Phiền Toái

Chương 17

Nếu lấy cớ đặt làm khung tranh để ra ngoài, thì chỗ dừng chân đầu tiên của đám người San Nương tất nhiên là tiệm đồ gỗ.

Phương ma ma là một người làm việc dày dặn kinh nghiệm, bà đã đi trước một bước phái người thông báo cho tiệm đồ gỗ. Khi xe ngựa của bọn họ dừng trước cửa tiệm, lão chưởng quỹ tiệm đồ gỗ đã đợi ở đó từ lâu.

Đây là lần đầu tiên San Nương tới nơi này, cái gì cũng tò mò nên khó tránh khỏi tỉ mỉ quan sát đồ đạc trong tiệm một phen. Vừa nhìn lại khiến nàng nhìn trúng không ít thứ tốt. Trong lúc nàng đánh giá một món đồ hình cái kệ có tạo hình kỳ lạ, không biết là ghế đẩu hay bàn con, bỗng nhiên nghe được một giọng nói giòn giã ở bên cạnh: “Cái bàn nhỏ này xấu thật.”

San Nương chợt xoay đầu lại, chỉ thấy một tiểu cô nương nhỏ hơn nàng đang cười rạng rỡ với nàng.

Tiểu cô nương vấn hai búi tóc cao cao, mặc dù lúc này mới đầu tháng hai, thời tiếc còn lạnh, nhưng nàng ấy lại mặc xiêm y mùa xuân xanh nhạt, San Nương vốn sợ lạnh nhịn không được thay nàng ấy rùng mình một cái.

“Cái gì?” Thấy tiểu cô nương nhìn mình cười, San Nương chớp chớp mắt. Đây là lần đầu tiên nàng bị một người xa lạ bắt chuyện đấy.

“Ngươi không cảm thấy cái bàn nhỏ này rất xấu sao?” Tiểu cô nương cười nói với San Nương.

“Xấu à?” San Nương xoay đầu lại nhìn thử cái bàn nhỏ kia, vẫn đẹp mà.

“Thứ này chế tác quá kém,“ tiểu cô nương hoạt bát nhăn mũi, “Ngươi nhìn đi, nhọt của cây còn chưa bào phẳng nữa!”

San Nương cười nói: “Nhọt cây này hẳn cố ý để lại. Ta nhớ phương Nam hình như khá lưu hành cách dùng nhọt cây vốn có để tạo hoa văn. Còn nữa, thứ này hẳn không phải bàn nhỏ, mà là kệ để chậu hoa.”

“Phải không?” Tiểu cô nương trợn to đôi mắt hạnh, xoay người lại hỏi lão chưởng quỹ: “Vị muội muội này nói đúng không?”

San Nương ngẩn ra. Cô nương này đúng là không khách sáo, rõ ràng trông đâu có lớn hơn mình!

Lão chưởng quỹ cũng nghe được lời San Nương nói, gật đầu đáp: “Đúng là kệ để chậu hoa, là kiểu dáng gần đây phương Nam mới thịnh hành, cô nương quả là một người am hiểu.”

“Đáng tiếc cái kệ này phết màu lên rồi, “ San Nương cười nói, “Ta thích màu gốc hơn.”

Lão chưởng quỹ vội hỏi: “Cô nương nếu muốn màu gốc, thì phía sau vẫn còn một ít, cô nương có bằng lòng đi xem thử không?” Nói xong ông lập tức dẫn San Nương tới hậu viện.

San Nương định bố trí một kệ để chậu hoa trong viện của nàng, bèn vừa đi vừa thảo luận kiểu dáng, giá cả với lão chưởng quỹ. Nhưng không ngờ tiểu cô nương tiếp lời với nàng cũng nghênh ngang theo sau bọn họ, còn thi thoảng giống như rất quen thuộc chen miệng vào hỏi San Nương: “Ngươi thích trồng hoa ư? Trồng hoa trên mặt đất không được sao? Tại sao còn muốn làm một cái kệ đặt chậu hoa?”

Lúc này tâm trạng San Nương rất tốt, lập tức cười giải thích: “Viện của ta nhỏ, không thể đặt mấy chậu hoa, nhưng nếu dùng kệ thì không chỉ có thể trồng nhiều hoa hơn, mà còn dễ dàng chăm sóc hơn.” Nàng dừng một chút rốt cuộc nhịn không được lại cười nói: “Ngươi nên gọi ta tỷ tỷ mới đúng, ta hẳn lớn hơn ngươi đấy.”

“Sao ngươi biết ngươi lớn hơn ta?” Tiểu cô nương không phục hất cằm lên, “Ngươi nhìn đi, có cao hơn ta đâu.”

Quả thực, San Nương thấp hơn cô nương trước mặt một chút.

San Nương cười nói: “Lớn hay nhỏ không dựa vào vóc dáng để so sánh, nói không chừng đến cuối năm ta sẽ cao hơn ngươi đó.” —— Mà sự thật đúng như vậy, sau sinh nhật mười bốn tuổi, San Nương thoáng cái cao vọt. “Năm nay ta mười bốn, ngươi bao nhiêu?” Nàng hỏi.

Tiểu cô nương chớp mắt một cái, nhăn mũi không tình nguyện nói: “Ta mười ba. Còn tưởng tỷ nhỏ hơn ta…” Sau đó chẳng biết nghĩ tới điều gì, lại cười tít mắt nói: “Thì ra tỷ lớn hơn ta, vậy ta cũng không cẩn ngại nữa.”

San Nương không hiểu nhướng mày.

Chỉ thấy tiểu cô nương nghiêng đầu nhìn nàng cười nói: “Ta biết tỷ. Tỷ là Hầu gia Thập tam cô nương năm nào cũng đứng nhất trong nhóm nữ Mai Sơn, Hầu San Nương.” Nàng hơi kiêu ngạo hất cằm lên, “Nếu không phải ta đang học ở kinh thành, thì vị trí đứng đầu này đâu bị ngươi đoạt được. Chốc nữa hai ta tỉ thí thử xem, xem ai lợi hại hơn, được không?”

San Nương: “...”

Tiểu cô nương này hình như không ý thức được lời nàng ấy nói chẳng khác nào đang hạ chiến thiếp, đột nhiên dán sát, tay kia thân thiết nắm cổ tay San Nương, lại nói: “Tuy ta biết tỷ tỷ, nhưng chỉ sợ tỷ tỷ vẫn chưa biết ta, ta tên là Lâm Như Trĩ…”

San Nương cả kinh, bỗng dưng ngẩng đầu nhìn cô nương kia —— Nàng quả thật biết cái tên này!

Thậm chí có thể nói, cái tên này nàng rất quen thuộc. Kiếp trước có một khoảng thời gian, nàng nghiến răng nghiến lợi hận không thể ăn tươi nuốt sống cái tên này…

Chẳng qua, khi đó mặc dù nàng biết cái tên này, nhưng chưa từng gặp người. Rốt cuộc không ngờ, thay đổi một kiếp, lại ở chỗ này gặp được —— Nếu ‘Lâm Như Trĩ’ này đúng là người nàng nghĩ tới...

Đôi mắt quyến rũ của San Nương khẽ nheo lại, nhìn tiểu cô nương cẩn thận xác nhận: “Ngươi... họ Lâm?”

Lâm Như Trĩ gật đầu.

“Thế, Lâm sơn trưởng[1] của thư viện Mai Sơn...”

[1]Sơn trưởng: là danh xưng của người dạy học trong thư viện. Sau khi bãi bỏ khoa cử, thư viện đổi thành trường học, thì sơn trưởng cũng bãi bỏ.

‘Lâm Như Trĩ’ nàng biết chính là cháu gái của Lâm sơn trưởng...

“Là tổ phụ của ta.”

Tiểu cô nương đáp một cách thẳng thắn, San Nương lại chấn động mãnh liệt.

—— Vậy mà là nàng ta! ‘Tình địch’ kiếp trước nàng luôn muốn biết, nhưng vì bị người nào đó cẩn thận đề phòng, nên ngay cả mặt mũi cũng chưa từng nhìn thấy.

Giây phút đó, lông tơ trên cánh tay San Nương vèo cái dựng thẳng lên.

Sau khi sống lại, việc đầu tiên nàng quyết định làm là trốn học, bởi tách khỏi thư viện Mai Sơn, mới tránh được những người kiếp trước mình từng gặp hoặc chưa từng nhìn thấy...

Song không ngờ, người kiếp trước nàng vắt hết óc tính toán cũng chưa từng nhìn thấy, kiếp này lại gặp nhau trên đường cái… Mà người nọ còn chủ động nói chuyện với nàng…

Bánh xe vận mệnh đi về hướng quỷ dị, bất ngờ khiến San Nương cảm khái không nói nên lời…

Nhìn vẻ mặt thẳng thắn của Lâm Như Trĩ, trong lòng San Nương không khỏi ngũ vị tạp trần.

—— Thì ra, người được người nọ đặt trong lòng lặng lẽ thích cả đời ở kiếp trước có dáng vẻ này, tính tình này…

Mà tính tình hoạt bát thế hợp ý tên trầm mặc kia, kể cũng lạ nhỉ… Không, kỳ thật không lạ chút nào, vì tính tình cởi mở đó mới có thể hấp dẫn một người trầm lặng…

“... Nhưng tỷ yên tâm đi, ta sẽ không lấy danh tiếng của tổ phụ tổ mẫu ta áp chế tỷ, ta muốn dựa vào thực lực của mình thắng tỷ.”

Lâm Như Trĩ vẫn là một tiểu cô nương hình như rất thích tiếp xúc thân thể với người khác, vốn đang nắm cổ tay San Nương, rốt cuộc thay đổi hẳn khoác cánh tay nàng.

Mà ở kiếp trước, ngay cả con gái của nàng cũng chưa từng thân mật với nàng như vậy…

San Nương lập tức cảm thấy cả người đau đớn một trận, nàng vô thức lui về sau một bước, tránh bàn tay của Lâm Như Trĩ, ngón tay thì lặng lẽ nắm cổ tay bị tiểu cô nương kia chạm qua.

Dưới đầu ngón tay, mạch đập của nàng nhảy vừa nhanh vừa trầm —— Nhưng không phải vì ‘tình địch’ trước mắt, cũng không phải nàng còn chưa dứt tình với Viên Trường Khanh, mà vì đột nhiên không hề đề phòng đối mặt với ‘khúc mắc kiếp trước’, khiến nàng sâu sắc ý thức được, kiếp trước nàng ngu xuẩn cỡ nào mới có thể không đầu không đuôi, liều mạng, mù quáng chung tình với một người cho tới bây giờ chưa từng nhìn tới mình.

Mà động tác né tránh lui về sau của San Nương khiến Lâm Như Trĩ nhạy cảm ngẩn ngơ. Nàng giương mắt nhìn San Nương, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên vì xấu hổ, nàng nói: “Tỷ tỷ đừng trách, là ta lỗ mãng… Sau khi ta nghe tổ mẫu khen tỷ, ta lập tức rất muốn quen biết tỷ tỷ… Lúc nãy ở trên lầu nghe được tỷ tỷ đang ở dưới, ta nhất thời kích động, mới… Mong tỷ tỷ tha thứ cho sự thất lễ của ta.”

Sau khi nói xong, tiểu cô nương dịu dàng quỳ gối thi lễ với nàng, trong đôi mắt lấp lánh tràn đầy sự áy náy chân thành.

San Nương yên lặng chớp mắt một cái. Nàng thực sự rất khó gộp chung tiểu cô nương ngây thơ trước mắt này với ‘tình địch’ chưa từng gặp mặt của kiếp trước… Huống chi, cái gọi là ‘tình địch’ phải có ít nhất chữ ‘tình’ mới có thể ‘địch’, mà Viên Trường Khanh kia chưa bao giờ vứt cho nàng một chữ ‘tình’…

Nhìn Lâm Như Trĩ, San Nương yên lặng thở dài. Hiện tại nàng cố tình nhìn kỹ đứa nhỏ này vì ‘địch’, một tiểu cô nương hoạt bát cởi mở thế thực sự rất khó khiến người ta sinh ác cảm, huống hồ đời này kiếp này nàng không còn tồn tại bất kỳ hy vọng xa vời nào với Viên Trường Khanh nữa…

Vì vậy, San Nương lại thầm thở dài, nhưng cũng nhoẻn miệng cười với Lâm Như Trĩ, ôn hòa nói: “Cũng không có gì, chẳng qua... ngươi làm ta hơi sợ thôi.”

San Nương không biết chỉ một câu này của nàng, lập tức trong lòng Lâm Như Trĩ đã định ra một quan điểm cơ bản‘Thập tam tỷ tỷ rất mong manh’, về sau trong lúc vô tình nhìn thấy bộ mặt thật của San Nương, đứa nhỏ cố chấp này luôn đơn phương cho rằng ‘Thập tam tỷ tỷ rất mong manh’ của nàng... Đương nhiên, đây là nói sau.

Lại nói Lâm Như Trĩ lúc này thấy San Nương luôn không để ý lại trả lời nàng, gương mặt nhỏ nhắn lập tức rạng rỡ tươi đẹp —— Một khắc đó, San Nương đột nhiên hiểu ra, Viên Trường Khanh trong trẻo nhưng lạnh lùng đến tận xương tủy làm sao thích tiểu cô nương này. Nếu là nàng, nhìn nụ cười xán lạn ấy, cũng nhịn không được muốn mỉm cười theo...

“Còn tưởng tỷ tỷ giận ta chứ!” Lâm Như Trĩ thở phào nhẹ nhõm, cánh tay rốt cuộc quấn lấy San Nương lần nữa, nhưng vẫn dọa San Nương lui ra sau một bước ngay tức khắc.

Lúc này tiểu cô nương mới ý thức được, thì ra không phải mọi tiểu cô nương đều thích người khác dựa sát ôm ôm ấp ấp, bèn lè lưỡi với San Nương, cười nói: “Nghe nói thân thể tỷ tỷ không tốt, ở nhà dưỡng bệnh ư? Tỷ tỷ có chỗ nào khó chịu thế? Nhất định phải nhanh khỏe tí, ta còn muốn thừa dịp ta ở Mai Sơn có thể tìm tỷ tỷ lãnh giáo một chút đó.”

Lâm Như Trĩ này nhiệt tình quá mức khiến San Nương luôn thủ lễ cả đời ở kiếp trước, kiếp này chỉ mới buông thả nửa tháng sâu sắc không chịu nổi. Nàng nhịn không được vươn tay lặng lẽ lau trán, khẽ cười nói: “Sợ là không có cơ hội, ta đang định xin tạm nghỉ học đây.” —— Nếu không phải chuyện tạm nghỉ học phải có sự cho phép của Ngũ lão gia, thì nàng đã sớm làm thủ tục nghỉ học rồi.

Lời này của San Nương khiến Lâm Như Trĩ kinh hãi, “Tỷ tỷ tính tạm nghỉ học?! Tại sao?”

“Sức khỏe ta không tốt lắm...” San Nương dừng một chút, đột nhiên cảm thấy nói dối với một tiểu cô nương thành thật, thực sự có chút…

Do đó nàng giả vờ sợ lạnh thoáng rụt vai, chủ động đi qua sờ tay Lâm Như Trĩ, nói: “Ngươi... mặc ít thế, không lạnh sao?”

Lâm Như Trĩ non nớt bị nàng chuyển đề tài, cũng nắm lại bàn tay nhỏ bé hơi lạnh của San Nương, nói: “Lạnh không? Đã đầu xuân rồi... A, tay của tỷ tỷ lạnh quá.”

“Chắc tại ta bẩm sinh khá sợ lạnh.”

San Nương cười, mượn danh hỏi chưởng quỹ, rút tay ra khỏi tay Lâm Như Trĩ, chỉ vào một cái hộp gỗ khảm xoắn ốc, thảo luận kỹ thuật khảm nạm hộp gỗ này với lão chưởng quỹ.

*·*·*

Hậu viên của tiệm đồ gỗ có rất nhiều vật ly kỳ cổ quái, một số trông không biết có công dụng gì, nhưng San Nương có thể nhìn ra, trong cửa hàng này có một sư phụ thích lấy gốc cây tạo hình —— Việc này thực sự để nàng đoán đúng. Khi nàng chỉ vào một cây đại thụ, bảo chưởng quỹ giúp nàng làm thành cái bàn từ đại thụ này, một sự phụ ở bên cạnh không cần chưởng quỹ mở miệng đã chủ động đáp lời San Nương.

Sau đó, Lâm Như Trĩ tự như quen thuộc và lão chưởng quỹ không thể chen vào một câu, chỉ có thể ngơ ngác nghe San Nương và sư phụ sôi nổi thảo luận cách tạo hình gốc cây kia.

Tiệm đồ gỗ này có hai tầng, người trên lầu đi cùng Lâm Như Trĩ thấy nàng vào hậu viện, bèn phái nha hoàn gọi nàng.

Tuy San Nương không định xem Lâm Như Trĩ ‘tình địch kiếp trước’ này thành địch, nhưng sự tồn tại của nàng ấy khiến San Nương có cảm giác lạnh sống lưng. Thấy nàng ấy bị người ta gọi đi, San Nương thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhớ mục đích của chuyến đi này, nàng xoay người lại miêu tả kiểu dáng khung sườn nàng muốn với lão chưởng quỹ và lão thợ mộc.

Bởi vì chuyện gốc cây đó nên lão thợ mộc rất có cảm tình với nàng, cười nói: “Không bằngcô nương lấy món đồ cô nương muốn đóng khung ra xem một chút, tiểu nhân cũng dễ đưa ra sáng kiến hơn.”

San Nương vốn nghĩ tới điểm này, nên nàng mới đem theo ba bức tranh thêu tới. Lúc này vội lệnh cho Tam Hòa và Ngũ Phúc mở từng bức tranh thêu ra, rồi ở trong viện thảo luận với lão thợ mộc.

“Bức miêu thú này, ta định làm bình phong thủy tinh.” San Nương nói, “Khung không cần quá nặng, nhưng phải vững chắc, khung và bệ tốt nhất cho người ta cảm giác nhẹ nhàng một chút, vậy mới có thể phối hợp…”

Nàng còn chưa dứt lời, đột nhiên nghe trên lầu có tiếng cửa sổ bị người dùng sức đẩy ra, sau đó một giọng nói vang dội kêu lên: “Các ngươi mau tới đây xem, đó có phải Ngọc Tú không?!”

San Nương còn chưa ngẩng đầu, chợt nghe Lâm Như Trĩ thấp giọng nói: “Ngũ ca, huynh lớn tiếng quá!”

San Nương ngẩng đầu, chỉ thấy trong cửa sổ mở toang của lầu hai có một thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi. Mặt mày thiếu niên rất đường hoàng. Mà bên cạnh hắn là tiểu cô nương mắt hạnh. Lâm Như Trĩ cười ngượng với San Nương, sau đó kéo cánh tay của thiếu niên, kéo hắn rời khỏi cửa sổ.

Sau lưng hai người, trong phòng mơ hồ còn có những người khác, vì ánh sáng lờ mờ nên khiến người ta chẳng nhìn rõ.

San Nương không khỏi nhíu mày lại. Nàng cảnh giác nhìn Tam Hòa một cái, TamHòa hiểu ý, vội vàng cùng Ngũ Phúc thu lại ba bức tranh thêu kia.

Lão chưởng quỹ tiệm đồ gỗ cũng ngẩng đầu nhìn trên lầu, nhưng không nói rõ cho San Nương biết thân phận của những người đó, ông cười nói với nàng: “Nếu cô nương muốn dùng thủy tinh, thì tiệm ta có thể thay mặt làm. Trước đây cũng thường có khách yêu cầu làm khung thủy tinh, cho nên tiệm ta có hợp tác với tiệm thủy tinh ở phố Đông. Nếu cô nương bằng lòng, thì chỉ cần để lại mấy tấm bức tranh thêu này, chờ sau khi làm xong, tiệm ta sẽ đưa tới quý phủ...”

Nếu không vì thiếu niên trên lầu đột ngột lên tiếng, thì nói không chừng San Nương sẽ làm theo lời chủ quán. Song hiện giờ bị hai chữ ‘Ngọc Tú’ phá đám, San Nương làm người đã hai kiếp không thể không đa nghi, vì vậy cười cười, “Ngại quá, ta vẫn cảm thấy không yên tâm. Mặc dù đồ của ta không quý giá…”

Nói đến đây nàng mới phát hiện, giọng nói của nàng quá mức cứng nhắc. Sự xuất hiện của Lâm Như Trĩ vẫn quấy rầy tâm tình nàng, San Nương hít sâu một hơi, ưỡn lưng thẳng vai lại cười nói: “Cũng không phải ta không tin ngài, mà vì chẳng may có tổn hại gì, cả ngài và ta đều phiền phức.”

—— Nói đùa! Kiếp trước chuyện kiểu này nghe nhiều rồi, không may bị đánh tráo thì đến lúc đó chủ quán chỉ cần nói không cẩn thận làm hỏng, cho dù được bồi thường tám trăm vạn, San Nương cũng thấy thiệt thòi!

Giọng nói của San Nương truyền lên lầu, trong hai người ngồi bên cạnh bàn thì có một người nhịn không được nở nụ cười, lấy chân đá người kia: “Sao ta cứ cảm thấy, nàng đang ám chỉ tiệm này của ngươi là hắc điếm nhỉ?”

“Ngươi nghĩ nhiều rồi.”

Người đối diện gập đôi chân dài lại, giống như vô tình tránh được cú đá chân kia, hắn bưng chén trà lên thản nhiên đáp.
Bình Luận (0)
Comment