Phiến Tử X Công Lược X Xuyên Việt

Chương 14

Thanh Mai tròn mắt nhìn, sau giờ ngọ(), ánh nắng mặt trời dường như gắt vô cùng, làm cho nàng có chút hoa mắt. Nàng ngồi chồm hổm trong hậu viện của Lâu Trung Lâu, buồn chán đến phát hoảng.

() Giờ ngọ: từ 11h sáng đến 1h chiều

Phu nhân lại đến chỗ kia. Tiểu nha hoàn trề môi thì thào. Mỗi lần đi đều ném nàng lại, một cô nương gia giáo đàng hoàng ở trong thanh lâu, còn ra thể thống gì nữa a.

Thanh ngoại núi xanh, lâu ngoại lâu. Tên hay thế nào cũng là thanh lâu a.

Thanh Mai nhìn hòn đá màu đen trước mũi giày, thờ ơ nghĩ. Trong sân tràn đầy tiếng ve kêu, bầu trời xanh ngắt không một gợn mây, bóng cây đu đưa như có một trận gió thoảng qua. Thanh mai hoảng hốt, nhìn lại viên đá kia, trên mặt trơn nhẵn là ảnh ngược của một mảnh hồng sắc.

Thanh Mai ngẩn ngơ, một lúc sau mới nhận ra đó là một vạt áo màu đỏ tươi. Kim tuyến thêu tinh xảo bên mép tay áo, ngoại trừ một ít kim tuyến bên ngoài, bên trong áo không có một chút hoa văn dư thừa nào, chỉ có một màu đỏ tươi khiến Thanh Mai chói mắt và sợ hãi. Nàng theo bản năng ngẩng đầu lên, chủ nhân của y phục này đang đứng trước mặt nàng từ trên cao nhìn xuống, tóc thẳng dài như thác nước đổ, ánh nắng qua khe lá chiếu tới làm cho mặt của đối phương do khuất sáng nên nhìn không rõ lắm.

“Tiểu cô nương.” Thanh âm như loại rượu thơm ngon nhất, tinh khiết mà mê hoặc lòng người, Thanh Mai hầu như chết chìm trong thanh âm ấy, chỉ có thể ngơ ngác nhìn đối phương.

Người nọ dường như nhận ra điều gì, dừng một chút, mở miệng lần nữa thanh âm liền thay đổi, Thanh Mai không cách nào hình dung được loại cảm giác này, rõ ràng cùng một người, thế nhưng thanh âm lúc sau mang theo sự trong trẻo nhè nhẹ, cũng khiến Thanh Mai từ trong cơn mê mà giật mình tỉnh giấc.

“Tiểu cô nương, ngươi là người của Lâu Trung Lâu?”

“Không phải…” Thanh Mai ảo não nhăn lại mặt, nhìn xem, nàng đã nói danh dự trong sáng của nàng nhất định sẽ bị hiểu lầm mà. “Ta là nha hoàn của Thích phu nhân, không phải là…” Giống như cuối cùng cũng phản ứng kịp, Thanh Mai mở to mắt, đứng dậy: “Ngươi là ai?!”

Chỉ là vì ngồi chồm hổm quá lâu, Thanh Mai thật đáng buồn phát hiện ra chân nàng đã tê dại đến mức mất đi cảm giác, nàng hét lên một tiếng rồi ngã về phía sau.

Đau quá…

Tiểu nha hoàn hai mắt rưng rưng đỡ thắt lưng, cú ngã vừa rồi làm nàng có cảm giác như xương cốt gãy hết, nhất là nơi khó mở miệng đặc biệt đau. Thanh Mai hung tợn ngẩng đầu nhìn người không nhúc nhích phía trước, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương chọc người trìu mến.

“Ngươi…”

Thanh Mai cũng không cách nào nói xong, mắt nàng mở lớn đến mức không thể lớn hơn nữa. Người kia, người kia thật là khủng khiếp…Vẻ đẹp không nên xuất hiện trên thế giới này khiến nàng sợ hãi! Tóc đen, y phục đỏ tươi, thanh niên xinh đẹp như yêu nghiệt đứng trong bóng râm tản ra mùi hương mê người, hình con bướm bên khóe mắt như sắp sửa lao tới, nuốt trọn những kẻ bị mê hoặc! Tay Thanh Mai nắm lấy cổ, như là bị ai đè lại hô hấp, thân thể nho nhỏ bắt đầu phát run.

Ánh mắt của tuyệt sắc thanh niên mị hoặc mà trống rỗng, di chuyển trên người Thanh Mai. Hắn hơi xê dịch một bước, bóng tối bao trùm lấy dung mạo tuyệt sắc cũng biến mất. Thanh Mai chỉ cảm thấy sức ép trên người rút đi, rốt cuộc cũng có thể thở gấp.

“Ta là ai…” Tuyệt sắc thanh niên hơi nghiêng đầu, nghi hoặc lẩm bẩm: “A, ta rốt cuộc là ai?”

Hắn lại nghiêng đầu, nhìn vào viện phía trong Lâu Tung Lâu, Thanh Mai không hiểu ánh mắt kia, chỉ cảm thấy ánh mắt ấy làm người khác đau lòng.

Tuyệt sắc thanh niên rất nhanh hồi phục tinh thần lại, thanh âm êm dịu, quay sang Thanh Mai đang ngồi ngây ngốc dưới đất nói.

“Tiểu cô nương, ta trước kia là người của Lâu Trung Lâu, hôm nay về thăm một chút.” Người kia khẽ cười mị hoặc: “Có thể dẫn ta đi xem một chút được không…? Đã lâu rồi, ta không còn nhớ rõ nữa.”

“Hảo…” Thanh Mai ngơ ngác nhìn nụ cười của hồng y thanh niên, ngẩn ngơ gật đầu, trong lòng không dậy nổi một tia phản kháng. Nàng căn bản không nhận thấy có gì không thích hợp, chẳng qua là cảm thấy nếu người kia cười nhiều thêm nữa, nàng sẵn sàng thực hiện bất cứ nguyện vọng gì của người nọ.

Thanh Mai cảm giác mình được một lực đạo dịu dàng nâng dậy, nàng khó khăn đem tròng mắt dính trên người đối phương dời đi, sửa sang lại y phục, đứng cách thanh niên kia ra ba bước, mắt liếc trái liếc phải không dám nhìn người kia, sợ lần nữa rơi vào trong mê hoặc.

“Công, công tử, ngươi trước kia là người của Lâu Trung Lâu a?”

“Đúng vậy.” Mắt tuyệt sắc thanh niên cong cong, nhẹ nhàng nói: “Ta ngây người ở đây năm năm.”

Ánh mắt Thanh Mai vòng vo chuyển: “Công tử đến Lâu Trung Lâu lúc nào?”

“Khoảng chừng Thiên Khánh năm bốn lăm, nhớ không rõ lắm.” Hắn hoảng hốt, thì ra còn chưa qua nửa đời người, thế nhưng tại sao hắn lại cảm giác ký ức này xa xưa tựa như ác mộng của kiếp trước đâu? Thanh niên rũ mắt, mỉm cười, con bướm bên khóe mắt như nhuộm chút điên cuồng, chỉ là thanh âm vẫn ngọt ngào như đang nói chuyện với tình nhân: “Ta tới nơi này hình như vào lúc ta tám tuổi.”

“Ngô, Thiên Khánh năm 45…, bây giờ là Thiên Khánh năm 58.” Tiểu nha hoàn đơn thuần không chú ý dị trạng của thanh niên, chỉ là phát hiện ra đối phương là người dễ nói chuyện nên buông xuống phòng ngự, bắt đầu lộ ra bản tính ngây thơ: “Nha, mười ba năm, thật lâu.”

“Đúng, thật lâu.”

“Ngươi xinh đẹp như vậy lúc đó nhất định là hồng bài đi?” Thanh Mai nhanh mồm nhanh miệng nói ra, sau đó nha đầu cũng cảm giác được lời mình nói ra có chút quá phận, bắt đầu hoảng hốt: “Xin, xin lỗi…”

“Không.” Thanh âm êm ái cắt đứt lời xin lỗi của Thanh Mai, thanh niên nhẹ nhàng cười nói: “Ta không phải.”

Tiểu nha hoàn nghi hoặc ngẩng đầu nhìn gương mặt tuyệt sắc kia, nhưng cũng không dám hỏi tiếp. Thanh Mai đột nhiên nhận ra, nàng hình như còn chưa biết tên thanh niên.

“Tên công tử là gì?”

Tuyệt sắc thanh niên tựa hồ sửng sốt một chút, ánh mắt đảo một vòng quanh khung cảnh không hề quen thuộc kia, sau đó cười dịu dàng. Trong nháy mắt, đám mây từ phương xa che khuất bầu trời, khung cảnh đang sáng bỗng dưng tối sầm, khí tức tử vong trong bóng đêm bắt đầu lan ra.

“Tỏa Vân.” Hắn cười nói: “Phong Tỏa Vân, đây là tên của ta.”

“Phong công tử.” Thấy thanh niên nhìn về tiểu viện cách đó không xa, Thanh Mai xông tới. “Nơi đó cấm đi vào, Thanh Mai cũng chỉ là lúc dọn vệ sinh mới được đi vào.”

“Thì ra là thế.” Phong Tỏa Vân như trước nhìn chằm chằm nơi đó, trên mặt hắn là nụ cười, một nụ cười trống rỗng: “Có thể nơi đó chính là chỗ ta từng ở trước kia.” Hắn rũ xuống lông mi dài, nhẹ nhàng nói: “Ta muốn vào xem, có được không?”

“…Được, được rồi.” Thanh Mai chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, không tự chủ được đáp ứng, sau đó đi về phía tiểu viện kia.

Không có bất kì ngăn cản nào cả hai nhanh chóng đi vào tiểu viện, nơi này là một góc hẻo lánh của Lâu Trung Lâu, từ khi Thích Tam Nương chủ nhân của Lâu Trung Lâu hạ lệnh cấm đi vào, nơi này liền ít người lui tới. Tiểu viện này cũng không lớn, đồ vật trong viện cũ kỹ nhưng lại rất sạch sẽ, giống như có người dọn dẹp hàng ngày. Phong Tỏa Vân chậm rãi đi tới, đi tới, mỗi bước đi như giẫm lên lòng mình, mang theo đau đớn không biết tên.

Đồ vật trong tiểu viện được trưng bày như trước lúc hắn rời đi, tất cả đều quen thuộc, lại giống như cách cả một đời người.

Thanh Mai càng đi càng cảm thấy hoảng hốt, phía sau truyền đến mùi hoa anh túc cùng với mùi máu tươi nhàn nhạt, dường như có một khí tức hủy diệt tất cả. Thanh Mai chỉ có thể máy móc đi về phía trước, không dám quay đầu nhìn lại, cứng ngắc đẩy ra cánh cửa duy nhất trong tiểu viện.

“Két —–”

Cửa gỗ phát ra một tiếng kêu cũ kỹ, trong phòng sáng sủa hẳn lên, trong không khí có mùi thuốc nhàn nhạt. Thanh Mai bình tĩnh trở lại, bởi vì áp lực phía sau trong nháy mắt biến mất, như chỉ là ảo giác. Nàng bước về phía trước hai bước, sau đó quay đầu len lén nhìn về phía Phong công tử, liền thấy thanh niên lăng lăng đứng ở cửa, thất thần nhìn sảnh đường. Ánh sáng phản xạ vào đôi mắt hắn, làm cho hắn trở nên giống con người hơn, không còn như yêu nghiệt mê hoặc lòng người trong bóng tối nữa.

Thanh Mai không dám phá vỡ cảnh đẹp này, nàng khẽ đảo mắt, sau đó liếc thấy một cái bọc màu xanh nhạt, không thể kiềm chế kêu lên: “Ôi chao!”

Một tiếng này cũng làm Tỏa Vân tỉnh lại, hắn cười, đôi mắt sâu không thấy đáy.

“Làm sao vậy, tiểu cô nương?”

“Cái kia.” Thanh Mai cầm cái bọc trên bàn lên, có chút ảo não nói: “Đã quên mang cái này cho phu nhân, phu nhân trở về nhất định sẽ mất hứng.”

Phong Tỏa Vân nhìn cái bọc kia: “Có thể nói cho ta biết phu nhân ở đâu không? Ta biết võ công, ta sẽ giúp ngươi đưa đi, coi như là thù lao ngươi dẫn ta vào.”

Tuy rằng lý trí nói không nên đưa đồ cho một người xa lạ, nhưng là nhìn đến khuôn mặt kia, Thanh Mai cái gì cũng không để ý tới, đưa bọc đồ cho Phong Tỏa Vân.

“Vậy làm phiền công tử.”

Phong Tỏa Vân đi trên đường nhỏ, gió khẽ cuốn lấy mái tóc đen, từng lọn tóc nhẹ nhàng đung đưa.

Tại sao lại muốn quay về Lâu Trung Lâu?

…Chỉ là hứng thú nhất thời thôi.

Tại sao lại muốn cầm cái bọc này đi?

…Cũng chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi.

Vì sao…

Ta đều nghĩ rằng đó là hứng thú nhất thời?

Tuyệt sắc thanh niên dừng lại giữa đường, tay che lại mặt, trong mắt tràn đầy hồng quang, mang theo vô tận huyết sát. Tay hắn nổi đầy gân xanh, khí tức điên cuồng bùng nổ xung quanh.

Lúc này lại có người không có mắt mà nhảy ra.

“Hắc, đợi nửa ngày mới ra một con dê béo! Đem cái bọc để lại.”

Một hán tử đứng chặn trên đường, mặt mập mạp, thoạt nhìn vô cùng hung ác. Chỉ là khi nói xong, y phát hiện người phía trước chỉ thờ ơ đứng đó, hán tử liền phi lên một cái, giơ đại đao trong tay lên nhắm về phía Tỏa Vân.

“Cút.”

Đứng ở giữa đường, Tỏa Vân chỉ phun ra một chữ, hán tử nghe thấy rõ ràng. Y sợ hãi ngừng xông lên, lảo đảo lui về phía sau, hoảng sợ nhìn đôi mắt đỏ như máu. Đại hán nghĩ đến cái gì, bỗng kêu to: “Tiểu Thất! Dừng lại.”

Một ám tiễn từ phía sau phóng thẳng tới Tỏa Vân, là đồng bọn của hán tử, một thiếu niên thậm thà thậm thụt. Ám tiễn dường như châm ngòi nổ cho máu giết người cuồng bạo.

Hai mắt Phong Tỏa Vân đỏ như sắp chảy ra máu, động tác của hắn thoạt nhìn rất thong thả, nhưng chỉ sau một khắc, hán tử đã phát hiện gương mặt tuyệt thế kia ở ngay trước mặt, mang theo mùi máu tươi.

“Phốc—-”

Máu bắn tung tóe khắp bầu trời, bên tay trái của hán tử trống rỗng, Tỏa Vân đứng bên cạnh, ngẩng đầu, tựa hồ đang hưởng thụ máu tươi trên không trung. Máu tươi rớt vào con bướm trên khóe mắt, nhuộm cánh bướm thêm đỏ rực.

Thiếu niên trong bụi cỏ kinh hô một tiếng, theo bản năng bắn ra một mũi tên, sau đó y phát hiện mình bị giơ lên cao, một bàn tay khảm ngay tại cổ y, hán tử ngã trong vũng máu gầm lên: “Tiểu Thất——”

Phải, phải chết sao ——?!

Thời gian như ngừng lại, qua một lúc lâu, tử vong vẫn không đến. Thiếu niên khó khăn mở mắt, phát hiện chủ nhân của đôi tay trên cổ không nhìn y, mà cúi đầu nhìn chằm chằm một điểm nào đó.

Sau một khắc thiếu niên bị hất ra, giống vải rách bị ném sang một bên. Thiếu niên cũng không hề để ý, chỉ cố gắng chạy đến bên hán tử, run rẩy đỡ hán tử dậy, muốn rời khỏi nơi này.

Phong Tỏa Vân không quan tâm, hắn chỉ chăm chú nhìn đồ vật rơi ra từ trong cái bọc. Lúc nãy bùng nổ hắn không để ý đem cái bọc ném đi, lúc thiếu niên kia bắn ra mũi tên thứ hai hắn mới nhìn thấy vật rơi ra.

Đó là một quyển sách, và một trang giấy.

Sách này là bí tịch mà Thích Tam Nương đã đưa cho hắn, từ ngày hắn bị Quý Bội Tuyệt cưỡng chế mang đi, đã không còn nhìn thấy quyển sách này. Gần đây hắn rất khó khống chế bản thân mình, chỉ có khi luyện bộ công pháp này mới an ổn một chút. Không có quyển sách này, sẽ không có Tỏa Vân ngày hôm nay. Bởi vậy, hắn phải cảm tạ Thích Tam Nương thật tốt, không phải sao? Phong Tỏa Vân mỉm cười, ánh mắt chuyển dời sang tờ giấy bên cạnh.

Trên tờ giấy là “Bức tranh” một vài người, như là một nhà năm hoặc sáu người. Đây là lần đầu tiên Tỏa Vân thấy có người vẽ tranh như vậy, nhịp tim của hắn bắt đầu rối loạn lên, dường như sắp có chuyện gì xảy ra, mà hắn không thể biết đó là tốt hay xấu.

Phong Tỏa Vân vận khởi khinh công, chạy đi thật nhanh, máu trong thân thể như sắp bùng nổ. Gió đập vào mặt mang theo cảm giác lạnh lẽo, lại không thể làm lạnh được rung động sâu trong linh hồn — cho đến khi nhìn thấy một thân ảnh thủy sắc.

Thích Tam Nương đứng trong một chỗ đất trống, đưa lưng về phía Tỏa Vân, tựa hồ đang nhìn cái gì, biểu tình chuyên chú mà thành kính.

“Ai?”

Thích Tam Nương bỗng nhiên xoay người, sau khi nhìn thấy Tỏa Vân thì trợn to mắt, như nhìn thấy một thứ vô cùng đáng sợ. Nhưng nàng lập tức từ trong hoảng loạn bình tĩnh lại, hơi bước về phía trước — bình tĩnh che đi cái gì phía sau, trên mặt nàng là một mảnh bình tĩnh, nhưng thân thể khẽ run tiết lộ tâm trạng khẩn trương của nàng.

Phong Tỏa Vân khẽ cười. Thích Tam Nương ngẩn ngơ, gương mặt mê man, sau đó lập tức tỉnh táo lại, nhìn Tỏa Vân đầy kinh loạn và sợ hãi.

“Đã lâu không gặp.” Thanh âm mê hoặc như thuốc phiện vang lên: “Thích Tam Nương.”

Thích Tam Nương chỉ mím môi, không đáp.

“Không cần đề phòng, ta chỉ là mang đồ đến cho ngươi.” Phong Tỏa Vân lấy ra cái bọc màu xanh nhạt, tay Thích Tam Nương khẽ run. Lúc này, Phong Tỏa Vân lại đột nhiên hướng Thích Tam Nương ném tới: “Đón!”

Cái bọc rớt xuống cách Thích Tam Nương ba bước, Thích Tam Nương theo bản năng bước qua đỡ lấy, đến khi phản ứng kịp thì đã muộn, thứ nàng che đậy sau lưng đã ở ngay trước mắt Tỏa Vân.

Con ngươi Phong Tỏa Vân trong nháy mắt hóa đỏ.

Trên mặt đất trống trải, chỉ có một bia mộ, trên bia mộ là một dòng chữ rõ ràng.

Ân nhân Lạc Dịch chi mộ.
Bình Luận (0)
Comment