Đúng như San Nương đoán, quả nhiên lão phu nhân muốn giăng lưới đánh cá —— Không sợ lãng phí mồi, chỉ cần có thể bắt được cá.
Đồng thời lão phu nhân tự cho rằng mình là người hiểu San Nương nhất,
biết đứa nhỏ này để ý mặt mũi. Bây giờ nàng bị bà ta ‘ném’ khỏi Tây Viên mất mặt như vậy, không chừng tiểu Thập tam nhi cáu kỉnh, thực sự không
chịu đến. Lão phu nhân không đủ kiên nhẫn đi dỗ San Nương, nên trực tiếp sử dụng biện pháp đơn giản nhất, phái Đại phu nhân đến tạo áp lực cho
Ngũ phu nhân nhu nhược. Chỉ cần Ngũ phu nhân dẫn nàng tới tham gia Xuân
Thưởng Yến, San Nương làm một thứ nữ không có tư cách nói chữ ‘không’.
Nguyên nhân phái các nàng Thất nương kéo San Nương đi, là vì sợ nàng ở
sau lưng nghĩ ra chủ ý xấu gì cho Ngũ phu nhân không có chủ kiến.
Vì vậy, đợi đến khi Ngũ lão gia từ bên ngoài về, đã thấy tại đại sảnh,
Ngũ phu nhân mới tiễn đoàn người Đại phu nhân đi mặt mày ũ rũ đối diện
với San Nương, mà San Nương thì đang nhỏ giọng an ủi Ngũ phu nhân.
Ngũ lão gia hỏi rõ nguyên nhân, bèn cau mày bảo: “Không muốn đi thì đừng đi.”
Khuôn mặt Ngũ phu nhân trắng bệch, ngập ngừng nói: “Chỗ lão phu nhân…”
“Chỗ lão phu nhân ta sẽ nói.” Ngũ lão gia dốc sức vỗ ngực đảm nhiệm việc này, rồi phân phó San Nương: “Sức khỏe phu nhân yếu, về sau xã giao
trong nhà con gánh vác thay phu nhân. Nếu lão phu nhân gọi phu nhân thì
nói như ta bảo, sức khỏe phu nhân không tốt, có chuyện gì kêu bà ấy trực tiếp nói với ta.”
Ngũ lão gia vừa nói xong liền thấy sắc mặt Ngũ phu nhân lại thay đổi.
Ông cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên ý thức được giọng điệu cứng rắn của mình nghe vào tai không giống như đang che chở cho Ngũ phu nhân, mà giống
trỉ trích Ngũ phu nhân không kham nổi chuyện hơn. Do đó ông nhanh chóng
giải thích: “Những chuyện làm nàng phiền lòng, nàng không cần để ý, mọi
chuyện đều có ta rồi.”
Ngũ phu nhân không khỏi ngẩn ngơ nhìn Ngũ lão gia.
Mà bà nhìn chằm chằm Ngũ lão gia khiến ông không tự chủ đỏ mặt, lúng ta lúng túng nói câu gì đó, rồi xoay người muốn đi.
Chẳng biết tại sao, mặt Ngũ phu nhân cũng hơi đỏ, bà cúi đầu nói: “Lão
gia có ý tốt, chỉ là nếu lão phu nhân đã nói thế, không đi cũng không
được. Ta… ta sẽ đi với San Nương.”
Trong lời San Nương nói với lão Thất, Thập nhất và Thập tứ vốn ẩn giấu
ác ý, sao có thể không đến xem thu hoạch? Bèn tiến lên cầm tay phu nhân: “Phu nhân yên tâm. Ngày đó, con không rời phu nhân nửa bước. Hơn nữa
chúng ta chỉ ngồi một chút, lão phu nhân tìm không ra điểm thất lễ nào,
chúng ta sẽ trở về.”
Ngũ lão gia nghe thế thì cúi đầu, đột nhiên ngẩng đầu nói: “Xuân Thưởng Yến thôi mà, sợ cái gì. Ta đi với các ngươi.”
Ngay lập tức cả Ngũ phu nhân và San Nương đều kinh hãi.
Ngũ lão gia ghét nhất mấy chuyện dung tục kia, đừng nói Xuân Thưởng Yến, dù là gia yến giao thừa giỗ tổ, nếu Quế Thúc không gây áp lực, thì có
thể Ngũ lão gia cũng không xuất hiện!
*•*•*
Tóm lại, ngày ấy Xuân Thưởng Yến, một nhà Ngũ lão gia, kể cả Hầu Quyết
và Hầu Thụy, tất cả đều ăn mặc chỉnh chu, phân ra hai chiếc xe ngựa chạy đến biệt viện Hầu gia bên hồ Lạc Mai.
Hiện nay Hầu Quyết xem như hoàn toàn bị San Nương thu phục. Vừa nhìn
thấy San Nương, trong mắt hắn lập tức không còn người khác, chạy thình
thịch tới, kéo tay tỷ tỷ hắn, đôi mắt cong cong trên gương mặt béo càng
lộ vẻ nhỏ dài, cười ngây ngô với San Nương.
“Đồ ngốc!” San Nương chế giễu hắn nhưng không hất tay hắn ra.
Bởi vì lão gia ra lệnh chuẩn bị hai chiếc xe ngựa, nên Ngũ phu nhân cho
rằng nữ quyến một xe, các nam nhân một xe. Lúc này thấy San Nương bị Hầu Quyết kéo, bà cũng không nói thêm gì, bèn đỡ Mã ma ma bước lên xe
trước, sau đó ngồi ở đó chờ San Nương lên xe.
Ai ngờ theo sau bà lên xe lại là Ngũ lão gia.
Phu nhân sợ hết hồn, lúc nhìn Ngũ lão gia, đôi mắt trong veo trợn tròn.
Ngũ lão gia làm như không thấy, chỉ tiện tay đóng cửa xe, sau đó khuỷu
tay chống lên cái bàn nhỏ trong xe, nhìn ngoài cửa sổ không lên tiếng.
Tuy gần đây cử chỉ hành vi của Ngũ lão gia vô cùng quái dị, nhưng kỳ
quái là Ngũ phu nhân lại phát hiện, hình như bất tri bất giác bà không
còn sợ ông như trước đây. Bà liên tục nhìn trộm Ngũ lão gia, song không
phát hiện lỗ tai ông bị bà nhìn đến mức đỏ ửng.
Về phần San Nương, vốn dĩ San Nương cũng tưởng nàng và Ngũ phu nhân ngồi một xe. Đang nghĩ mang theo cái đuôi nhỏ Hầu Quyết chắc cũng không sao, ai ngờ phụ thân nàng đã nhanh chân leo lên trước. Cách cửa sổ nhìn Ngũ
phu nhân đang ngồi trong xe, đúng lúc nàng trông thấy Ngũ phu nhân khẽ
nghiêng đầu len lén nhìn Ngũ lão gia. Trong lòng San Nương hơi động, bèn kéo Tiểu Bàn Tử lên một chiếc xe ngựa khác.
Không biết Hầu Thụy làm gì, đợi tất cả đều lên xe hắn mới khoan thai đến chậm. Thoáng nhìn Ngũ lão gia qua cửa sổ xe, gót chân Hầu Thụy xoay
tròn, không chút do dự lên xe ngựa phía sau.
Ngũ lão gia hài lòng bày tỏ: Con cái nhà mình rất tốt, tất cả đều có ánh mắt!
Nói đến đây, không thể không nhắc lại chuyện Hầu Quyết bị người ta ném
xuống sông. Đáng lẽ toàn bộ trấn Mai Sơn biết rõ phu thê Ngũ lão gia đều nuôi thả con cái. Nhưng sau chuyện này, danh tiếng Ngũ lão gia lại thay đổi, biến thành Ngũ lão gia ‘không nói đạo lý, bao che con cái’.
Lại nói sau khi gặp chuyện không may, San Nương vẫn không nghe được Ngũ
lão gia có động tĩnh gì. Đến khi tin tức đưa tới, lúc đó nàng mới biết,
thì ra Ngũ lão gia âm thầm ra lệnh cho Quế Thúc đến nhà phụ nhân béo đó, muốn bắt con trai bà ta với tội danh ‘mưu sát chưa thực hiện được’. Tuy Ngũ lão gia không làm việc đàng hoàng, mọi việc lại thích nghịch ý lão
phu nhân, nhưng cả đời này quả thật vẫn làm vài chuyện đúng ý lão phu
nhân. Ví dụ như lấy vợ sinh con, ví dụ như thi được một công danh về.
Mặc dù sau đó mặc kệ lão phu nhân đánh mắng, cầu xin, ông đều kiên quyết không đến kinh thành thi tiến sĩ tiếp. Tóm lại, Ngũ lão gia là người có công danh, nhà phụ nhân béo kia giàu có đến mấy cũng không bằng Hầu
gia, trong số mạng thiếu chữ ‘Quý’, đâu chịu nổi một trận hù dọa của cử
nhân lão gia này. Vì thế ngay cả đến cửa xin lỗi cũng chẳng dám, đêm đó
trực tiếp gói ghém gia sản, mang theo con trai chạy suốt đêm —— Khiến
Ngũ lão gia tức điên, ông dọa người ta vốn cần một lời xin lỗi, kết quả
xin lỗi không có, ngược lại còn gánh cái danh ‘không nói đạo lý, bao che con cái’. Ngũ lão gia vừa tức giận, trực tiếp phá hủy nhà của gia đình
ấy…
Tạm thời lạc đề, giờ nói đến thời điểm cả nhà San Nương đến biệt trang Lạc Mai, khách khứa đã đến không ít.
Bởi vì cả nhà San Nương là người Hầu gia, coi như nửa chủ nhân, không
tính là khách, nên không ai đặc biệt hao tâm tổn trí tiếp đãi bọn họ.
Ngũ lão gia bèn tự tại dẫn vợ con tìm một chỗ khuất gió, sai Quế Thúc
tìm quản sự đòi những vật như bình phong màn trướng, ở bên hồ để nhà
mình quanh quần thành một ‘nhóm riêng’ —— giống như cả nhà đi đạp thanh
vậy!
Người khác thấy thú vị cũng rối rít bắt chước, nhất thời huyên náo đến
mức các quản sự nhức đầu không dứt. Lão phu nhân nghe được, mặt mày lập
tức âm trầm —— Cả nhà Ngũ lão gia đến mà không qua thỉnh an bà ta!
Tuy nhiên lão phu nhân không dám tùy tiện gọi đứa con trai cứng đầu này
đến, bây giờ trong phủ có rất nhiều khách, ai biết Ngũ lão gia kia có
thể đứt sợ gân bất thường nào, rồi làm bà mất mặt trước mặt mọi người,
lão phu nhân sẽ không cho con trai cơ hội giẫm lên mặt mình như thế.
Do đó lão phu nhân nhìn Ngô ma ma.
Ngô ma ma ngầm hiểu, lập tức bước ra, muốn vòng qua Ngũ lão gia dẫn Ngũ phu nhân và Thập tam cô nương đi.
Chẳng qua, Ngô ma ma nghĩ rất nhiều, ngay cả cớ cũng đã nghĩ ra mấy cái, song thực tế lại quá đả kích người. Bà không ngờ, Ngũ lão gia lúc nào
cũng kề cận Ngũ phu nhân, dù có ai nói chuyện với ông, khóe mắt của ông
vẫn dõi theo Ngũ phu nhân, chỉ thấy bà hơi dựa gần một chút, Ngũ lão gia lập tức giống như sư tử bị người ta xâm chiếm địa bàn, dựng hết cả
lông.
Cũng may mục đích của lão phu nhân không phải Ngũ phu nhân, chỉ cần lừa San Nương đi là được.
Ngũ lão gia vừa nghe, như gãi đúng chỗ ngứa, tức thì vứt một đao lên
lưng San Nương, trực tiếp đuổi con gái đi thỉnh an lão phu nhân, thậm
chí còn dạy nàng nói dối ngay trước mặt Ngô ma ma: “Con nói với lão phu
nhân, phu nhân đau chân, đi đứng không tiện, con thay phu nhân thỉnh an
lão phu nhân. Lại nói xin lỗi lão phu nhân rằng, chỉ sợ chúng ta phải
rời đi trước.” —— Mới tới đã nói chuyện về.
San Nương yên lặng nghiến răng, nhưng không có cách nào khác, suy nghĩ
một lát liền dứt khoát kéo Tiểu Bàn Tử và ca ca phản nghịch của nàng, ba tiểu bối cùng đi thỉnh an.
Lúc này lão phu nhân đang ở trong phòng khách biệt trang. Khi San Nương
đi vào chỉ thấy châu vòng phỉ thúy đầy mắt, mũi thì ngửi được mùi hương
lẫn lộn, khiến nàng không nhịn được suýt hắt xì.
Nàng đang vất vả nhịn thì Tiểu Bàn Tử không kiềm nổi, hắt xì một cái thật vang dội.
Giờ phút này khóe mắt San Nương vốn đang liếc nhìn chính đường, định
nhìn xem những người nào vây quanh lão phu nhân —— đặc biệt là tên Viên
Trường Khanh kia có ở đây không. Không ngờ đệ đệ vừa siết chặt tay nàng
liền hắt xì thật to. San Nương lập tức ghét bỏ buông tay hắn ra, lại
nhìn nhũ mẫu thu thập cho Tiểu Bàn Tử, sau đó ba người mới tiến lên
thỉnh an lão phu nhân.
Cũng bỏ lỡ cơ hội nhìn trộm mọi người ngay chính đường.
Mà hiện tại ánh mắt lão phu nhân nhìn về phía bọn họ gần như mang theo
kim đâm, dứt khoát đâm đến mức trán San Nương đau đớn. Việc này không
khỏi khiến nàng nhớ đến kiếp trước.
Khi đó nàng xuân phong đắc ý, vừa giúp đỡ Đại phu nhân tiếp khách, vừa
nghe các nữ quyến khác nịnh nọt, vừa tự đắc cho rằng, nàng là một cô
nương được việc nhất thiên hạ… Song trên thực tế, tất cả mọi người đều
đang vui chơi, chỉ có nàng là đang làm việc… Thật ra kiếp trước nàng
thật sự rất ngốc!
Cho nên kiếp này nàng hoàn toàn không sợ ánh mắt ẩn giấu kim châm của
lão phu nhân nữa, sau khi dịu dàng thi lễ, bèn kéo ca ca đệ đệ muốn lui
ra ngoài.
Ai ngờ lão phu nhân không dễ thả người, cười nói: “Đám tiểu tử ra ngoài
chơi, cô nương như con theo làm gì? Mấy hôm không gặp, cũng không bồi tổ mẫu con, chẳng lẽ còn tức giận tổ mẫu sao?”
Thói quen của lão phu nhân chính là giọng điệu càng dịu dàng, chứng tỏ
càng không vui, lúc này lôi cả chữ ‘tổ mẫu’ ra, có thể thấy trong lòng
lão phu nhân chứa oán khí không ít.
San Nương cũng không ngốc, lại quỳ gối thi lễ với lão phu nhân, cười
nói: “Tổ mẫu thương tiếc yêu thương, đáng lẽ con nên đến nói chuyện bồi
tổ mẫu, nhưng tổ mẫu còn chưa biết, vừa rồi mẫu thân con không cẩn thận
đau chân, phụ thân vô cùng lo lắng, cộng thêm đệ đệ còn nhỏ. Con sợ mẫu
thân lo lắng, nên muốn thay mẫu thân chiếu cố đệ đệ.”
- - Hừ, muốn nói dối thì mọi người cùng nhau nói, muốn ‘thân thiết’ thì mọi người cũng cùng nhau ‘thân thiết’, ai sợ ai?