Phì Thê Phi Thất

Chương 30

CHƯƠNG 30 – CỤC CƯNG SINH RA (tiếp theo)

Mông Nghi gắt gao nhìn cảnh tượng kinh khủng trước mắt, sức lực cả người đều bị rút đi, thân thể không kiềm được run rẩy, sợ hãi kinh hoàng bao phủ lấy y. Y không do dự khụy gối quỳ xuống trước Ân Phượng Trử.

“Van cầu ngươi, thả hắn…hài tử…Phi Thất sẽ chịu không nổi…”

Ân Phượng Trử kinh ngạc nhìn y, tâm tư như kinh đào hải lãng mãnh liệt bốc lên. Ngay cả khi Mông Nghi đưa tay tiếp nhận Hoa Phi Thất cũng không có chút phản ứng. Tựa hồ có chổ nào đó bắt đầu không đúng, gã ngây dại suy tưởng lại, lảo đảo phía sau bọn họ, nhìn Thiên Manh cau mày, giống như dùng thủ pháp vô hình trát đầy châm trên người Hoa Phi Thất.

Cả thân hình run rẩy, ngón tay dài nhỏ gắt gao chế trụ cánh cửa.

Hoa Phi Thất đau đến tưởng chừng muốn ngất đi, trong bụng phiên giang đảo hải, hài tử ở bên trong ra sức giảy dụa, va chãm khắp xung quanh. Chờ bọn nó đi ra, nhất định phải cho ăn đòn, Hoa Phi Thất mơ mơ màng màng nghĩ. Thân thể vì đau đớn một trận tiếp đến một trận mà co quắp run rẩy, Hoa Phi Thất hận không thể chết cho quên đi, bên tai không ngừng có người hướng hắn liên tục la lên cố sức chú, cốt sức chút…hít sâu.

Đáng ghét, hắn đương nhiên biết sinh tiểu hài tử phải dùng sức, thế nhưng hắn đã đau đến mức một chút khí lực cũng không còn a, hắn từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ trải qua sự chịu đựng nào như thế, thật sự…thật sự chịu không nổi, nương a, đa a!!!! Ta chịu không nổi! Muốn chết.

Hoa Phi Thất khí thế mười phần mà loạn hô, hô đến mấy đại nam nhân xung quanh một trận run run. Thiên Manh vung tay ngăn lại Mông Nghi sắp xông lên, trấn an:

“Yên tâm, ngươi xem hắn kêu vang như vậy, nhất định là không có việc gì.”

Không có việc gì, không có việc gì, nói nghe dễ dàng như vậy, cho ngươi tới thử xem thế nào!

Hoa Phi Thất vừa muốn mắng chửi, bỗng nhiên thân thể mạnh run lên, cảm giác có vật gì đó từ giữa hai chân đi ra.

“Oa a a a”

Tiếng khóc trẻ con vang lên làm cho tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm. Đương nhiệm phụ thân Mông Nghi càng cười đến tận mang tai, cùng Ba Ba ba chân bốn cẳng chạy nhanh ôm lấy hài tử cẩn cẩn dực dực rửa sạch.

Hoa Phi Thất nghe được hài tử khóc cũng không muốn nằm yên, khẩn cấp muốn nhìn dáng dấp tiểu hài tử đầu tiên một chút, vừa định ngồi dậy đã bị Thiên Manh đè xuống.

Thiên Manh không dám buông lỏng, trên mặt tràn ngập biểu tình phản đối. Hoa Phi Thất không thể làm gì hơn là tiếp tục việc sinh hài tử.

Người đầu tiên đi ra, hai người còn lại cũng trở nên dễ dàng ngoài dự đoán. Theo cách nói của Hoa Phi Thất, chính là một phen công phu, đem hai người con đều đẩy ra đến.

Cái bụng to như vậy bỗng chốc nhỏ xuống, thân thể cũng dễ chịu rất nhiều, ý thức cũng như lông chim phiêu a phiêu, có một loại cảm giác rất không thật, Hoa Phi Thất có chút không thích ứng, nghỉ ngơi một hồi, ba hài nhi phấn nộn được đưa đến trước mặt.

Đây là hài tử của hắn a…

Hoa Phi Thất vui mừng nghĩ.

Lạo đại là một đứa to con, vừa mới bắt đầu sinh đau lợi hại như vậy là vì nó nháo động không chịu đi ra. Lão nhị là một văn tĩnh nam hài, sau khi sinh chỉ nhỏ giọng khóc nỉ non vài tiếng, cái miệng nhỏ nhắn mếu máo trông như một tiểu lão đầu, lão tam thoạt nhìn gầy teo nho nhỏ, nhưng tiếng khóc ầm ĩ vẫn chưa từng chấm dứt, thanh âm vừa lớn vừa sắc bén, khóc đến người trong phòng thầm cầu xin nó dừng lại. Rất nhanh, hai hài tử khác cũng chịu không nổi, bộ dáng muốn khóc mà không khóc khiến người xem trong lòng run sợ.

Thiên Manh suy nghĩ cũng muốn đau đầu, chắc là trong thời gian dựng dục, bởi vì dinh dưỡng đều bị ca ca cướp đi, thân thể tiểu tam trong ba đứa là yếu ớt nhất, nhưng y thật sự không hiểu, trong thân thể nho nhỏ làm sao có khả năng chứa đựng năng lượng lớn như vậy, quả thật là mở rộng tầm mắt. Thiên Manh dự đoán chuỗi ngày gà bay chó sủa còn cách đôi phu phu không xa.

Hơi đồng tình nhìn huynh đệ của mình một cái, kiến nghị: “Mau gọi mấy người vú em đi.”

Mông Nghi lên tiếng đồng ý, Ba Ba một bên lập tức đoạt việc, nói giỡn sao, loại cơ hội tốt để tránh né tạp âm như thế này làm sao có thể bỏ lỡ? Ba Ba chạy đi, mạnh mở cửa, bỗng nhiên bị người vẫn lẳng lặng chờ tại cửa làm cho hoảng sợ.

“Ngươi, ngươi muốn làm gì!” Ba Ba bày ra tư thế phòng ngự, vừa rồi mọi người luống cuống tay chân hỗ trợ đỡ đẻ, hoàn toàn đã quên bên ngoài còn tồn tại một Ân Phượng Trử.

Ân Phượng Trử đứng đó, giống như dưới chân mọc rễ, tròng mắt hung hãn vênh váo trước kia, bây giờ lại có vẻ sợ hãi. Tình cảnh tức thời có chút đóng băng, bên trong yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng tiểu tam khóc nỉ non.

“Vào đi.”

Hoa Phi Thất bỗng nhiên đánh vỡ cục diện căng thẳng, thuận tiện sai sử Ba Ba đi lấy thức ăn, hắn sau khi sinh hài tử có nhu cầu bổ sung năng lượng khẩn cấp. Ba Ba lập tức chạy ra ngoài, Ân Phượng Trử do dự một chút, sau đó từ từ đi đến. Gã chậm rãi đến bên người hài tử, thất thần.

“Ta có thể thường đến thăm bọn nó không?” Bỗng nhiên gã thốt ra một câu, sắc mặt như kẻ tử trận.

Nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của gã, Hoa Phi Thất có chút nhẹ dạ, gã buông tha sao? Hoa Phi Thất thở phài nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về phía Mông Nghi, vừa lúc Mông Nghi cũng dùng ánh mắt cầu mong nhìn hắn, hai người dùng cái nhìn để trao đổi ý kiến.

Một lúc lâu, Hoa Phi Thất yên lặng gật đầu.

Trong nháy mắt, huyết sắc trở lại trên mặt Ân Phượng Trử, gã nghĩ muốn chạm vào gương mặt của Hoa Phi Thất, bàn tay vương đến giữa không trung lại bị Mông Nghi chặn lại.

Đừng có mà động thủ động cước.

Trong ánh mắt ghen tuông của Mông Nghi tản ra thông điệp.

Ân Phượng Trử híp mắt, đang muốn phát tác. Thiên Manh thấy tình huống không ổn, mau chóng đem tiểu tam đang khóc nỉ non nhét vào lòng Ân Phượng Trử.

Hài tử mới sinh nho nhỏ mềm mại, Ân Phượng Trử tay chân luống cuống, cũng quên mất chuyện làm khó Mông Nghi, bản thân vùi đầu tìm cách làm sao cho tiểu tam ngừng khóc.

Hài tử rốt cuộc ra đời, thái độ của Ân Phượng Trử cũng có xu hướng mềm hóa. Sự tình nhìn như có vẻ được giải quyết, nhưng cũng có vẻ chưa được giải quyết. Tương lai hình như vẵn chưa thể khẳng định. Hoa Phi Thất từ từ thả lỏng thân thể, thể lực của hắn rốt cuộc cũng đến cực hạn, cơn buồn ngủ nặng nề ùn ùn kéo đến. Đôi mắt dần khép lại, trong đầu lại càng ngày càng loạn thất bát tao. Bỗng nhiên một bàn tay to giúp hắn lau khô mồ hôi trên mặt, mang lại cảm giác vừa an tâm vừa ấm áp.

Không sao, còn có Mông Nghi…

Tâm chậm rãi an tĩnh, giống như vô luận có chuyện gì phát sinh đều không cần phải sợ hãi.
Bình Luận (0)
Comment