Phi Vân Độ

Chương 10

“Hàn nhi, thử xem giàn ná mới của ngươi có chơi được hay không?” Lãnh Vu Thu nói xong, đưa tay hướng ra ngoài cửa sổ.

Một lời chưa trọn, giàn ná của Lãnh Hàn đã sớm như sao rơi bắn xuyên qua cửa sổ, chỉ nghe “Ai” một tiếng, hiển nhiên kẻ nghe trộm ngoài cửa đã trúng chiêu.

Lãnh Vu Thu võ công cao cường, dĩ nhiên không thể không truyền thụ cho nhi tử, Lãnh Hàn thuở nhỏ tập bắn cung, tuy lực đạo chưa đủ, nhưng tuyệt đối chính xác. Nó xuất chiêu thuận lợi, đạn bắn không ngừng nghỉ, dồn dập như pháo nổ mà đánh tới, ngoài cửa sổ tiếng kêu không dứt. Đáng thương nhất là cái cửa sổ giấy kia, trong nháy mắt bị bắn thủng thành cái rây.

“Đừng đánh, đừng đánh! Là người một nhà!”

“Ai với ngươi là người một nhà!” Lãnh Vu Thu tuy ngoài miệng nói vậy, vẫn ra hiệu cho Lãnh Hàn ngừng tay. Ban đầu hắn tưởng tung tích bị ma giáo phát hiện, nhưng xét lại tình hình tựa hồ không phải vậy – trong ma giáo tuyệt đối không có hạng võ công mèo quào.

“Ngô huynh, sao ngươi lại ở đây? Di? Mặt ngươi bị sao thế?” Sở Hành Vân không biết đã về từ lúc nào, đang cùng người kia nói chuyện, xem ra hắn bảo “người một nhà” không phải là nói dối.

“Không có gì, bị gà con mổ.”

Lãnh Hàn chạy ra cửa, kéo tay Sở Hành Vân: “Sở thúc thúc, thúc đã về, vừa hay có một con gấu đứng ngoài cửa sổ nghe lén, thúc có thấy không? Làm ta sợ muốn chết!” Nói xong vỗ vỗ ngực, ra vẻ hoảng hồn chưa trấn tĩnh, nhưng đôi mắt to giảo hoạt không giấu được ý cười.

Khỏi phải nói, sắc mặt người nọ tự nhiên rất khó coi.

Sở Hành Vân nhìn tình hình hai người, trong ngực cũng minh bạch tám, chín phần. Cười thầm: hảo hài tử, quả nhiên hổ phụ vô khuyển tử, miệng lưỡi đúng là khó nuốt trôi. Hắn sợ một lớn một nhỏ sẽ đối địch, vội hỏi: “Nếu đã tới, chúng ta vào trong hãy nói.” Kéo Lãnh Hàn vào phòng.

Người nọ đi theo sau, đưa mắt quan sát bốn phía một lượt, tầm mắt dừng lại trên người Lãnh Vu Thu. “Sở huynh, đây là người ngươi muốn cứu a? Nhìn ngươi mấy ngày nay lo lắng đủ kiểu, ta còn tưởng là tuyệt đại mỹ nhân, hớp mất hồn Sở thiếu bảo chủ chúng ta, vô luận thế nào cũng phải đến xem thử, nguyên lai… Ai! Ai!” Liên tục thở dài, ngữ điệu đầy thất vọng.

Lãnh Vu Thu thấy người này chừng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, diện mạo vốn có thể xem là anh tuấn, chỉ là khóe mắt có mấy dấu bầm đen làm suy giảm hình tượng nghiêm trọng (đương nhiên là kiệt tác của Lãnh Hàn). Bất đồng với Sở Hành Vân trầm ổn, người này toàn thân trên dưới đều toát ra khí tức lôi thôi vô lại. Y phục mặc tùy tiện, tóc buộc tùy tiện, người đứng lom khom, thực không khác gì một tiểu lưu manh ngoài phố.

Người như thế, thật khó khiến người khác nảy sinh hảo cảm.

Lãnh Vu Thu lãnh đạm nói: “Không phải ngươi muốn tìm Sơn Trung Tử sao? Thế nào lại mang con gấu này tới đây?” Cuộc đối thoại bên ngoài của Lãnh Hàn, hắn đương nhiên cũng nghe thấy.

Sở HànhVân sợ hai người tranh cãi khó lòng cứu vãn, vội nói: “Để ta giới thiệu một chút, vị này là Ngô huynh Ngô Bất Tri, danh xưng Vạn Sự Thông, là hảo hữu của ta. Muốn tìm Sơn Trung Tử, còn phải nhờ hắn tương trợ mới thành.” Ngụ ý: Lãnh gia đại tiểu nhị vị “Chiến tướng”, nể mặt chút đi a.

Lãnh Vu Thu hừ một tiếng, không nói nữa.

“Được rồi, Ngô huynh, có tin tức của Sơn Trung Tử?”

Ngô Bất Tri vỗ ngực, cười nói: “Thiên hạ này còn có người Ngô Bất Tri ta tìm không ra sao? Ở Vô Ưu cốc trên Bích Vân sơn.”

Bích Vân sơn thế núi dựng đứng, cưỡi ngựa không thể lên được, ở chỗ đó tự có công cụ di chuyển khác – cáng tre.

Một tấm vải mềm mắc qua hai thanh tre thật dài, hai nam tử một trước một sau, một người nặng đến mấy cũng có thẻ nâng lên, hơn nữa lại ổn định, tuyệt đối không ngã xuống.

Lãnh Vu Thu hiện đã an vị trên cáng tre, thỉnh thoảng quan sát tình hình xung quanh. Không biết sao, mấy ngày nay, ma giáo dường như biến mất không dấu vết, cũng không có động tĩnh. Đôi lúc hắn trao đổi cùng Sở Hành Vân, đều cho rằng bọn người kia không dễ gì bỏ cuộc, chẳng lẽ còn có âm mưu khác?

Nhưng suy đi tính lại, lấy tình hình trước mắt, cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Một trận cười nơi tiền phương thu hút sự chú ý của hắn, là Sở Hành Vân và Lãnh Hàn. Lãnh Hàn cưỡi trên vai Sở Hành Vân, rất vui vẻ, thỉnh thoảng cúi đầu nhỏ to cười nói với Sở Hành Vân.

Hai người này có vẻ rất hợp ý, Lãnh Hàn trước nay vốn không thích ngoại nhân thân cận, chẳng biết Sở Hành Vân kia dùng phương pháp gì, lại khiến nó ngoan ngoãn như thế, tả một cái “Sở thúc thúc”, hữu một cái “Sở thúc thúc”, khiến kẻ làm cha có cảm giác kì quái trong lòng.

Nói đến Sở Hành Vân, kể ra cũng kỳ quái. Ban đầu vốn tưởng hắn cùng hạng người với Hướng Thiết Long, là kẻ mua danh cầu tiếng, hạng tham sống sợ chết, nhưng sự thật chứng minh, người này rất có khí phách. Hắn không hề đem hai chữ “Hiệp nghĩa” treo bên miệng, mà tự thân nỗ lực thể hiện, chính trực tuy có chút cổ hủ, nhưng, dưới cái nhìn của Lãnh Vu Thu, cũng có vài phần khả ái. Dù sao trong chốn giang hồ như cái chảo nhuộm khổng lồ, người chính trực, đơn thuần đã như lông phượng sừng lân rồi.

Nghĩ tới đây, bỗng nhiên tỉnh ngộ, thầm trách bản thân sao lại có hứng thú với người kia. Dường như từ sau khi thê tử sinh khó, Lãnh Vu Thu chỉ một lòng một dạ đặt hết tâm tư lên nhi tử, những người khác đừng nói là nam tử, cho dù là tuyệt sắc mỹ nữ cũng không bận tâm, mà đối với Sở Hành Vân kia, dường như có chút hiếu kỳ quá mức.

Hai người đi phía trước châu đầu ghé tai, chắc đang nói chuyện gì vui vẻ, lại một trận cười sảng khoái. Lãnh Vu Thu nhìn đỏ mặt tía tai….

Nếu như hắn không bị trúng độc khiến không thể cử động, vị trí kia của Sở Hành Vân hẳn phải là của hắn.

“Ngươi ghen tị?” Vạn Sự Thông Ngô Bất Tri vì sao cũng đi theo, nói là sợ bọn họ lạc đường. Dọc đường đi lắm lời vớ vẩn, người nghe thật phiền không chịu thấu.

Lãnh Vu Thu hất mặt: “Có ý gì?”

Ngô Bất Tri duy trì vẻ mặt cợt nhã: “Ta xem mặt ngươi chua chát, còn không phải thấy nhi tử vui vẻ với kẻ khác nên trong lòng không vui?”

“Vậy nhất định là ngươi ăn rất nhiều muối.”

“Sao lại nói vậy?”

Lãnh Vu Thu trừng mắt: “Rảnh rỗi quá* a.”

* Hàm (咸) phiên âm [xián] nghĩa là mặn; nhàn (闲) phiên âm [xián] nghĩa là nhàn rỗi. Hai từ này đồng âm. Lãnh Vu Thu ở trên nói hắn ăn nhiều muốn nên rất mặn, thực ra là muốn chơi chữ.

“Ngươi…”

“Ngô huynh, ngươi kiến thức sâu rộng, sao không đem kỳ văn dị sự kể cho mọi người nghe, để bọn ta được mở mang kiến thức?” Sở Hành Vân kỳ thực “nhãn quan lục lộ, nhĩ thính bát phương”, vừa nghe hai người phía sau có dấu hiệu tranh cãi, vội vàng nói sang chuyện khác.

Hỏi đúng sở trường của mình, Ngô Bất Tri liền hứng khởi, suy nghĩ đôi chút: “Một lần ta ra khơi, trông thấy một con cá rất to, nó lớn chừng bằng một tòa núi nhỏ, chỉ cần há miệng, sẽ có rất nhiều cá bị lùa vào. Đặc sắc nhất chính là, trên lưng nó có một cái lỗ, phía trên còn phun ra một cột nước.” 

“Cá lớn bằng quả núi, còn phun nước… Thật có con cá như thế sao?” Lãnh Hàn mở thật to hai mắt, vừa kinh ngạc, vừa có chút khó tin.

“Đương nhiên là có, không chỉ có cá lớn như thế, còn cả trâu to hơn vậy nữa kia.”

Người nói chính là Lãnh Vu Thu. Ngô Bất Tri không ngờ hắn lại nói đỡ cho mình, nhất thời ngây dại, ngơ ngác lắng nghe.

“Ta đã từng thấy tấm da của con trâu đó, nếu trải ra có thể bao hết Đại Danh phủ; nói thêm, nó cao chừng mấy tầng lầu, ba mươi tráng đinh đánh thế nào cũng không suy suyễn.”

Ngô Bất Tri không biết chuyện này, nhịn không được hỏi: “Thật sự có tấm da trâu to đến thế?”

“Đương nhiên.” Lãnh Vu Thu thản nhiên nói: “Nếu không có tấm da trâu to như vậy, cá của ngươi thì thế nào?”

Rốt cuộc Sở Hành Vân nhịn không được bật cười, thầm nghĩ Lãnh Vu Thu này mở miệng, thực sự khiến kẻ khác tức không được, hận không xong. Vốn định nói mấy câu xoa dịu Ngô Bất Tri đang hậm hực, sơn lộ vừa chuyển, cảnh tượng trước mắt khiến hắn khó nén lòng la lên:

“Tới rồi, tới Vô Ưu cốc rồi!”

Ngọn núi vốn gập ghềnh lên xuống đến chỗ này đột nhiên đứt gãy, đi vào trong cư nhiên lại có động thiên. Tấm bia đá đặt ở lối vào ghi rõ địa danh sở tại – “Vô Ưu cốc”.

Sở Hành Vân cao giọng nói: “Tại hạ Sở Hành Vân, có việc xin cầu kiến Sơn Trung Tử lão tiền bối, thỉnh cầu được gặp.”

Hắn ngữ khí chân thành, tuy thanh âm không lớn, nhưng chắc chắn người trong cốc tuyệt đối nghe thấy, song qua một hồi lâu, không thấy được nửa cái nhân ảnh.

“Sơn Trung Tử lão tiền bối, phiền thỉnh ngài xuất hiện đi.”

“Ngươi gọi cái gì.”

Theo tiếng nói lạnh lùng, một cái bóng trắng xuất hiện trước mặt mọi người. Không ai thấy rõ cước bộ của hắn, chân không chạm đất, giống như hắn “phiêu” tới vậy!

Đây là loại khinh công gì?

Người này niên kỷ không lớn lắm, Sở Hành Vân đoán hắn không quá ba mươi. Diện mục thanh tuấn, nhất là thần sắc mang khí chất thanh lãnh, càng khiến hắn cao ngạo như băng tuyết, khác xa thế tục phàm nhân.

Sở Hành Vân thở dài, chắp tay nói: “Phiền huynh đài chuyển lời thay một tiếng, tại hạ Sở Hành Vân, có việc xin cầu kiến Sơn Trung Tử lão tiền bối.”

Bạch y nam tử lãnh đạm đưa mắt quan sát hắn: “Ta rất già ư? Sao ngươi luôn miệng gọi ta lão tiền bối?”

Người kia vừa dứt lời, mọi người đều thất kinh.

“Ngươi chính là Sơn Trung Tử?”
Bình Luận (0)
Comment