Dương Khánh bất đắc dĩ khoát tay áo:
- Không phải như ngươi nghĩ, hắn không làm gì Vi Vi, tạm thời sẽ không làm gì Vi Vi chỉ là lần này sợ là hại Vi Vi vĩnh viễn mất đi cơ hội làm chính thất, cũng để cho địa vị chính thất của Vân Tri Thu càng kiên cố không gì phá nổi, ta chỉ có thể là chờ mong Vân Tri Thu không xảy ra chuyện, một khi Vân Tri Thu gặp chuyện không may, chính là điểm chết của Vi Vi, cho dù Vi Vi không chết, Miêu Nghị cũng sẽ để cho nàng sống không bằng chết!
Thanh Cúc mở to hai mắt nhìn:
- Vì sao?
Dương Khánh than thở:
- Rất đơn giản! Ta đã đối với Vân Tri Thu ra tay một lâng, chuyện vừa mới qua, ta lần này lại hạ thủ Chư Cát Thanh, chỉ cần không ngốc đều có thể nhìn ra ta xét đến cùng là nhằm vào vị trí Vân Tri Thu, nếu như Vân Tri Thu về sau lại xảy ra chuyện gì, mặc kệ có quan hệ đến ta hay không, Miêu Nghị đều sẽ hoài nghi ta, hắn vốn là đề phòng chuyện này, giờ ta ngược lại biến khéo thành vụng. Cho nên trước mắt chẳng những mong Vân Tri Thu không xảy ra chuyện, nếu như Vân Tri Thu có chuyện chúng ta còn phải nghĩ cách bảo hộ, bằng không hắn sẽ không để cho Vi Vi sống yên ổn, hắn hiện giờ có thể làm ra chuyện như vậy!
Thanh Cúc thống khổ lắc đầu nói:
- Đại nhân, thứ cho nô tì nói lời nói khó nghe kỳ thực ngài thực sự không cần thiết làm như vậy, rất nhiều chuyện đều là ngài một phía tình nguyện, tiểu thư bản thân nàng chưa chắc muốn tranh chính thất!
Dương Khánh giơ tay lên hướng về phía hắn gật một cái than thở:
- Vi Vi nha đầu kia bây giờ cũng là một phía tình nguyện, nói là ánh mắt thiển cận cũng không quá đáng. Nàng bây giờ đích xác không muốn cạnh tranh, nhưng tương lai thì sao? Tương lai đợi nàng có con rõ ràng là cùng sinh, chỉ vì mình là thiếp thất, con của mình sẽ thấp hơn huynh đệ khác, các loại chua xót khuất nhục cũng sẽ theo nhau mà tới, đến lúc đó không cần ta nhắc nhở, nàng đương nhiên biết cái gì gọi là hối hận!
Thanh Cúc lặng lẽ, ngẩm lại cũng có đạo lý, lại ngẩng đầu, đi nhanh đến bên cạnh Dương Khánh, nắm tay Dương Khánh, quỳ gối bên cạnh hắn, ngẩng đầu nhìn hắn nói:
- Đại nhân đã lo lắng Miêu Nghị tương lai sẽ vì chuyện Chư Cát Thanh tìm người tính sổ, lại biết tiểu thư không có hy vọng trở thành chính thất, chi bằng sớm tính toán!
A! Dương Khánh nhìn nàng, nhiều hứng thú hỏi:
- Làm thế nào?
Thanh Cúc ánh mắt dứt khoát nói:
- Nếu đã biết không có kết cục tốt, đại nhân cũng không cần lo lắng mình làm được hay không làm được, chi bằng tự lập, nô tì tin tưởng bằng năng lực của đại nhân, đáng để mong chờ!
Đổi lại là năm đó, nàng chắc là sẽ không kiêng kỵ Miêu Nghị như vậy, không có khả năng nói với Dương Khánh như vậy, nhưng mà hiện giờ Miêu Nghị để cho nàng có cảm giác sợ hãi.
Nói cho cùng, cũng là bởi vì Miêu Nghị quyền thế càng lúc càng lớn, rất nhiều người tâm tính đều thay đổi, Miêu Nghị cũng vậy. Thanh Cúc đối với Miêu Nghị tâm thái sao không phải như vậy.
Rất nhiều chuyện khó trở lại lúc ban đầu, hiện giờ Miêu Nghị cũng không có khả năng trở thành cái tên đáng xấu hổ trốn trong bồn tắm, mà Thanh Cúc cũng không trở về làm người đứng ở bên hồ tắm tùy ý chế giễu Miêu Nghị.
Ha hả! Dương Khánh nhẹ nhàng cười, giơ tay lên vuốt đầu của nàng, trong mắt vui mừng, ôn hòa nói:
- Chuyện không có dễ dàng như vậy, ngươi có tin hay không chỉ cần ta dám làm như vậy, không cần Miêu Nghị giết ta, lập tức có người sẽ lấy tính mạng của ta, hắn muốn hủy diệt ta bây giờ, dễ như trở bàn tay!
Thanh Cúc kinh ngạc nói:
- Người nào?
Dương Khánh buông nàng ra, lại từ từ đứng lên, chậm rãi đi đến bên cửa sổ, nói:
- Một người khiến Phật chủ kiêng kỵ, một người khiến sáu đạo dư nghiệt nằm ở luyện ngục không thể động đậy, người nọ trên tay còn có bao nhiêu con bài chưa lật ta hoàn toàn không biết gì cả, nhưng ta có thể cảm nhận được bàn tay kia từ xa thôn tính toàn bộ thế cục, không có hắn âm thầm tương trợ, Miêu Nghị không có khả năng có thành tựu hiện giờ, vô hình, thâm tàng bất lộ, cao không lường được, kinh tài tuyệt diễm, hơn nữa để đạt được mục đích rất kiên trì, người như vậy rất đáng sợ, hắn hiểu rõ ta, nhưng ngay cả hắn ở đâu ta cũng không biết, ta thậm chí lo lắng Kim Mạn tiếp cận ta cũng là hắn sắp xếp, chết một người Chư Cát Thanh trong mắt hắn không là gì, dám động đến điểm mấu chốt làm hỏng chuyện của hắn, chính là điểm tử của ta, trước mắt ta không có tư cách gì đấu với hắn, coi như ta ra nhập vào thiên đình trốn ở chỗ Thanh Chủ, ước chừng cũng khó thoát khỏi cái chết...
Quay người lại thấy Thanh Cúc mắt trợn tròn nhìn mình, Dương Khánh mỉm cười:
- Không nói chuyện này nữa, ngươi giúp ta làm một chuyện khác, âm thầm khiến các thiếp thất khác của Miêu Nghị biết hắn ban chết cho Chư Cát Thanh, việc này đừng để cho Vi Vi bên kia biết.
Thanh Cúc ngẩn người, không hiểu nói:
- Vì sao?
Dương Khánh chắp tay phía sau, xoay người lần nữa nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhẹ nhõm nói:
- Chư Cát Thanh chết lặng yên không một tiếng động đúng là vô nghĩa, không thể chết vô ích, ít nhiều vẫn còn có thể phát huy chút giá trị lợi dụng. Thỏ tử hổ bi, trước tiên gieo mầm ở trong lòng các nàng, để phòng tương lai bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát, Vân Tri Thu bên kia chúng ta không dễ động thủ nữa, chỉ có thể thay đổi sách lược, Vi Vi về sau từ cạnh tranh biến thành không cạnh tranh, từ hành động biến thành yên tĩnh, im lặng ở bên cạnh nhìn người khác cùng Vân Tri Thu cạnh tranh ta sống ngươi chết là một lựa chọn!
Thanh Cúc bừng tỉnh đại ngộ, hiểu, đại nhân đúng là vẫn chưa buông bỏ tranh thủ cơ cho nữ nhi, không phải cạnh tranh kỳ thực cũng là một loại cạnh tranh.