Editor: quynhle2207—
"Không sai, hôm nay Thế tử gia sẽ trở lại —— a!"
Liên Kiều vẫn chưa nói xong, liền bị Tần Mộc Ca lôi cổ áo chạy như bay vào trong phòng.
"Thay áo nhanh lên, chúng ta lập tức đi ra ngoài.” Đôi mắt trong trẻo của Tần Mộc Ca màng theo sự nóng nảy còn có một tia chờ đợi.
Mà giờ khắc này, dạ minh châu còn được cất giữ trong ngực nàng cũng đột nhiên trở nên nóng bỏng.
Nhất định nàng phải xác định được [quynh/le/2207] vị hôn phu tiện nghi kia của nàng có phải là người thiếu niên mà nàng đã gặp trong sơn động kia hay không.
Mới vừa xuyên qua, còn chưa sống thêm được mấy ngày, nàng không muốn thua trong tay tên yêu nghiệt mắt xanh lam tóc bạch kim kia đâu.
Sau khi Liên Kiều dọn dẹp xong, Tần Mộc Ca thay đổi một bộ váy dài màu tím nhạt không quá bắt mắt.
Trước ngực thêu một đóa Mạn Châu Sa Hoa giản dị chạy dọc theo cổ áo xuống tới làn váy.
Càng giúp cho thân hình thon dài của nàng lộ ra vẻ yểu điệu, mang theo một phong cách thanh tân thoát tục tự nhiên, không chút kiểu cách.
Bởi vì Thế tử Mẫn Thân Vương và Ương Vương trở về, muôn người ở Lạc Dương đều đổ xô ra đường để đợi được nhìn thấy tư thế anh hùng hiên ngang của hai người.
Hiển nhiên phủ Thừa tướng cũng dốc hết lực lượng, chỉ có một con người đánh xe già nua và một chiếc xe ngựa cũ kỹ rách nát còn sót lại trong chuồng ngựa.
Tần Mộc Ca cũng không để ý đến những thứ này, chỉ lôi kéo Liên Kiều lên xe ngựa.
Ông lão đánh xe với mái đầu bạc trắng run rẩy vung roi ngựa, chậm rãi chạy về phía ngoài thành.
Suốt một đường lắc lư, vì tránh dòng người như thủy triều, ông lão đánh xe chọn một con đường núi tương đối gập ghềnh.
Cả hai người Tần Mộc Ca và Kiều Liên đều lộ ra sắc mặt không tốt lắm, <dđ:le:quy:don> xe ngựa cũ nát này cũng lắc lư lợi hại quá đi!
Đưa tay lặng lẽ đè bụng, Tần Mộc Ca khó chịu liếc trộm Liên Kiều đang nhắm mắt.
Ahhh, cái bụng này không có tiền đồ nha!
Không biết có phải là do thủy thổ không tốt hay không, hay là do đồ ăn quá tệ, làm cho nàng bị táo bón mấy ngày rồi.
Rốt cuộc thì lúc này lại muốn đi vệ sinh......
Làm sao nghĩ tới đã không đến thì thôi, lần đầu tiên lại tới với khí thế rào rạt, chỉ lắc lư nửa canh giờ đã phải dừng xe hai lần.
Xấu hổ quá đi!
Trên mặt Tần Mộc Ca đỏ ửng, không cần nhìn cũng biết chắc chắn mặt mình đã đỏ giống như một trái cà chua rồi.
Tuy nói Liên Kiều là nha hoàn của mình, nhưng ở trước mặt nàng ấy lại làm ra loại chuyện xấu hổ như vậy, thật sự nàng không muốn sống nữa rồi.
Một lúc sau, nàng càng đi thì càng đứng ngồi không yên rồi, không được, nếu không nhanh một chút thì nhất định sẽ có chuyện không may.
Vén rèm xe lên, nàng đỏ mặt bảo ông lão đánh xe dừng lại, sao đó giống như lửa đã cháy tới mông, chui vào trong rừng cây bên đường.
Liên Kiều giả vờ ngủ say đợi nàng nhảy xuống xe thì mở mắt ngồi dậy, bả vai nàng ấy khẽ run lên, bên môi lộ ra nụ cười càng lúc càng sâu lộ ra cả nếp nhăn trên mặt, *quynh*le*2207* vừa cười vừa xuống xe.
Nơi hoang dã này, nàng ấy không yên tâm để tiểu thư ở trong rừng một mình.
Chuyện rơi xuống núi lần trước trong lòng nàng ấy vẫn còn sợ hãi!
"Phanh ——"
"A —— a ——"
Một tiếng động thật lớn cùng với tiếng thét chói tai của Tần Mộc Ca vang lên rõ ràng, Liên Kiều liền biến sắc, theo phản xạ có điều kiện mà chạy vọt vào trong rừng.
Đến khi nàng ấy hốt hoảng chạy vào trong rừng, lại thấy một màn làm cho nàng ấy phải dở khốc dở cười.