Phiền Toái

Chương 2

Hôm qua, Lý ma ma xin nghỉ trở về nhà một chuyến, không ngờ hôm nay mới vừa hồi phủ, chợt nghe tin cô nương nhà mình có thể bị đưa ra khỏi Tây Viên. Nhất thời bà bị dọa đến hồn vía lên mây, gần như chạy một mạch vào viện.

“Xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì đấy?” Lý ma ma vèo cái xông tới chỗ Ngũ Phúc, “Cô nương bị sao vậy? Đang tốt đẹp tự nhiên đắc tội lão phu nhân?!”

Ngũ Phúc cũng rất muốn biết cô nương nhà nàng bị sao nè, đang yên đang lành liền biến thành một người khác, “Cô nương còn chưa dậy đâu!” Lúc này nàng chỉ tay về phía phòng ngủ tố cáo.

Làm nha hoàn như nàng, nếu không khuyên được cô nương, thì nhũ mẫu kiêm chức dạy dỗ có thể kiềm chế một chút cô nương ‘bị trúng tà’ nhỉ!

Lý ma ma vừa nghe xong, quả nhiên nhíu mày, ngẩng đầu nhìn sắc trời, lẩm bẩm một câu “Giờ này là giờ gì rồi?”, liền buông cánh tay Ngũ Phúc ra, xoay người lên bậc thang.

Dưới hành lang, Tam Hòa đã sớm từ ghế mỹ nhân đứng dậy, quỳ gối nói với Lý ma ma: “Tối qua cô nương nói hiếm khi lão phu nhân miễn cho nàng thỉnh an, hôm nay nàng muốn ngủ thật ngon, nên không cho phép ai gọi dậy.”

Thật sao! Lại một nha đầu tốt đến cáo trạng!

Lông mày Lý ma ma lập tức nhíu chặt thêm ba phần, vừa mới nhấc chân vào nhà, đột nhiên cảm thấy trong viện hình như thiếu chút gì đó, bèn xoay đầu hỏi: “Song Nguyên, Tứ Hỉ còn có Vương ma ma đâu?”

Song Nguyên là đại nha hoàn nhất đẳng bên cạnh cô nương, Tứ Hỉ, Tam Hòa và Ngũ Phúc đều là nhị đẳng, Vương ma ma thì là ma ma giáo dưỡng lão phu nhân cho cô nương. Theo lý thuyết, Ngũ Phúc và Tam Hòa không đủ phân lượng, không quản được cô nương, nên đại nha hoàn nhất đẳng Song Nguyên và ma ma giáo dưỡng Vương ma ma phải đứng ra mới đúng, mà hai vị này…

“Sáng sớm Song Nguyên tỷ tỷ và Vương ma ma có nói, muốn tới chỗ lão phu nhân thăm dò động tĩnh, sau đó không thấy người đâu.”

Ngũ Phúc bĩu môi khinh thường ——thăm dò động tĩnh cái gì?! Nói trắng ra là thấy chiếc thuyền của cô nương chênh vênh, nên đi trước một bước tìm chủ nhân mới ấy mà!

“Tứ Hỉ nói, Thất cô nương phái người gọi nàng ta qua đó giúp chải đầu.”

Tam Hòa vẫn là vẻ mặt bình thản nhấn mạnh ba chữ mấu chốt ‘Tứ Hỉ nói’.

Sắc mặt Lý ma ma lập tức trầm xuống, cũng không nói gì thêm, xoay người vào phòng.

Đẩy cửa phòng ngủ ra, bà vừa định nhấc chân vào, không ngờ đồng hồ Tây Dương trên chiếc bàn gỗ hương giống như vô góp vui vậy, phát ra một tiếng ‘Keng’, trực tiếp dọa Lý ma ma và Tam Hòa, Ngũ Phúc sau lưng bà giật nảy mình.

Mọi người xoay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện, thì ra lúc này là tám giờ rưỡi giờ phương Tây rồi.

Có lẽ bị tiếng báo thức quấy nhiễu, trong phòng ngủ, trên chiếc giường La Hán[1] mang theo màn trướng mỏng màu xanh nhạt, có một người nho nhỏ ‘ư ưm’ một tiếng, sau đó người trong trướng xoay người lăn vài cái.

[1]Giường La Hán là một loại giường mà bên trái, bên phải và phía sau có lan can tựa. Lan can tựa đa phần dùng gỗ nhỏ ráp mộng mà thành, loại giản đơn là dùng 3 tấm ván ráp vào. Giường La Hán là một loại gia cụ có hai công dụng, nói chung tại phòng ngủ dùng để nằm thì gọi là ‘giường’, còn tại sảnh đường, giữa giường đặt một chiếc ghế, hai bên trải đệm ngồi, gối tựa, để đãi khách, tác dụng tương đương như sô pha hiện nay thì gọi là ‘tháp’.

Vì vậy mọi người đều thấy, Thập tam cô nương Hầu San Nương không đầu không đuôi bị tấm chăn mỏng bọc toàn thân, quả thật giống như một cái kén tằm.

Vốn đang nhíu mày, đột nhiên vẻ mặt Lý ma ma trở nên nhu hòa. Bà đến bên giường La Hán, cởi giày bước lên giường. Tam Hòa và Ngũ Phúc thì song song tiến tới, mắc màn trướng mỏng trên giường. Lý ma ma mỉm cười co gối ngồi ngay mép giường, khom lưng đến bên cạnh ‘kén tằm’ kia.

Lúc này Thập tam cô nương đã bọc kín bản thân trong chăn, chỉ để lộ một lọn tóc đen bóng loáng ở bên ngoài. Lý ma ma cưng chiều vuốt lọn tóc đen ấy, giống như dỗ trẻ con, đưa tay nhẹ nhàng vỗ về ‘kén tằm’ kia, vừa dịu dàng nói: “Cô nương, cô nương? Nên dậy rồi, không còn sớm nữa, mặt trời sắp chiếu tới mông rồi!”

“Ư ưm...”

‘Con nhộng’ bên trong ‘kén tằm’ ngọa nguậy, lại muốn lăn lộn, nhưng bị cánh tay Lý ma ma ngăn trở nên không thành công.

“Cô nương, nên dậy thôi.” Lý ma ma cười khẽ gọi một tiếng.

Cứ thế gọi liền bảy tám tiếng, rốt cuộc ‘kén tằm’ ấy mới có chút động tĩnh. Kèm theo một tiếng ‘ư ưm’ thật dài, là một cái tay nhỏ từ trong ‘kén tằm’ vươn ra.

Đó là cái tay nhỏ trắng như ngọc điêu khắc, trơn bóng, mịn màng.

“Ưm...”

Bàn tay nhỏ bé duỗi ngón tay thon dài, móng tay ở đầu ngón tay mơ hồ còn có mấy cái hố nhỏ đáng yêu. Lý ma ma thấy vậy lập tức dịu dàng như một dòng suối nước nóng, vội vàng đưa tay cầm lấy cái tay nhỏ bé kia, giọng càng nhu hòa hơn, dỗ: “Cô nương, nên dậy thôi!”

Khi Lý ma ma làm nhũ mẫu cho Thập tam cô nương, con gái của bà mới chết non. Lần đầu tiên nhìn thấy San Nương, Lý ma ma đã cảm thấy, đứa nhỏ này chính là đứa con gái không duyên phận kia của mình đầu thai, lần nữa đến bên người bà. Do đó ngay khi San Nương còn rất nhỏ, bà đã không thể cứng rắn nổi với nàng.

Dưới sự dịu dàng dỗ dành của Lý ma ma, Hầu San Nương trong ‘kén tằm’ lúc này mới thành công phá kén. Nàng duỗi thắt lưng lười biếng, chậm rãi mở mắt, lập tức nhìn thấy trên đỉnh đầu, một phụ nhân khoảng ba mươi tuổi đang mỉm cười dịu dàng với nàng.

Một khắc đó, trái tim San Nương không khỏi có chút loạn nhịp, “Nhũ mẫu, sao ngươi...” Trở nên trẻ đẹp thế?!

Chỉ trong nháy mắt, San Nương phục hồi tinh thần ngay. Kiếp trước nhũ mẫu ở cái tuổi này còn chưa gặp những chuyện phiền lòng kia, nàng lúc này quả thật còn trẻ đẹp.

Cũng may cũng may, bây giờ nhũ mẫu vẫn còn trẻ, nàng cũng còn nhỏ, tất cả vẫn chưa bắt đầu, hết thảy còn có thể có một kết cục khác!

“Nhũ mẫu...” San Nương vui mừng bỗng dưng duỗi cánh tay dài, ôm cổ Lý ma ma, vùi mặt vào lòng bà.

Lý ma ma lại hiểu lầm cô nương làm nũng với bà, kêu một tiếng, “Chà chà, cô nương của ta”, mặt mày hớn hở ôm San Nương.

Lúc còn bé, trước khi vào Tây Viên, cô nương cũng rất thích làm nũng bám người, nhưng từ sau khi vào Tây Viên, cô nương dần dần trưởng thành, người cũng thay đổi càng ngày càng già dặn, không còn nũng nịu với bà như vậy nữa. Chẳng qua, khoảng nửa tháng trước, có một ngày, cô nương hình như gặp ác mộng, sau khi tỉnh lại, chẳng biết tại sao lại trở về đứa trẻ ban đầu thích làm nũng ấy.

“Phụt”, ngay mép giường, Tam Hòa nhịn không được khẽ cười một tiếng.

Ngũ Phúc thì nhìn trần nhà —— nàng lại trông cậy Lý ma ma có thể khuyên được cô nương đó!

Lý ma ma quả thực là một người trung thành, nhưng cùng lúc đó, bà cũng chết vì ngu trung. Cho dù lúc này cô nương nói mặt trời màu đen, Lý ma cũng có thể thản nhiên phụ họa, sau đó còn có thể nói những người khác đều nhìn lầm rồi, chỉ có ánh mắt cô nương nhà bà là tuyệt nhất!

Ngũ Phúc và Tam Hòa, một cúi đầu cười, một giương mắt nhìn bầu trời, do đó ai cũng không thấy, Thập tam cô nương nằm trong lòng Lý ma ma đang lặng lẽ đánh giá các nàng.

Kiếp trước, mấy nha hoàn này đương nhiên đều rất tốt. Chẳng qua, khi đó nàng cực kỳ nở mày nở mặt, mà kiếp này nàng lại tính đi một con đường hoàn toàn khác. Con đường này, cũng không biết trong mấy nha hoàn có ai bằng lòng đi với nàng không….

Cái gọi là ‘ác mộng’ kia, đã qua nửa tháng, trong đó có rất nhiều chi tiết cũng bắt đầu trở nên mơ hồ không rõ, cho nên khi San Nương nhớ tới sự kiện kia, trong lòng dù sao cũng khó tránh khỏi hơi nghi hoặc —— hết thảy trước mắt, rốt cuộc là sau khi nàng chết lại trở về tuổi mười bốn, hay thật sự như nhũ mẫu nói, chỉ là một cơn ác mộng bệnh chết của nàng?

Rốt cuộc Trang Chu mơ thấy mình biến thành bướm? Hay con bướm mơ thấy mình biến thành Trang Chu[2]?

[2] Trang Tử là một triết gia và tác gia Đạo giáo. Tên thật của ông là Trang Chu và tác phẩm của ông sau đều được gọi là Trang Tử. Ông sống vào thời Chiến Quốc, thời kỳ đỉnh cao của các tư tưởng triết học Trung Hoa với Bách Gia Chư Tử. Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Giấc mơ thành bướm của Trang Tử gợi ra nhiều câu hỏi trong các lĩnh vực triết học tâm thức, triết học ngôn ngữ, và nhận thức luận. (Theo wikipedia)

“Cô nương, nên dậy thôi.” Lý ma ma vỗ nhẹ lưng San Nương như dỗ đứa nhỏ.

San Nương phục hồi tinh thần, ngẩng đầu hỏi Lý ma ma: “Nhũ mẫu, trong nhà ngươi tại sao bảo ngươi trở về?”

Cánh tay Lý ma ma đột nhiên thoáng cứng nhắt, sau đó giống như người không có việc gì, thả mềm giọng, vuốt tóc mai của San Nương cười nói: “Không có gì, chỉ là một ít việc vặt.”

San Nương thấy nhũ mẫu yên lặng một hồi. Lúc này nàng đã khẳng định, không phải nàng mười bốn tuổi mơ thấy sau này mình bệnh chết, mà là sau khi nàng bệnh chết, thực sự lại trở về năm mười bốn tuổi. Bởi vì mặc dù nhũ mẫu không chịu nói, nhưng nàng phát hiện nàng biết nhũ mẫu đang che giấu điều gì, thậm chí còn biết ít chuyện nhũ mẫu không biết, mẹ chồng và trượng phu nhà nhũ mẫu như con quỷ hút máu đang vạch kế hoạch.

Trầm mặc chốc lát, San Nương ăn vạ kéo vạt áo nhũ mẫu, dùng sức hít hà hương hoa lan trắng quen thuộc trên người nhũ mẫu, sau đó chợt ưỡn người một cái, xoay người ngồi dậy.

“Dậy nào!”

Những bông hoa ngoài cửa sổ, mặt trời rực rỡ của tháng hai vừa ấm áp vừa lạnh lẽo. Mùa xuân mới đến thôi, tất cả đều còn sớm, không vội.

*·*·*

Chờ San Nương rửa mặt xong, ngồi trong phòng dùng bữa sáng muộn, đồng hồ báo thức trên bàn vô cùng náo nhiệt gõ chín lần.

Các cô nương trong Tây Viên, mỗi người đều có một phòng bếp nhỏ riêng. Nhìn thức ăn nóng hổi đầy bàn, San Nương nghĩ, đợi sau khi nàng được chuyển ra khỏi đây, thứ duy nhất khiến nàng nhớ nhung, có lẽ là những món nóng hổi mặc sức gọi mặc sức ăn này.

“Các ngươi ăn chưa?”

Ngồi trước bàn nhỏ, nàng ngẩng đầu hỏi nhũ mẫu và Tam Hòa, Ngũ Phúc.

Sáng sớm nhũ mẫu đã vội vã trở về, tất nhiên chưa ăn, còn Tam Hòa và Ngũ Phúc thì ăn rồi. Nếu là trước kia, cho dù San Nương có lòng muốn gọi nhũ mẫu dùng cơm chung, thì cũng cảm thấy làm thế sẽ làm trái sự chỉ bảo của lão phu nhân mà không dám làm. Bây giờ nàng mặc kệ những chuyện đó, chỉ vào chỗ ngồi đối diện cười nói với nhũ mẫu: “Nhũ mẫu cùng ta dùng một chút đi.”

Đương nhiên nhũ mẫu không chịu, vì vậy San Nương mới bĩu môi nói: “Một mình ta dùng, không có sức, không ăn nữa.”

Nhũ mẫu sao nỡ để nàng bị đói chứ, vội vàng vàng ngồi nửa bên mông, dè dặt gắp thứ ăn cho San Nương. Ngược lại San Nương gắp một khối bánh sữa đưa tới bên miệng nhũ mẫu, cười híp mắt nói: “Có người ăn chung mới có hương vị, nhũ mẫu cũng dùng một miếng đi.”

Nhũ mẫu hết cách, đành phải dùng một miếng.

Đáng lẽ dưới sự dạy dỗ của lão phu nhân, khi ăn cơm không cho nói chuyện, nhưng lúc này San Nương giống như quên mất phép tắc trong thời gian qua vậy, vừa ăn, vừa lừa nhũ mẫu hỏi thăm chuyện bà về nhà.

May mà Lý ma ma một lòng muốn giấu nàng, mới không bị nàng dụ nói ra cái gì.

Chẳng qua Ngũ Phúc ở bên cạnh không khỏi có chút không nhịn nổi, thừa dịp cô nương không chú ý, lặng lẽ lấy ngón tay chọc chọc lưng Lý ma ma.

Do đó, lúc này Lý ma ma mới nhớ ra chuyện lớn kia, vội vàng để đũa xuống, nghiêm mặt hỏi:

“Gần nhất rốt cuộc cô nương làm sao vậy? Bệnh thật ư? Trước đây cho dù cô nương bị bệnh, cũng không dễ dàng xin nghỉ một ngày, hôm nay rốt cuộc bị làm sao? Không chịu đi học cũng thôi đi, dù sao nữ tử không thi trạng nguyên gì, nhưng ngay cả thỉnh an lão phu nhân cũng lười đi, vậy thì hơi quá mức rồi đấy! Hơn nữa trước kia cô nương cáo ốm không đi thỉnh an, lão phu nhân đâu so đo, lúc này chuyện Xuân Thưởng Yến, lão phu nhân vẫn còn nhớ rõ kêu cô nương, có thể thấy trong lòng lão phu nhân vẫn rất thích cô nương. Chẳng qua, khi Thập Tứ cô nương nói thế, sao cô nương không thanh minh cho bản thân một câu? Trái lại khiến lão phu nhân hiểu lầm cô nương...”

Ngũ Phúc ở bên cạnh lại nhịn không được lườm một cái. Nàng biết ngay nhũ mẫu không nỡ chỉ trích cô nương nửa câu mà! Lời nói không đau không ngứa như vậy, cô nương nghe lọt mới lạ!

Cho nên nàng nhanh chóng cướp lời: “Đúng đúng! Đây là Xuân Thưởng Yến đó! Các cô nương khác có cướp bể đầu cũng chẳng giành được cơ hội, lão phu nhân cố tình cho cô nương, cô nương lại không thèm để bụng...”

Lúc Thập tứ cô nương nói thế, lão phu nhân nhìn chằm chằm cô nương các nàng mãi, chính là cho cô nương cơ hội thanh minh, nhưng cô nương các nàng không chỉ chẳng nói câu nào, còn tựa lưng vào ghế cười lười biếng —— đừng nói là lão phu nhân, nàng nhìn còn thấy tức ấy!

“... Lão phu nhân không tức giận mới lạ!” Ngũ Phúc thở phì phì kết án phân trần.

Nửa tháng nay, tính toán số lần Thập tam cô nương vì lười nhác mà ngỗ nghịch lại lão phu nhân, chắc hẳn hai bàn tay cũng đếm không xuể. Mặc dù trông mặt mũi lão phu nhân hiền lành... Được rồi, cũng chỉ là ‘trông’ mà thôi!

“Rốt cuộc người đang nghĩ gì đó?”

Trong mấy người, vẫn là Tam Hòa chững chạc nhất, bưng sữa dê đưa tới tay San Nương, nhỏ giọng hỏi.

San Nương bưng sữa dê lên chậm rãi thưởng thức một ngụm, sau đó ngẩng đầu nhìn hai nha đầu trước mắt. Nhũ mẫu thì nàng có thể khẳng định, cho dù nàng có sa sút cỡ nào, nhũ mẫu cũng sẽ theo nàng. Còn hai nha đầu này thì nàng không nắm chắc.

Tam Hòa thận trọng, luôn luôn không nói nhiều lời, nhưng nàng ấy mới xác thực là người hiểu rõ lòng mình nhất, bản thân muốn gì luôn luôn rõ nhất. Cho nên ban đầu khi nàng xuất giá, Tam Hòa cũng không chọn làm nha hoàn hồi môn của nàng, mà chọn thanh mai trúc mã bán hàng rong nhỏ không có quan hệ trong phủ làm hôn phu. Mặc dù cả đời không có đại phú quý gì, song tình cảm phu thê tốt đẹp, coi như bình an vui vẻ một đời.

Về phần Ngũ Phúc. Nha đầu ấy miệng lưỡi chua ngoa, nhưng lòng đậu phụ, mặc dù nhìn rất lợi hại, kỳ thực trong xương có chút miệng hùm gan sứa, gặp phải người lợi hại hơn thì lập tức hiện nguyên hình. Song chỗ tốt của đứa nhỏ này là chưa từng ôm ý xấu, cho dù trong đầu có ít tâm tư, cũng sẽ không vì lợi ích của mình mà cố tình hại người. Có lẽ chính vì suy nghĩ lương thiện của nàng ấy, nên cho dù theo nàng làm nha hoàn hồi môn, cuối cùng Ngũ Phúc cũng được gả cho người tốt, là đầy tớ nhà quan đi theo Viên Trường Khanh, làm ‘phu nhân’ có sản nghiệp.

Chẳng qua, nếu cả đời này nàng ấy vẫn chọn đi theo nàng, thì chỉ sợ sẽ không có vị hôn phu như vậy. Bởi Hầu San Nương đã phát thệ từ lâu, cả đời này, không bao giờ có bất kỳ liên quan nào tới Viên Trường Khanh nữa. Về phần ‘Viên môn Hầu thị’ kia, ai thích thì làm, nàng không tham dự!

“Suy nghĩ của ta à...” San Nương cầm chén sữa dê nóng hổi, đôi mắt lá liễu cong cong như vầng trăng khuyết, “Nói thật với các ngươi, kỳ thật hôm qua ta không hề nói dối, ta cảm thấy gần đây hình như ta bất thường lắm, đầu óc giống như bị rỉ sét, không động não nổi, cho dù lão phu nhân đưa ta về, ta cũng không còn cách nào, chỉ có thể chấp nhận số phận. Ngược lại là các ngươi, các ngươi có ý kiến gì? Đi theo ta nhiều năm vậy, mắt thấy ta không có tương lai rồi, nhưng ta không muốn cản trở tiền đồ của các ngươi, nếu có ý kiến gì thì cứ việc nói với ta, ta giúp được nhất định sẽ giúp các ngươi.”

Lời còn chưa dứt, hai nha hoàn nàng nhìn vẫn chưa có biểu cảm gì, ngoài cửa chợt truyền đến một trận động tĩnh nhỏ. San Nương xoay đầu lại, liền thấy hai nha hoàn khác của nàng, Song Nguyên và Tứ Hỉ đứng song song ngay cửa, mặt Song Nguyên hơi đỏ bừng, ánh mắt Tứ Hỉ thì lóe lên.

“Chao ôi, các ngươi về rồi!” San Nương cười vẫy vẫy tay, “Đúng lúc lắm, mau tới đây mau tới đây, may mà các ngươi về kịp, nếu không ta phải đi nói chuyện với từng người, phiền toái quá. Ta nói nè, các ngươi có tính toán gì không? Ta đoán nhiều nhất là sáng mốt, mẫu thân ta hẳn sẽ phái người tới đón ta.”
Bình Luận (0)
Comment