Phía Sau Áo Cưới

Chương 21

Lục Lan Xuyên là người thích phân cao thấp, ví dụ như hiện tại có rất nhiều chuyện cho thấy anh cưới Tô Tú có lẽ là sai lầm, nhưng anh không muốn thừa nhận. Thật ra trước đó anh đã đoán được những tình huống này rồi, anh không hề e ngại bất cứ khó khăn nào chưa phát sinh, nhưng khi thật sự đối mặt, rốt cuộc vẫn không lý trí như trong tưởng tượng.

Lục Khuyên Nhi ở bên thấy sắc mặt anh lúc sáng lúc tối, lại càng tò mò với chị dâu trong truyền thuyết hơn.

Nhớ lại ngày ấy, ai cũng cho rằng chắc chắn Lục Lan Xuyên sẽ kết hôn với Diệp Vận Thanh, tuy hai người cãi cọ vì em họ của Diệp Vận Thanh, về sau Diệp Vận Thanh khăng khăng ra nước ngoài nên chiến tranh lạnh, nhưng chiến tranh lạnh thì chiến tranh lạnh, không ai cho chuyện này là nghiêm trọng. Dù sao ra nước ngoài sớm muộn gì cũng quay về phải không? Về với nhau không phải là chuyện bất khả thi.

Song, Lục Lan Xuyên lại kết hôn bất thình lình! Hôm nay nghe Diệp Triệu Kỳ nói anh còn không tin nổi, kiểu phụ nữ nào mới có thể cầm chân Lục Lan Xuyên ngay tức thì thế chứ?

Xem kìa, bây giờ còn hành hạ người ta thành thế kia…

Lục Khuyên Nhi kiềm lại ngọn lửa kích động trong lòng, rót chén rượu cho Lục Lan Xuyên, thử dò xét: “Phụ nữ là phải dỗ dành, rõ ràng mình làm sai nhưng lại ngang ngạnh hơn cô ấy thì đâu ai chịu đựng nổi. Vì thế lúc mềm phải mềm, nếu không đến lúc đó không chỉ là chuyện tắt máy không chịu nghe điện nữa đâu”.

Lục Lan Xuyên cau mày suy nghĩ một lát, vẫn không nói gì.

Hai chữ danh sách đen vẫn nằm chình ình ngay trên mặt!

Lục Khuyên Nhi thấy anh thỉnh thoảng lại nốc một chén rượu trắng, bèn đưa tay giữ lại, “Được rồi, hôm nay mới là ngày đầu kết hôn, nếu anh say khướt trở về, chị dâu còn bực mình hơn”.

Kết quả Lục Lan Xuyên không phản bác, chỉ híp mắt không biết đang nghĩ gì.

Thấy đã đến giờ, Lục Khuyên Nhi dự định đưa sếp về, nhân tiện liếc mắt xem chị dâu trong truyền thuyết. Nhưng anh chưa kịp đứng dậy đã bị Lục Lan Xuyên kéo phắt xuống ghế.

Thấy Lục Lan Xuyên nghiêm nghị nhìn mình, lòng anh giật thót, “Sao, sao thế ạ?”.

“Ngồi thêm một lát đi”. Lục Lan Xuyên rót đầy cái chén trước mặt Lục Khuyên Nhi, mãi sau mới nói, “Nếu có vài lỗi sai nói xin lỗi cũng vô dụng thì sao?”.

Hiếm khi Lục Lan Xuyên chủ động tâm sự với mình, Lục Khuyên Nhi hoảng hốt vô cùng, lập tức phấn chấn nói: “Vậy phải xem sai ở đâu, nếu có thể đền bù, đương nhiên phải cố hết sức bù đắp”.

Lục Lan Xuyên ngỡ ngàng dời mắt, giọng nói hơi chập chùng, “Có lẽ, không bù đắp được”.

“Vậy thì… đừng liên quan cho lành”. Lục Khuyên Nhi thở dài, “Biết không thể sửa chữa sai lầm, cố gắng trói buộc không phải hành hạ lẫn nhau sao? Ai cũng sợ đau, bản thân không chịu nổi thì cần gì tự chuốc khổ vào thân chứ?”.

Tự chuốc khổ vào thân, là bản thân anh bây giờ ư?

Thấy mặt Lục Lan Xuyên đanh lại, Lục Khuyên Nhi khẽ ho một tiếng, an ủi hai câu cho có lệ, “Nhưng trái tim đều làm bằng thịt, anh chỉ cần thật lòng đối tốt với chị ấy, sớm muộn gì chị ấy vẫn sẽ cảm động”.

Lục Lan Xuyên nhìn anh ta như có điều đăm chiêu.

Lục Khuyên Nhi lại cười hỏi: “Thế rốt cuộc người anh nói là ai vậy?”.

Lục Lan Xuyên suy nghĩ, trả lời rất nghiêm túc: “Ngộ Không”.

“…”.

***

Lục Lan Xuyên uống rượu không thể lái xe, Lục Khuyên Nhi nhất quyết đòi đưa anh về, cuối cùng bị anh đạp vào mông một phát, “Mau cuốn xéo đi, chút rượu này không đủ làm tôi hoa mắt”.

Lục Khuyên Nhi bất đắc dĩ cúp mông đi, vừa đi vừa nguyền rủa kẻ qua cầu rút ván, tốt nhất đêm tân hôn bị vợ đuổi khỏi phòng!

Đợi cậu em đi xa rồi, Lục Lan Xuyên mới giơ tay bắt xe, địa chỉ đưa ra không phải biệt thự ở phía Đông thành phố mà là một nhà hàng – anh nhớ Tô Tú thích nhất cua ninh ở đó.

Lục Khuyên Nhi nói rất đúng, chỉ cần thật lòng đối tốt với cô ấy, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ động lòng phải không? Anh rất rõ, trước nay Tô Tú vốn mềm lòng.

Lục Lan Xuyên nhìn cảnh phố ngoài cửa sổ, nhớ lại bao lần gặp mặt Tô Tú trong khoảng thời gian này. Thật ra cách thức của mình quả thật hơi có vấn đề, thời điểm nên mềm phải mềm một chút, phụ nữ đều thích vậy. Nghĩ tới việc Tô Tú sớm chấp nhận mình, khóe miệng anh nhoẻn cười. Đúng, ngày ấy sẽ đến nhanh thôi! Sao trước kia không nghĩ tới nhỉ?

Anh đang mải nghĩ, điện thoại trong túi quần chợt đổ chuông. Lấy ra xem, nụ cười nơi khóe môi phai dần.

Chiếc xe tĩnh lặng, chỉ có tiếng chuông điện thoại vang vọng hồi lâu. Bác tài ngờ vực liếc nhìn anh qua gương chiếu hậu, lại thấy vẻ mặt anh nghiêm nghị tới đáng sợ.

Mãi sau Lục Lan Xuyên mới nhấc máy, giọng nói lanh lảnh của con gái lập tức truyền sang, “Anh, anh lại đi xã giao đến khuya thế này!”.

Lục Lan Xuyên bất giác nhíu chặt hàng mày, ngập ngừng một lát rồi nói: “Sao bỗng dưng gọi điện cho anh?”.

Lục Tử Tây trầm lặng, “Đã một tuần rồi anh chưa gọi cho em đấy”.

Đã… một tuần rồi ư? Hình như trước kia chuyện này chỉ xảy ra một lần…

Lục Lan Xuyên móc điếu thuốc từ túi quần, ngẫm nghĩ một lát thì bẻ gãy. Anh mở cửa sổ, để gió đêm làm dịu cái đầu hỗn loạn đến đau âm ỉ, “Ừ, dạo này anh bận quá”.

“Bận gì, có phải anh yêu rồi không?”.

Lục Lan Xuyên không đáp mà hỏi lại: “Còn em, dạo này rảnh quá à? Rảnh đến mức có thời gian quan tâm đến anh”.

“Em luôn quan tâm anh mà, lúc trước bởi vì biết anh và chị Thanh đang tốt đẹp, bây giờ…”. Lục Tử Tây nói khẽ với anh, “Anh, anh thật lòng tìm một người đi”.

Lục Lan Xuyên cười, “Anh có lúc nào không thật lòng chứ?”.

Lục Tử Tây há hốc miệng, cuối cùng chỉ thở dài, “Hay là em thi xong, sớm về nhà với anh nhé”.

“Không cần!”.

Lời vừa thốt ra, Lục Tử Tây bên kia im bặt, mãi sau mới hỏi, “Tại sao thế ạ?”.

Trước kia mỗi khi cô nói muốn về nước, Lục Lan Xuyên sẽ là người vui vẻ nhất. Anh cũng biết  lần này mình biểu hiện quá dị thường, ngẫm nghĩ rồi nói: “Mấy hôm nữa anh sẽ đi Paris, đến lúc đó gặp em nhé?”.

Thời điểm kết thúc cuộc gọi, chiếc xe tình cờ dừng trước nhà hàng…

Bác tài không dằn được mà phải liếc nhìn vị khách kỳ lạ, nhắc nhở: “Tiên sinh, đã tới rồi”.

Lục Lan Xuyên ngẩng đầu lên, ngón tay cầm điện thoại siết chặt theo bản năng, cuối cùng mới đạp khẽ một tiếng.

***

Tô Tú buồn ngủ từ sớm, trước khi ngủ cô đã cẩn thận khóa trái cửa nên cửa có tiếng là cô sẽ tỉnh ngay. Ngay sau đó là tiếng đập cửa rầm rầm, cô định mặc kệ, nhưng người này lại kiên nhẫm đến bất ngờ.

Cuối cùng Tô Tú không chịu nổi nữa phải bò dậy, lúc đi ra cửa cô khựng lại, khoác thêm chiếc áo ngủ mới ra mở cửa.

Quả nhiên kẻ đứng ngoài là Lục Lan Xuyên về muộn.

Lục Lan Xuyên liếc nhìn áo ngủ của cô, có lẽ cảm thấy cô ngang ngạnh hết sức, “Không nóng à?”.

Tô Tú thầm nghĩ người này có bệnh à? Cô chỉ đồng hồ trên tay, “Lục Lan Xuyên, bây giờ đã hơn hai giờ đêm rồi”.

Kết quả cô vừa dứt lời, Lục Lan Xuyên lại vươn tay tóm lấy cô, nói: “Theo tôi ra đây”.

Tô Tú vội nghiêng người, mãi mới tránh được đầu ngón tay anh, song hiển nhiên phản ứng cô không nhanh bằng Lục Lan Xuyên. Người đó tiến tới, cúi người bế cô lên.

Tô Tú sợ hết hồn, giãy bằng cả tay lẫn chân: “Anh thả tôi xuống!”.

Lục Lan Xuyên nhíu mày, “Lộn xộn nữa tôi ném em xuống cầu thang đấy!”.

“…”. Nói xong, Lục Lan Xuyên lại thầm hối hận, mẹ nó chứ, phải dịu dàng một chút, dịu dàng một chút…

Vì thế anh kiềm chế, giọng ôn hòa hơn nhiều, “Đừng lộn xộn, cẩn thận ngã đấy”.

Tô Tú trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, với tình cảnh này, câu “cẩn thận” kia nghe thế nào cũng ẩn chứa vẻ dọa dẫm. Cô hít sâu một hơi, nhẫn nại hỏi, “Anh định đem tôi đi đâu?”.

Lục Lan Xuyên mỉm cười, “Biết ngay ấy mà”.

Kết quả anh ôm cô đến phòng ăn, Tô Tú mặc áo ngủ, đầu tóc rối bời, được đặt nhẹ lên ghế.

Kế đó, Lục Lan Xuyên đặt cua ninh trước mặt cô, không quên nhướng mày, “Ăn đi”.

Tô Tú: “…”.

Đảm bảo tên này bệnh không nhẹ!

Tô Tú nén giận, từ từ ngẩng đầu nhìn người đối diện, “Anh có ý gì?”.

“Ăn khuya đó”. Lục Lan Xuyên nói rồi dừng lại, “Tôi nhớ em thích ăn thứ này, tối nay em ăn gì chưa?”.

Tô Tú đứng phắt dậy, phải cố lắm mới không hét lên, “Lục Lan Xuyên, nửa đêm gọi người ta dậy ăn khuya, anh cố ý phải không?”.

Lục Lan Xuyên kiềm chế nhìn cô, sao người phụ nữ này khó hầu hạ thế chứ, quan tâm cô mà còn phản ứng?

Tô Tú hiểu ánh mắt của anh, bật cười: “Anh muốn đối tốt với tôi, còn tôi nhất định phải nhận lòng tốt của anh. Lục Lan Xuyên, đây là ích kỷ chứ không phải đối tốt với người ta”.

Lục Lan Xuyên nhíu mày nhìn cô, anh chỉ biết ý tốt của mình đã bị xuyên tạc. Tô Tú không muốn nói gì thêm nữa, xoay người định đi nhưng cổ tay một lần nữa bị anh nắm chặt.

Lục Lan Xuyên nhìn cô hồi lâu rồi nói: “Được, lần sau tôi không vậy nữa”.

Tô Tú: “…”.

“Khi nãy thấy đèn phòng em sáng, tưởng em chưa ngủ”. Có lẽ ban đêm quá yên ắng, giờ đây Lục Lan Xuyên đối mặt cô, nói mấy lời dịu dàng này không cảm thấy lúng túng, “Tô Tú, lần này tôi thật sự muốn đối tốt với em”.

Tô Tú nhìn Lục Lan Xuyên, người anh phảng phất mùi rượu, có lẽ vừa đi xã giao về, trên người chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng vừa người, toàn thân toát lên vẻ gì đó tương tự năm năm trước một cách tài tình. Cô lẳng lặng nhìn anh, giọng nói không dậy nổi gợn sóng, “Lục Lan Xuyên, thật ra…”.

Lục Lan Xuyên nhìn cô đầy mong đợi.

Kết quả lời thốt lên lại là: “Thật ra tôi không thích cua ninh gì cho cam, hồi ấy Tử Tây thích ăn, anh luôn chọn cái này cho em ấy, tôi không muốn phiền toái mà thôi. Hơn nữa, đèn sáng bởi vì tôi bị bệnh quáng gà, đã từ rất lâu, hồi quen anh đã mắc rồi”.

Cuối cùng Lục Lan Xuyên không còn sức nắm lấy cổ tay Tô Tú nữa, anh lẳng lặng nhìn cô, từ tận sâu đáy lòng có cảm xúc không thể nói rõ đang dao động.

Tô Tú đi lướt qua người anh rồi nói: “Anh vẫn chưa rõ ư? Cái mà anh gọi là đối xử tốt thật ra đều thừa thãi, không có bất kỳ ý nghĩa gì, chỉ uổng công tốn sức mà thôi”.

Dứt lời cô vọt lên tầng. Lục Lan Xuyên đứng lặng hồi lâu, không hề nhúc nhích.
Bình Luận (0)
Comment