Phì Thê Phi Thất

Chương 28

CHƯƠNG 28 –ÁI TÌNH GIÁ ĐỘC DƯỢC

Ái tình là một loại độc dược, khiến người tê tâm liệt phế, sầu bi đoạn trường (đau xót xé ruột xé gan). Ân Phượng Trử liên tục suy nghĩ vấn đề này, Hoa Phi Thất không đẹp cũng không ôn nhu, không những phì như đầu heo mà tính cách còn lì lợm như đầu trâu. Vì sao bản thân hết lần này đến lần khác vẫn trúng độc của hắn?

Gã ngồi trong mật thất, xung quanh đều là đồ dung hình tiểu trư mà gã đã thu thập quanh năm suốt tháng, nhét đầy cả không gian.

Hoa Phi Thất…

Ân Phượng Trử cầm lấy một gốm sứ tiểu trư bên cạnh, thật sâu nhìn chăm chú như là đang nhìn tình nhân.

Vì sao không thích ta?

“Ngươi đâu!”

“Nhị thiếu, tam thiếu nói cấm ngài đi ra ngoài.” Tôi tớ tận tâm thực thi mệnh lệnh của Ân Phượng Kiệt.

Ân Phượng Trử cười nhạt.

“Vậy gọi y đến đây.”

Một tiếng động thanh thúy vang lên, gốm sứ tiểu trư vỡ thành bốn mảnh.

“Ân thiếu mở tiệc chiêu đãi chúng ta?”

Hoa Phi Thất đưa mắt hoang mang nhìn Mông Nghi.

“Vâng, thiếu gia của chúng ta nói, trong khoảng thời gian này gia huynh đã lĩnh hội được sai lầm, lần thiết yến này là để nhận lỗi.” Người hầu từ Ân phủ đến truyền lời có nề nếp nói, đưa lên thiệp mời của Ân Phượng Kiệt.

“Khả, lúc này thật không tiện a…” Mông Nghi muốn cự tuyệt, lo lắng nhìn cái bụng gần chín tháng của Hoa Phi Thất.

“Tam thiếu cũng sắp quay về kinh, mong ngài nể tình cho.” Tôi tớ nói một câu, trên mặt vẫn như trước không có biểu tình. “Thiếu gia nhà ta nói, trong khoảng thời gian qua, hai nhà Ân Hoa tranh chấp, nhượng không ít người ngoài mưu lợi bất chính. Mong rằng thông qua yến hội lần này thông báo hai nhà hòa hảo.”

Hoa Phi Thất nghe vậy rơi vào trầm tư. Nếu được như thế thì thật là tốt, Ân Hoa hai nhà trải qua một phen tranh chấp đại thương nguyên khí, nếu không mau chóng công bố tin tức hòa hảo, sản nghiệp cũng không được yên ổn. Nếu có kẻ nhân cơ hội này đục nước béo cò, như vậy tổn thất rất lớn.

“Sau khi Ân thiếu gia quay về kinh, ai sẽ nắm quyền quản lý Ân gia?” Hoa Phi Thất ngay lập tức nghĩ đến vấn đề mấu chốt, nếu là Ân Phượng Trử…

“Đây là vấn đề nội bộ của Ân gia…” tôi tớ Ân gia dừng lại một chút: “Bất qua tam thiếu căn dặn có thể nói cho Hoa thiếu gia biết, nhị thiếu sẽ không tái ra mặt. Xin yên tâm.”

Yên tâm?

Mông Nghi nhíu chặt lông mày.

Tuyệt không thể yên tâm a…

“Như vậy Tiểu Hoa để ta đi đi.”

Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ biện pháp này. Hoa Phi Thất gật đầu đồng ý.

“Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, nếu như khó chịu nhớ gọi Thiên Manh đến xem.” Mông Nghi lo lắng căn dặn. Sau khi an bài hảo người chiếu cố Hoa Phi Thất, Mông Nghi theo tôi tớ hướng trung tâm thành mà đi.

Mông Nghi đi rồi, bốn phía một mảnh an tĩnh. Giọng nói cả ngày cằn nhằn bên tai bỗng nhiên biến mất, Hoa Phi Thất cảm thấy cóđiểm không quen. Trái tim đập mạnh, luôn luôn không thể khống chế được một tia bất an.

Hoa Phi Thất nhíu nhíu mày, cục cưng trong bụng nhân cơ hội vận động. Lục phủ ngũ tạng nhất thời sôi động, hắn thở hổn hển hồi lâu mới có thể trở lại bình thường. Nha hoàn hai bên nhìn thấy cảnh này vội vã muốn đi gọi Thiên Manh. Không nghĩ đến lúc này y đã tự mình tới.

“Tẩu tử!” Trên mặt Thiên Manh nhìn không ra hỉ nộ nhưng ngữ khí đã mang chút lo lắng “Có nhìn thấy Ba Ba?”

Hoa Phi Thất mỉm cười, trong lòng minh bạch hết bảy tám phần: “Ba Ba lại vừa trộm lấy dược ngươi luyện ra?” Đúng là hai kẻ oan gia, năm ba bữa đã có hai bữa như thế này, một người luyện dược, một người trộm dược ăn. Cái gọi là “xứng đôi vừa lứa” cũng không hơn được tình cảm giữa bọn họ.

Nhắc đến đó, nỗi khỗ trong lòng Thiên manh liền như nước vỡ đê không thể vãn hồi.

“Bách hồn đan lần này, ta tu luyện có đến một tháng a! Thế nhưng hắn lại trộm đi!” Thiên Manh đau lòng vô cùng, phải biết rắng luyện thuốc này tuyệt không dễ dàng, nhưng tất cả đều bị Ba Ba đem đi làm đồ ăn vặt, quả thật là khiến kẻ khác phải dậm chân giận dữ.

“…Ngươi nói thử xem, hắn cái gì cũng tốt, sao lại không đổi được tật xấu này…” Thiên Manh đang oán giận, đột nhiên nghĩ ra điều gì, liền nói: “Ta nghĩ ta biết hắn trốn ở đâu, tẩu tử lần sau sẽ cùng ngươi trò chuyện, hiện tại ta phải đi đoạt lại Bách hồn đan!” Dứt lời nổi lên một trận gió liền tiêu thất.

Không đợi Hoa Phi Thất mở miệng gọi, người đã không còn một bóng. Hoa Phi Thất thực sự là dở khóc dở cười sờ sờ bụng, cảm giác thoải mái, cũng không lưu ý đau đớn vừa mới xảy ra. Gọi nha hoàn vào phòng lấy quyển sách, bản thân nằm trên nhuyễn tọa buồn ngủ.

Bầu trời bên ngoài dần dần tối sầm xuống, mây đen che khuất vạn trượng ánh sáng. Lưỡng đạo ánh mắt so với ánh mặt trời còn gay gắt hơn làm cho Hoa Phi Thất không thể nào ngủ yên. Hắn run run lông mi, chậm rãi mở mắt, thấy một thân ảnh phán chiếu vào đáy mắt. Thân ảnh này hắn cảm giác rất quen thuộc.

Thu thủy vi thần, quỳnh hoa tác cốt. Những lời này chuẩn xác để hình dung gã.

Nói thật ra, Hoa Phi Thất chưa gặp qua người nào đẹp hơn thế, cho dù sau đó hai người trở mặt ẩu đả, Hoa Phi Thất cũng không thể phủ nhận lần đầu tiên thấy gã, bản thân quả thật đã bị chấn động.

Mỹ nhân băng cơ ngọc cốt như vậy, vì sao chính mình lại thấy khó gần ni?

Hoa Phi Thất bình tĩnh suy nghĩ, có thể là do sắp sinh, tính tình của hắn bớt đi một phần táo bạo, lại thêm một phần trầm ổn.

“Ân Phượng Trử, ngươi tìm tới đây có việc gì sao?”
Bình Luận (0)
Comment