Phiền Toái

Chương 24

Khi San Nương ló cái đầu ướt nhẹp ra khỏi thùng tắm bằng gỗ bách cao cỡ nửa người kia, Lý ma ma đang cầm khăn lông đi qua. Thấy thế, vội vội vàng vàng phủ khăn lông lên đầu nàng, quở trách: “Chẳng phải cô nương nói chỉ ngâm một chút sao? Sao lại nghịch ngợm như vậy? Nhìn đi, tóc ướt hết rồi, cẩn thận bị lạnh!”

San Nương cười cười, cũng không có trả lời.

Lúc này các nàng đang ở trong căn phòng nhỏ thuộc lầu hai của Xuân Thâm Uyển.

San Nương không chỉ thay đổi lầu một, còn đổi cả lầu hai của tú lâu.

Lầu hai cũng có ba gian phòng như lầu một. Từ cầu thang phía Tây bắt đầu, là hành lang có lan can kiểu mỹ nhân tựa. Vốn dĩ toàn bộ cửa ba gian phòng đều đối diện hành lang, San Nương cho người mở cửa trong tương thông, biến ba gian phòng thành một thể từ bên trong, sau đó đem gian phía Tây làm phòng trà, gian giữa làm phòng ngủ, mà gian phía Đông trong góc thì đổi thành nơi sinh hoạt hàng ngày của nàng.

Phòng sinh hoạt hàng ngày này không lớn, bàn trang điểm của San Nương đặt bên dưới cửa sổ phía Nam, dưới tường phía Đông thì đặt một chiếc giường êm, dưới cửa sổ phía Bắc là thùng nước tắm to bằng gỗ bách mà nàng nhọc nhằn khổ sở mang từ Tây Viên ra —— Lúc này, nàng đang ngâm mình trong chính thùng tắm lớn đó.

Còn bức tranh miêu thú thì sẽ làm bình phong thủy tinh, San Nương đã sớm lên kế hoạch kỹ càng, tương lai sẽ để đằng trước thùng nước tắm này.

Chẳng qua, giờ bình phong còn chưa làm xong, Lý ma ma sợ nàng bị lạnh nên mới đốt thêm mấy lò hương trong phòng, lại bảo Lục An dời ấm trà vào, vừa tăng thêm nhiệt độ trong phòng, vừa pha trà cho San Nương.

Lúc này, Lục An vốn đang trông ấm trà lại bị Ngũ Phúc chạy tới bên cạnh, nàng chỉ nắm tay, luống cuống nhìn Ngũ Phúc.

Ngũ Phúc thì nghiêm mặt, dùng sức lực không cần thiết ra sức quạt ấm trà, dáng vẻ như ‘Mau hỏi ta vì sao lại tức giận.’

Ngược lại, Tam Hòa vẫn bình tĩnh nhã nhặn, thấy Lục An đứng đó không có chủ ý, bèn gọi nàng lại, dạy nàng cách xông hương cho xiêm y của San Nương, nàng lập tức lấy một bộ khác làm theo. Bếp lò được chuyển tới gần thùng tắm để tiện cho Lý ma ma giúp San Nương hông khô mái tóc ướt.

Nhất thời, trong phòng ngoại trừ tiếng ‘lách tách’ của lửa than ra, chỉ có âm thanh ‘phần phật’ của cây quạt trong tay Ngũ Phúc.

San Nương thoải mái ngâm mình trong thùng tắm lớn, vừa mặc cho nhũ mẫu lau khô tóc ướt cho nàng, vừa nhắm mắt lại cười nói: “Ngũ Phúc, gió em quạt không tới chỗ ta, nghe tiếng quạt của em đã khiến người ta thấy lạnh rồi.”

Động tác của Ngũ Phúc hơi chậm lại, nàng ngẩng đầu nhìn San Nương vừa định nói gì đó, lại đối diện với ánh mắt cảnh cáo của nhũ mẫu. Nàng đành nuốt cục tức vào, cứng nhắc đổi câu chuyện, hỏi San Nương: “Giờ cô nương cần uống trà à?”

Lý ma ma vội nói: “Chờ cô nương đi ra mới uống.” Rồi nói với San Nương: “Cô nương đừng ngâm nữa, lúc này đã tháng hai, thời tiết rất lạnh, tóc cô nương lại ướt, kẻo bị lạnh đấy.”

“Không sao đâu, nước còn nóng lắm.”

San Nương lại trầm vai vào trong nước, trong lòng thì âm thầm vạch kế hoạch chuyện ngày mai cần làm.

Trong nhà rối loạn hết, nàng làm đương gia nhiều năm (ít nhất cảm giác như vậy) thực sự không thể tiếp tục nhịn nữa. Mà nếu nàng quyết định nhúng tay, thì chắc chắn sẽ phải chống lại Mã ma ma. Từ ánh mắt cứng rắn của Mã ma ma, nàng có thể nhìn ra, giữa hai người chỉ sợ không có cái kết tốt đẹp… Nếu là nàng ở kiếp trước, không chừng nàng sẽ tàn nhẫn nghĩ cách trực tiếp đuổi người, nhưng kiếp này…

Có lẽ kiếp trước nàng cũng là một người cứng rắn như thế, không biết khai thông, mọi việc chỉ biết cưỡng ép người khác thuận theo mình. Nên kiếp này, đối mặt với ác ý của Mã ma ma, nàng cũng không ác cảm bao nhiêu, ngoại trừ cảm thấy phiền toái và bực mình… Chính vì chút thay đổi này ảnh hưởng, khiến nàng nhịn không được nghĩ, nàng có thể tìm cách gì đó chung sống hòa bình với Mã ma ma. Ít nhất, nàng cũng nên thử cho Mã ma ma một cơ hội, thử thay đổi tính hung hăng của bà ta… Tựa như kiếp trước của mình, kỳ thật vẫn hy vọng có thể có người cho nàng một cơ hội sửa đổi…

Đương nhiên, hy vọng đều tốt đẹp, thực tế thì chưa hẳn. Nàng muốn cải tạo Mã ma ma cũng phải xem Mã ma ma có muốn bị người ta thay đổi không. Đã thế, nàng cần phải cẩn thận đề phòng Mã ma ma mới đúng...

—— Một khắc kia, San Nương không ý thức được, quả nhiên ‘bản tính khó dời’, nàng luôn miệng nói mình phải thay đổi nhưng nàng vẫn không nhịn được muốn sửa đổi chuyện không vừa mắt nàng… chẳng khác kiếp trước chút nào…

Lúc này San Nương chỉ yên lặng phân tích đối thủ của nàng, phân tích mọi mặt nàng phải đối mặt.

Mã ma ma kia đối với San Nương, kỳ thật cũng không khó đối phó. Cái khó khăn là người sau lưng Mã ma ma cơ. Chỗ dựa của Mã ma ma chỉ là lão gia và phu nhân. Ngũ phu nhân vừa nhìn đã biết không thể dựa rồi, nên người bà ta có thể dựa —— Không, chính xác mà nói, người Mã ma ma có thể dựa —— cũng chỉ có người cha chẳng biết khi nào mới về của nàng.

Nếu vậy, nàng ngốc lắm mới buông tha cơ hội có thể chiếm thượng phong này. Chuyện đầu tiên của sáng mai, nàng phải đi thuyết phục phu nhân, từ chỗ phu nhân tranh thủ quyền lợi tham gia quản sự. Có lẽ phu nhân đã sớm ước gì có người đứng ra thay bà quản sự, việc này không có gì khó cả. Mà khó khăn là, thực ra San Nương không muốn rơi vào những rắc rối trong nhà.

Kiếp trước là bất đắc dĩ, kiếp này nàng sẽ không ngốc như thế nữa, vì người khác mà hoàn toàn buông tha bản thân, do đó nàng phải suy nghĩ kỹ càng, trước mắt làm sao lợi dụng toàn bộ trong nhà, vừa để những mớ bồng bông này trôi chảy hẳn, cũng muốn đảm bảo bản thân có một cuộc sống nhỏ thoải mái… Đương nhiên, còn phải chú ý mặt mũi của phu nhân, nàng không thể hoàn toàn trở mặt với Mã ma ma được… Còn nữa, nàng còn phải suy xét phản ứng có thể sẽ có của cha nàng...

Chỉ tiếc, tạm thời nàng vẫn chưa hiểu rõ người cha kia của nàng.

Kiếp trước Viên Trường Khanh từng nói, chỉ cần biết người biết ta mới có thể chiếm tiên cơ.

Bỗng dưng, San Nương rùng người một cái, đến nỗi sóng nước trong thùng tắm đều dập dờn theo.

Nghĩ đến Viên Trường Khanh, không khỏi làm nàng nhớ tới tiệm đồ gỗ không hề biết đến sự tồn tại đó ở kiếp trước. Nàng bỗng nhiên có cảm giác rợn tóc gáy —— Phải chăng, ở kiếp trước, Viên Trường Khanh cũng hoàn toàn không biết gì về Hầu gia bọn họ như hắn biểu hiện bề ngoài?

Trong lúc bị nàng bức bách, hắn từng nói, nguyên nhân trước đây hắn chọn nàng là vì nàng là người ‘thích hợp nhất’ —— Vậy có phải nói, thực ra trước khi tham gia Xuân Thưởng yến, Viên Trường Khanh đã từng đánh giá nàng và các tỷ muội của nàng không? Nên hắn mới biết nàng là người dễ bảo nhất, ngoan ngoãn nhất, theo khuôn phép nhất, khó gây phiền toái nhất trong nhà, do đó hắn mới chọn nàng?!

Vì nàng... ‘thích hợp nhất’?!

San Nương chợt run rẩy.

“Nhìn đi, đã bảo sẽ bị lạnh mà!” Lý ma ma đang giúp San Nương lau tóc ướt cảm giác được nàng run rẩy, bèn vội vàng nhúng tay vào nước thử độ ấm, sau đó lại khuyên một câu: “Cô nương, tùy tiện ngâm là được, đứng dậy đi.”

San Nương không trả lời, chỉ nhắm mắt như cũ.

Kiếp trước chuyện nghĩ không ra, hôm nay cách một đời, sau khi suy nghĩ về người đó đã phai nhạt bớt mới khiến nàng hiểu, thì ra luôn không phải như nàng nghĩ, và nàng mãi không chịu thừa nhận —— thứ Viên Trường Khanh kia muốn từ đầu đến cuối chỉ là ‘tương kính như tân’, mà thứ nàng muốn trước giờ lại không phải…

Cho nên hắn mới có thể nói ‘có chừng có mực’, mới có thể nói: “Nàng đòi hỏi quá nhiều.”

...

Trong góc phòng, Ngũ Phúc đang đá thúng đụng nia.

San Nương không để ý tới nàng, chỉ nhắm mắt lại hỏi: “Phòng mới đổi cho các ngươi có tốt không?”

Lý ma ma than thở: “Vốn cũng không phải chuyện lớn gì, ngược lại để người ta nói cô nương ngông cuồng...”

San Nương khẽ cau mày, Tam Hòa thấy vậy vội cười nói: “Ngược lại cách Xuân Thâm Uyển của chúng ta không xa, chỉ cần qua một cửa hông là đến. Vừa khéo, bên kia đúng lúc có bốn gian phòng, chúng em mỗi người một phòng. Đáng lẽ việc này không hợp quy củ, có điều mấy gian phòng kia không lớn, vốn không thể nhét thêm người thứ hai, Phương Ma ma có nói, xem như bồi tội, nên chẳng ai dèm pha gì.”

Lý ma ma thở dài một tiếng: “Cần gì phải thế, chỉ nhịn một chút thôi…”

Một chữ ‘nhịn’ khiến San Nương lại nhíu mày. Có điều nàng còn chưa kịp mở miệng, chợt nghe Ngũ Phúc ở bên kia nhảy bật lên, hét: “Nhịn nhịn nhịn, ma ma lúc nào cũng vậy, cho dù chúng ta có nhịn, nhưng người khác đâu chịu nhịn?!”

“Hửm?” San Nương mở mắt, “Em sao thế?”

“Em tức giận!” Ngũ Phúc thở phì phò nói: “Em tức giận thay cô nương!”

Nếu đã mở miệng, thì San Nương không trêu nàng nữa, cười hỏi: “Được rồi, em tức giận. Nhưng em thay ta tức giận cái gì?”

“Ngũ Phúc!” Nhũ mẫu nhịn không được lần nữa dùng ánh mắt ép Ngũ Phúc. Ngũ Phúc bĩu môi, tố cáo: “Ma ma không cho nói kìa!”

Thật ra dù Lý ma ma không cho nói, San Nương cũng có thể đoán được, chắc chắn các nàng nghe được lời khó nghe gì ở bên ngoài rồi.

Nàng thở dài, ngẩng đầu nhìn Lý ma ma: “Mặc kệ bên ngoài nói gì, tốt nhất nên nói với ta một tiếng, cũng đỡ để cho tương lai ai hỏi ta, ta lại chẳng biết gì hết.”

Ngũ Phúc nghe xong, ném quạt sang một bên, tức giận bất bình: “Là cô nương nói nhé, chúng ta không gây phiền toái, cũng không sợ phiền toái! Lúc nãy tới phiên em và Lục An tới nhà bếp dùng bữa tối, chúng em ở nhà bếp nghe được, cũng không biết là nha đầu phòng nào đặt điều, không chỉ nói cô nương bắt nạt Nhị gia, còn nhúng tay vào việc trong viện của Đại gia. Em vừa nghe lập tức nổi giận, muốn kéo nha đầu kia lý luận, vậy mà mấy người trong nhà bếp đều giúp nha đầu ấy, để chạy mất! Em trở về nói cho ma ma hay, ma ma lại bảo chúng ta nhịn, còn nói em đừng gây thị phi ở bên ngoài. Em gây thị phi chỗ nào?! Rõ ràng bị người ta bắt nạt tới chóp mũi rồi, nếu em không nói, chẳng nhẽ để người ta tưởng mình là con rùa đen rúc đầu sao?”

San Nương nhìn Lý nhũ mẫu, nhịn không được giơ tay đỡ trán, yên lặng thở dài một tiếng.

Nhũ mẫu của nàng là người tốt bụng, nhưng đối nhân xử thế thái quá… Tin tưởng mỹ đức, tin con người có bản thiện, tin chỉ cần mọi chuyện đều nhịn một bước, thì người ta cũng sẽ quân tử nhường một bước. Nhưng bà chẳng biết rằng khi quân tử đấu với tiểu nhân, quân tử sẽ càng quân tử, mà tiểu nhân thì sẽ càng tiểu nhân…

Cũng vì tính cách này, mà nhũ mẫu gặp phải cả nhà chồng tiểu nhân ấy, cuối cùng làm bà gặp những thứ bất hạnh kia… Chính vì nhũ mẫu hiền lành mới bị trong nhà ép đến bước đường cùng, sợ liên lụy nàng nên chọn từ chức rời đi… Trong khi nàng cho rằng nhũ mẫu từ chức là để ra ngoài hưởng phúc…

Bởi vì một chữ ‘nhịn’, nhũ mẫu bị người ta bức đến cùng đường cũng chưa từng nghĩ xin người khác hỗ trợ, chỉ bị động chọn nhẫn nhịn, nhịn hết lần này tới lần khác, cho đến khi không còn chỗ nhịn nữa, bị người bức tử…

Khi đó, nàng chẳng biết gì cả, còn cho một nhà táng tận lương tâm đó quà rất dày…

‘Nhịn’ của nhũ mẫu, không chỉ hại cả đời bà, cũng khiến San Nương bứt rứt suốt đời…

Đối với kiếp trước, San Nương sâu sắc tự kiểm điểm, cũng biết mình sẽ không bao giờ trở về đường cũ, nhưng nhũ mẫu của nàng không có kỳ ngộ như nàng, tất sẽ không biết, bản tính của bà sẽ mang đến cho bà tai ương gì, cũng đương nhiên không có khả năng tỉnh ngộ tự cứu mình…

Nghĩ tới chuyện nhà của nhũ mẫu, đôi mắt San Nương hơi lóe lên, bỗng cười lạnh. Kiếp này, có nàng che chở, tất nhiên nhũ mẫu sẽ không thiệt thòi nữa. Nhưng nếu nhũ mẫu vẫn không thay đổi bản tính người tốt thối nát kia, thì chỉ sợ ở nơi nàng không nhìn thấy, nhũ mẫu vẫn sẽ nói…

“Thua thiệt là phúc đấy.”

Chỉ nghe nhũ mẫu thở dài, nhìn Ngũ Phúc nói: “Lúc trước khi ngươi còn ở Tây Viên, tính tình không nóng nảy thế, sao mới trở về hai ba ngày, đã biến thành như vậy rồi? Còn rước họa cho cô nương…”

San Nương híp đôi mắt xinh đẹp một cái, đột nhiên nàng ở trong thùng tắm trở mình, nằm sấp trên mép thùng, hỏi nhũ mẫu: “Ngũ Phúc rước họa cho ta chỗ nào?”

Nhũ mẫu thấy toàn bộ cánh tay nàng đều lộ ra ngoài, vội ấn nàng trở vào nước, lắc đầu nói: “Chúng ta mới trở về, nhiều thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện. Cũng đâu phải người khác nói gì mọi người đều tin, công đạo tại lòng người.”

“Công đạo tại lòng người sao?” San Nương cười lạnh, “Cái gì gọi là công đạo? Cái gì gọi là lòng người? Bất kỳ chuyện gì đều có hai mặt, như chuyện hôm qua, trong mắt chúng ta, là tiểu tử kia gây sự, nhưng vì sao trong phòng bếp lại truyền ra những lời đó? Huống chi ta xác thực có đánh hắn, hắn cũng xác thực quỳ trong viện ta. Mọi người truyền lời, thường thường sẽ không suy xét toàn bộ sự thật, chỉ truyền theo cách mình nghe được. Nếu chúng ta không cãi lại, người khác chỉ biết chuyện tiểu tử ấy bị đánh, phạt quỳ. ‘Sự thật’ như vậy truyền nhiều ra, người tin dĩ nhiên cũng nhiều ra, ắt cũng hình thành cái gọi là ‘lòng người’. Lòng người ủng hộ hay phản đối, tất sẽ tạo thành ‘công đạo’. Cái gọi là ‘công đạo tại lòng người’ của nhũ mẫu, nói trắng ra là do người mặc sức khống chế trong tay. Nếu nhũ mẫu một lòng đặt cái gọi là ‘công đạo’ lên ‘lòng người’ người khác, ta chỉ sợ cuối cùng nhũ mẫu sẽ thất vọng thôi.”

“Đúng, đúng!” Ngũ Phúc gật đầu liên tục, “Chính là chuyện hôm nay, nếu cô nương không nói một câu, thì chẳng phải đại gia sẽ chịu oan ức sao?! Nên em mới tức giận, náo loạn một hồi trong phòng bếp…”

“Hả? Em gây chuyện?” San Nương nghiêng đầu nhìn Ngũ Phúc.

Ngũ Phúc bĩu môi: “Cô nương cũng quá coi thường em rồi, bốn chữ ‘có lý có tiết’ này do cô nương dạy em đấy! Em chỉ dựa theo quy củ trong phủ dạy dỗ những người kia một trận thôi.”

Tam Hòa cười nói: “Em cũng cảm thấy Ngũ Phúc ầm ĩ một trậncũng tốt. Như cô nương nói, chuyện gì cũng có hai mặt, nếu chỉ nghe một mặt, thì chẳng phải cuộc đời bất công ư? Dù sao cũng phải để người ta nghe phía chúng ta nói mới được.”

Nhũ mẫu nhìn chủ tớ ba người đang ‘cấu kết với nhau làm việc xấu’, chỉ biết thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “Ta nói không lại ba người các ngươi. Nhưng chỉ có một điều, cô nương nhà nào, dù gì cũng phải khiêm tốn ngoan ngoãn mới tốt, nếu không chỉ sợ sẽ bị người ta dèm pha.” Nói xong, bà kêu Ngũ Phúc thay bà tiếp tục hông khô tóc cho San Nương, còn bà thì xoay người vào phòng, chẳng biết đi lấy thứ gì.

Vì vậy, Ngũ Phúc tới tiếp tay, vừa nháy mắt ra hiệu với San Nương. Các nàng đều biết bản tính của nhũ mẫu, thứ nhất sợ gây phiền toái, thứ hai sợ bị người dèm pha, thứ ba à…

“... Đi đường cũng sợ giẫm chết con kiến.” Ngũ Phúc đến bên tai San Nương, thấp giọng nói: “Nếu ma ma biết chuyện cô nương đánh Cửu gia, Thập gia, không biết có sợ vỡ mật không?”

San Nương cười liếc xéo nàng một cái.

Ngũ Phúc lại nói, “Em chỉ sợ Cửu gia Thập gia trở về sẽ nói lung tung thôi.”

“Nếu là em, em sẽ nói em bị một tiểu cô nương đánh ư? Huống chi còn là lúc đang đoạt tiền người khác.” San Nương cười nói.

Ngũ Phúc lập tức thấy thoải mái, cười híp mắt với San Nương, lại xoay đầu nhìn Lý ma ma còn đang tìm đồ trong phòng, khẽ nói: “Em cược với cô nương, nếu ma ma biết chuyện cô nương đánh người, sợ rằng bà cũng chỉ nói do đối phương không đúng.”

“Đúng thế, sau đó lúc không có ai sẽ dạy dỗ ta: Thua thiệt là phúc.”

Nàng bắt chước giọng điệu của nhũ mẫu, ai ngờ nhũ mẫu cầm một chồng khăn lông sạch đi ra, vừa vặn nghe được liền thở dài: “Đúng, thua thiệt là phúc. Nếu cô nương uất ức, thì còn có lão gia và phu nhân làm chủ, cô nương đừng tự mình chống lại di nương.”

Do đó, Ngũ Phúc nhìn San Nương làm mặt quỷ.

Mặt quỷ này vừa vặn bị Lý ma ma nhìn thấy, bà đưa tay vỗ nàng một cái, trách cứ nàng: “Cho dù ngươi một lòng hộ chủ, nhưng tốt xấu gì cũng phải có chừng có mực, sao lại cấu xé với người trong nhà bếp chứ? Họ lại bảo chúng ta có lý thành vô lý.”

Ngũ Phúc không phục nói: “Ta đâu có cấu xé với các nàng, ta chỉ nói quy củ trong phủ quy với các nàng thôi! Nhắc tới mới nói, quy củ trong phủ rất loạn, nếu còn ở Tây Viên, thì chẳng cho chuyện hạ nhân dèm pha về chủ tử đâu! Sớm đã xé miệng bọn họ rồi.”

San Nương từ trong thùng nước đứng dậy, vừa bảo nhũ mẫu cầm khăn lớn bọc nàng, đỡ tay Ngũ Phúc ra khỏi thùng tắm, vừa cố ý chống lại lời nhũ mẫu, nói với Ngũ Phúc: “Lần sau em cứ thẳng tay xé miệng bọn họ là được.”

Nhũ mẫu nghe xong giậm chân nói: “Cô nương còn đầu độc nàng! Tha cho người được thì nên tha đi…”

“Tại sao phải tha?” San Nương duỗi tay để Tam Hòa mặc xiêm y cho nàng, lại cười nói với Ngũ Phúc: “Điều chúng ta cần là được lý không tha cho người ta. Lần sau gặp chuyện như vậy, khi không nói lý nổi em cứ đánh. Nếu đánh xảy ra vấn đề gì thì đã có cô nương ta gánh cho em.”

“Tuân lệnh!” Ngũ Phúc dứt khoát đáp ứng.

Lý ma ma lại giậm chân thở dài, bà vốn không nỡ chỉ trích San Nương nửa câu.

San Nương nhìn nhũ mẫu, bỗng xoay người ôm cổ bà, cười nói: “Nhũ mẫu, ngược lại ta muốn khuyên ngươi đấy, cho dù muốn làm một quân tử thì cũng phải nhìn xem đối phương có phải là quân tử hay không. Nếu ngươi chỉ lo làm quân tử, mà đối phương lại là tiểu nhân ‘được lý không tha cho người ta’ như ta thế, thì dù ngươi có nhường một bước, ta cũng cưỡng chiếm ngươi ba bước, ngươi định làm thế nào? Nếu ngươi lui từng bước một, mà ta cứ từng bước ép sát, cuối cùng khiến mươi không thể lui thêm được nữa, ngươi định làm sao?”

Nhũ mẫu bất đắc dĩ lắc đầu, lấy áo khoác từ trong tay Lục An khoác lên người San Nương, “Cô nương cũng quá cực đoan rồi, ta lại tin rằng, thế gian này vẫn còn tồn tại công đạo. Sự việc có thể không phân thị phi đúng sai, cho dù nhất thời không thể, cuối cùng sẽ có một ngày có thể thôi.”

Cuối cùng sẽ có một ngày?! Chờ người khác làm sáng tỏ cho mình?

San Nương miễn cưỡng cười, ôm lấy áo khoác nói: “Lời này khiến người tuyệt vọng quá, đôi khi, sự thật đặt ngay trước mặt, chỉ cần không phải mình yêu cầu, thì không ai chịu tin đâu.”

Do đó, ngày tiếp theo, Hầu Thập tứ nương đích thân đi ‘thăm bệnh’, lúc dùng giọng điệu như vô tình hỏi chuyện nàng phạt Hầu Quyết, San Nương chỉ cười cười, trong lòng thầm nói: Quả nhiên, nhũ mẫu sai, nàng không sai.
Bình Luận (0)
Comment