[Phi Thăng Hệ Liệt – Quyển 2] Trần Sự

Chương 67

Dịch: Phong Bụi

“Đồ tốt như vậy ngươi sao không cho ta sớm?”

Trước khi mở nắp, trong đầu Trần Trí muôn vàn suy đoán, suy đoán sau kinh khủng hơn suy đoán trước, khi thật sự thấy câu trả lời rồi, ngược lại thở phào nhẹ nhõm: “Tây Nam Vương? Gã chết, ta chỉ có kinh hỷ, sao có thể kinh sợ?”

Giai Vô nói: “Cái đầu người này quá dọa người, ta sợ ngươi nhìn thấy khó chịu.”

Cẩn thận nhìn mặt mũi Tây Nam Vương, quả nhiên dữ tợn tàn bạo, nhất là cặp mắt kia, con ngươi nửa trồi ra, tia máu giăng đầy, giống như muốn trừng ra khỏi hốc mắt. Trần Trí than thở: “Hai đời Tây Nam Vương, một kẻ dã tâm bừng bừng, một kẻ cùng hung cực ác, cuối cùng đều rơi vào kết cục chết yểu.” Chợt nghĩ đến, Đan Bất Xá giết lão Tây Nam Vương là bất ngờ ngoài dự đoán, vẻ mặt Trần Hiên Tương không cam lòng như vậy, phải chăng cũng bởi vì chết trong tay người gã tín nhiệm?

Giai Vô nói: “Diệt trừ Tây Nam Vương, nghiệp lớn thống nhất của Dung Vận trong tầm tay. Nhưng gã dù sao là người phàm, ta giết gã chính là vi phạm thiên quy, sớm muộn gì cũng bị thiên đình truy cứu. Trước lúc đó, ta còn có chuyện phải làm, ngươi tuyệt đối đừng tiết lộ hành tung của ta.”

Trần Trí để ý, truy hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Giai Vô trầm ngâm nói: “Cũng không có gì không thể nói. Ta phải đi tìm Cẩu Lợi Sinh, gã dẫn ác ma vào núi, Nam Sơn Thần Quân mới hóa thân bia đá.” Trần Trí không biết Cẩu Lợi Sinh, liền giải thích là một hoa yêu câu hôn.

Trần Trí nghe Phượng Tam Cát nói qua, Nam Sơn Thần Quân từng muốn sống muốn chết vì một hoa yêu, liền tin ba phần: “Cẩu Lợi Sinh chính là hoa yêu khiến cho Nam Sơn Thần Quân muốn sống muốn chết đó sao?”

Giai Vô ngẩn người: “Cũng không phải. Nam Sơn Thần Quân ban đầu thích là thủy tiên tiên tử, hiện nay đã phi thăng.”

Thật là những mối quan hệ phức tạp. Trần Trí tò mò hỏi: “Bọn họ không có ở cùng nhau?”

Giai Vô nhún vai nói: “Chắc là không. Nhìn Nam Sơn cả ngày lẫn đêm bế quan, còn giản dị hơn cả khổ hạnh tăng… Đừng hỏi ta bọn họ tại sao không ở cùng nhau, ta biết đi đâu mà hỏi? Ta cũng không phải Nguyệt lão.”

“Vậy ngươi biết người trong khối ánh sáng ở trên bầu trời Ngư Châu kia là ai không?” Trần Trí đề tài xoay chuyển cực nhanh, khiến cho người ta không có thời gian nghĩ ngợi.

Giai Vô cũng không chậm trễ: “Ác ma Lửa Vô Tận, Diễm Vô Song. Nghe nói vạn năm trước lúc Thần Ma đại chiến bị bắt, nhốt vào ma ngục, chẳng biết trốn thoát từ lúc nào. Ta thương thế chưa lành, gã ma lực giảm nhiều, đánh cũng kẻ tám lạng người nửa cân, người này cũng không thể làm gì được người kia, chỉ có thể giải tán.”

Trần Trí nằm một hồi, được một chút khí lực, từ từ ngồi dậy, dựa vào đầu giường, nhưng đầu vô cùng đau đớn, đỡ trán nói: “Để gã ở bên ngoài, nhất định gieo họa chúng sinh.”

Giai Vô nói: “Đợi ta xử lý xong Cẩu Lợi Sinh, liền đi giải quyết gã.”

Lời nói này lệ khí rất nặng. Trần Trí buông tay ra, liếc hắn một cái: “Ngươi để ta lại đây, chẳng may gã giết trở lại thì làm thế nào? Ẩn thân phù cũng bị đốt rụi rồi.”

Giai Vô vẽ một đạo cho y ngay tại chỗ.

Trần Trí nhận lấy nhét vào túi càn khôn: “Nhưng đối phương xuất thủ quá nhanh, ta sợ là không thời gian dán lên.”



Vậy mà vừa rồi lại nhận nhanh đến như vậy?

Giai Vô không nói gì, đi ra ngoài, sau một lát, mới lần nữa đi vào, đưa một đạo phù khác cho y, để cho y đeo trên cổ: “Ta ẩn giấu đại chiêu ở bên trong, thời khắc mấu chốt, có thể bảo vệ ngươi một chút.”

Trần Trí sờ sờ, vẫn không biết đủ: “Chỉ có một cái, làm sao đủ dùng?”

Giai Vô khó có thể tin nhìn y: “Không gặp mới mấy tháng, ngươi sao đã trở nên khiến người ta căm hận như vậy?”

Trần Trí nói: “Ngươi cũng biết đã không gặp mấy tháng?”

Giai Vô suy nghĩ một chút, lại móc ra một tấm phù.

Trần Trí vui vẻ nhận lấy.

“Đừng vui mừng quá sớm, chẳng qua là thiên lý truyền âm phù.” Giai Vô nói, “Trong lòng niệm thầm tên ta, liền có thể đối thoại. Nhưng số lần có hạn, đến khi phù văn biến mất, liền mất tác dụng.”

“Đồ tốt như vậy ngươi sao không cho ta sớm?” Nếu không phải khí lực không đủ, Trần Trí rất muốn lật giường.

Giai Vô nói: “Phù này là một đôi, ta cũng chỉ có hai tấm.” Mặt đầy vẻ tang thương đồ tốt cho chó ăn.

Trần Trí nói: “Cho ta là đúng rồi, cho Hàn Khanh cũng vô ích, nó lại không biết nói chuyện.” Chỉ biết gió bão trong đầu.

Giai Vô môi giật giật, ngược lại cũng không nói gì.

Thấy hắn sắc mặt không tốt, Trần Trí nói sang chuyện khác: “Đại quân Tây Nam thế nào rồi?”

Giai Vô nói: “Dung Vận tự mình dẫn đại quân xuôi nam, hiện nay Tây Nam quân như quần long không đầu, trận đánh này chắc thắng không thua.”

Trần Trí còn có rất nhiều lời muốn nói, Giai Vô không chịu nổi phiền nữa: “Giữ lại lời chờ ta trở lại hẵng nói đi! Trong một lúc đều nói hết, ta chuyến này đi không còn gì lưu luyến, ngược lại lành ít dữ nhiều.”

Trần Trí ý kiến ngược lại: “Ngươi giữ lại lời không nói, tăng thêm lưu luyến, mới là thật sự lành ít dữ nhiều.”

“Thôi ngay! Có thể nói mấy câu cát tường, tặng một chút hảo ý hay không?” Giai Vô không nói nữa, gõ đầu y.

Trần Trí vốn là cảm thấy đầu mơ hồ có chút ù ù, lúc này vừa khéo, lại càng thêm ù tai, nói ra than phiền, khiến Giai Vô cười nhạo một trận. Hai người cãi nhau ầm ĩ, như là khôi phục sự thân mật ngày xưa.

Chờ sau khi Giai Vô đi, Trần Trí tỉnh táo lại, không tự chủ nhớ lại lời nói mới rồi ở trong đầu lần nữa.

“Ác ma Lửa Vô Tận, Diễm Vô Song. Nghe nói vạn năm trước lúc Thần Ma đại chiến bị bắt, nhốt vào ma ngục, chẳng biết trốn thoát từ lúc nào…” Vô cùng đặc biệt, không giải thích được lặp đi lặp lại hai lần, tựa như trong mơ hồ có người đang chỉ điểm.

Trần Trí không phụ kỳ vọng, rốt cuộc đã nghĩ ra điểm khả nghi: Giai Vô nói hắn không biết Diễm Vô Song trốn ra từ lúc nào, tức là trước đây chưa từng nhìn thấy. Nếu chưa từng thấy, tại sao một ma đầu bị giam vạn năm trước, hắn lại nhận ra ngay lập tức?

Mặc dù theo bản năng tìm mấy lý do, nhưng hạt giống khả nghi một khi trồng xuống, liền mọc rễ nảy mầm, dần dần lớn lên, hoài nghi đến tận cùng. Giải thích lúc trước cũng trở nên mờ nhạt, không thuyết phục, câu dặn dò đừng tiết lộ hành tung kia lại càng ý vị sâu xa.

Trần Trí càng nghĩ càng thấy lòng lạnh lẽo, nhưng cũng chỉ là suy đoán, dứt khoát buông xuống.

Việc cần kíp, vẫn là xử lý cục diện rối rắm Tây Nam Vương để lại. Nghĩ đến Trần Hiên Tương đang trẻ tuổi, cũng không nghĩ rằng mình sẽ “Thừa kế nghiệp cha” —— số mạng vừa xuất chinh liền bị giết, Lưỡng Quảng, Hồ Quảng, Giang Tây, Phúc Kiến nhất định đều loạn. So với việc đợi bọn họ trở nên đáng gờm, trở thành hòn đá ngáng đường, ngược lại không bằng thừa dịp này nhất thống thiên hạ.

Giai Vô nói Dung Vận tự mình dẫn quân xuôi nam, nhất định muốn thành lập công lao trên chiến trường, Vương Vi Hỷ đang lót đường để hắn có thể danh chính ngôn thuận thừa kế ngôi vị hoàng đế.

Trần Trí điều tức mấy giờ mới khôi phục năm sáu phần khí lực, đi ra khỏi phòng.

Y đang ở trong một gian khách điếm, chẳng qua là bốn phía yên tĩnh đến quỷ dị. Đi đến phòng khách, mới nhìn thấy một chưởng quỹ rạp ở trên quầy, tựa như đang lật xem sổ sách, Trần Trí đi tới, phát hiện chưởng quỹ kia mặt không chút máu, khí tuyệt đã lâu, lại đi ra khỏi khách điếm, trên đường chính là tình cảnh khi mới vào Ngư Châu.

Thì ra, y vẫn còn ở Ngư Châu.

Hình ảnh thi thể đứng như rừng quá mức hãi hùng, nhìn thêm mấy lần cũng khó có thể thích ứng. Trần Trí nhảy lên nóc nhà, đi ở phía trên. Một tòa thành lớn như vậy nhưng lại không có lấy một người sống. Ngay cả binh lính Tây Nam “tuần tra” cũng ngơ ngơ ngác ngác ngừng ở trước một quán mì, mặt hướng về phía trước mà vĩnh viễn cũng không cách nào tiến thêm một bước…

Ra khỏi Ngư Châu, Trần Trí một đường ra bắc, hy vọng có thể gặp quân đội Dung Vận, đến Lư Châu phủ vẫn chưa gặp, liền quay đầu đi về phía tây hỏi thăm. Một đường đi, một đường hỏi, lại đến thành Tín Dương.

Lúc này Tín Dương khắp nơi hò reo vui mừng.

Có xe ngựa chở dân chúng, lục tục từ bên ngoài trở về, không ít người tự động thủ ở cổng thành hoan nghênh.

Trần Trí xen lẫn trong phía sau xe ngựa, nghe người trước mặt mặt mày hớn hở miêu tả sự tích chói lọi binh giáp đen đại bại Tây Nam quân.

Y ở trong đám người nhìn thấy thư sinh lúc trước gặp ở trà lâu, không sợ xa lạ đi tới chào hỏi, đối phương không ngờ vẫn nhớ y. Một hồi hàn huyên, Trần Trí hỏi tới tình hình trận chiến. Thư sinh cười lớn một tiếng nói: “Đến muộn rồi phạt huynh ba chén rượu!” Liền dẫn y đi quán rượu, gọi một vò rượu trắng, không nói lời gì rót rượu, cạn trước coi như kính trọng.

Trần Trí nhìn chung quanh một chút, có người bưng vò rượu trực tiếp đổ vào trong miệng, những người khác ầm ầm khen ngợi, hiển nhiên là vui vẻ vô cùng.

“Huynh vì sao không uống?” Thư sinh đưa chén đến trước mặt Trần Trí.

Trần Trí ngửa đầu uống, hỏi: “Đại quân Tây Nam sao lại lui binh?” Tính tới tính lui, cũng không quá hai ngày, Dung Vận làm sao mang binh giáp đen chắp cánh bay tới kịp?

Thư sinh hưng phấn lau miệng: “Dĩ nhiên là bị binh giáp đen đánh bại rồi! Nghe nói tướng quân dẫn đầu chính là Tiểu hoàng tử triều Yến!”

Trần Trí rơi vào trong sương mù, lại hỏi thêm mấy chi tiết, hoài nghi càng sâu hơn, lại hỏi thêm ngày tháng, mới biết “Trong núi một ngày, trên đời ngàn năm”, cho là mình ngủ một đêm, hóa ra đã qua hơn một tháng. Cũng may mình là thần tiên, nếu không chỉ riêng đói bụng, đã chết đói rồi.

Không biết ai rống lên một câu “Trời hộ triều Yến”.

Khắp lâu chấn động, đều hoan hô “Kỳ khai đắc thắng”.

Trần Trí kéo thư sinh hỏi hướng đi của binh giáp đen, thư sinh vòng quanh bàn “đánh túy quyền”, không thể làm gì khác hơn là bỏ lại bạc, đi phủ Thông xử, hỏi một chút mới biết Thông xử cũng uống say. Cũng may thuộc hạ nhận ra y, giải đáp: “Vương đại nhân nói phải thừa thắng truy kích, đại quân một đường xuôi nam, nghĩ hẳn đã dẹp xong Hồ Quảng.”

Trần Trí vội vã nói cám ơn, từ cửa nam ra, qua núi Đại Biệt, đi thẳng vào Hồ Quảng.

So sánh với Tín Dương, Hồ Quảng nơi nơi ngược lại an tĩnh, bách tính tuần tự trải qua cuộc sống của mình, không buồn không vui, giống như là trải qua quá nhiều chiến loạn, tự có sự thản nhiên nhìn nhận.

Trần Trí chạy tới Sâm Châu, mới tính đuổi kịp cái đuôi, quân nhu quân dụng chậm rãi men theo quan đạo, chậm rãi nhích về trước. Y lượm một người dẫn đầu hỏi. Người nọ sau khi nghe y nói thân phận, hỏi: “Thỉnh giáo Vương gia, khi điện hạ còn bé, ngài từng lấy vật gì uy hiếp?”

Trần Trí ngẩn ra, nói: “Roi?”

Người nọ lúc này mới nói: “Hạ quan tham kiến Vương gia.”

Trần Trí oán thầm: Chuyện từ bao nhiêu năm rồi, còn nhớ trong lòng, thật là bụng nhỏ như ruột gà.

Người kia nói: “Điện hạ anh vũ, đánh cho đại quân Tây Nam tan tác, không thể không lui về lưỡng Quảng. Hôm nay bọn họ đang lấy Nam Lĩnh làm bình phong, đối lập cùng quân ta. Có điều, với sự thông minh tài trí của điện hạ, nhất định có thể đột phá bình phong, tiêu diệt hết đối phương, thu phục Lưỡng Quảng…”

Trần Trí cắt đứt lời ca công tụng đức của hắn: “Hiện nay Tây Nam người nào làm chủ?”

Sau khi lão Tây Nam Vương đi, chỉ để lại một đứa con duy nhất. Hiện nay đứa con duy nhất đã chết, Tây Nam hẳn là quần long không đầu mới đúng.

Người nọ kinh ngạc trước sự thần thông quảng đại của Trần Trí, nói: “Là Ngạc Quốc phu nhân.”

Trần Trí nhất thời không phản ứng kịp, chờ đối phương giải thích, mới nhớ tới đó là quả phụ của Trương Quyền được Trần Hiên Tương phong tước, Tịch Thị. Người đàn bà này cũng là một nhân vật truyền kỳ. Ban đầu Trương Quyền mê mệt sắc đẹp của Thôi Giảo, y còn tiếc cho người vợ cả ở nhà của Trương Quyền, sau đó biết bà ta sau khi con trai chết, viết thư cảm ơn kẻ thù Trần Hiên Tương, còn rất vui mừng đi Quảng Châu tiếp nhận tước hiệu Ngạc Quốc phu nhân, mới không thể không phá bỏ suy đoán nông cạn của mình lúc ban đầu. Với tâm trí thủ đoạn của bà, đối đầu với Thôi Giảo, chỉ sợ là thắng nhiều thua ít.

Người kia nói: “Nghe nói Tây Nam Vương bị thương ở chiến trường, điều dưỡng ở trong phủ, Ngạc Quốc phu nhân liền thay mặt chủ trì quân vụ.”

Hoàn toàn không có ai cảm thấy Trần Hiên Tương để cho một người phụ nữ không liên quan gì đến gã chủ trì quân vụ là rất kỳ quái sao?

Trần Trí suy nghĩ một chút, liền đoán được nguyên do bên trong.

Để ổn định lòng quân, Tây Nam Vương bất kể là mất tích hay là đã chết, đều là điều không thể nói, tình hình rõ ràng bắt chước cách làm năm đó của triều Yến đối với việc Thôi Yên mất tích. Chẳng qua là tình hình Tây Nam phức tạp hơn nhiều so với triều Yến, không có thân tín như Vương Vi Hỷ một mình phụ trách một phe, cũng không có võ lực tuyệt đối như binh giáp đen để uy hiếp, tất nhiên là loạn vô cùng. Thế lực mấy phe dây dưa, không ai chịu phục ai, nhưng đại địch trước mặt, phải đồng tâm hiệp lực, phải làm thế nào cho tốt?

—— Đẩy ra một bù nhìn.

Tịch Thị tất nhiên là bắt được cơ hội này, để cho mình đi tới trước đài.

Nói như vậy, nội bộ lưỡng Quảng nhất định mâu thuẫn trùng trùng.

Hỏi lại hướng đi của Dung Vận, người nọ trả lời đúng sự thật. Một ngày trước, Dung Vận đã dẫn đại quân chạy thật nhanh đi Nam Lĩnh.

Là bình phong che chở lưỡng Quảng, trận chiến này quan hệ đến thời gian nhất thống thiên hạ, ý nghĩa không tầm thường. Nếu Giai Vô đã phá quy củ, giết Tây Nam Vương, mình làm thám báo, hỏi dò quân tình, thông phong báo tin, cũng không coi là vi phạm quy lệ.

Y yên tâm đuổi theo đường đi của đại quân.

Binh giáp đen được huấn luyện nghiêm khắc, tuy có hai trăm ngàn binh lính, hành quân lại lặng yên không một tiếng động.

Trần Trí theo đuổi ba canh giờ, trực tiếp ra khỏi Nam Lĩnh, quay đầu tới, mới phát hiện đầu mối. Cũng không phải y hỏa nhãn kim tình, mà là cả cánh rừng lớn lại đứng tắm trong biển lửa. Lửa này hết sức cổ quái, rõ ràng đang cháy, thế nhưng thân cây, lá cây đều không bị thương chút nào, giống như là ngọn lửa chỉ cọ qua chúng.

Lửa Vô Tận.

Trong đầu y hiện lên ý niệm này.

Nếu Diễm Vô Song ở chỗ này, Dung Vận liền nguy hiểm.

Trần Trí nắm lấy thiên lý truyền tin phù vào trong tay, chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tiếp viện. Người liền nhảy lên trên ngọn cây, ở trong lá cây rậm rạp, tìm bóng người. Ánh lửa chỉ rõ phương hướng cho y, không bao lâu, y liền thấy bóng binh giáp đen rút lui về hướng đông.

Có mấy người rút lui chậm, trong khoảnh khắc bị ngọn lửa nuốt gọn, hài cốt không còn.

Trần Trí thấy kinh hãi, bước nhanh hơn, rất sợ ở nơi mình không nhìn thấy, Dung Vận cũng gặp phải đãi ngộ như vậy.

Y bay cực nhanh, không chú ý tới phía sau mình có một ánh lửa nhàn nhạt đang bám theo, tựa như đang trêu chọc y, chợt trái chợt phải, chợt xa chợt gần, mỗi khi Trần Trí có phát giác xoay đầu lại, nó liền rơi vào trong ngọn lửa phía dưới.

Bay ước chừng một nén nhang, Trần Trí gặp được Vương Vi Hỷ. Ở bên trái phía trước ông ta, Dung Vận người mặc ngân giáp, đỉnh đầu tua đỏ, trấn định bình thường chỉ huy đường cho binh giáp đen rút lui, không biết nói cái gì, Vương Vi Hỷ liên tục gật đầu.

Trần Trí đang muốn hạ xuống nói chuyện cùng hắn, ánh sáng bám theo sau lưng y bỗng nhiên hiện ra một bóng người, tay hướng về phía Dung Vận, hơi nhấc lên một chút, trong nháy mắt, một ngọn lửa lớn bốc lên từ dưới ngựa của Dung Vận.

Ngựa bén nhạy nhảy sang bên cạnh, đốt phải đuôi ngựa, đau đến nhảy loạn.

Dung Vận nhảy xuống từ trên ngựa, đang muốn xoay mình nhảy lên một con ngựa binh giáp đen nhường lại, lại một ngọn lửa bốc lên từ dưới chân. Trần Trí lập tức lao ra ngoài, ôm lấy hắn, cướp đến lên trên nhánh cây bên cạnh. Dung Vận mới vừa kinh ngạc vui mừng kêu một tiếng “Sư phụ”, liền bị y nhét vào sau lưng bảo vệ.

Trần Trí hướng về phía luồng ánh sáng kia, trầm giọng nói: “Ngươi muốn làm cái gì?”

Bóng người trong luồng sáng còn có thể là ai?

Chính là kẻ biến Ngư Châu thành tòa thành chết chóc – Diễm Vô Song.
Bình Luận (0)
Comment