Phi Tuyết Mộng Hoa

Chương 50

- Quỷ vương điện hạ lợi hại như vậy mà còn cần mời người tới bắt yêu quái à?

Mộng Hàm Yên quen biết cái tên này không tính là quá lâu nhưng nàng biết tính cách của hắn tuyệt đối là kiêu ngạo tự phụ.

Hắn truy bắt nàng lâu như vậy, phong tỏa thành trì chỉ để tìm nàng, nếu hắn biết nàng ở ngay đây, nhất định sẽ tức điên.

Cho nên nàng tạm thời bỏ xuống ân oán giữa nàng và hắn, bởi bây giờ nàng cần dựa vào hắn để tìm chiếc quạt thời gian, tìm kiếm câu đố về bí ẩn thân thế của nàng.

Trước đó, nàng không thể rời khỏi nơi này.

- Nghề nào cũng có chuyên môn! Bổn vương không phải đạo sĩ, không am hiểu chuyện bắt yêu quái.

Quỷ vương đúng là hiếm khi nói lời khiêm tốn, chuyện hắn không am hiểu, đương nhiên sẽ có người am hiểu.

- Con yêu quái đó bây giờ đã bị bao vây trong hoàng cung, chỉ cần bắt được nó đương nhiên cũng có thể tìm được thần khí về.

- Ngài bao vây nó trong hoàng cung, không sợ người khác gặp nguy hiểm sao?

Mộng Hàm Yên nghe nói hắn vây khốn con yêu quái lợi hại kia ở trong cung đề phòng nó trốn ra ngoài, nhưng nếu con yêu quái đó tác quái trong cung, chẳng phải sẽ làm bị thương người vô tội?

- An nguy của người khác liên quan gì với bổn vương? Chỉ cần tìm được thần khí, dù có hi sinh cũng là đáng giá.

Giọng Quỷ vương hờ hững, đầy lạnh lùng và kiên quyết.

Bây giờ hắn vây yêu quái kia thì chỉ có người trong hoàng cung gặp nguy hiểm, nhưng một khi hắn thả ra ngoài, muôn dân thiên hạ đều gặp phải tai ương.

Nên đưa ra quyết định thế nào, hắn hiểu rõ hơn bất kỳ ai.

Hắn biết nhiều lúc mềm lòng là vô dụng, chỉ thêm thả hổ về rừng, hậu hoạn khôn cùng.

Yêu quái kia vừa mới phá phong ấn, bây giờ là giai đoạn nó yếu nhất nên nhất định phải tìm ra nó. Một khi nó hồi phục, có thần khí trong tay chính là một tràng đại họa.

- Giá___

Áo tím của Quỷ vương tung bay, vó ngựa giẫm tung nền tuyết trắng.

Mộng Hàm Yên ở trước người hắn trầm mặc không nói, có lẽ nàng quá mềm lòng, quá nhiều ràng buộc và lo lắng, khiến nàng không thể nào tùy tiện luận bàn về sinh tử.

Nguyệt Thiển Mi vẫn đang ở trong hoàng cung, sao nàng có thể không lo lắng?

- Nếu ngươi lo lắng cho tỷ tỷ của mình thì không cần đâu. Bổn vương đã bảo Đỗ Trản phái người âm thầm chiếu cố nàng ta, chỉ cần nàng ta không quá xui xẻo thì có thể chịu đựng đến khi sắc phong.

Quỷ vương thấy nàng thật lâu không nói lời nào thì đoán được tâm sự của nàng.

Bé con này không sợ trời không sợ đất, dường như cái gì cũng không để ý, nhưng rất quan tâm tỷ tỷ của mình.

Người trọng tình cảm như vậy ắt sẽ có nhược điểm.

- Tôi đương nhiên lo lắng cho tỷ tỷ của tôi! Ngài không lo cho đệ đệ của ngài à?

Mộng Hàm Yên nghe nói Thiên Vũ đế quân là đệ đệ của Quỷ vương, nhưng quan hệ giữa hai người họ thật sự không phải kém bình thường.

Nhìn họ rất có cảm giác kẻ thù gặp nhau đỏ cả mắt!

- Sống chết của hắn liên quan gì với bổn vương?

Quỷ vương nói như lẽ dĩ nhiên, vô tình vô nghĩa gọn gàng dứt khoát, không chút dây dưa.

Bạch mã chạy như bay hướng về một con đường yên tĩnh trong thành, giọng Mộng Hàm Yên đầy kinh ngạc:

- Ngài và Thiên Vũ đế quân chắc chắn không phải huynh đệ ruột! Làm gì có ai vứt đệ đệ ruột ở nơi nguy hiểm không thèm quan tâm, ngay cả báo một tiếng cũng lười chứ?

- Ta và tên kia không có quan hệ!

Quỷ vương hiển nhiên không muốn nói thêm về đề tài này, nếu không phải bé con có ý nghĩa đặc biệt với hắn, hắn sớm đã vứt nha đầu lải nhải này rồi.

Dọc đường có vô số câu hỏi tại sao, đúng là một đứa trẻ hiếu kỳ!

Hắn bình thường không nói chuyện với người khác, chỉ có với nha đầu này là nói nhiều nhất.

May mà Mộng Hàm Yên nghe ra được hắn không muốn nhắc đến chuyện Mặc Cẩn Tà, bèn không nói gì nữa.

Băng qua một con hẻm, trước mắt nàng rộng rãi sáng sủa hơn, phía trước là một tòa trúc lâu, trong sân ở bên ngoài, trúc xanh như phỉ thúy, hoa mai trắng nở rực rỡ đầu cành.

Từ xa nhìn lại, không biết là tuyết trắng hay mai trắng, nhờ hương mai thoang thoảng nơi đầu mũi mới khiến nàng khẳng định là hoa mai.

- Chúng ta đến rồi!

Giọng Quỷ vương vừa dứt, hắn liền đặt nàng xuống đất.

Ở thành Quán Mặc có một tòa trúc lâu thanh nhã như vậy nhưng không ai quấy rối, cây cỏ hoa lá trồng bên ngoài đều theo quy luật trận pháp, người bình thường không vào được.

Quỷ vương rung chuông đồng treo trước cổng, tiếng chuông vang lên lanh lảnh.

- Vào đi!

Giọng nói tao nhã vọng ra từ trong nhà, cây mai và rừng trúc vốn cản trở đường đi phía trước từ từ mở ra một con đường, để bọn họ có thể dễ dàng đi vào.

- Đây là đâu nhỉ? Thần thần bí bí!

Mộng Hàm Yên thấy nơi này có trận pháp đặc thù như vậy, không biết người ở đây là thần thánh phương nào.

- Người có thể khiến bổn vương đích thân đến mời đương nhiên là thế ngoại cao nhân.

Quỷ vương không giải thích gì cả, trực tiếp dẫn Mộng Hàm Yên vào trong.

Nàng vừa vào liền cảm thấy cái lạnh hoàn toàn biến mất, tựa như bị ngăn cách ở bên ngoài vậy.

Nơi này hoa thơm chim hót giống như một thế giới khác.

Hương trà xanh phả vào mũi, chưa nhìn thấy người đã ngửi thấy hương trà phiêu đãng.

- Đúng là khách hiếm!

Một nam tử tuấn tú thanh nhã như gió từ trên trúc lâu nhìn xuống, hắn có đôi mắt màu xanh nhạt tựa như một hồ nước màu khói biếc đầy ý thơ.

Mái tóc lam đổ xuống như dòng nước, bạch y xuất trần như tuyết. Đẹp như chi lan ngọc thụ, khí chất thanh tân tươi mát như vầng trăng, như sương sớm lúc bình minh.

Toàn thân hắn toát ra hơi thở như gió xuân ấm áp, mang theo nét thần bí khiến người khác nhìn không thấu.

- Đúng lúc ta lấy tuyết pha trà, hai người ngồi xuống uống một ly cho ấm!

Hắn mỉm cười, toát ra khí chất đạm bạc thoải mái.

Quỷ vương mang Mộng Hàm Yên nhảy trực tiếp từ bên dưới lên, ngồi xuống đối diện hắn.

Nàng hứng gió lạnh nửa ngày, xoa xoa đôi bàn tay nhỏ tê cóng, ngồi trên đệm mềm.

Nàng cởi áo choàng đặt một bên, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vô cùng đáng yêu. Nàng bưng ly trà nóng, ngửi hương thơm dìu dịu rồi nhấp một ngụm.

Hương tuyết, hương trà, hương hoa, trong nháy mắt tràn đầy trong miệng nàng, nàng cảm giác mùi vị này như đã từng quen biết.

- Có thể uống một ly tuyết hoa mai, thực là không uổng chuyến này!

Mộng Hàm Yên cảm khái một câu, vẻ mặt tươi cười đầy vui vẻ thỏa mãn.

“Cạch.”

Tiếng ly rơi xuống đất chợt vang lên, nam tử vốn đạm nhạt như mây gió bỗng trợn to mắt, chăm chú nhìn Mộng Hàm Yên.

Hắn vốn không chú ý đến tiểu nha đầu hoàn toàn không có cảm giác tồn tại này, nhưng khi nàng nói ra ba chữ “tuyết hoa mai”, trong nháy mắt khiến hắn chấn động, đáy lòng nổi lên sóng to gió lớn.

Quỷ vương cũng uống một ly trà, kinh ngạc nhìn nam tử trước mặt, hắn ta xưa nay luôn bình tĩnh, chưa từng thất thố như vậy.

- Thanh đạo trưởng, có vấn đề gì không?

Lời Quỷ vương vừa dứt, Mộng Hàm Yên trợn to mắt.

Nam tử anh tuấn này là đạo trưởng? Là thế ngoại cao nhân Quỷ vương tìm để bắt yêu quái?

Nàng nhìn kỹ, y phục trắng trên người hắn là đạo bào màu trắng có hoa văn hình mây, quả nhiên cực kỳ tiêu sái phóng khoáng.

- Sao cô biết đây là tuyết hoa mai?

Thanh Ý Dao nhìn Mộng Hàm Yên, tinh tế chú ý đến khóa trường mệnh phượng hoàng trên cổ nàng, thần sắc tức thì kích động.

- Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, lẽ nào tôi đoán đúng à?

Mộng Hàm Yên le lưỡi, nàng đúng là chỉ thuận miệng nói thôi, cứ cảm thấy tên nó là như vậy bèn nói theo bản năng.
Bình Luận (0)
Comment