Phiền Não Của Nữ Thần

Chương 18

Kỷ Thừa Hoài cũng không có quá nhiều thời gian ở cùng Lộ Mạn Hề ở đoàn phim, sáng sớm ngày hôm sau liền chuẩn bị lái xe về đế đô xử lý công việc.

Lộ Mạn Hề nhìn dáng vẻ của anh. Đi theo bên người anh nhiều năm như vậy, tính nết của anh cô cũng biết đến rõ ràng, biết lần này Lôi Tranh hẳn là không có việc gì, cũng không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Chỉ là Chu Chỉ này, chẳng lẽ cứ buông tha như vậy sao?

Lộ Mạn Hề biết Lôi Tranh cũng không phải là một người hào phóng. Nếu hắn không muốn cùng Chu Chỉ so đo, người đại diện Dương ca kia của hắn cũng phỏng chừng hận không thể nuốt sống cô ta.

Chu Chỉ còn chưa phải quá ngu, chẳng qua là quá tự cho mình là đúng. Cô ta cũng nên đoán được, Lôi Tranh bên này sẽ không dễ dàng buông tha cho cô ta. Như vậy, Chu Chỉ sẽ làm cái gì đây?

Lộ Mạn Hề dùng ngón chân cũng nghĩ ra được cô ta sẽ nhờ đến cha mẹ tốt của mình.

Kỳ thật cô vẫn có chút hâm mộ Chu Chỉ. Theo cô biết, gia đình Chu Chỉ mỹ mãn, cha mẹ ân ái, trên cơ bản không có việc bực mình gì,chỉ cần cô ta không mơ ước Kỷ Thừa Hoài, không làm ra một ít việc hủy hoại tương lai của mình thì tương lai của người này sẽ rất tươi sáng.

Kỷ Thừa Hoài trên cơ bản sẽ không đề cập đến quá khứ của mình, ngay cả cha mẹ anh, anh cũng rất ít khi nhắc tới, cho nên cô không xác định được cha mẹ Chu Chỉ có thể mang đến cho anh bao nhiêu ảnh hưởng.

Cô hy vọng Kỷ Thừa Hoài tìm được chân ái, nhưng tuyệt đối không phải là người như Chu Chỉ.

Nếu anh thật sự cùng Chu Chỉ ở bên nhau. Vậy thì lấy sự thống hận của Chu Chỉ dành cho cô, cô tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt.

Đời trước cũng không biết Chu Chỉ có nhờ cha mẹ của mình không, hiệu quả như thế nào.

Lộ Mạn Hề đưa Kỷ Thừa Hoài xuống lầu, một đường đi vào bãi đỗ xe, lúc này còn sớm, không có người nào, cô liền ngồi trên xe của anh cùng anh trò chuyện một lát.

"Thừa Hoài." Thân phận của cô như thế, lúc này là lúc thích hợp nhất để mách lẻo rồi.

"Ừ?" Kỷ Thừa Hoài cũng không muốn tách ra, tinh tế thưởng thức tay của cô.

Giờ khắc này, bọn họ thật ra có chút giống tình lữ yêu đương.

"Nếu ba mẹ Chu Chỉ tìm được anh, anh cứ đem toàn bộ cái sai đẩy đến trên người em." Lộ Mạn Hề bất đắc dĩ mà cười cười, "Cô ấy vẫn là một cô bé, bị ủy khuất thì sẽ luôn muốn nói với ba mẹ. Dù sao thì bọn họ cũng coi như là trưởng bối của anh. Kể cả chẳng có xung đột, hình tượng của em ở trong lòng bọn họ khẳng định không tốt một chút nào, em cũng không để bụng chuyện tệ hơn."

Kỷ Thừa Hoài nhíu mày, tựa hồ suy xét vấn đề này.

Lộ Mạn Hề thật cẩn thận quan sát đến thần sắc của anh, lại nói: "Chu Chỉ này cũng không có ý xấu, cô gái nhỏ luôn là khó mà giấu được lời nói. Em nhìn cô ấy đối với anh còn rất có cảm tình, phỏng chừng là sợ anh bị thiệt mới cố ý nhắc nhở anh một chút. Cái xuất phát này rất tốt, chúng ta không đến mức phải làm khó một đứa nhỏ đúng không?"

Cô biết Kỷ Thừa Hoài nhất ghét người không kiên quan đến cuộc sống của anh khoa tay múa chân. Hành vi của Chu Chỉ đã chọc tới anh. Lời nói lúc này của cô sẽ chỉ làm Kỷ Thừa Hoài càng thêm chán ghét Chu Chỉ.

Quả nhiên, Kỷ Thừa Hoài cười lạnh hai tiếng, "Không có ý xấu?"

Anh nhìn về phía Lộ Mạn Hề, thở dài một hơi, "Mạn Hề, em nghĩ về cô ta quá đơn giản. Nếu cô ta thật sự không có ý xấu, cũng nên nói ngầm với anh mà không phải làm trò trước nhiều người như vậy. Chuyện này em đừng động vào, anh sẽ xử lý tốt."

Lộ Mạn Hề lo lắng nhìn Kỷ Thừa Hoài, "Em không muốn làm anh khó xử."

"Không ngại khó." Ánh mắt Kỷ Thừa Hoài đạm nhiên nói, "Cha mẹ cô ta cùng cha mẹ anh có giao tình, lại không phải cùng anh. Khi nào thì loại chuyện giao tình này cũng có thể di truyền kế thừa?"

Nghe được anh nói như vậy, Lộ Mạn Hề hoàn toàn yên tâm.

Có đôi khi Kỷ Thừa Hoài lạnh nhạt cũng không phải là một chuyện xấu?

Kỷ Thừa Hoài giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ, thời gian đến rồi. Anh ôm lấy cô một chút, trong mũi gian tràn đầy hương vị chỉ thuộc về cô, bàn tay to rất có quy luật vuốt ve mái tóc dài của cô, thấp giọng nói: "Anh phải đi, mấy ngày nữa lại đến nhìn em."

Lộ Mạn Hề ước gì anh đừng tới, nhưng có đời trước làm kinh nghiệm, cô biết Kỷ Thừa Hoài cũng không thích cô "hiểu chuyện".

Có phải trong đầu óc người này có hố?

Cô làm chim hoàng yến không biết có bao nhiêu săn sóc, cho dù một tháng anh không tới tìm cô cũng không có quan hệ với cô!

Anh còn thường xuyên vì cô hiểu chuyện săn sóc mà cáu kỉnh, này không phải có tật xấu là thì cái gì?

Được, dù sao cô cũng nghĩ kỹ rồi. Lúc này đây, một năm này, cô vẫn là làm việc anh thích đi.

"Mấy ngày?" Lộ Mạn Hề phá lệ hỏi.

Kỷ Thừa Hoài đầu tiên là ngẩn ra, suýt nữa không thể tin được lỗ tai của chính mình. Phải biết rằng mỗi lần bọn họ tách ra đều sẽ có loại đối thoại này nhưng mà từ trước đến nay cô cũng sẽ không hỏi anh vấn đề này.

Bất quá không thể phủ nhận chính là, bởi vì những lời này của cô mà tâm tình anh rất tốt.

"Em hy vọng là mấy ngày?"

Cô cũng đã cùng rất nhiều người ở màn ảnh lớn sắm qua vai tình lữ, hiện tại chỉ cần đem chính mình nhập vai đến chính xác, cùng Kỷ Thừa Hoài hư tình giả ý cũng không phải việc gì khó.

"Một ngày."

Kỷ Thừa Hoài hẳn là thật sự thật cao hứng, anh cười cả ra tiếng: "Một ngày không được, ba ngày thì thế nào?"

"Trong lòng anh đều đã an bài tốt lại hỏi em làm gì?" Lộ Mạn Hề cũng không có đẩy Kỷ Thừa Hoài ra, cô sợ lời nói cùng ánh mắt của mình không phù hợp. Cho cô một thời gian đi, làm cô thích ứng tốt một chút. Cô mới xứng được với chức tình nhân.

"Trong lòng anh vốn dĩ an bài là năm ngày, hiện tại ngắn lại thành ba ngày."

"…… Được."

Trước khi Lộ Mạn Hề xuống xe còn không quên làm nũng với Kỷ Thừa Hoài, "Lúc anh đến có thể mang cho em đồ ăn tới không?"

Thể chất của cô kỳ thật là rất khó ăn để béo, chính là mỗi nữ minh tinh đều phải ăn uống điều độ. Quách Dĩnh bình thường không cho cô ăn đồ ăn vặt, chỉ có Kỷ Thừa Hoài đại phát từ bi mua cho cô mua đồ ăn vặt, Quách Dĩnh mới không dám nói cái gì.

Kỷ Thừa Hoài bị cô dễ như trở bàn tay làm cao hứng, đối với yêu cầu hiện tại của cô, đương nhiên là mua mua mua.

"Được, em gửi tin nhắn cho anh, anh kêu trợ lý mua cho em."

"Ừm, anh đi trước đi."

Nhìn theo Kỷ Thừa Hoài lái xe rời khỏi, Lộ Mạn Hề mới chậm rì rì vào thang máy về phòng tiếp tục ngủ bù.

Cô đột nhiên phát hiện, bây giờ cô không còn tận lực cố tình làm Kỷ Thừa Hoài tức giận, không hề bài xích anh. Đây là một cục diện cả hai đều có lợi. Anh cao hứng, cô cũng không khó chịu.

Quả nhiên là đời trước dùng sai biện pháp.

Mới từ thang máy đi ra, Lộ Mạn Hề liền nhìn thấy một người đứng trước cửa phòng mình.

Lúc này ánh sáng ngoài hành lang tương đối yếu. Đến gần mới nhìn thấy, phát hiện người đến là một tiểu diễn viên trong đoàn phim, hình như là mới vừa tốt nghiệp không lâu. Đạo diễn rất thích cổ linh khí trên người cô ấy nên cho cô ấy đóng một vai.

Cô ấy tới tìm cô làm cái gì?

"Mạn Hề tỷ." Thẩm Chanh lấy hết can đảm gọi cô một tiếng, "Em nghe nói bạn trai của chị đến đây phải không?"

Đây là cái vấn đề gì, Lộ Mạn Hề nhíu mày, tâm tư nữ nhân đối với Kỷ Thừa Hoài có quá nhiều, Thẩm Chanh này chẳng lẽ cũng nằm trong số đó.

"Ừ." Tuy rằng từ đầu đến cuối cô đều không cảm thấy mình với Kỷ Thừa Hoài là quan hệ yêu đương. Bất quá đối với người khác vẫn luôn là muốn nói cho dễ nghe một chút. Vấn đề này thật sự không có phủ nhận sự tất yếu.

Thẩm Chanh cư nhiên vui vẻ nở nụ cười, "Mạn Hề tỷ, chị thật sự có bạn trai đúng không!"

Lộ Mạn Hề càng ngày càng không rõ ràng rốt cuộc cô ấy đến đây là vì cái gì.

Muốn nói là có ý tứ đối với Kỷ Thừa Hoài cũng không đúng, này nhìn cũng không giống.

Rốt cuộc cô ấy muốn làm cái gì?

Thẩm Chanh vui vẻ đến thiếu chút nữa muốn nhảy lên, "Cho nên, Tranh ca không phải bạn trai chị, hai người không có khả năng ở bên nhau đúng không?!"

Cô ấy nói xong câu đó, Lộ Mạn Hề mới hiểu dụng ý của cô nàng khi đến đây, xem ra là cô gái mê Lôi Tranh?

Cô nghiêm túc gật gật đầu, "Chúng tôi căn bản không có ở bên nhau, đừng lộn xộn CP nha."

Thẩm Chanh từ túi vải của mình lấy ra một hộp sữa bò nóng đưa cho Lộ Mạn Hề, cao hứng đến khom lưng cúi đầu, "Em đã biết em đã biết, cho nên em có tư cách theo đuổi Tranh ca đúng không."

Thẳng đến lúc Thẩm Chanh rời đi, Lộ Mạn Hề vẫn như là lọt vào trong sương mù.

Bất quá cô vẫn thật hâm mộ Thẩm Chanh đơn giản, nghĩ thích liền đi thích, muốn theo đuổi liền theo đuổi.

Sống được theo thích ý lại đơn giản, dù cho bị người cự tuyệt, cái loại khổ sở này cũng là chân thật.

Cô đã quên thích một người là cái cảm giác gì rồi.

Lộ Mạn Hề nhớ tới người nào đó trong ký ức sâu thẳm, hoảng hốt một trận.

Đã thật lâu thật lâu không có suy nghĩ những chuyện cũ đó. Hiện tại lại hiện lên, cho rằng đã quên, lại vẫn cứ rõ ràng như thế.

Kỷ Thừa Hoài vừa đến công ty, còn chưa kịp mở máy tính xử lý chính sự, thư ký đã thấp thỏm đi vào.

"Kỷ tổng, có hai người tới tìm ngài, không có hẹn trước, nhưng bọn họ nói là bằng hữu của ngài." Thư ký rất sợ Kỷ Thừa Hoài, nói chuyện cũng thật cẩn thận.

Vốn dĩ giống loại tình huống này, cô sẽ trực tiếp gọi điện thoại hỏi, nhưng hai người nói lại không giống nhau, một người nói là bằng hữu, một người nói là trưởng bối của Kỷ Thừa Hoài làm thư ký cũng không dám làm theo chủ ý, đành phải căng da đầu đến đây xin chỉ thị.

"Đúng rồi, Kỷ tổng, họ có nói bọn họ họ Chu."
Bình Luận (0)
Comment