Phiền Toái

Chương 64.2

Edit: LĐ

Thập Nhất Nương cúi đầu cười nói: “Dì tổ mẫu quá khen, hiếu kính trưởng bối là chuyện nên làm.”

Viên lão thái thái nắm lấy tay thật Nhất Nương, vừa cùng nàng nói chuyện vừa lôi kéo nàng đi cùng đến chỗ lão thái thái.

Nhìn bóng dáng của Thập Nhất Nương, San Nương nhị không được giật giật mi mắt ---- Lại không nghĩ đến, thay đổi một đời, đã không còn chuyện nàng đưa trà sơn tra, vuốt mông ngựa Viên lão thái thái, thì cũng còn có Thập Nhất Nương làm giúp nàng việc này.

Lúc trước khi những người khác theo Viên Trường Khanh đi thư viện, không để mắt đến Thập Nhất Nương, San Nương đoán không sai thì, nàng ta sẽ giống như nàng của đời trước, thông minh mà đi trên con đường sắp đặt sẵn ----Chính là lời người mai mối, lệnh cha mẹ, đó là Viên Trường Khanh có ý nghĩ gì, những lão thái thái đangnghĩ gì, kỳ thật đều là uổng phí. Cho nên đời trước nàng sớm đã nhìn rõ chuyện này, mới không giống các tỷ muội khác theo đuổi Viên Trường Khanh như vậy, mà là đem trọng yếu đặt hết lên người hai lão thái thái.

Chỉ là, lại không nghĩ đến, đó là đời này nàng không có thì cũng còn có một Thập Nhất Nương, cũng đã nghĩ được cách này.

Đối lập hai kiếp, San Nương không khỏi cảm thấy, thế sự thật là kỳ diệu.

Nàng còn đang mỉm cười, bổng nhiên liền cảm giác được giống như có người đangnhìn nàng, quay đầu, lại nhìn, cũng chỉ thấy mỗi Viên Trường Khanh đang yên lặng nhìn nàng.

Ánh mắt Viên Trường Khanh vốn so với người khác có vẻ thâm sâu hơn, tròng mắt đen nhánh khi nhìn người chằm chằm, hiệu quả hơi có chút đáng sợ, liền như là trong mắt hắn nhìn không thấy những thứ khác, chỉ hết sức chăm chú nhìn một người….

San Nương bỗng dưng rùng mình một cái, nàng làm bộ như là chớp mắt dời đi tầm mắt, ném cho hắn một chút xem thường.

Chờ khi nàng nhịn không được, khẽ đưa đuôi mắt trộm nhìn hắn, lại bỗng nhiên phát hiện, khoé môi mỏng của Vệ Trường Khanh vậy mà không chút dấu vết nâng cao vài phần.

Nàng nâng mắt lên, ánh mắt hai người chọt bắt gặp nhau, nhanh như tia chớp liền rời đi.

Hai người dời tầm mắt nhưng không ai lại chú ý đến, Viên Sưởng Hưng phía trước vừa lúc quay đầu đã bắt được một màn ngắn ngủi của hai người. Viên Sưởng Hưng đứng lại, đầu tiên là nghi ngờ nhìn Viên Trường Khánh, sau đó lại đánh giá nha đầu San Nương chưa nẩy nở kia từ trên xuống dưới một phen, lại khó hiểu nghiêng đầu, sau đó lại liếc mắt nhìn Viên Trường Khánh, lúc này mới xoay người đi theo Viên lão phu nhân đi vào viện của lão thái thái.

Có lẽ là Viên lão thái thái đối với Thập Nhất thân mật, Thập Tứ cuối cùng cũng hiểu mình là bại trận, nàng bỗng nhiên đứng dậy, nói: “Dì tổ mẫu đến, chúng con không lo bồi người, chỉ mãi lo chơi đùa, này cũng đã là quá thất lễ rồi.” nói, nàng ta cũng đuổi theo vào viện của lão thái thái.

Những tỷ muội khác thấy được, cũng từng người lấy lý do như vậy, ậm ự mà đi theo.

Thất cô nương cùng đứng lên, quay đầu thấy San Nương vậy mà vẫn ngồi đó cho cá ăn, liền hỏi nàng: “Ngươi không đi?”

San Nương lắc đầu nói: “Nhiều người như vậy, chỗ của lão thái thái sẽ chật chội. Ta còn là không muốn cái náo nhiệt này đâu.” Lại nhìn Thất nương nói: “Ta cho rằng người cũng không muốn đi xem náo nhiệt này đâu.”

“Sao lại không?” Thất nương cười nói “Ta cò chưa hạ quyết tâm đâu, còn nói, xem náo nhiệt thôi mà, người không cảm thấy chuyện như này rất thú vị sao?” nói rồi, lấy khăn tay vẫy vẫy San Nương, xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng Thất nương, San Nương lắc đầu cười, liền lại tiếp tục cho cá ăn.

Lúc này sắc trời cũng sắp hoàng hôn, từ giàn hoa nhìn lại, phía chân trời tựa như lò lửa. Vài đám mây ngang qua, bên cạnh nơi hoàng hôn, nhiễm một màu vàng nhìn xinh đẹp cực kỳ.

San Nương ngẩng đầu nhìn những đám mây đó, bỗng nhiên liền nghe được Viên Trường khánh ở sau lưng nàng hỏi: “Nhìn cái gì đó? Lại chuyên tâm như vậy?”

San Nương cả kinh, quay đầu nhìn lại, cũng chỉ thấy Viên Trường Khánh khoanh tay đứng dưới giàn hoa, một đôi mắt cười nhìn nàng. Đôi mắt đen nhánh kia, lại một lần làm nàng có cảm giác như mắt diều hâu chăm chăm nhìn con mồi….

“Ngươi có thể không nhìn ta như vậy được không?” Nàng bật thốt lên.

“Cái gì?” Viên Trường Khanh không nghe rõ.

San Nương chớp chớp mắt, vội phất phất tay, lại nhìn bốn phía. Lúc này bốn phía chỉ có nha hoàn bà tử lại không có người khác. San Nương kinh ngạc một phen: “Sao chỉ có mình ngươi?”

“không phải còn có ngươi sao?” Viên Trường Khanh bật cười, hất nhẹ vạt áo, ngồi đối diện với mỹ nhân.

Người này, quả nhiên là cùng người quen nói chuyện thôi thôi???---- Trở thành mộtViên Trường Khanh nhiều lời, làm San Nương có chút không thích ứng được.

Nàng quay đầu nhìn xem những nha hoàn bà tử đứng có chút xa, đột nhiên hỏi Viên Trường Khanh “Lão thái thái có phải đã nhìn trúng Thập Nhất tỷ tỷ của ta hay không?”

Viên Trường Khánh nâng mi, liếc nàng một cái, dừng một chút, mới mang theo vẻ chuyện không liên quan đến mình đáp: “Bất quá, lão thái thái nhà người chọn hình như là thập tứ cô nương.”

“Vậy còn người? Ngươi chọn ai?” Lời vừa ra khỏi miệng, San Nương liền cảm thất mạo muội, vội ra vẻ nghịch ngợm nghiêng đầu, mang theo ba phần trêu chọc: “Cầu người nhanh chọn một người đi, có như vậy rồi, ta mới không bị phiền chết.”

Khoé môi Viên Trường Khánh hơi cong, nhìn nàng nói: “Ta còn tưởng rằng người là loại người không sợ người nói xấu.”

“Sợ thì không sợ, nhưng thật là phiền! Giống như ruồi bọ.” San Nương nói, “Ngươi hẳn cũng cảm thấy phiền nhỉ? Ta thấy người nhanh chọn một người, dù sao… “ Nàng đột nhiên dừng lại không nói.

“Dù sao theo ý ta thì các nàng đều giống nhau.” Viên Trường Khánh đem lời của nàng nói tiếp, một đôi mắt đen nhánh trực tiếp nhìn nàng, nhìn đến độ San Nương liền cảm thấy không được tự nhiên. Sau đó hắn thở dài một tiếng nói: “Ngươi nói đúng, với ta thì các nàng đều giống nhay. Đáng tiếc, dù không là như vậy, thì cũng không phải do ta là chủ.”

San Nương cũng đồng tình mà thở dài.

Hai người trầm mặc ngồi đối diện trong chốc lát, Viên Trường Khánh chuyển đề tài hỏi “Ngày mai các người đi trại tế bần?”

San Nương gật đầu, vừa định nói tiếp, đột nhiên liền thấy Viên Trường Khánh xoay người đứng lên, quay đầu hướng về bụi chuối ở hành lang quát: “Là ai ở đó?”

Theo lời quát của hắn, không quá hai khắc, Viên Sưởng Hưng kia mang theo gương mặt béo tròn tràn đầy thanh xuân từ bụi chuối xông ra, nhìn hai người cười cười nói: “không biết đại ca cùng Thập Tam cô nương ở đây nói chuyện phiếm, không quấy rầy hai người chứ?”

Viên Sưởng Hưng tươi cười mang theo vài phần rõ ràng là nhút nhát cùng lấy lòng, mà mắt hắn khi nhìn San Nương, nàng lại cảm thấy ớn lạnh không rõ.
Bình Luận (0)
Comment