Phiến Tử X Công Lược X Xuyên Việt

Chương 31

“Biết cái gì đây không?…Đây là y phục, làm một nhân loại, ngươi phải biết rằng mặc dù trong một vài tình huống nó là hành vi nghệ thuật, nhưng phần lớn tình huống đều là hành vi phạm tội, nhất là ngươi là loại dụ người phạm tội…Khụ, ý của ta là, y phục không phải thực vật, vậy nên đặt nó ở bên ngoài chứ đừng đặt nó bên trong…”

“Biết cái gì đây không?…Đây là thực vật, làm một nhân loại, ngươi phải biết rằng chúng ta chỉ có thể ăn thực vật, không phải vì chỉ có thể tiêu hóa thực vật, cho dù dạ dày ngươi có thể tiêu hóa được đá cũng không được. Thực vật không động đậy, chỉ có thể ở nguyên trong chén, nhìn rất mỹ vị, không phải là vật thể tràn trề máu tươi. Nhớ kỹ, cũng không phải cái loại có thể mang lại sức mạnh vô cùng…Vậy nên cũng đừng dùng ánh mắt nhìn mấy thứ đó mà nhìn thức ăn, ví dụ như, ta…”

“Biết đây là cái gì không?…Đây là…”



Lạc Dịch phát hiện cuộc đời của hắn đã không thể dùng rầu rĩ để hình dung, mất hồn cũng không khái quát được, cuộc đời của hắn chỉ còn là phất phơ trong gió. Yêu cầu chi nhánh nhiệm vụ là từ dạ trùng lấy được trùng nguyên, trùng nguyên chỉ có lúc trùng hoàng trưởng thành, xin chú ý hai từ “trưởng thành” này khiến Lạc Dịch thật muốn tìm chết. Với nhân loại mà nói, kỳ trẻ con, kỳ nhi đồng, kỳ thiếu niên, kỳ thanh niên, kỳ trưởng thành, cũng là một khoảng thời gian dài dằng dặc. Được rồi, dạ trùng tộc phân chia thời kỳ không giống với nhân loại, nhưng vẫn có kỳ ấu sinh, kỳ thuần thục, sau đó mới đến kỳ trưởng thành, còn có, nghe nói là từ ấu sinh kỳ đến thuần thục kỳ cần từ 30 đến 40 năm?

Trùng tộc tuổi thọ tỏ vẻ không có áp lực nào, nhưng là đại diện cho loài người chết sớm mỗ phiến tử biểu thị áp lực rất lớn. Trời không tuyệt đường người, đối với hoàn cảnh 囧 này, công lược chính xác vạch ra một con đường: Chiến đấu có thể thúc dục trùng tộc trưởng thành.

Trùng không có cảm tình, chỉ có bản năng. Chúng nó hiếu chiến, tính xâm lược cực kỳ lớn, đây là bản năng ngọn nguồn, cũng chính là bản năng của bản thể — Tiến hóa. Chiến đấu — Tiến hóa — Chiến đấu —- Tiến hóa, trùng tộc chính là chủng tộc như vậy.

Vậy nên Lạc Dịch liền bi kịch, hắn có thể thúc giục trùng tử chiến đấu, thế nhưng mỗi lần chiến đấu xong, trùng tử phát triển đồng thời cũng càng trở nên mạnh mẽ. Cứ như vậy tiếp, sau đó…Sẽ không có sau đó đâu. Lúc Lạc Dịch thấy trùng tử ban đầu khó khăn đánh bại một con sói, một khắc sau liền dễ dàng giết chết con sói khác, Lạc Dịch liền quả quyết tiến hành giáo dục đạo đức cho trùng tử.

Lạc Dịch nói, ngươi là nhân loại.

“Ta tỏ vẻ, hành động của ngươi ở văn minh thứ 8 được gọi là, dụ dỗ trẻ em.”

“…Đừng nói ca như thể có ham mê vặn vẹo nào đó, trùng tử rõ ràng là bộ dáng hơn 20 tuổi…” Lạc Dịch thanh âm nhỏ dần: “Ách, được rồi, tuy rằng nó chỉ mới ra đời được 30 ngày…”

“Sửa chữa sai lầm, lặp lại một lần nữa, ta tỏ vẻ, hành động của ngươi chắc chắn là, dụ dỗ trẻ em.” Thanh âm công lược nghiêm chỉnh chắc chắn, không có chút cảm giác đùa giỡn nào, sau đó giọng điệu mạnh biến đổi, xuyên việt đi ra.

“Nó vốn trống rỗng, ký ức của nó bắt đầu ngay từ khoảng khắc nhìn thấy ngươi, mễ sách…Giống như trẻ con thuần khiết không biết gì, mễ sách.”

“Vậy nên ta mới dám lừa dối nó a, vậy nên ta mới dùng đến nhân loại để trói buộc nó.” Lạc Dịch thở dài một cái: “Ngay lúc ta còn kìm hãm được nó phải khiến cho nhân loại trở thành ràng buộc của nó, nó là nhân loại, vậy nên nó không được làm tổn thương nhân loại, dù cho nó có khả năng đó.” Lạc Dịch cười nói: “Ai cũng có thể lấy một cây đao giết chết người khác, thế nhưng hầu như không ai làm vậy, vì ai từ nhỏ cũng bị cái gọi là luân lý đạo đức và giáo dục trói buộc, ta đang làm, chẳng qua là dựa vào đó mà thôi.”

“…Player đem nó làm nhân loại sao, mễ sách?”

“Vô nghĩa, nếu không phải thì mấy ngày nay ta đang làm cái gì.” Lạc Dịch cười khổ nói: “‘Làm một nhân loại’…Đã gần như trở thành câu cửa miệng của ca nha.”

“Thế nhưng, player ở trước mặt chúng ta từ đầu đến cuối đều gọi nó là ‘trùng tử’ nha, mễ sách…” Âm thanh chậm rãi mà thôi thúc, khiến khóe mắt Lạc Dịch run rẩy: “Làm một nhân loại, nhất định phải có một thứ — Tên, Lạc Dịch không có giao cho nó thứ trọng yếu nhất của nhân loại, mễ sách…”

“Ai nha nha…Là như thế này sao?”

Lạc Dịch mím môi, sau đó cười sáng lạn.

“Ca đã quên, nếu các ngươi đã nhắc đến, vậy các ngươi đặt đi, ca đối với đặt tên rất khó khăn…”

—- Tên, là một loại ràng buộc, là xiềng xích vĩnh viễn không thoát ra được.

Lạc Dịch không biết vì sao cảm thấy lạnh, tay phải truyền đến một trận đau đớn chết lặng, xâm nhập cốt tủy, đau đớn nội tâm. Công lược và xuyên qua đối với việc đặt tên rất có hứng thú, Lạc Dịch cười cười, nghe cả hai tranh luận.

—- Tên, là một loại dấu ấn, một dấu ấn khắc vào linh hồn.

“…A?” Lạc Dịch hồi phục tinh thần, ngượng ngùng cười: “Vừa mới thất thần, các ngươi nghĩ ra rồi?”

Trầm mặc. Xuyên việt không nói gì, công lược cũng không ngôn ngữ.

Lạc Dịch đợi một lúc lâu, buồn bực phát hiện công lược và xuyên việt giận dỗi không thèm bàn nữa. Hắn nhìn sắc trời một lúc, quyết định trở về đối mặt với mỗ phiền toái.

Đã cuối mùa thu, phía bắc Sở quốc đã là mùa đông. Lạc Dịch tính toán thời gian, quyết định mấy ngày này sẽ rời khỏi rừng rậm vào thành, trùng tử đại khái đã điều giáo…Khụ, giáo dục đủ rồi, trùng tử cũng không khó dạy, nó nhanh chóng hiểu và tiếp thu “thường thức” Lạc Dịch dạy cho nó. Trời càng ngày càng lạnh khiến Lạc Dịch đang cos người động núi không chỉ một lần lệ rơi đầy mặt, nhất là bên người còn có một vũ khí hạt nhân bất kỳ lúc nào cũng có thể hủy diệt nhân loại, dù sao trong thành nhiều người, cho dù là Ma Vương hóa thân, cũng có ít nhất mấy người qua đường làm lá chắn hoặc chướng ngại vật.

Huyệt động quen thuộc đã gần ngay trước mắt, đồng thời một cái phiền phức cũng tới gần.

Thanh âm lách cách, đó là tiếng xích sắt kéo trên mặt đất, một nam nhân xuất hiện trước mặt Lạc Dịch. Y có gương mặt tinh xảo không chân thực, mặc hắc y, y phục vừa vặn bao quanh dáng người hoàn mỹ, khiến người ta chú ý là trên cổ tay và mắt cá chân, đều có một cái vòng sắt, bên trong như đâm vào làn da nam nhân, nối với vòng là xích sắt kéo dài đến sâu trong huyệt động. Đây là máy gọi là “Ngược đãi thanh thiếu niên” Lạc Dịch dựa vào công lược làm ra, dùng để giảm sức chiến đấu và uy hiếp của nam nhân.

Nam nhân tinh xảo nhìn Lạc Dịch, gương mặt không có biểu tình gì, ánh mắt trống rỗng, sắc bén lạnh lùng như kim loại.

Lạc Dịch cũng nhìn nó. Dù nhìn giống loài người như thế nào thì nó cũng là trùng, một loại trùng chỉ có bản năng không có cảm tình. Lạc Dịch không tự chủ được nhớ đến lời nói của công lược và xuyên qua. Lạc Dịch vươn tay, tựa hồ chạm đến thân thể nam nhân, lẩm bẩm mà nói.

“Tên? Ngươi cần tên sao?”

Nam nhân không nói gì, Lạc Dịch cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe trùng tử phát ra âm thanh gì, nó chỉ là đến gần hơn một chút, cúi đầu xuống, ngửi đầu ngón tay Lạc Dịch, sau đó không chút do dự mà liếm.

Lạc Dịch rất bình tĩnh thu tay về, hắn nhìn gương mặt tinh xảo của nam nhân, chợt nở nụ cười.

“Vậy gọi là ‘Tùng’ đi.” Tươi cười càng mở rộng: “Hai chữ ‘Nhân’ phía trên là bên ngoài, phía dưới là ‘nhất’ tồn tại bất đồng bên trong.”

(Tùng: 丛)

Đây có tính là nguyền rủa không? Vĩnh viễn không thoát khỏi đặc tính “Nhân”, ngay cả tên cũng vậy. Hơn nữa tên cũng là âm thanh minh chứng, nhắc nhở hắn, nam nhân trước mắt này dù giống con người thế nào, thì cũng là “Trùng”.

Lạc Dịch mỉm cười với nó —- Hắn nói.

“Tùng, ngươi là nhân loại.”

—-Khi ngươi không còn là nhân loại, ta sẽ tiêu diệt ngươi.

Là người đứng đầu võ quán lớn nhất của Hi Trâu thành, Lý Hạ từ trước đến nay đều vô cùng tự tin với võ quán của mình, nếu không cũng không thể trong chốn đông đúc đối thủ cạnh tranh này bộc lộ được bản lĩnh, thế nhưng ngày hôm nay, tự tin của hắn bị một thanh niên áo đen đánh cho tan xương nát thịt.

Lý Hạ không dám tin mở to hai mắt, này, điều này không thể nào, y liếc mắt đều có thể nhìn thấy thanh niên áo đen này hoàn toàn không có võ công — người này không có nội lực, chiêu thức thì lộn xộn, thế nhưng người này có thể đánh bại toàn bộ đệ tử của y. Dựa vào cái gì? Lý Hạ nghiêm túc phân tích, suy nghĩ, sau đó hoảng sợ phát hiện, người nọ chỉ dựa vào tốc độ và sức mạnh của mình, hơn nữa còn có bản năng. Lý Hạ nhìn chằm chằm động tác thanh niên áo đen che mặt, đệ tử mà y đắc ý nhất trong tay người kia tựa như trò cười. Lý Hạ rùng mình, đây, đây là động tác con người sao, phải nói là, đây là năng lực con người có thể có sao?

“Đông!” Một tiếng này chỉ trận ngược đãi đã kết thúc — không sai, chính là ngược đãi, đệ tử y đắc ý đã bất tỉnh nhân sự, lúc này, thanh niên áo xám đi cũng người kia nhẹ nhàng nói một tiếng: “Trở về.”

Một trận lách cách, đó là xiềng xích ở hai chân nam nhân rung động —- xiềng xích lúc vô ý đánh lên tường, tường bằng gỗ lập tức tạo thành một cái khe, cũng đủ cho người khác hiểu được độ nặng của dây xích và lực lượng kinh khủng của nam nhân. Người nọ mang theo thứ nặng thế còn có thể có một tốc độ như vậy, điều này làm Lý Hạ vô cùng kinh hoảng. Thanh niên áo đen không nhìn ra tuổi tác ngay lập tức xuất hiện bên cạnh thanh niên áo xám.

“Còn nữa không?”

Lý Hạ ngẩn người, sau đó mới phát hiện thanh niên áo xám đang nói chuyện với mình, liền cười khổ nói: “Tài năng không bằng người, ngày mai tại hạ sẽ tự mình đưa tiền lên.”

Gần đây Hi Trâu thành nhấc lên một hồi phong ba, thân ảnh áo đen không biết từ đâu đến quét sạch khắp các võ quán, áo xám thanh niên đưa ra yêu cầu: Nếu không muốn bị đập bảng hiệu, võ quán có hai lựa chọn: Thứ nhất, đưa hắn tiền bằng với võ quán thứ hai, trước khi hắn rời Hi Trâu thành, giúp hắn tìm được một loại cỏ có thể phát sáng dưới ánh mặt trời.

Cỏ có thể phát sáng? Lý Hạ chưa từng nghe nói đành phải chọn lựa chọn thứ nhất.

Đến tột cùng là sát tinh từ đâu tới a…?!

Lạc Dịch đi ra võ quán, ánh mặt trời mùa đông làm hắn có chút chói mắt. Bắc Sở quốc nhiệt độ không khí đã dần đạt giá trị âm gió đông hiu quạnh, điều này làm cho mỗ phiến tử vốn đã quen hiệu ứng phòng ấm thế kỷ hai mốt hận khong thể gói mình lại như bánh chưng. Có lẽ đã quen với khí hậu thế này, có lẽ đã quen tập võ, người Hi Trâu thành so với Lạc Dịch ăn mặc đơn bạc hơn nhiều, nhưng so sánh với vị “Nhân” phía sau Lạc Dịch thì cũng là gặp sư phụ. Hắc y mỏng manh bao trọn thân thể hoàn mỹ của Tùng, mặt bị màng che lại, chỉ chừa ra đôi mắt vô cơ.

Nghĩ tới Tùng, Lạc Dịch vô cùng rầu rĩ. Bắc Sở quốc trọng võ khinh văn, người nơi này từ nhỏ đã tập võ, cho dù già trẻ gái trai gì thì cũng có ít nhất một ít công phu. Bởi vậy, võ quán ở đây mọc lên như nấm, chúng nó tương tự như môn phái ở giang hồ, lại phục vụ triều đình, toàn bộ trình độ so giang hồ yếu kém hơn một bậc. Đây không phải là tuyệt hảo luyện sủng…Khụ, nơi đề cao thực lực sao? Vì vậy Lạc Dịch quyết định lựa chọn võ quán có tiền đồ này.

Thế nhưng Lạc Dịch chưa bao giờ quên, “Nó” trưởng thành càng nhanh, thì sẽ càng nguy hiểm. Vậy nên Lạc Dịch không thể chờ được cơ hội tìm kiếm quang thảo.

Dạ trùng tộc để lại một ký ức thống khổ khắc sâu trong nền văn minh của nó, đại quân trùng tộc cuồn cuộn không ngừng, mạnh mẽ vô cùng được xem là ác mộng của nền văn minh. May mắn là trên thế giới này không có sinh vật hoàn mỹ, một nền văn minh tình cờ phát hiện được thiên địch dạ trùng tộc là một loại cây cỏ, một loại cỏ vô cùng mỏng manh, bị gió nhẹ nhàng thổi một cái cũng có thể chết, chỉ có thể sinh tồn trong thân thể côn trùng, nhưng là khắc tinh của dạ trùng tộc — đó là định nghĩa trong nền văn minh thứ 5, tên khoa học là “quang thảo”.

Quang thảo có thể dựa vào trùng để sinh tồn, nhưng sinh mệnh dồi dào của dạ trùng tộc khiến cho quang thảo cần và hấp thu năng lượng đạt mức cân bằng, cưỡng chế dạ trùng tộc tiến nhập trạng thái ‘ngụy miên’, dùng ngôn ngữ của nền văn minh thứ 8 chính là, chết giả. Loại quan hệ này giữa quang thảo và dạ trùng tộc khiến Lạc Dịch nhớ lại một loại sinh vật trên địa cầu: Đông trùng hạ thảo.

Đây là thứ duy nhất có khả năng chế ngự dạ trùng tộc, cũng là vật khiến Lạc Dịch không muốn buông tha cho nhiệm vụ song S này — thù lao tất nhiên mỹ hảo, nhưng cũng phải có mệnh tới bắt. Lạc Dịch từ tư liệu công lược biết được thứ này ở nền văn minh này cũng có, thế nhưng để biết được vị trí cụ thể thì cần tiến độ nha…

…Đó là một giấc mộng. Lạc Dịch oán giận cào tường đầy lệ mà lựa chọn ‘tự mình động thủ, cơm no áo ấm’, tự mình tìm kiếm tin tức quang thảo. Bởi vậy hắn đưa ra yêu cầu như vậy ở võ quán, còn về tiền, thì để tích lũy cho lúc đổi lấy quang thảo.

“Gia, vị gia này—”

Lạc Dịch có chút phiền muộn nhìn ngã tư đường, đã trao đổi với võ quán lớn nhất của Hi Trâu thành, mục tiêu kế tiếp là gì đây…Oa! Muội tử đối diện kia, thật muốn đi lên cầu bao nuôi…

“Vị trước mặt, xin chờ một chút—”

Lạc Dịch tỏ vẻ, hắn đã gặp được người dù nhìn thế nào cũng vô cùng hèn mọn trong truyền thuyết, ngăn ở trước mặt là một Sấu (Gầy) tử so với Lạc Dịch còn thấp hơn nửa đầu, thân thể gầy gò nhìn thế nào cũng không giống trong đồn đãi Bắc Sở nhân ‘nhân giai võ chi’, để râu cá trê, mặt tươi cười đầy nếp nhăn, toàn thân đều mang khí tức hèn mọn.

“Ngươi — Gọi?”

“Vâng, gia.” Nam nhân hèn mọn…Sấu tử cung kính chào hỏi Lạc Dịch, ánh mắt hơi lướt qua Tùng: “Tiểu nhân cả gan gọi gia, là vì một chuyện — gia biết tình tiết ngầm sao?”

Lạc Dịch nhìn Sấu tử, Sấu tử cung kính cúi thấp đầu, cũng che giấu tốt biểu tình. Tình tiết ngầm, đó là trận chiến ngầm, giống hắc quyền ngầm trên địa cầu. Cũng là nơi tốt nhất để con người truy cầu máu tanh, bạo lực, hắc ám, đây là kết luận của công lược.

“Đại nhân — nói vậy là biết.” Sấu tử dừng một chút, sau đó tỏ vẻ sáng tỏ, nhìn Lạc Dịch, cùng với Tùng phía sau lưng Lạc Dịch: “Y…”

“Ta nghĩ ngươi hiểu lầm.” Lạc Dịch cắt lời Sấu tử: “Ta sẽ không dẫn y tham gia tình tiết ngầm, không bao giờ.”

Sấu tử không thuyết phục gì thêm, chỉ nói một câu, làm Lạc Dịch phải đối mặt với tình huống hắn không muốn đối mặt.

“Tử Dương thảo là phần thưởng.”

“Tử Dương thảo…?” Như thế nào giống như đã từng nghe qua?

“Đại nhân không phải đang tìm cỏ có thể phát sáng sao?” Sấu tử dùng thanh âm ngọt xớt nhẹ nhàng nói: “Kia cũng không hẳn là Tử Dương thảo, Tử Dương thảo sinh trưởng nơi kỳ trân dị vật, ít người biết đến. Tiểu nhân cũng là trong tràng thưởng thấy được một gốc cây mà thôi.”

Lạc Dịch trầm mặc, có thể quang thảo ở nền văn minh này xưng là Tử Dương thảo, cái này buộc hắn phải lựa chọn: đi, hay không đi? Lạc Dịch không có ý định đi vào thế giới ngầm, cho dù từ đó dễ dàng thu được tin tức những vật quý, thu được nhiều lợi ích và tiền tài hơn, Tùng cũng sẽ trưởng thành nhanh hơn. Nhưng Lạc Dịch đồng thời cũng biết, “Ngầm” từ trước đến nay là giải phóng hắc ám trong tâm tính nhân loại, máu tanh và bạo lực, ở đó, đạo đức lý tính chỉ đơn giản là trang trí — giống như trùng, không có lý tính ràng buộc thì chỉ còn lại bản năng.

Nhưng là ở đâu mới có quang thảo, tìm lâu như vậy, Lạc Dịch cũng biết quang thảo là vật quý, cơ hồ có thể gọi là trong mơ. Theo Tùng càng lúc càng trưởng thành, Lạc Dịch cũng bắt đầu có chút gấp bách. Hắn ban đầu dự đinh nuôi đến kỳ trưởng thành, lấy được trùng nguyên lập tức sử dụng quang thảo, “phong ấn” cái thứ có thể hủy diệt văn minh bất cứ lúc nào kia.

Tựa hồ nhìn thấy Lạc Dịch chần chờ, Sấu tử không dừng lại, bỏ thêm một câu: “Tiến nhập tình tiết ngầm cần người dẫn, nếu đại nhân cần, tiểu nhân không ngại làm người dẫn.”

“…Nói ta biết quy tắc.”

“Nếu như đại nhân đồng ý, tiểu nhân sẵn sàng đem tất cả những gì tiểu nhân biết ra, nhưng là…” Sấu tử nhìn Lạc Dịch, hơi khó khăn cười, càng phát ra khí tức hèn mọn.

“Ta đi.” Một khi quyết định, liền không chần chờ nữa. Lạc Dịch nói với Tùng phía sau: “Ngươi về đi, ở trong phòng không được phép ra ngoài.”

“Ách…Đại nhân tha thứ cho miện tiện, tiến nhập tình tiết ngầm phải dẫn theo một người…” Sấu tử liếc nhìn hắc y nhân phía sau, không cần nói cũng biết.

Lạc Dịch nhìn Sấu tử, bắt đầu nở nụ cười.

“Hắc, nói thẳng đi, mục tiêu của ngươi chính là y.” Lạc Dịch quay về phía Tùng, vỗ vai Tùng, cười sáng lạn, như là đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật đặc sắc.

“…Dĩ nhiên không gạt được đại nhân.” Sấu tử lần thứ hai cung kính cúi đầu: “Tiểu nhân chỉ là thấy lấy thân thủ vị kia ở võ quán này nháo, thật sự là nhân tài không được trọng dụng.”

“— Được rồi.” Lạc Dịch thờ ơ nhún vai: “Dù sao các ngươi sớm đã theo dõi y, cho dù thế nào cũng sẽ không dễ dàng buông tha, ta không muốn trốn, cũng không cần phải trốn, lợi ích các ngươi đưa ra hấp dẫn ta, chỉ thế mà thôi.”

Lạc Dịch đi về phía trước, Tùng cũng bước theo, không xa không gần, duy trì khoảng cách chính xác. Lạc Dịch quay đầu kêu: “Đi thôi — cho chúng ta biết thêm nhiều thứ nữa.”

Nghe được từ “Chúng ta”, Sấu tử luôn cảm giác quái dị vô cùng. Sấu tử nhìn nam nhân hắc y phía sau Lạc Dịch, cũng chính là mục tiêu của mình, người nọ — giống như một vũ khí giết người biết di chuyển.

Sấu tử không hiểu sao có chút lãnh ý.

Có đúng hay không khi đụng vào người kia?
Bình Luận (0)
Comment