Phía Sau Áo Cưới

Chương 10

Chẳng qua chỉ mượn cái áo khoác mà thôi, Tô Tú thật sự không hiểu vì sao đột nhiên Lục Lan Xuyên lại trở mặt. Chuyện phát sinh tiếp theo cũng rất khó hiểu, người kia quay đầu bỏ đi, dáng vẻ rất tức giận. Nhưng chưa đi được hai bước anh đã hùng hổ quay lại, sau đó cởi áo khoác xuống, thô bạo khoác lên người cô.

“Không cần trả lại, cứ ném thẳng đi”. Trước khi đi anh nói vậy, nhìn xoáy vào cô, “Tôi chỉ không muốn nợ cô nhiều thêm, Tô Tú à”.

Dĩ nhiên Tô Tú hiểu, từ sau sự việc năm năm trước, cô đã không còn bất cứ mơ mộng hão huyền gì với Lục Lan Xuyên. Nhưng Lục Lan Xuyên còn được chút lương tâm như vậy đúng là nằm ngoài dự liệu của cô.

Sau giây phút ngạc nhiên ngắn ngủi, cô vội vã kéo áo bao chặt lấy người mình, bước nhanh đến phòng thay đồ.

Giữa đường, hai người lướt qua nhau.

Tô Tú không nói nổi những lời kiểu như “Cảm ơn”, mà trong lòng cô và Lục Lan Xuyên đều hiểu rõ, đối với cô, một chút lương tâm này của anh chẳng đáng là gì cả.

Tô Tú không phải là người quá thanh cao, nếu nói nghiêm túc, thật ra cô là một phụ nữ khá thực tế. Rõ ràng mình và Lục Lan Xuyên có thù oán sâu nặng, nhưng cô biết hiện giờ mình chưa có khả năng chống lại anh, vì thế những lúc anh gây khó dễ, cô luôn thông minh lựa chọn thuận theo anh. Ở lúc khó khăn nhất phải dựa vào anh, cũng chọn dựa vào anh, nhưng việc này không nói lên rằng cô có thể gạt bỏ quá khứ.

Điểm này Lục Lan Xuyên cũng hiểu khá rõ, Tô Tú và anh lướt qua nhau, bước chân vội vàng. Dưới lớp áo vest rộng thùng thình, thân thể gầy gò trông càng mỏng manh, nhưng anh biết rõ hơn ai hết, trong cơ thể nhỏ gầy đó ẩn chứa sức lực kiên cường cỡ nào.

Hoặc nói là tấm tường đồng vách sắt bao chặt lấy trái tim cô, chắc rằng không ai thể tiến vào nữa…

Bước chân của anh chợt dừng lại, đứng im tại chỗ nhìn chăm chú bóng lưng đã đi xa của cô, ở nơi lồng ngực lại bắt đầu âm ỉ cảm giác khó chịu.

***

Bởi vì Lục Lan Xuyên nên cô mang rượu vang đỏ tới muộn, khách hàng ở Lộc Uyển phàn nàn với quản lý, Tô Tú bị khấu trừ ba trăm đồng. Ở trong mắt người khác, ba trăm đồng này không đáng bao, nhưng nó lại làm cho Tô Tú cực kỳ đau lòng, năm nay đúng là năm hạn mà, nên tìm cơ hội đi chùa thắp nén nhang mới được.

Kết quả năm hạn này không chỉ ảnh hưởng tới mình cô, chưa được vài ngày, Lưu Tịnh đã xảy ra chuyện.

Lúc nhận được điện thoại của cô nàng, Tô Tú đang photo giấy tờ, máy móc đã cũ lắm rồi nên tiếng động phát ra khá lớn, nhưng Lưu Tịnh ở đầu dây bên kia chỉ biết khóc, cô phải mất chút sức lực mới nghe rõ đã xảy ra chuyện gì. Khi vội vàng đi ra ngoài, cô vẫn không quên trấn an Lưu Tịnh, “Cậu chờ ở đó, đừng hốt hoảng”.

Cũng xem như cô may mắn, vừa ra cửa đã gặp Triệu Trinh. Triệu Trinh vốn phải làm ca đêm, lúc này đến chỉ để kiểm tra một lượt, nghe nói cô có việc gấp liền nói: “Anh đưa em qua đó”.

Tô Tú sốt ruột, gật đầu bước lên xe của anh. Trước đó Triệu Trinh mới mua chiếc xe Hyundai, tuy đã qua sử dụng nhưng nhìn vẫn còn mới đến bảy tám phần, vậy đã rất lời rồi, quan trọng là đi lại dễ dàng hơn nhiều.

Dù chỗ đó là khu công nghiệp, nhưng vị trí khá vắng vẻ, hai người phải đi hết một tiếng mới đến nơi.

Lúc này ánh mặt trời vẫn chói chang, khi Tô Tú đi đến cửa nhà xưởng, lưng áo đã ướt đẫm. Có thể thấy khu nhà xưởng này mới được xây, nhưng bảo vệ rất có trách nhiệm, hai người phải giải thích mãi mới được cho vào.

Dựa theo chỉ dẫn của bảo vệ, Tô Tú đi một mạch tìm đến khu văn phòng. Kết quả vừa đẩy cửa, cô suýt nữa bị không khí bên trong làm bị sặc đến mức ho khan. Không gian vốn chật chội lại chứa đầy người, phần lớn lại là đàn ông, bởi vì đang mua hè nên tất cả đều ăn mặc phong phanh, khiến đủ loại các mùi tranh nhau xộc vào khoang mũi cô.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía cô, Tô Tú nắm chặt tay thành quả đấm, vẫn bất chấp bước vào trong.

Gạt mọi người sang hai bên, cuối cùng cũng tìm thấy Lưu Tịnh ở góc trong cùng. Trên trán Lưu Tịnh dán miếng băng, sắc mặt tái nhợt ngồi ở đó, màu môi cũng tái đi, trông vô cũng hoảng sợ.

“Tiểu Tịnh”. Tô Tú bước nhanh đi đến trước mặt cô, nắm chặt lấy đôi tay lạnh lẽo của cô ấy.

Lưu Tịnh nhìn thấy cô sắc mặt mới dịu đi, nhưng hốc mắt lập tức dâng đầy nước, “Tú Tú, cuối cùng cậu cũng tới rồi”.

Tô Tú vội đưa tay ôm lấy, vỗ nhè nhẹ sống lưng cô, “Không sao rồi, chúng ta quay về thành phố rồi đi kiểm tra một chút, còn bị thương ở đâu nữa không?”.

Lưu Tinh lắp ba lắp bắp nói chẳng được rõ ràng, có lẽ vẫn còn đang trong cơn sợ hãi, “Không bị thương ở đâu nữa, chỉ có ở đầu thôi, bây giờ vẫn còn choáng váng. Mình không sao, giám đốc Lục bị thương khá nặng, anh ta đỡ thay mình vài cú…”.

Tô Tú nhìn về phía ngón tay cô chỉ, căn phòng đóng kín cửa, không nhìn thấy tình hình bên trong. Mà trong phòng không phát ra bất cứ âm thanh nào. Chỉ kiểu người như Lục Lan Xuyên, đừng nói là bị ống thép đập vài phát, dù có bị dao đâm vài nhát cũng có thể kiềm chế không kêu thành tiếng.

Lưu Tịnh lau nước mắt, vẫn còn đang nói liên miên: “Khoảng thời gian trước Tây Ninh đã trúng thầu mảnh đất này, Lục tổng muốn xây thành nhà kho để sử dụng, sau em họ Diệp Vận Thanh giành nhận làm, khi hoàn công lại chẳng biết anh ta đã chạy đi nơi nào. Nay công nhân đòi tiền lương, toàn bộ tiền lương còn nợ đều đổ lên đầu Lục tổng, hôm nay mình và anh ta cùng đến đây gặp mấy người này giải quyết…”.

Vì vậy công nhân gây chuyện? Tô Tú hiểu đại khái rồi. Cô không quan tâm việc làm ăn của Lục Lan Xuyên, cô chỉ quan tâm Lưu Tịnh, “Cảnh sát đã đến chưa?”.

“Lục tổng không muốn làm lớn chuyện, nếu gọi cảnh sát đến, em họ Diệp Vận Thanh cũng gặp rắc rối”. Lưu Tịnh nói xong còn bĩu môi tỏ vẻ không cam lòng, lặng lẽ đến bên tai Tô Tú nói thầm, “Chuyện đã vậy mà đến nay Diệp Vận Thanh còn chưa chịu lộ mặt”.

Tô Tú mấp máy môi không lên tiếng, thảo nào đến giờ chỉ có bác sĩ tư đến đây xử lý. Cô kiên nhẫn chờ cùng Lưu Tịnh, Triệu Trinh đã yên lặng ngồi xuống bên cạnh, đợi một lúc lâu, cuối cùng trong phòng cũng có chút động tĩnh.

Lục Lan Xuyên mang cánh tay đã được băng bó đi ra.

Dù sao cũng là đàn ông, sắc mặt của anh tốt hơn Lưu Tịnh nhiều, chỉ là giữa hai hàng mày tăng thêm vài phần nghiêm nghị, vừa mới bước ra đã giao việc cho mấy người đứng ở cửa, “Lập tức tìm cho ra tên nhóc kia, cho dù dùng bất cứ biện pháp nào”.

“Dạ”. Mấy người đàn ông cao lớn to con trả lời, cách ăn nói cũng khí thế vô cùng, nghe xong việc Lục Lan Xuyên giao liền rời đi trước.

Lúc này, Lục Lan Xuyên mới chợt nhớ đến Lưu Tịnh, xoay người nhìn cô, kết quả bất ngờ trông thấy Tô Tú.

***

Hiển nhiên anh không ngờ rằng sẽ thấy Tô Tú ở đây, ánh mắt dừng trên người cô mãi, nhưng khóe mắt lại thấy Triệu Trinh ngồi cạnh cô, nhất thời ánh mắt lạnh đi không ít, gật đầu với Lưu Tịnh, “Không sao chứ?”.

Lưu Tịnh “dạ” một tiếng, chần chừ hỏi: “Lục tổng, bây giờ chúng ta phải làm sao?”.

“Đi về trước”.

Lục Lan Xuyên và Lưu Tịnh đến đây làm việc, nay hai người đã trở thành “thương binh” này dĩ nhiên không thể lái xe. Lục Lan Xuyên chuẩn bị lấy điện thoại gọi tài xế đến, Lưu Tịnh đã nhiệt tình hỏi thăm: “Lục tổng, hay anh cùng chúng tôi trở về thành phố đi?”.

Triệu Trinh cũng là người thật thà, lập tức góp lời: “Đúng vậy, đã đến giờ này rồi, anh lại mới bị thương, về cùng nhé?”.

Lục Lan Xuyên quay đầu liếc nhìn Tô Tú, ánh mắt Tô Tú lại chẳng nhìn đến anh. Cứ như từ trước đến giờ cô chẳng thèm để tâm đến anh, hoàn toàn xem anh như người xa lạ.

Anh chần chừ một lát rồi khẽ gật đầu với Triệu Trinh, “Làm phiền anh rồi”.

Bốn người lần lượt lên xe, Tô Tú và Lưu Tịnh ngồi ghế sau, cô kéo Lưu Tịnh nhỏ giọng xác nhận mãi: “Có chỗ nào không thoải mái không? Bị đụng vào đầu có thể nhỏ cũng có thể lớn, hay mình cùng cậu đến bệnh viện kiểm tra xem”.

“Không sao đâu, lúc đó Lục tổng cản giúp mình, chỉ là không cẩn thận bị xây xát nhẹ thôi”. Lưu Tịnh nói xong lại thấy lo lắng cho Lục Lan Xuyên, “Lục tổng, anh như vậy có được không? Tôi thấy hay là đến bệnh viện kiểm tra một chút sẽ tốt hơn”.

Từ nhỏ Lục Lan Xuyên đã đánh nhau nên chuyện như vậy cũng diễn ra như cơm bữa, nghe thế anh cũng không tỏ thái độ gì, hờ hững trả lời, “Không sao đâu”. Nói xong ánh mắt anh khựng lại, không kiềm được mà liếc nhìn vị trí Tô Tú qua gương chiếu hậu, cô vẫn đang nghiêng mặt nhìn Lưu Tịnh, trong mắt đầy vẻ quan tâm.

Anh không biết quan hệ giữa Tô Tú và Lưu Tịnh thế nào, hôm nay cũng chẳng thể quan tâm đến vấn đề này, có điều khi thấy Tô Tú ân cần hỏi han Lưu Tịnh, trong lòng lại có chút hoài niệm khôn tả.

Nhớ lại trước kia, khi đó cô cũng nhìn anh bằng ánh mắt lo lắng đến vậy. Đừng nói là vết thương đụng đến gân cốt, dù là một chút bệnh vặt như cảm mạo cũng được cô chăm sóc tỉ mỉ.

Chứ không hề xem anh như người xa lạ không thèm quan tâm như lúc này đây.

Có lẽ do bị thương, bên cạnh thiếu người quan tâm, trái ngược với Lưu Tịnh, vừa gặp chuyện lập tức có hai người bạn tốt xuất hiện, mức chênh lệch khác biệt như vậy khiến anh có chút khó chịu, lại có chút hâm mộ Lưu Tịnh.

“Tú Tú, về nhà cậu làm đồ ngon cho mình đi? Mình cảm thấy mình cần được bồi bổ, đầu mình choáng váng quá đi mất…”. Lưu Tịnh tựa lên vai Tô Tú, lay nhẹ cánh tay cô như làm nũng.

Quả thật Tô Tú dở khóc dở cười, “Cậu thật là… Khi nãy còn khóc lóc trong điện thoại, bây giờ không đau nữa sao?”.

“Không phải mình bị sợ hãi sao, đúng lúc nhớ ra cậu ở gần đây, lập tức gọi điện cho cậu”. Lưu Tịnh hơi xấu hổ, thấy sống lưng thẳng tắp của Lục Lan Xuyên, suy nghĩ lại xoay chuyển, “Lục tổng vẫn chưa ăn gì, anh có đi ăn cùng không ạ?”.

***

“?!”. Mắt Tô Tú lập tức trừng lớn, thật sự muốn nhéo Lưu Tịnh vài cái thật mạnh, tùy tiện mời một người đàn ông về nhà thật sự không có vấn đề gì ư? Lại còn là một người đàn ông nguy hiểm như Lục Lan Xuyên nữa!

Nhưng giờ phút này trong mắt Lưu Tịnh, Lục Lan Xuyên là người có ơn cứu mạng mình, huống chi từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, ngay cả một người quan tâm anh cũng không xuất hiện, tình thương người bao la của cô bắt đầu trỗi dậy mất rồi.

Lục Lan Xuyên liếc nhìn Tô Tú như đang có điều suy nghĩ, chỉ thấy mắt Tô Tú nhìn thẳng, đôi mắt đen nhánh như muốn lồi ra.

Anh hơi cúi đầu, trong mắt chợt lóe lên ý cười rồi hớn hở đáp: “Được”. Nếu anh nhớ không lầm, cô nàng này nấu ăn rất ngon.

Tô Tú thật sự kinh ngạc đến mức á khẩu, tên Lục Lan Xuyên này điên rồi sao? Anh ta bị thương ở tay chứ đâu phải đầu, vậy mà lại muốn đến nhà cô ăn cơm?!

Cô bật thốt là mà không buồn suy nghĩ, “Trong nhà hết thức ăn rồi”.

“Hả?”. Lưu Tịnh quay đầu nhìn cô, “Không phải mình mới mua hôm qua à?”.

Tô Tú: “…”.

Lưu Tịnh lập tức đoán được chuyện gì xảy ra, trước nay con người Tô Tú vốn không nhiệt tình, không thích nhất là giao tiếp với người xa lạ, vì vậy cô lặng lẽ kéo tay áo cô ấy, “Tốt xấu gì anh ấy cũng đã giúp mình, còn là ông chủ của mình nữa, một bữa cơm thôi mà, đồng ý đi được không?”.

Tô Tú cắn răng không lên tiếng, Lưu Tịnh lại năn nỉ cô, “Dù sao chúng ta cũng phải ăn cơm, thật sự không được thì cậu cứ xem anh ta như không khí, còn có mình ở đấy mà”.

Biết tình tính của Lưu Tịnh, Tô Tú không muốn sinh chuyện, cuối cùng đành phải gật đầu: “Ăn xong bảo anh ta đi ngay”.

Nhân viên đuổi ông chủ? Việc này thật sự hơi… Lưu Tịnh chỉ cười ha ha không ngừng.

***

Triệu Trinh chạy thẳng một đường đưa mọi người về dưới nhà Tô Tú. Tô Tú biết anh còn có ca trực, nhưng vẫn còn sớm, mà vừa nghĩ đến việc phải đối mặt với Lục Lan Xuyên đã thấy khó chịu, nên cũng mời Triệu Trinh, “Cùng lên nhà ngồi một lát nhé?”.

“Không được rồi”. Triệu Trinh khẽ mỉm cười, “Còn phải chạy về trực ban, em cũng mệt rồi, anh đi theo lên sẽ khiến em mệt thêm đấy”.

Tô Tú không ngờ rằng anh chu đáo như vậy, trên mặt không khỏi xuất hiện ý cười, “Dù sao cũng cảm ơn anh, nếu không có anh lên tiếng, có lẽ chúng ta còn phải nán lại đó khá lâu”.

Triệu Trinh gãi đầu, nhưng ngay sau đó lại nheo mắt trêu cô, “Nếu muốn cảm ơn anh, hôm nào mời anh ăn cơm là được rồi”.

“Được, mang Sa Sa đi cùng”.

Hai người trò chuyện một lúc vẫn chưa xong, Lục Lan Xuyên sầm mặt đứng đó, ánh mắt lạnh tanh, toàn thân toát ra khí thế hung tàn. Lưu Tịnh tò mò nhìn anh ta, cảm thấy ánh mắt anh nhìn Triệu Trinh và Tô Tú rất đáng sợ…

Sao lại cảm thấy hình như Lục tổng đang ghen vậy?
Bình Luận (0)
Comment