vương’ khởi binh, hắn nếu vào kinh, ta nhất định phải chết không thể nghi ngờ.”

Chỉ khi y chết, Tây Nam Vương mới có thể “Danh chính ngôn thuận” thừa kế giang sơn.

Trần Trí nói như vậy, là đã đặt Âm Sơn công cầm đầu cựu thần vào đội ngũ ủng hộ Thôi Yên.

Âm Sơn công quả nhiên sửa lời nói: “Vậy chính là Tây Nam Vương làm!”

“Ban ngày nói chuyện, đóng cửa lại làm gì!” Theo một tiếng chất vấn, cửa bị ” Ầm ” một tiếng đá văng, Âm Sơn công phu nhân khắp người châu quang bảo khí xông vào.nn

Trần Trí bị giật mình, tay trợt một cái, vải trong tay bị xé ra một đoạn, Âm Sơn công bắt không kịp, lập tức đưa tay che môn hộ.



Ánh mặt trời chiếu vào, chiếu lên hoàng ngọc long lanh trong suốt, chiếu lên quần lót lòe lòe lấp lánh đỏ nhạt, chiếu lên thịt non được bảo dưỡng trắng như hoa của Âm Sơn công…

“Bệ hạ cùng Âm Sơn công thật là hăng hái.”

Thôi Yên lộ ra sau lưng Âm Sơn công phu nhân với vẻ mặt cười mà như không.

Trên đường trở về, buồng xe yên lặng đến đáng sợ.

Trần Trí mấy độ muốn nói lại thôi, rốt cuộc lấy dũng khí mở miệng: “Cần ta giải thích một chút không?”

Thôi Yên nhắm mắt dưỡng thần mắt cũng không mở, thong thả hỏi: “Bệ hạ cho là, tình hình mới vừa rồi cần giải thích sao?”

Trần Trí hàm súc nói: “Giải thích cũng có thể.”

“Giải thích cái gì? Là tay nắm tay, chạy về phía ánh sáng mặt trời? Hay là vào phòng mật đàm, tận đến lúc hở ngực lộ bụng?”

“Chúng ta nói là chuyện trúng độc đêm qua.”

Thôi Yên mở mắt ra.

Trần Trí giải thích sự biến hóa khác biệt của pháp bảo của Âm Sơn công, nói: “Đối phương rất có thể muốn giá họa cho ngươi.”

Thôi Yên nói: “Ngươi làm sao biết là giá họa? Nếu ta hạ thủ, một là quét sạch thế lực cũ triều Trần, hai là giá họa cho Tây Nam Vương, làm khắp thành cùng chung kẻ thù, nhất cử lưỡng tiện.”

Trần Trí nói: “Ta tin ngươi.”

“Thật sao?” Đầu Thôi Yên từ từ xích lại gần y.

Trần Trí rúc về phía sau.

“Đừng động.” Thôi Yên đè lại chân y, ôn nhu nói, “Trước khi đi, thái độ của Âm Sơn công đối với ta đã thay đổi, không còn như trước, nghĩ thấy hẳn là công lao của Bệ hạ.”

Trần Trí nói: “Trong các thế gia Âm Sơn công danh vọng không thấp, có hắn tương trợ, ngươi có thể loại bỏ không ít phiền toái.”

Thôi Yên nói: “Người làm bất cứ chuyện gì, cũng có nguyên nhân. Cho dù là trẻ sơ sinh mới vừa sanh ra, cũng là vì các nguyên nhân đói, buồn ngủ, không thoải mái mà khóc lóc. Ngươi vì ta, không chỉ cam tâm nhường ngôi, còn toàn tâm toàn ý giúp ta, là vì ân, hay là vì thù?”

“Ngươi đối với ta có ân huệ hay không, chẳng lẽ trong lòng ngươi không biết sao?”

“Vậy là thù? Ngươi hận triều Trần, muốn trơ mắt nhìn nó rơi vào trong tay địch?” Thôi Yên không đợi Trần Trí trả lời, lại tự động bác bỏ, “Nếu là như vậy, ngươi cần gì phải giúp ta.”

Trần Trí nhìn hắn ung dung thong thả quay tơ bóc kén, tựa như dùng ngôn ngữ và ánh mắt, cởi quần áo từ trên người mình từng món một ra.

Thôi Yên nói: “Hoặc là để truy cầu điều cao hơn?”

Trần Trí nuốt từng ngụm nước bọt, nói: “Thật ra thì, ta từ nhỏ đã không muốn làm hoàng đế, muốn ngao du tứ hải, nhìn ngắm giang sơn vạn dặm. Nhưng thân là vạn dân chi vương, ta lại không thể tự do phóng khoáng như vậy, cho nên mới hy vọng ngươi có thể làm một hoàng đế tốt, đảm đương nổi trách nhiệm này.”

“Hóa ra là như vậy…”

” Đúng như vậy, chính là như vậy.”

“Ta thiếu chút nữa… là tin rồi.” Thôi Yên cười híp mắt nhìn Trần Trí nụ cười cứng ở trên mặt, “Nếu như ngươi không có cử chỉ tráng liệt coi cái chết như chốn về ta còn tin tưởng lời ngươi. Nhưng một người ngay cả chết còn không sợ, làm sao lại nghĩ đến việc ngao du tứ hải chứ?”

Trần Trí bị hỏi đến môi khô miệng khát.

“Nghĩ tới nghĩ lui, ta chỉ có thể nghĩ đến một lý do.” Thôi Yên nhìn chăm chú vào mắt y, ôn nhu hỏi, “Là bởi vì… Yêu sao?”

Trần Trí bị sặc nước miếng, phun ra đằng mũi.

Thôi Yên bị phun chính diện, mặt nhất thời tối sầm.

Trần Trí vội vàng dùng tay áo lau chùi: “Xin lỗi xin lỗi, yên tâm, ta lau lỗ mũi hàng ngày, rất sạch sẽ rất sạch sẽ.”



Thôi Yên đột nhiên miết lấy môi y, hung hãn cọ xát một chút, mới hôn xuống.

Long khí trong cơ thể tựa như bị kêu gọi, lập tức vọt tới cổ họng, Trần Trí nhớ tới Giai Vô nói long khí của Hàn Khanh sẽ ngược lại trợ giúp yêu đan, trong lòng cả kinh, vội vàng dùng tiên khí đem nó đè xuống, lực đạo mút vào ngoài miệng lập tức nặng hơn, môi bị hút đến biến dạng, hồi lâu mới thả ra.

Trần Trí vừa muốn thở phào, một cái lưỡi chợt xông vào giữa răng môi, hung hăng đè lại đầu lưỡi y, long khí trong cơ thể lại lần nữa bị kêu gọi.

Hai người ngươi tới ta lui “vật lộn” thật lâu, cuối cùng Thôi Yên ngừng công kích mới chấm dứt.

Giây phút môi tách ra, Trần Trí như đoạt được sinh mạng mới.

“Vì sao không cho ta?” Thôi Yên âm trầm hỏi.

Trần Trí tận tình khuyên bảo: “Người và yêu dù sao cũng khác loài, yêu đan dù sao cũng là yêu vật, dùng long khí áp chế không bằng loại bỏ nó. Lần trước ta nói ngươi là ‘Yêu quái’, ngươi rất tức giận, nhưng nói cho cùng, là do ngươi từ đầu đến cuối cảm thấy mình là người mà xem thường yêu quái phải không?”

Một đao vào bụng, đánh trúng chỗ yếu hại.

Thôi Yên hơi biến sắc mặt, tay đặt ở trên đùi Trần Trí dùng sức đè một cái, mới cười lạnh nói: “Vậy Bệ hạ thì là cái gì chứ? Vết thương lớn do cắt một khối thịt cũng có thể một đêm khôi phục.”

Trần Trí ngơ ngác cúi đầu nhìn tay hắn đè bắp đùi mình, lại ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn, đang muốn lên tiếng hô to, liền nghe đối phương lạnh lùng nói: “Kêu nữa ta hôn ngươi.”

Trần Trí ngoan ngoãn im miệng.

Thôi Yên nói: “Lần đầu gặp mặt, ta chữa trị vết thương trên bụng ngươi, khiến cho ngươi ‘Cải tử hồi sinh’, ngươi lại không chút sợ hãi; lúc trước không có long khí, nhưng ta truy hỏi chút đột nhiên lại có; một chữ ‘Định’, làm binh sĩ giáp đen cùng Khương Di không thể cử động, còn bây giờ, vết thương trên đùi không thuốc mà khỏi… Ngươi rốt cuộc là ai?”

“… Bắp đùi ta có được đắp thuốc.” Trần Trí trợn to hai mắt, giơ ngón cái lên nói, “Thần y! Đúng là thần y mà!”

Thôi Yên mắt lạnh nhìn diễn xuất vụng về của y: “Coi mạng sống của bề tôi như cỏ rác, không coi trọng sinh tử của bản thân, ngươi như một bức tường đồng vách sắt, mềm rắn đều không ảnh hưởng, khiến cho người ta không biết nên xuống tay từ đâu, ta nghĩ rất lâu, làm thế nào để công phá phòng ngự của ngươi, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có… Cự tuyệt lên ngôi.”

Trần Trí ngay tức thì lòng trầm xuống.

“Ngươi rất căng thẳng.” Thôi Yên giơ tay lên, ôn nhu vuốt ve gò má y, phun ra lời như băng lãnh như sương tuyết, “Ta không thể nào tin nổi một thứ là người là yêu hay là ma cũng không biết.”

Trần Trí hít một hơi thật sâu, đầu quay thật nhanh hai vòng, mới quyết định nói: “Ta khi còn bé từng đi theo sư phụ tu luyện, cho nên biết một chút pháp thuật. Cắt thịt thật ra thì… Cắt không phải thịt chính ta, mà là một loại pháp thuật che mắt tương tự với ngũ quỷ chuyển dời.”

“Sư phụ ngươi là ai?”

“Sư phụ ta? Sư phụ ta…” Trần Trí trong lòng căng thẳng, trong đầu hỗn loạn, nhớ tới Âm Sơn công mới vừa nhắc tới Thượng Dương Quan, bật thốt lên, “Là Thượng Dương Quan chủ. Lần trước ta không phải nói có thần tiên báo mộng sao? Nhưng thật ra là sư phụ ta. Chọn trúng ngươi làm hoàng đế, cũng không phải ta, mà là sư phụ ta. Hắn nói ngươi thiên đình đầy đặn, xương cốt thanh kỳ, môi đỏ răng trắng, sắc mặt quang nhuận… Là đế vương chi tướng, ” thấy Thôi Yên sắc mặt cổ quái, vội vàng nói, “Là lời sư phụ ta nói.”

Thôi Yên nói: “Lời này nghe có chút quen tai.”

Trần Trí căng thẳng hơn: “Phải không? Không thể nào? Lời này nghe rất cao cấp, hẳn hẳn không phải là mấy lời nghe nói đầy phố đâu.”

Thôi Yên giơ tay lên giúp y xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán: “Từ lúc nào đã học phải tật xấu của Khương Di rồi, căng thẳng một chút liền cà lăm.”

Trần Trí gằn từng chữ nói: “Ta, không, có, cà, lăm.”

Thôi Yên nói: “Nếu như ta lên ngôi hoàng đế, ngươi sẽ cùng sư phụ ngươi dạo chơi tứ hải sao?”

“Bảo đảm cút thật xa.”

“Vậy ta không lên ngôi.”

Trần Trí sắp khóc đến nơi: “Những gì nên nói những gì không nên nói, ta nói hết rồi, ngài còn có chỗ nào không hài lòng, cho lời dứt khoát, ta đổi!”

Thôi Yên nói: “Ta muốn ngươi ở lại.”

Trần Trí làm bộ trăn trở, chần chờ hồi lâu, mới “thống khổ” gật đầu: “Có thể thì có thể, nhưng mà, mấy năm một lần phải để cho ta đi ra ngoài một chút.”

“Ta đi cùng ngươi.”Thôi Yên sau khi đạt được thỏa thuận hài lòng sờ sờ tay y “Xuống xe đi.”

Trần Trí xuống xe, phát hiện trở về hoàng cung.

Thôi Yên nói: “Nếu thân thể ngươi hết bệnh, cũng không cần ở chỗ Thôi Giảo, đỡ dơ mắt.”

Trần Trí giữ hắn lại: “Chuyện chân ta…”

“Ta là Thiên sư, chữa một cái chân của ngươi, không phải chỉ là chuyện nhấc tay hay sao?”

Trần Trí lúc này mới yên tâm.

Sau khi hai người nói hết ra xong, Trần Trí liền tích cực tìm kiếm cơ hội hiện, hỏi thăm được Niên Vô Hà sau khi dự yến đóng cửa không ra, xin Thôi Yên cho phép, đến cửa thăm hỏi.

Thôi Yên không đồng ý cũng không từ chối: “Bệ hạ muốn viết tiếp hẹn hò dưới ánh trăng hai?”

Trần Trí nói: “Nhất định đi ban ngày.”

“Ban ngày tuyên dâm càng không nên.”

“Ta muốn thuyết phục hắn đến trận doanh chúng ta.”

Một từ “Chúng ta” lấy lòng Thôi Yên biết bao nhiêu. Chân mày hắn biến chuyển chút: “Hôm nay ta hẹn Cao Đức Lai cùng Trương Quyền, ngày mai hãy đi.”

Trần Trí nói: “Ngày mai ngày mốt ta còn phải gặp những người khác, mỗi ngày đều xếp lịch kín rồi.”

Thôi Yên nói: “Bệ hạ thật là ngày bận trăm việc. Như vậy so sánh, ta lại chăm sóc không bằng Dương Trọng Cử.”

“Độc của bọn họ một ngày chưa giải, tin vịt trong thành một ngày không thể lắng xuống.”

“Bệ hạ thật lòng vì ta, ta há có thể không cảm kích. Ta phái Khương Di đi cùng ngươi, gã tinh thông đạo luyện chế, có lẽ có phương pháp ứng đối.”

Sau thời gian xảy ra vụ “trúng độc”, Thôi Yên thái độ mập mờ, một mực không nghe không hỏi, hiển nhiên không coi trọng sinh tử những người đó, hôm nay phái Khương Di đi là một dấu hiệu tốt. Trần Trí vui vẻ đồng ý.

Nhưng không bao lâu, y liền hối hận.

Long xa dù rộng cũng không tránh nổi ánh mắt soi mói trần trụi của Khương Di.

Trần Trí tự tìm chuyện để nói: “Nghe tiếng Khương đạo trưởng giỏi đạo luyện chế đã lâu, không biết am hiểu nhất là gì?”

Khương Di tự hào nói: “Nhiều lắm. Thống triệt phi tâm đan, đoạt hồn túc mệnh hoàn, canh sống không bằng chết…”

Trần Trí: “…” Ban đầu mẹ kế Thôi Yên đã nghĩ không thông đến bực nào, mới mời một người như vậy vào trong phủ.

“Nghe nói Bệ hạ biết đạo thuật?”

“Vậy vậy.”

“Có thể cho ta mở mang kiến thức …”

“Định!” Đây là yêu cầu hiểu ý người khác nhất mà Trần Trí từng nghe qua.
Bình Luận (0)
Comment