Phiền Toái

Chương 19

Ra khỏi tiệm đồ gỗ, Phương ma ma dè dặt nhìn sắc mặt không vui của San Nương, do dự nói: “Cô nương…” còn tiếp tục dạo phố không?

San Nương ngẩng đầu nhìn trời, đột nhiên nhún đôi vai đang cứng đờ một cái, quay người lại, chỉ cửa hàng phía trước cười nói: “Tiệm phía trước bán gì vậy?” Nói xong, lại dẫn đầu đi theo con đường lát đá xanh.

Tam Hòa, Ngũ Phúc không nhịn được đều cùng Phương ma ma đưa mắt nhìn nhau. Các nàng đều cho rằng, gặp phải chuyện không vui kiểu này, chắc cô nương sẽ không còn hứng thú dạo phố. Không ngờ khi ra khỏi cửa tiệm cô nương còn sầm mặt, chỉ ngẩng đầu nhìn mặt trời, cuối cùng nhún vai một cái lập tức giống như người không việc gì.

Vì vậy ba người đuổi sát theo sau.

Ngũ Phúc ôm bọc tranh thêu đi hai ba bước bắt kịp San Nương, bĩu môi nói: “Chúng ta đừng làm ăn với tiệm đó nữa! Chưởng quỹ kia cứ nhìn người ta bắt nạt chúng ta! Cô nương, nếu không chúng ta quay lại hủy bỏ đơn hàng đi?”

San Nương khoát tay cười nói: “Thôi, ta thấy tay nghề của tiệm ông ta không tồi, cứ như thế đi. Việc buôn bán vốn không dễ dàng, người nọ nhìn như một tên ác bá ấy, có lẽ những người buôn bán này cũng không dám đắc tội với người ta, bằng không tên ác bá kia trở nên hung ác, đập cửa hàng thì phải làm sao?”

“Dù buôn bán không dễ dàng, chưởng quỹ này cũng quá đáng lắm!” Ngay cả Tam Hòa cũng bất mãn oán trách, “Chúng ta là khách của cửa tiệm mà, ông ta nên che chở chúng ta mới đúng, thiệt thòi cho tiệm đồ gỗ Khúc Cự này là cửa hiệu lâu đời tại kinh thành đó…”

San Nương ngẩn ra, không khỏi dừng chân, xoay đầu nhìn tiệm đồ gỗ sau lưng. Cho đến lúc này nàng mới chú ý tới, biển hiệu của tiệm đồ gỗ có khắc hai chữ ‘Khúc Cự’ theo phong cách cổ xưa.

Rất lâu sau khi gả cho Viên Trường Khanh, trong lúc vô ý San Nương mới biết chủ nhân của tiệm đồ gỗ Khúc Cự là nhà ngoại của Viên Trường Khanh, mà hắn còn chiếm một cổ phần trong đó…

Lúc Phương ma ma nhắc đến tiệm đồ gỗ trên trấn, San Nương cũng không nghĩ tới nó có quan hệ với Khúc Cự —— Ngẫm lại cũng đúng, trấn Mai Sơn là một thôn trấn khá phát đạt nhưng cuối cùng chỉ là một thôn trấn, ngay cả thị trấn cũng không phải, làm sao có thể liên quan đến Khúc Cự tiếng tăm lừng lẫy vang xa ngoài kinh thành chứ…

Song không ngờ rốt cuộc có quan hệ thật!

Vậy, ở kiếp trước, trên trấn có phải cũng có một cửa hàng đồ gỗ như thế không.

San Nương nhíu mày, đột nhiên lại ý thức được, nàng quả thật hiểu biết rất ít về Viên Trường Khanh….

Đang lúc trầm tư, bên tai nàng bỗng vang lên một tiếng kêu khóc.

“… Đừng đánh, huhu, cho các ngươi là được…”

Ngoài dự đoán của mọi người, tiếng kêu khóc đó nghe có vẻ quen tai.

San Nương ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện, hóa ra bên trái có con hẻm nhỏ. Đầu hẻm chồng ngổn ngang một đống giỏ trúc, vừa vặn chặn đầu hẻm lại.

Mà tiếng gào khóc kia truyền ra từ phía sau giỏ trúc trong hẻm nhỏ.

“... Lại khóc nữa! Ngươi cố ý muốn gọi người đến sao?”

Phía sau giỏ trúc truyền ra giọng nói của một đứa trẻ khác, ngay sau đó là tạp âm của một trận quyền đấm cước đá.

San Nương nhướng mày, chỉ nghe sau khi giọng nói trước đó vì bị đau mà hừ hai tiếng, lại hạ thấp giọng cầu xin: “Đừng, đừng đánh, huhu… ta không khóc, huhu… đau…”

—— Lời kịch rất quen thuộc!

Lần này, ngay cả Tam Hòa, Ngũ Phúc cũng đưa mắt nhìn nhau.

San Nương nghiêng đầu, khoát khoát tay với đám Tam Hòa, ý bảo các nàng đứng yên đừng nhúc nhích, nàng thì xoay người lại, tới gần đống giỏ trúc chất chồng kia, từ khe hở của các giỏ trúc nhìn bên trong ngõ hẻm.

Xuyên qua khe hở giỏ trúc, nàng thấy đệ đệ béo nhà nàng cực kỳ thê thảm vểnh mông, ôm đầu ngồi xổm trong góc thút thít. Phía trước là ba đứa trẻ trạc tuổi hắn đang tụm đầu chen chúc nhìn cái gì đó.

Một đứa nhỏ trong đó hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

Một đứa khác bất mãn nói: “Sao có ngần ấy vậy?”

Đứa thứ ba xoay đầu lại véo Tiểu bàn tử, lắc lắc hắn hỏi: “Tên béo chết tiệt, có phải ngươi giấu tiền rồi không? Mau lấy ra!”

Ba đứa bé vây Tiểu bàn tử vào giữa, lục soát một hồi nhưng không tìm thấy cái gì. Vì vậy đứa nhỏ cầm đầu kia tức giận mắng to “Nghèo kiết xác”, rồi đẩy Tiểu bàn tử một cái. Tiểu bàn tử như trái cầu xoay một vòng tại chỗ. Hai đứa bé khác thấy thế lập tức cười, do đó ba ông trời con xem Tiểu bàn tử như con quay, xoay tới lui giữa ba đứa.

Tiểu bàn tử giãy giụa khóc ròng: “Tiền đã đưa cho các ngươi hết, các người còn muốn thế nào?”

“Chút đỉnh đó, không đủ!”

“Nhưng ta hết tiền rồi…”

“Không có tiền thì về nhà lấy!”

“Trong nhà cũng hết, toàn bộ tiền tiêu vặt tháng này đều đã nộp cho các ngươi.” Tiểu bàn tử khóc nói.

“Vậy…” Ông trời con cầm đầu kia thoáng trầm ngâm, quả quyết nói: “Vậy ngươi vào viện của di nương ngươi trộm đi! Không phải ngươi nói di nương ngươi thường xuyên đưa tiền cho ngươi sao?”

“Chao ôi, đúng rồi!” Một đứa khác nói, “Chẳng phải Tỷ tỷ ngươi mới bị đuổi khỏi Tây Viên à? Nghe nói lão tổ tông nhân từ không thu lại đồ đạc đã cho nàng, ngươi trộm một hai món là có tiền ngay đúng không?”

“Không được, không được!” Tiểu bàn tử sợ đến mức liên tục xua tay, “Tỷ tỷ ta sẽ đánh chết ta!” Nói đến đây, dường như hắn nhớ lại điều gì đó đáng sợ, vừa dùng sức giãy giụa, vừa đánh lại mấy đứa trẻ kia: “Tỷ tỷ ta cũng sẽ đánh chết các ngươi!”

—— Ôi, tiểu bàn tử này, sau khi bị một trận no đòn, ngược lại rất có lòng tin đối với kỹ thuật đánh người của nàng!

San Nương nghe xong không khỏi mím môi vui vẻ.

“Haha, chỉ bằng tỷ tỷ chân yếu tay mềm của ngươi?” Đứa bé cầm đầu cười ha ha, lúc này Tiểu bàn tử đang phản kháng kịch liệt nên hắn ta bị Tiểu bàn tử đá trúng một cái.

“Dám đá ta!” Đứa bé kia nổi giận, dùng sức đẩy Tiểu bàn tử, Tiểu bàn tử đứng không vững, đầu đập vào tường ‘bốp’ một tiếng.

Âm thanh lớn thật!

Ngay cả San Nương ở đầu hẻm cũng nghe rõ ràng tường tận.

Nàng nhịn không được rụt rụt vai, lại rướn cổ nhìn sang.

Cũng chỉ thấy Tiểu bàn tử bị đập vào tường trán sưng lên, nhưng chẳng ngờ không hề khóc thét mà bụm trán, xoay đầu trừng ba đứa bé kia rồi lẩm bẩm lầm bầm: “Các… các ngươi không biết rõ sự lợi hại của tỷ tỷ ta, huhu, các người cướp tiền của ta, còn…còn đánh ta, ta phải mách với tỷ tỷ, lát nữa tỷ tỷ nhất định sẽ báo thù cho ta, tỷ tỷ chắc chắn sẽ đánh chết các ngươi, huhu… tỷ ấy đánh người đau lắm!”

San Nương không khỏi chớp mắt một cái —— Chẳng biết Tiểu bàn tử này lấy đâu ra tự tin thế, lại cho rằng nàng sẽ báo thù cho hắn…

Tuy lời nói của Tiểu bàn tử khiến người ta cảm thấy buồn cười nhưng trong lúc đó trái tim San Nương không hiểu sao mềm nhũn. Cảm giác xa lạ nào đó cứ như vậy lặng lẽ dâng trào… không cách nào hình dung nổi cảm giác được người khác cần, được làm chỗ dựa cho người khác…

Trong hẻm, ba đứa trẻ bắt nạt kia nghe Tiểu bàn tử nói thế, đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó tất cả đều cười ha hả, một đứa trong đó nói: “Ta nói này, ngươi vô dụng thật, lôi Thất ca ra còn có thể dọa người, lại nhắc tới tỷ tỷ mọt sách kia của ngươi, nàng có thể hữu dụng cái rắm gì!”

“Thất ca sẽ mặc kệ nó!” Một đứa khác cười nói: “Nhưng Thập tam tỷ tỷ hả, khi còn ở Tây Viên còn có thể mượn hơi lão phu nhân dọa người một chút, hiện giờ nàng có thể làm gì? Phượng hoàng rụng lông không bằng con gà nữa...”

San Nương nghe xong, lập tức híp mắt, ra dấu với bọn Ngũ Phúc, ý bảo các nàng không được phép tới gần. Còn nàng thì xoay người vòng qua mấy sọt trúc, nhấc váy lên, một cước đá mông bé trai dám nói nàng là phượng hoàng rụng lông, sau đó lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tay, mỗi tay vặn tai hai bé trai khác, nàng đột nhiên xuất hiện dọa ba đứa trẻ sợ ngây người, rồi cười lạnh một trận.

“Phải không? Lôi tỷ tỷ ra cũng vô dụng? Vậy chúng ta thử xem, xem tỷ tỷ chân yếu tay mềm này của hắn rốt cuộc có thể làm những gì?”

Trong lúc San Nương đại phát thần uy, nàng không biết rằng phía trên ngõ nhỏ có một cửa sổ không lớn, có người đang cúi đầu, vẻ mặt hứng thú nhìn nàng phô bày sự hung ác.

*·*·*

Hầu Quyết bị người ta chặn trong ngõ nhỏ, thật ra là con hẻm bên cạnh tiệm đồ gỗ.

Mà tiệm đồ gõ này chính là chi nhánh tiệm đồ gỗ Khúc Cư nổi danh kinh thành tại trấn Mai Sơn —— Đúng như San Nương biết, tiệm đồ gỗ Khúc Cư là sản nghiệp nhà ngoại của Viên Trường Khanh, người mẹ đã mất của hắn cũng chiếm vài cổ phần trong đó.

Còn chuyện tại sao lúc này Viên Trường Khanh xuất hiện tại trấn Mai Sơn mà không phải như kiếp trước San Nương biết ở Xuân Thưởng Yến hắn mới xuất hiện… Thật ra lúc này ở kiếp trước, hắn đã có mặt ở Mai Sơn trấn rồi. Chỉ là San Nương không biết thôi.

Đương nhiên, San Nương của kiếp này cái gì cũng không biết cả.

Nguyên nhân Viên Trường Khanh xuất hiện ở nơi này là vì Lâm Trọng Hải, ân sư dạy dỗ hắn muốn tới trấn Mai Sơn thăm viếng, vừa vặn nghe nói kế tổ mẫu Mạnh thị của Viên Trường Khanh muốn hắn bồi bà ta đến Hầu phủ Mai Sơn làm khách. Lâm Trọng Hải sợ vị đệ tử trung hậu thành thật(?) lại không thích nói chuyện của mình bị người khác bắt nạt cũng không biết tố khổ, nên ở trước mặt Mạnh lão phu nhân cười ha hả, cứng rắn nói thân thể mình không tốt, cần Viên Trường Khanh hộ tống ông hồi hương. Và xuất phát từ tôn sư trọng đạo, Mạnh thị không tiện từ chối, huống chi Hầu gia cũng ở trấn Mai Sơn, cộng thêm Viên Trường Khanh đã đáp ứng bà đúng hạn có mặt tại Xuân Thưởng Yến, Mạnh thị mới miễn cưỡng đồng ý với hắn.

Còn Ngũ hoàng tử Chu Sùng, vì thái tử sợ sau khi Viên Trường Khanh và Lâm lão sư không ở kinh thành, ông trời con này không ai quản thúc sẽ gây họa bên ngoài, mới đóng gói hắn nhét cho Lâm Trọng Hải cùng ra khỏi kinh thành.

Chu Sùng mặc dù hơi lỗ mãng, dẫu sao cũng là đệ tử của đại nho Lâm Trọng Hải nên tổng thể cũng được coi là quân tử. Mà quân tử sẽ không có quyền bắt nạt kẻ yếu. Đợi đến khi hắn hậu tri hậu giác phát hiện mình rất tiểu nhân bắt nạt một tiểu cô nương, Chu Sùng quay lại lầu hai bỗng chốc không còn ngang ngược như trước, cứ như vậy uể oải gục xuống bàn không động đậy.

Lâm Như Trĩ vốn cao hứng vì bản thân kết giao được một người bạn mới, chẳng ngờ đảo mắt đã để Chu Sùng đắc tội. Làm cá trong chậu bị va lây, nàng đổ hết tội mình bị San Nương lạnh lùng lên đầu Chu Sùng, nhịn không được xổ Nho với Chu Sùng hồi lâu.

Lâm Như Hiên muội khống[1] ở một bên cũng thỉnh thoảng giúp đỡ muội muội bổ thêm một đao.

[1]Muội khống = yêu em gái, đặt em gái lên đầu, nhưng không dính dáng đến tình cảm nam nữ.

Mà Viên Trường Khanh chủ nhân nơi này giống như việc không liên quan đến mình, tựa vào cửa sổ cạnh hẻm nhỏ, khoanh tay đứng ngoài quan sát trò vui của Ngũ hoàng tử, vừa yên lặng suy nghĩ tâm sự của mình.

Nguyên nhân Viên Trường Khanh nhắc tới chuyện lão phu nhân muốn dẫn hắn đến Hầu phủ ở trước mặt tiên sinh, là vì hắn đã đoán được, lần này Mạnh thị và Tứ thúc hắn quyết tâm nhúng tay vào hôn sự của hắn.

Trước đây bọn họ ngăn cản hắn đi học không có kết quả, cuối cùng còn để hắn bái Lâm Trọng Hải làm thầy, điều này làm đôi mẫu tử kia cảm thấy nguy cơ sâu sắc. Nếu bây giờ lại để hắn có một cửa hôn sự tốt, chỉ sợ trạng thái tinh thần của cả nhà càng không yên. Đôi mẫu tử này giỏi nhất là diễn tuồng, trước mặt mọi người đều biểu hiện quan tâm săn sóc đứa bé mồ côi trung lương hắn, cho nên muốn tìm nơi kết thân cho hắn, cũng không muốn để người khác chõ mõm vào, vì vậy Hầu thị Mai Sơn cứ như thế thành ứng cử viên hàng đầu.

Hầu thị Mai Sơn này, tuy nói bây giờ trên người không còn tước vị nhưng cũng từng là gia tộc hầu tước năm đời, chỉ là hiện tại trên triều đã sớm không còn thế lực, song giàu có tới nỗi toàn bộ Đại Chu đều biết. Mà một cháu dâu có tiền lại không có hậu thuẫn ắt hữu dụng hơn một cháu dâu có hậu thuẫn lại không có tiền. Huống chi lão phu nhân chưởng quản nội trạch Hầu gia này cũng mang họ Mạnh…

Bài toán của Mạnh thị, lòng Viên Trường Khanh biết rõ. Chẳng qua từ trước đến nay đôi mẫu tử kia chưa bao giờ chịu tin tưởng, người cao ngạo như hắn, ngay cả tước vị tổ tiên nên để lại cho hắn, hắn còn không để vào mắt thì há để ý đến chút trợ lực của nhà vợ kia? Hắn luôn luôn tự tin rằng, chỉ cần hắn muốn thì dựa vào năng lực của mình, hắn cũng có thể đạt được.

Từ trước đến nay Viên Trường Khanh không bao giờ đánh trận chiến mà không nắm chắc, thà trước đó lên kế hoạch chu toàn, cho nên hắn mới tiết lộ phong thanh trước mặt tiên sinh, sau đó toại nguyện đến Mai Sơn này trước thời hạn.

Lý do hắn muốn đến sớm, là vì muốn lợi dụng khoảng thời gian Mạnh lão phu nhân còn chưa tới nơi này hòng kiểm tra cẩn thẩn Hầu gia và các thiên kim Hầu gia kia —— Nếu điều Mạnh thị muốn chỉ là hắn cưới cô nương Hầu gia, thì đó là cho hắn không gian để hoạt động. Có lẽ chỉ cần tân nương họ Hầu, lão phu nhân và tứ thúc của hắn sẽ không quá để ý người nào được chọn. Đã vậy cho dù tương lai có chuyện chẳng may khiến hắn rơi vào tình huống tệ nhất, thì ít ra hắn có thể thử thao túng phương hướng, không đến mức để bọn họ cứng rắn nhét cho hắn một thê tử khó có thể chịu nổi…

Cũng may tiệm đồ gỗ nhà ngoại hắn có chi nhánh khắp Đại Chu, tại trấn Mai Sơn cũng có một cái, nên không đến nỗi hắn hoàn toàn không biết gì về tình huống Hầu gia.

Ngay lúc Viên Trường Khanh đang xem trò náo nhiệt của Ngũ hoàng tử, vừa chuẩn bị bước tiếp theo trong kế hoạch, đột nhiên ngoài cửa sổ truyền đến một trận ồn ào của bọn nhỏ. Vốn dĩ hắn không có lòng dạ nhìn bên ngoài, nhưng thật khéo lại nhìn thấy một vị thiên kim Hầu gia.

Mặc dù lúc này chỉ có thể thấy đỉnh đầu của vị cô nương kia, song y phục tím nhạt hồi nãy mới gặp khiến Viên Trường Khanh nhận ra —— Vị này, là người hắn chỉ trông thấy môi trở xuống, đứng hàng thứ mười ba, Hầu gia Thập tam nương tính tình rất lớn.

Giờ khắc này, Thập tam cô nương Hầu San Nương đang nhón chân, cách đống giỏ trúc chồng chất xem cảnh náo nhiệt của đệ đệ nàng, lại hoàn toàn chẳng biết trên đầu nàng là oan gia kiếp trước, lão đại Viên Trường Khanh, cũng đang hứng thú xem trò vui của nàng.
Bình Luận (0)
Comment