Phiền Não Của Nữ Thần

Chương 23

Lộ Mạn Hề kỳ thật đã biết kết quả, nhưng cô lại không thể không nói chuyện này với Kỷ Thừa Hoài.

Một phương diện là căn cứ vào cô với Lôi Tranh là bằng hữu, cô có nghĩa vụ nỗ lực một lần, nếu không có kết quả, cô đành nói lời xin lỗi với Lôi Tranh.

Phương diện khác là không có gì có thể giấu diếm được Kỷ Thừa Hoài, nếu có một ngày trong lúc vô tình mà anh nghe được chuyện này, hậu quả kia càng không dám tưởng tượng.

Cho nên cô muốn đem cái vấn đề khó khăn này giao cho Kỷ Thừa Hoài, để anh quyết định, cũng từ chuyện này nói cho anh, cô là của anh, là toàn tâm toàn ý nghe anh.

Lộ Mạn Hề đích xác bởi vì việc bà nội Lôi mà thương tâm khổ sở, nhưng ở giới giải trí lăn lê bò lết nhiều năm như vậy, cô cũng từng trải qua việc đưa tiễn ông bà đi. Cho nên, cô so với ai khác đều hiểu, là người phải trải qua sinh lão bệnh tử.

Bà Lôi tuổi tác đã cao, còn bị ung thư, đã là vô lực xoay chuyển trời đất.

Đúng vậy, dựa theo lẽ thường mà nói, là hẳn nên thỏa mãn tâm nguyện của bà, để bà không có tiếc nuối, nhưng cẩn thận ngẫm lại, cái gì mới là không có tiếc nuối đây, trừ phi cô chân chân chính chính cùng Lôi Tranh ở bên nhau, hiện tại đây chỉ là một hồi âm mưu.

Đứng ở góc độ khoa học mà xem, người đã chết thì cái gì cũng mất, không có ký ức quá khứ, cái gọi là tiếc nuối kia thì là cái gì?

Nếu như nói người có linh hồn, cô tin tưởng bà Lôi cũng có thể nhìn thấy được cô cùng Lôi Tranh không phải thật sự ở bên nhau, như vậy, như vậy một hồi âm mưu thì có cái ý nghĩa gì?

Đơn giản là để người sống có thể thản nhiên hơn một chút.

Chân chính nói không còn tiếc nuối hẳn là đối với người sống mới đúng.

Nếu cô phối hợp với Lôi Tranh diễn vở kịch này, về sau nhớ tới, người sẽ không cảm thấy áy náy, trong lòng sẽ không bất an kỳ thật chính là bản thân Lôi Tranh.

Cùng với bà Lôi không có bất luận quan hệ gì.

Cô không muốn đi vạch trần, cũng không thể nói Lôi Tranh sai rồi, bởi vì thế nhân đều là như thế này.

Kỷ Thừa Hoài có phản ứng như vậy, Lộ Mạn Hề cũng không ngoài ý muốn, nếu anh đáp ứng rồi, cô mới là cảm thấy thấy quỷ.

"Được." Lộ Mạn Hề vô cùng thống khoái đáp ứng.

Cô không nên cùng Kỷ Thừa Hoài đối nghịch, đây là vì tốt cho cô, cũng là tốt cho Lôi gia.

Lôi Tranh có thể không để bụng tiền đồ của hắn, dù sao tiền đã kiếm đủ rồi, nhưng Kỷ Thừa Hoài là người nào, anh sẽ chỉ động thủ việc bên ngoài của Lôi Tranh?

Kỷ Thừa Hoài quả thực tức đến muốn nổ tung, mặc dù nghe được câu trả lời của Lộ Mạn Hề, vẫn là không có thể trấn an tới cảm xúc của anh, "Bà nội hắn qua đời thì cùng em có quan hệ gì, cùng chúng ta có quan hệ gì, hắn không nhanh đến trước giường bệnh tẫn hiếu, còn đánh chủ ý tới trên người em, rất tốt rất tốt."

Đối với Kỷ Thừa Hoài mà nói, hôm nay chính là bà của Lộ Mạn Hề đưa ra yêu cầu này, anh cũng sẽ không đáp ứng, huống chi là người không thân chẳng quen với Lộ Mạn Hề.

Lộ Mạn Hề biết Kỷ Thừa Hoài thật sự tức giận, đồng thời cô càng thêm biết, nếu hôm nay cô không nói việc này với anh, ngày nào đó anh biết được bằng con đường khác, lửa giận của anh so với hiện tại chắc nhiều hơn gấp vài lần.

"Anh nói không đi, em sẽ không đi." Thanh âm Lộ Mạn càng thêm ôn nhu.

Lôi Tranh cũng là nóng vội rối loạn trận tuyến.

Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, cho dù Kỷ Thừa Hoài đáp ứng, hôm nay cô cũng không thể đi cùng.

Kỷ Thừa Hoài lại không phải người dễ nói chuyện như vậy, anh hừ lạnh một tiếng, "Lôi Tranh, anh ta có tâm tư với em?"

Thật muốn tích cực mà nói, Kỷ Thừa Hoài chính là fan lớn nhất của Lộ Mạn Hề.

Ở trong lòng anh Lộ Mạn Hề cái gì cũng tốt, anh thích, nam nhân hơi bình thường một chút cũng sẽ thích.

Lấy ánh mắt nam nhân mà nhìn, Lôi Tranh khẳng định đối với Lộ Mạn Hề có ý tứ.

Lộ Mạn Hề có thể nói là vô cùng bó tay rồi, Kỷ Thừa Hoài cái gì cũng tốt, chính là lòng nghi ngờ quá nặng, cảm thấy nam nhân trên đời này đều mơ ước cô, cô lại không phải vạn người mê a đại ca!

"Không có." Lộ Mạn Hề dám thề, Lôi Tranh chỉ tính là đối với cô có hảo cảm, hiện tại cũng đã không có, "Thừa Hoài, em nói thật với anh, đối với những người bò dậy ở giới giải trí mà nói, không có gì càng quan trọng hơn sự nghiệp, lúc trước Lôi Tranh không nhận được bộ phim nào trong một năm, trong lòng anh ta đối với em là có oán……"

Kỷ Thừa Hoài nghe xong lòng sinh bất mãn, "Hắn ta còn dám có oán?"

Này! Có thể đừng đánh gãy khi người khác nói chuyện được không!

"Năm đó em cùng với anh ra rốt cuộc có gì hay không, trong lòng anh so với ai khác rất rõ ràng." Lộ Mạn Hề cũng khó được ở trước mặt hắn kiên cường một hồi, không vì cái gì khác, cô không giúp Lôi Tranh, nhưng cũng không thể hại hắn, "Lôi Tranh là người có dã tâm, ở lúc sự nghiệp lên cao hắn căn bản không có khả năng yêu đương, càng thêm sẽ không thích em. Thừa Hoài, cho nên anh đừng nghĩ nhiều, thật sự, cho dù bên người em không có anh, em với Lôi Tranh cũng không có khả năng."

Lời cô nói chính là lời thật tình, người ngoài cảm thấy cô với Lôi Tranh xứng đôi, là bởi vì có tác phẩm màn ảnh hiệu quả, kỳ thật tính cách của cô cùng Lôi Tranh một chút cũng không thích hợp, làm bạn bè rất tốt, làm người yêu phỏng chừng yêu đương không vượt qua ba tháng phải đường ai nấy đi.

Tuy rằng lời này của cô rất xuôi tai, bất quá giờ phút này Kỷ Thừa Hoài đã hạ quyết tâm muốn bới lông tìm vết, "Cho dù không có tôi? Em hy vọng không có tôi?"

Lộ Mạn Hề hận không thể nói tục, cô làm cho mình tận lực bình tâm tĩnh khí, lúc này không nên cùng thứ này so đo, "Anh biết em không có cái ý tứ đấy."

Kỷ Thừa Hoài cũng biết chuyển biến tốt thì ngừng, trên thực tế chỉ cần anh bình tĩnh lại, anh cũng vì biến hóa của Lộ Mạn Hề mà cao hứng.

Ít nhất là khi gặp được chuyện như vậy, cô sẽ thật thành thật xin ý kiến của anh, hơn nữa cô cũng nói, anh nói không đi, cô sẽ không đi.

Cái này làm cho lòng tự trọng của Kỷ Thừa Hoài được thỏa mãn.

"Việc của Lôi Tranh anh sẽ không so đo, bất quá em đừng có phát tác bệnh nghề nghiệp, đi diễn cái bạn gái gì đó."

Nếu là bình thường, chỉ cần Lôi Tranh có cái ý nghĩ này, Kỷ Thừa Hoài anh mà biết thì cũng đủ chết một vạn lần, chính là hôm nay quyết định không cùng hắn ta so đo.

Ai kêu tâm tình anh tốt đâu.

Kết quả như vậy đã là tốt ngoài dự kiến, Lộ Mạn Hề đáp ứng, "Anh không cho em đi, em là đầu óc nước vào mới có thể đi."

Tuy rằng nói sẽ làm Lôi Tranh thất vọng, bất quá, người không thể bị cảm xúc nhất thời che dấu, phải suy xét về sau.

Kỷ Thừa Hoài đối trả lời của cô vô cùng vừa lòng, "Buổi tối ngày mai anh qua tìm em."

Chờ lúc tắt điện thoại, thần kinh vẫn luôn căng chặt của Lộ Mạn Hề rốt cục cũng thả lỏng, nguyên bản cho rằng Kỷ Thừa Hoài rất khó nói, không nghĩ tới sự tình phát triển so với cô tưởng tượng tốt hơn nhiều.

Xem ra, chỉ cần cô suy nghĩ một chút, kỳ thật quan hệ giữa cô với Kỷ Thừa Hoài sẽ bình thản hơn rất nhiều so với đời trước.

Kỷ Thừa Hoài vô cùng chán ghét Lôi Tranh.

Bởi vì Lôi Tranh là bạn diễn đầu tiên và duy nhất đã từng có cảnh hôn với Lộ Mạn Hề.

Quan trọng nhất chính là, hai người này cư nhiên còn xào qua CP, quả thực không thể nhịn được nữa.

Anh cảm thấy mặt Lôi Tranh rất lớn, như thế nào lại không biết xấu hổ đưa ra cái loại thỉnh cầu này với Lộ Mạn Hề, còn diễn bạn gái hắn, thật con mẹ nó phiền.

Lộ Mạn Hề vốn dĩ nghĩ đến đi đến phòng của Lôi Tranh để nói với hắn, nhưng nghĩ đến nếu là có người truyền ra ngoài, cô ngừng ý nghĩ kia.

Cái lòng ham muốn chiếm hữu khống chế cực mạnh của kim chủ là cái thể nghiệm gì?

Nếu như có xuất hiện vấn đề này, cô hẳn là có thể khoác áo choàng đi hồi phục.

Hiện tại đã khuya, cô đi tìm Lôi Tranh thật sự không thích hợp.

Tuy rằng nói sống lại một lần, muốn sống được vui vẻ, thế nhưng không phải đầu óc vui vẻ lâu dài, ngược lại một năm này, cô muốn treo lên mười hai vạn phần tinh thần, một bước đều không thể đi nhầm.

Lôi Tranh đang chờ đợi Lộ Mạn Hề trả lời, cũng chậm rãi bình tĩnh lại.

Hắn cảm giác mình đã làm một việc không thể không làm, nhưng lại là việc vô cùng ngu xuẩn.

Nghĩ đến thủ đoạn của Kỷ Thừa Hoài, Lôi Tranh đã không biết chính mình hy vọng Lộ Mạn Hề đáp ứng hay vẫn là hy vọng cô không đáp ứng.

Trong nhất thời thật mâu thuẫn.

Thân là cháu hẳn là có hiếu thuận, còn có tiền đồ là diễn viên, làm hắn lâm vào trong trạng thái giữa thiên đường và địa ngục.

Đúng lúc này, điện thoại hắn vang lên, là Mạn Hề gọi tới.

Lộ Mạn Hề đoán được hiện tại Lôi Tranh có bao nhiêu khó chịu, bởi vì tâm tình hiện tại của hắn, cô đã từng trải qua.

Mãi cho đến hiện tại, lúc cảm thấy ủy khuất nhớ tới ông bà, ngay lập tức cô có một loại xúc động muốn gào khóc.

Chuyện Lôi Tranh trải qua cũng không khác cô là bao, có ba mẹ, nhưng cùng không ba không mẹ giống nhau.

Chỉ là Lôi Tranh so với cô may mắn hơn, bởi vì bà của hắn vẫn luôn sống đến bây giờ, hắn có thời gian đi báo đáp họ.

"A Tranh." Đã nhiều năm cô không xưng hô với hắn như vậy.

Lôi Tranh một trận mờ mịt.

Hắn đã từng thích Lộ Mạn Hề, đã từng cũng nghĩ tới phải kiếm tiền cho tốt, chờ kiếm đủ rồi, hắn liền mang theo Lộ Mạn Hề trở về trường, chỉ là không đợi hắn thực hiện mộng tưởng, Kỷ Thừa Hoài đã xuất hiện.

Người có mộng tưởng không nên bị chuyện khác vướng gót chân.

Hắn không đủ bằng cấp, không có sở trường đặc biệt, trừ bỏ làm diễn viên ở ngoài, hắn tìm không thấy cái kiếm được tiền nhiều hơn thế. Cho nên, hắn chỉ có thể yên lặng mà từ bỏ Lộ Mạn Hề.

Im bặt không nhắc tới đã từng rung động, chỉ coi cô là bạn bè bình thường.

Bằng hữu hỏi hắn, vì cái gì mấy năm nay lại không có bạn gái, hắn cũng thực nghiêm túc mà nghĩ tới vấn đề này, nếu nói là có chấp niệm với Mạn Hề thì cũng không phải, chỉ là không biết vì cái gì nhấc không nổi được tinh thần.

"A Tranh, có lẽ hiện tại thần chí bà đã không rõ, nhưng cần phải chuyển đạt tưởng niệm của tôi." Trong lòng Lộ Mạn Hề cũng không chịu nổi, chính là tình huống hiện giờ, cô cần thiết buộc chính mình lãnh khốc lên, "A Tranh, thực xin lỗi, tôi không thể cùng đi với anh, bất quá nếu bà tỉnh, có thể phiền toái anh gọi video cho tôi, tôi muốn cùng bà trò chuyện, muốn kêu bà một tiếng, mấy năm gần đây, tôi không có thời gian đi thăm bà, thật là……"

Nói đến nơi đây, cô cũng đã không nói được nữa.

Như là bà của mình, lại không phải bà của mình, thử hỏi tình huống giống như vậy phát sinh ở trên người bà của cô, tất nhiên cô sẽ không thể không quan tâm.

Nói đến cùng cô cũng đủ máu lạnh, bất quá như vậy cũng tốt, cô tốt, Lôi Tranh cũng tốt.

Người còn sống phải sống tốt, không phải sao?

Lôi Tranh cười cười, trong mắt chậm rãi ảm đạm, "Không có gì, Mạn Hề, tôi hiểu."

Đúng vậy, hắn đều hiểu.

Từ lúc trước bị bắt làm người xa lạ đến bây giờ nói chuyện đều cố kỵ, bất quá là bởi vì bọn họ không thể trêu vào nam nhân kia.

Ân, tôi hiểu, tôi không trách cô.
Bình Luận (0)
Comment