Phiến Tử X Công Lược X Xuyên Việt

Chương 28

Hạ Kình Thảo là một người hưởng thụ xa hoa vô cùng, cho dù chọn quán trọ cũng không chọn nơi tiện lợi, mà là chọn một quán trọ hoa lệ nhất — tuy rằng nó cũng thật rất thoải mái.

Mùa thu đến mang theo mát mẻ, cây cối đã bắt đầu úa vàng, chỉ có bãi cỏ vẫn ngoan cố khoác lên mình một màu xanh biếc, trong viện được bố trí cẩn thận, trừng bày hoa cỏ cũng được chú trọng. Lạc Dịch liếc nhìn những bông cúc đủ màu sắc, sau đó dời tầm nhìn lên bạch y nữ tử đối diện.

“Ngươi tìm ta có…”

“Cầm!”

Một vật đập tới trước mặt ngăn chặn lời nói của Lạc Dịch, Lạc Dịch dùng mặt tiếp nhận vật nọ, sau đó lặng lẽ tháo xuống xem. Chữ viết của người cổ đại chính là trực quan, không giống với các ký hiệu La Mã, mỗi lần đếm số phải bắt đầu tính từ số không đầu tiên, phía sau là mấy số không đã quên mất. Lạc Dịch nhìn số trên ngân phiếu, lấy tay nhẩm tính số lượng, 5 tờ. Sau đó mỗ phiến tử liền choáng váng.

Hạ Hà từ đầu đã nghĩ đến Lạc Dịch sẽ phản ứng thế này, trong mắt hiện lên khinh thường, ngẩng đầu ngạo mạn nói: “Những thứ này đều là của ngươi, chỉ cần ngươi biến mất trước mặt Kình Thảo và ta.”

Trên lý thuyết mà nói chính là không thành vấn đề, chỉ cần Hạ Kình Thảo đưa tiền đồng cho hắn. Lạc Dịch có chút chần chờ nói: “Cái này…”

Tựa hồ hiểu nhầm sự chần chờ của Lạc Dịch, Hạ Hà không đợi Lạc Dịch nói xong, trợn tròn mắt: “Còn sợ ít? Đào kép thượng đẳng của Thanh Kinh Thành còn không có giá chừng này!”

“Ta, ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm…”

“Hiểu lầm?” Hạ Hà không để Lạc Dịch nói xong một câu, vùng lông mày nhíu càng chặt: “Ta nghe Thanh Nga nói, ngươi là vì tiền của Kình Thảo mới đến đây.”

“Thế này cũng không phải sai, chỉ là…”

“Thế thì bớt nói đi, nếu không đủ thì thêm 3 nghìn lượng nữa.” Giọng của nàng như thể gặp phải một tên khất cái, ánh mắt nàng khiến Lạc Dịch cảm giác mình như là đồ phế thải.

“Ta chính xác là vì tiền mà đến, chỉ cần Hạ Kình Thảo đưa ta một đồng tiền đồng ta sẽ ngay lập tức biến mất trước mặt các ngươi!” Không hề dừng lại, Lạc Dịch một hơi phát tiết ra, ngay lúc Hạ Hà phản ứng lại thì nhấn mạnh một câu: “Nhất định phải là Hạ Kình Thảo đưa!”

“Quả nhiên dụng tâm kín đáo.” Hạ Hà trừng mắt nhìn Lạc Dịch: “Tiền đồng gì đó đều là mượn cớ, vì muốn bám lấy Hạ Kình Thảo mà mượn cớ!”

Oan uổng a, trời đất chứng giám, là một trong những người bị hại, hắn không ngại Hạ muội muội đi tìm công lược tranh luận với quy tắc công lược chết tiệt này.

Nhưng…cái này không thể nói ra được. Vậy nên Lạc Dịch chỉ có thể vẻ mặt đau khổ đối mặt với Hạ Hà đang nổi nóng.

“Thật không thể.” Hắn cười khổ mà nói: “Nếu y không cho ta tiền đồng, ta không thể rời khỏi y.”

“Ngươi…!”

“Hạ Hà.” Thanh âm nhẹ nhàng vô cùng quen thuộc vang lên: “Quay về, ở lại trong phòng không được đi ra, được chứ?”

Hạ Hà có chút kinh hoảng và tức giận quay đầu lại, Hạ Kình Thảo không biết đứng đó từ khi nào, trên gương mặt vẫn là nụ cười như trước.

“Kình…!”

“Ân?” Cặp mắt hoa đào nhìn thẳng vào Hạ Hà, nàng im bặt, thân thể có chút run lên, giống như đang phẫn nộ, hoặc như đang sợ hãi. Sau đó, Hạ Hà quay đầu trừng mắt với Lạc Dịch đang vô tội đứng đó, như muốn phát tiết đẩy một cái, rồi chạy đi.

Lạc Dịch ngã vào bãi cỏ, cỏ đụng nhẹ lên mặt hắn, nhìn bầu trời cao đột nhiên có chút cảm giác không muốn động đậy. Một bóng người che lại, Hạ Kình Thảo đang đứng bên cạnh, tóc thẳng đổ xuống.

“Ngươi sẽ không rời khỏi ta sao?” Thanh âm ngả ngớn lại mang chút mê mang, như đang hỏi, cũng như đang lẩm bẩm.

“Đó là đương nhiên.” Lạc Dịch ngước nhìn, bĩu môi: “Đã nghe được rồi đó.”

“Chỉ bởi vì tiền đồng?”

“A…” Lạc Dịch nở nụ cười, một mảnh sáng lạn: “Mục đích của ta ngay từ đầu đều rất rõ ràng a, đến cuối cùng cũng sẽ không thay đổi.”

Như vậy, thay đổi là cái gì, hoặc là ai?

“Nhất định phải là ta?”

“Đúng vậy.” Không chút chần chờ đáp: “Quyền lựa chọn từ đầu đến cuối đều là ngươi, chỉ mình ngươi.”

Hạ Kình Thảo không lập tức trả lời, như đang quan sát vẻ mặt của hắn.

“…Như vậy.” Thanh âm rõ ràng, không nhìn ra bất kỳ tâm trạng gì: “Sau khi đưa ngươi tiền đồng?”

“Ta sẽ rời đi.” Thanh âm Lạc Dịch không chút do dự: “Bởi vì quyền lựa chọn vốn trong tay ngươi, lúc ngươi đưa nó cho ta, đồng nghĩa với việc ngươi không cần ta nữa không phải sao?”

Tuy rằng không nhìn thấy rõ biểu tình Hạ Kình Thảo, nhưng Lạc Dịch có cảm giác y đang cười, không phải nụ cười mọi ngày: “Nghe ra, quan hệ chúng ta chỉ có tiền đồng là then chốt, không có tiền đồng, chúng ta chẳng là gì của nhau cả.”

“Vậy hy vọng của ngươi là gì?” Lạc Dịch nở nụ cười, vươn tay sang: “Có lẽ làm nên một mối quan hệ? Một mối quan hệ không có bất kỳ vật phẩm gì dùng làm trói buộc, ví dụ như…” Bằng hữu. Lạc Dịch sáng lạn cười, đây mới là mục đích mà hắn luôn mong muốn.

Hạ Kình Thảo nhìn chằm chằm tay của Lạc Dịch, không nói gì. Một giây sau, Hạ Kình Thảo đẩy tay Lạc Dịch lên cỏ, sau đó nằm xuống, đầu gối lên cánh tay Lạc Dịch, cũng theo Lạc Dịch ngửa mặt lên nhìn trời.

Nói thật là, Lạc Dịch có chút giật mình. Ở trong ấn tượng của hắn, Hạ Kình Thảo vẫn luôn là một công tử ưu nhã, khí chất phong lưu, lại dường như bắt buộc chính mình phải mang theo phong cách của nhà giàu mới nổi. Ba loại khí chất không đồng đều này tạo nên một Hạ Kình Thảo vô cùng đặc biệt, Hạ Kình Thảo như vậy đáng lẽ không nên làm ra loại hình vi thế này, bạch y bị dính lên một chút cây cỏ.

Bởi vì gối lên tay, hai người không thế tránh khỏi động chạm. Lạc Dịch thậm chí có thể cảm nhận được mùi vị ấm áp của đối phương, mỗ phiến tử không thoải mái giật giật tay, muốn rút tay về.

“Đừng nhúc nhích.”

“…Tay ta không thoải mái lắm.”

“Tiền đồng.”

“…”

Gió thu buổi chiều mang theo mát mẻ, bãi cỏ phập phồng, cỏ chập chờn đụng vào mặt có chút ngứa, những tờ giấy trong tay Lạc Dịch kêu loạt xoạt. Lạc Dịch chợt nhớ tới, trên tay hắn có tiền có thể mua được một tòa nhà, hắn đưa những ngân phiếu này cho Hạ Kình Thảo: “Giao cho ngươi.”

Hạ Kình Thảo không thèm liếc mắt nhìn một cái, bộ dạng một công tử nhà giàu, có chút lười biếng nói: “Hạ Hà cho ngươi, ngươi cứ lấy.”

“Nga. Nói tiếng cảm ơn của ta với muội muội ngươi.”

“Ta thay nàng nói một tiếng không cần khách khí.” Cặp mắt hoa đào nheo lại, trần đầy hứng khởi.

Trong phút chốc yên tĩnh, gió lượn lỡ giữa hai người, như muốn đánh vỡ yên lặng mập mờ này, Lạc Dịch lên tiếng.

“Cha ngươi bị bệnh, hành trình có đi nhanh hơn không?” Tuy là chạy về, Lạc Dịch vẫn có cảm giác như đang đi du ngoạn, tuy rằng Hạ gian thương đã chuyển chỗ ở từ thanh lâu sang quán trọ.

Hạ Kình Thảo không nói gì, ngay lúc Lạc Dịch nghĩ rằng y sẽ không trả lời, Hạ Kình Thảo lười biếng nói: “Không cần.” Khẽ cười: “Dù sao…cũng là một trò khôi hài.”

“Ách…”

“Có một đám người có được một con rối, một con rối vô dụng, vậy nên bọn họ chơi đùa xong thì ném đi, sau đó con rối được một người qua đường may lại và đeo lên mình những trang sức đắt tiền. Đám người kia thấy con rối thay đổi lại muốn tìm về, rồi tìm mọi cách giữ lại…” Thanh âm lười biếng, mang theo lười nhác cẩu thả: “Biết rồi đó, câu chuyện này, giống như là lời của ngươi.”

Hạ Kình Thảo quay đầu sang, Lạc Dịch lần đầu tiên tiếp xúc gần đôi mắt kia như vậy. Đuôi mắt khẽ cong, như hoa đào, lông mi dài, con ngươi như say rượu, càng nhìn gần càng khiến người ta bị câu hồn, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể chết chìm trong đôi mắt ấy.

Thấy Lạc Dịch ngẩn ngơ, Hạ Kình Thảo càng cười vui vẻ, vậy nên cả hai người đều không nhìn thấy tình cảm vừa hiện lên trong đôi mắt hoa đào kia.

“Ngươi thật thú vị.” Hạ Kình Thảo lấy tay nhẹ nhàng che lại đôi mắt Lạc Dịch, cũng không biết vì nguyên nhân gì.

“Vậy nên ít nhất là bây giờ, ta không muốn buông tha ngươi.”



Đến Hạ gia trong truyền thuyết rồi, Lạc Dịch mới hiểu rõ trò khôi hài Hạ Kình Thảo đã nói là cái gì.

Hắn cẩn thận nép sau Hạ Kình Thảo, nhìn người đối diện tuy không phải vẻ mặt hồng hào, nhưng hoàn toàn là bộ dáng khỏe mạnh, cha của Hạ Kình Thảo, Hạ Khanh Thành, thật không còn gì để nói.

Khiến Lạc Dịch mở rộng tầm mắt chính là Hạ Kình Thảo không chút e ngại việc bị lừa dối rõ ràng như vậy, vẫn mang theo tươi cười cung kính ứng phó với Hạ Khanh Thành, hoàn toàn là một hình ảnh phụ tử yêu thương nhau hài hòa. Nếu hắn không nhờ công lược biết trước đó đã xảy ra một việc, còn có thái độ của Hạ Kình Thảo trước đó, Lạc Dịch sẽ hoàn toàn bị cảnh tượng hài hòa này làm cho cảm động.

Tóm lại mà nói Hạ gia muốn giữ lại Hạ Kình Thảo làm gì, Hạ Kình Thảo đều mặt ngoài vui vẻ đáp ứng, thực tế đều mượn cớ bác bỏ hết. Sau cùng Hạ Khanh Thành thua trận chỉ có thể kêu Hạ Kình Thảo nghỉ ngơi sớm, ngày sau bàn lại.

Việc Lạc Dịch được an bài đến chỗ ở của Hạ Kình Thảo đều khiến người khác kinh ngạc, trong mắt một số người có dụng tâm vẻ kinh ngạc này còn phóng đại lên gấp mấy lần.

Lạc Dịch nhìn phòng ốc lớn vô cùng hoa mỹ, cho dù là màu sắc xinh đẹp thì thoạt nhìn cũng gây áp lực. Hắn cũng không muốn tham gia việc nhà của Hạ Kình Thảo, tuy rằng như vậy có thể kéo gần quan hệ giữa hai người lại. Nếu can thiệp thành công, quan hệ của hắn và Hạ Kình Thảo sẽ càng thêm thân thiết. Bạn bè chí cốt thì miễn, Hạ Kình Thảo chỉ là một người qua đường với hắn, hắn sẽ không ngu xuẩn đến mức lấn sâu vào rồi không thể thoát ra.

Tuy rằng Lạc Dịch không muốn đi tìm phiền phức, thế nhưng phiền phức lại tìm đến cửa, ví dụ như vị trước mắt này, một cái đại phiền phức không dễ chọc. Lạc Dịch thở dài, buông bức thư trong tay ra. Hắn không nhớ rõ lần thứ mấy muốn xé bỏ phong thư này đều bị cắt đứt, hơn nữa vị cắt đứt lần này khiến Lạc Dịch ngay lập tức phải treo lên một nụ cười nịnh nọt.

“Ngài khỏe. Lạc phu nhân.”

Phu nhân áo trắng đối diện tựa hồ có chút bất ngờ, trên mặt lại không chút biểu tình, ánh mắt có thể nói là lạnh lùng. Tóc được buộc lên tỉ mỉ, làm cho người ta cảm nhận được cường thế của nàng. Lạc Dịch không tự chủ được nhớ tới Thích phu nhân, nữ tử cao nhã có duyên gặp được một lần, lại đưa cho hắn một phong thư chưa hủy được. So sánh với Thích phu nhân, Lạc phu nhân có thêm một phần quyền quý cao ngạo, lại thiếu đi một phần nhu tình quyến rũ.

“Ngươi nếu biết ta, hẳn là cũng biết ta dùng thân phận gì đứng ở chỗ này.” Thanh âm lạnh lùng vô cùng phù hợp với khí chất, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Lạc Dịch.

Đương nhiên, hết sức rõ ràng. Lạc Dịch khẽ cong môi, cười đơn thuần vô cùng. Lạc Hi, mẫu thân Hạ Hà, mẫu thân trên danh nghĩa của Hạ Kình Thảo, mẫu thân thật sự của Hạ Kình Thảo từ lâu đã ‘Danh chính ngôn thuận’ chết đi.

“Ta đã nghe Hạ Hà kể về ngươi.” Ánh mặt Lạc phu nhân lạnh băng như thể một tia khinh thường đều keo kiệt không cho Lạc Dịch: “Ngươi là nam sủng gần đây Kình Thảo thích chơi đùa.”

“…Ách?” Quá mức giật mình kết quả chính là Lạc Dịch ngay tại chỗ đơ ra, virus tên là ‘Nam sủng’ công kích tư duy Lạc Dịch rất hiệu quả.

Lạc phu nhân tựa hồ đã nhận định điều này, nàng không thèm để ý đến suy nghĩ của Lạc Dịch, trực tiếp yêu cầu: “Rời khỏi Kình Thảo đi, y không phải người ngươi có thể trèo lên.”

“Phu nhân, ngài tựa hồ hiểu lầm cái gì, Hạ Kình Thảo và ta chỉ là…” Nói đến đây, Lạc Dịch không tự chủ được ngừng lại. Là cái gì? Quan hệ của hắn và Hạ Kình Thảo.

Tựa hồ hiểu nhầm Lạc Dịch chần chờ là phản bác, mắt Lạc phu nhân băng lãnh lên: “Kình Thảo là người luôn dễ mất kiên nhẫn, lần này chỉ là đột nhiên nổi hứng đùa giỡn một nam sủng, ngươi cho rằng ngươi có thể dựa vào hắn bao lâu?”

“Ta biết.” Lạc Dịch nở nụ cười, nụ cười kia vô cùng sáng lạn đến mức khiến Lạc phu nhân sững sờ: “Ta biết ta chỉ là món đồ chơi nhất thời của y nha, thế nhưng không có cách nào a, ta không thể rời khỏi hắn, chỉ…” Khi ta đạt được mục đích của ta.

“…Ngươi yêu Hạ Kình Thảo?” Lạc phu nhân đưa ra kết luận khiến cho Lạc Dịch phải囧, Lạc phu nhân không nhìn vẻ mặt Lạc mà trực tiếp nói: “Ngươi rất thương y, không thể ly khai y…Như vậy ngươi có thể vì Hạ Kình Thảo mà chết sao?”

“Cái này a…” Lạc Dịch nghiêm túc suy tư một chút, sau đó cười nói: “Có thể a, chỉ cần y đưa cho ta thứ ta muốn, ta có thể vì y chết một lần.”

Trợ giúp có thù lao của công lược có một thứ khiến Lạc Dịch chú ý: Mỗi lần vào giai đoạn chuẩn bị, công lược cung cấp một lần ‘trọng sinh’, hắn đã hỏi công lược, công lược thanh âm vẫn máy móc mà rõ ràng trả lời: Cho dù hắn bị thương tổn chí mạng, chỉ cần cầm lấy cổ tay trái hắc hoàn, tiến vào giai đoạn chuẩn bị, sử dụng ‘trọng sinh’, liền có thể ‘trọng sinh’ một lần. Thật là một kỹ năng bảo mệnh tốt a, khiến Lạc Dịch có chút rồi rắm là cái giá của nó, sử dụng một lần, giá gấp đôi. (PS: Quy tắc thứ sáu của công lược.)

Vậy nên hắn trả lời không chút do dự, còn hơn bị trừ tiến độ vì nhân vật công lược tử vong, so với lấy được tiến độ khi hoàn thành nhiệm vụ, phí sử dụng ‘trọng sinh’ là không đáng kể.

Sau đó, lần đầu tiên Lạc Dịch thấy được một biểu tình khác trên gương mặt băng sương kia.

“…Được.” Thất thố chỉ trong nháy mắt, Lạc phu nhân lại hồi phục lại vẻ mặt lạnh lùng: “Ta muốn ngươi làm một chuyện, chuyện này không gây hại bất cứ gì cho Kình Thảo, thậm chí còn có thể giúp Kình Thảo buôn bán. Nếu làm được, Hạ gia sẽ thừa nhận quan hệ của ngươi và Kình Thảo, đồng thời an bài đầy đủ cho ngươi nếu như Kình Thảo vứt bỏ ngươi…Ngươi không đáp ứng? Chuyện gì?”

“Không cần.” Lạc Dịch mở miệng, vẻ mặt vô tội: “Đừng hiểu lầm, ta không phải là vì phòng bị ngài hay sợ hãi âm mưu gì. Lạc phu nhân, ngay từ đầu ngài đã hiểu sai rồi.” Lạc Dịch cười vô cùng sáng lạn: “Ta với Hạ Kình Thảo, Hạ Kình Thảo với ta, cũng không phải là quan hệ đặc biệt nga…”

“Là thế này phải không?”

Lạc Dịch và Lạc phu nhân đồng thời quay đầu, Hạ Kình Thảo và Hạ Hà đứng ngoài cửa. Bước chân Hạ Kình Thảo rất nhẹ, làm cho người ta hoàn toàn không cảm giác được sự xuất hiện của y, luôn không biết từ lúc nào đứng bên cạnh một người. Nhưng chỉ cần y tự mình hiện thân, sẽ không ai có thể ly khai khỏi hình bóng ấy.

Hạ Kình Thảo mỉm cười lặp lại, giọng nói thể nhưng có chút thay đổi kỳ lạ: “Là thế này phải không.”

Lạc Dịch không hiểu ánh sáng lóe lên trong mắt Hạ Kình Thảo khi nhìn về phía hắn, mê mang như cách một tầng sương mù. Hắn nắm tóc, cười vô tội: “A? Không phải như vậy sao?”

Hạ Kình Thảo khẽ nhíu mắt, sau đó lại cười ra, y bước lại gần, khách sáo nói với Lạc phu nhân: “Lạc nương, đến từ lúc nào sao không nói với ta một tiếng?”

“Lạc nương chỉ là đi ngang qua, nghe nói ngươi có nam sủng nên có chút bất ngờ thôi.” Biểu tình lạnh lùng không có chút nào gọi là bất ngờ: “Cha ngươi cũng nghe nói.”

Hạ Kình Thảo nghe vậy, sắc mặt không chút thay đổi, chỉ là khi nhìn thấy Lạc Dịch biểu tình rối rắm thì trở nên vui vẻ hơn, như không hề nghe thấy cảnh cáo của Lạc phu nhân.

“Ân, ta sẽ nói với cha một tiếng.”

Sau đó là một khoảng im lặng đầy lúng túng, Lạc Dịch cảm thấy trong khoảng im lặng này chỉ có mình hắn là lúng túng. Lạc phu nhân đứng trong chốc lát, sau đó rời đi: “Lạc nương về trước.” Không đợi Hà Kình Thảo nói tiếng nào đã cùng Hạ Hà rời đi.

Sau khi hai người nọ rời đi, Lạc Dịch nhìn Hạ Kình Thảo cười híp mắt đi đến trước mặt hắn, chăm chú nhìn hắn, cười đến mức Lạc Dịch sởn tóc gáy.

Sau đó, Lạc Dịch nghe được câu nói vô cùng bất ngờ.

“Tiền đồng, ngay mai chúng ta cùng nhau bỏ trốn đi.”
Bình Luận (0)
Comment