Phiến Tử X Công Lược X Xuyên Việt

Chương 38

Tùng mặt không thay đổi đứng ở cửa, tuy rằng y luôn mang bộ dạng không biểu tình gì, thế nhưng Lạc Dịch như trước hung hăng rùng mình. Vẻ đẹp tinh xảo của trùng khiến cho không khí dễ dàng lặng lại, Hạ Kình Thảo dường như vì vẻ đẹp của đối phương mà ngẩn người, nhưng rất nhanh thì phản ứng kịp. Người nọ tuy rằng rất xinh đẹp, nhưng lại giống như một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ hơn là một người sống.

Hơn nữa rất nguy hiểm, mặc dù đối phương mang theo cảm giác yếu đuối như thủy tinh.

Tiếng gió vang lên, Lạc Dịch một trận hoa mắt, thật vất vả phục hồi tinh thần lại phát hiện mình bị Hạ Kình Thảo ôm vào trong ngực, đồng thời trong nháy mắt di chuyển đến bên cửa sổ, Tùng thì đứng tại vị trí họ vừa đứng. Trùng tử nhìn nữ tử thanh lâu trong tay một chút, sau đó vứt đi như ném một khối giẻ rách, ánh mắt vô cơ nhìn sang Hạ Kình Thảo phía đối diện, nói đúng ra là nhìn Lạc Dịch nằm trong lòng Hạ Kình Thảo. Sau đó Lạc Dịch sợ hãi phát hiện, trùng tử hình như là…Sinh khí?

Tuy rằng Tùng vẫn là mặt than, thế nhưng gây cho người ta cảm giác như là dã thú bị đoạt mồi. Lạc Dịch nghĩ chắc một khắc sau thế giới bị hủy diệt cũng không thành vấn đề, hắn nhanh chóng kêu lên: “Hạ Kình Thảo nhanh mang ta đến chỗ Tử Dương thảo, nếu không tất cả chúng ta đều xong đời a sát– ”

Hạ Kình Thảo cũng nghiêm túc lại, ôm Lạc Dịch nhảy qua cửa sổ, đồng thời mấy bóng đen lao về phía Tùng, muốn ngăn cản bước chân của Tùng.

Tốc độ Hạ Kình Thảo rất nhanh, thậm chí lúc đang chạy vội trên đường còn có thể sửa sang lại y phục Lạc Dịch, dùng áo khoác của nữ tử thanh lâu kia bao kín Lạc Dịch lại, không đến mức quang lõa ra ngoài. Mặt Lạc Dịch ngây ra, tốc độ này, là người có thể đi sao….

Như là nghe được Lạc Dịch trong lòng phỉ báng, Hạ Kình Thảo cười như hồ ly, bắt chước giọng mỗ phiến tử: “Tuy rằng không được công phu khác, thế nhưng về phương diện khinh công tại hạ tỏ vẻ không áp lực chút nào.”

Đánh không lại bỏ chạy, để lại một đường lui. Điểm này rất đúng phong cách Hạ gian thương.

“Y chính là người kia?”

“Đúng, đúng.” Bởi vì tốc độ quá nhanh, khiến Lạc Dịch lâu mới được xuống giường có chút choáng váng.

“Y rất mạnh.” Hạ Kình Thảo tổng kết.

“Tất, tất nhiên…” Thanh âm Lạc Dịch ngày càng nhỏ lại: “Bởi vì y không phải người…”

Câu nói cuối cùng kia Hạ Kình Thảo dường như không nghe thấy, lại dường như nghe thấy được.

Trong vòng mấy cái hít thở, Hạ Kình Thảo đã đi tới hậu viện thanh lâu, nơi đó đang có vài hạ nhân trông coi xe ngựa, nhìn thấy Hạ Kình Thảo xuất hiện, đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Cặp mắt hoa đào của Hạ Kình Thảo cũng hiện lên chút kinh ngạc, bởi vì nhìn thấy tên nam tử kia đã xuất hiện ở trên mái hiên thanh lâu. Hạ Kình Thảo biết rõ tốc độ của mình, cho dù mang theo một người cũng không mất nhiều sức, còn đối người có thể đánh bại thủ hạ của mình rồi đuổi theo… Hạ Kình Thảo luôn luôn vui cười bỗng có chút căng thẳng, trong đôi mắt đào hoa là một mảnh lạnh lẽo.

“Ngươi như thế nào chọc tới y?” Hạ gian thương đau đầu mà nhìn mỗ phiến tử mặc một bộ màu hồng khom lưng chui vào xe ngựa, không kịp chờ đợi mà tìm kiếm cây cứu mạng.

“Ha ha.” Lạc Dịch cao hứng ôm lấy một gốc cây tỏa ra ánh sáng nhạt nhạt trong bóng đêm, một bộ dáng bệnh hoạn khó có thể diễn tả: “Ô ô, ca, ca được cứu rồi.”

“Ngươi muốn lấy Tử Dương thảo đi đối phó với y sao?” Hạ Kình Thảo như có điều suy nghĩ đưa ra kết luận: “Chỉ cần đem Tử Dương thảo cho y, y sẽ bỏ qua ngươi?”

Về một mặt nào đó chính là như vậy, Lạc Dịch khong thể giải thích rõ, chỉ có thể gật đầu, sau đó ôm Tử Dương thảo bày ra bộ dáng ngưu bức “Thần khí ở đây, bọn ngươi liền nhận lấy cái chết”, lúc vừa định bước ra khỏi xe ngựa —

“Kẽo kẹt — cạch cạch cạch…”

Lạc Dịch há mồm trợn mắt nhìn xe ngựa vỡ ra thành từng mảnh, cuối cùng chỉ còn chỗ Lạc Dịch vừa đứng là hoàn hảo, Hạ Kình Thảo vừa cảm thấy nguy hiểm liền ôm Lạc Dịch thuấn di — tốc độ khinh công kia và thuấn di trong mắt Lạc Dịch là không khác. Lạc Dịch run rẩy từ trong ngực Hạ Kình Thảo ló đầu ra, người hầu xung quanh đều đã chạy hết, hung khí hình người kia lúc này cách hắn không tới hai trượng.

Làn da trắng bóc của Tùng trong bóng đêm như tỏa ra màu huỳnh quang, khiến vẻ đẹp kia càng thêm mộng ảo mỹ lệ. Trong đôi mắt xinh đẹp của trùng tử kia không hề có ai khác, chỉ có cái người đang núp trong lòng người khác sợ hãi nhìn qua, người kia là “Phụ”, gần đây đã trở thành “Giống cái”, trùng tử đã bước vào kỳ trưởng thành hiểu biết hơn không ít. Bản năng dạ trùng tộc và quy tắc giữa y cùng người kia trở nên xung đột, khiến Tùng có chút hỗn loạn. Thế nhưng cho dù về mặt nào, trùng tử cũng rõ ràng nhận định một điều. Đôi mắt vô cơ của Tùng lẳng lặng khóa lại cái bóng xám kia, vô ý thức liếm liếm môi: Đó là thuộc về y, giống cái độc nhất vô nhị.

“Ta có cảm giác.” Hạ Kình Thảo vuốt cằm nói: “Y nhìn ngươi thật giống như đang nhìn một đạo mỹ thực, hơn nữa còn là cái loại hận không thể một ngụm nuốt trọn.”

Ngươi chính xác, đồng chí.

“Y là ai vậy?”

Lạc Dịch không thể giải thích rõ ràng phun ra một câu: “Một hung khí hình người đã phản bội, khó có thể câu thông.”

Hạ Kình Thảo tựa hồ bị nghẹn họng: “… Ngươi là thế nào chọc tới y?” Hạ Kình Thảo đột nhiên dừng lại, thanh âm trầm xuống: “Có lẽ nói, ngươi và y là quan hệ gì?”

Là quan hệ chủ nhân và sủng vật? Quan hệ sư phụ và đồ đệ? Quan hệ người săn và kẻ bị săn? Quan hệ cường bạo và bị cường… Lạc Dịch trầm mặc, Hạ Kình Thảo cũng trầm mặc.

Đối thoại của hai người chỉ trong nháy mắt, lúc này Lạc Dịch liếc về phía Tùng đang khẽ nghiêng thân thể, tóc đen tà tà đổ xuống dưới. Lạc Dịch mạnh co rúc nhanh con ngươi, hắn phản xạ mà giơ Tử Dương thảo trong tay lên, như là muốn dùng gốc cây cỏ yếu ớt này ngăn trở công kích của đối phương. Sau một khắc, Tùng từ cực tĩnh đến cực động, chỉ là người bình thường nên Lạc Dịch không thấy rõ động tác trùng tử, chỉ là trong nháy mắt, Tùng liền biến mất, lúc này đây ngay cả Hạ Kình Thảo cũng chưa kịp phản ứng.

Thế nhưng chỉ trong một chốc, Tùng đột nhiên dừng lại trước mặt Lạc Dịch cỡ nửa trượng, tốc độ cực nhanh khiến tay áo Lạc Dịch bị thổi bay lên, Lạc Dịch rất lo lắng cái gốc cây cỏ yếu ớt này sẽ đi đời nhà ma. Hắn kinh hãi mà nhìn gốc cây trong tay, lúc này, Tử Dương thảo yếu ớt kia lại như ăn phải cái gì mà trở nên hùng khởi, ánh sáng rõ ràng theo thân mình mà trườn lên trên, trở nên thẳng tắp.

Tùng hoang mang mà nhìn Lạc Dịch, lại nhìn cây cỏ nhỏ yếu trên tay hắn. Y muốn đoạt lại giống cái của mình, hung hăng buộc bên người, không để cho người khác nhúng chàm, thế nhưng bản năng nói cho y biết trong tay người kia cầm chính là thiên địch của mình, rất nguy hiểm.

Đại thần công lược và xuyên việt phù hộ! Thật sự có hiệu quả!

Sống sót sau hoạn nạn Lạc Dịch lúc này mới bất ngờ phát hiện, hắn đã khẩn trương đến mức ngừng hô hấp. Có vật kia Lạc Dịch rốt cuộc lấy được dũng khí đối mặt Tùng, cái thứ xinh đẹp hắn vẫn mang theo, mà cũng là sinh vật vô cùng nguy hiểm.

“Tùng.” Lạc Dịch gọi cái tên do hắn đã đặt ra: “Ta nói rồi, ngươi là nhân loại.”

Đây là gạt người.

“Còn nhớ rõ sao? Lúc ban đầu, ta đã nói.” Lạc dịch cười cười, gằn từng chữ nói: “Khi ngươi không còn là người, ta sẽ giải quyết ngươi.”

Đây đều là mượn cớ, không phải sao?

“Ta sợ ngươi, nhưng không thể không mang theo ngươi, ta ước gì cách xa khỏi ngươi chân trời góc bể, ta đã dạy ngươi, đây là chán ghét.” Lạc Dịch xán lạn cười: “Ta chán ghét ngươi. Biết vì sao chán ghét ngươi như thế ta còn muốn đi cùng ngươi sao?”

Phiến tử. Thanh âm máy móc mà hoa lệ nói như vậy.

Tùng vẫn là bộ dáng hoang mang mà mơ hồ nhìn Lạc Dịch, tỉnh tỉnh mê mê như một hài tử đang cố gắng hiểu lời cha mẹ. Y mở miệng ra, có chút cố hết sức kêu: [ Lạc ] “Dịch…”

Đây là lần đầu tiên Lạc Dịch nghe được Tùng kêu tên của mình, thanh âm vẫn còn có chút sai và ngốc nghếch, mang theo một loại cảm giác không biết làm thế nào và không muốn xa rời, nhưng Lạc Dịch vẫn như trước bất vi sở động.

“Là vì muốn lấy được một thứ trên người ngươi.”

[ lạc ], “Lạc dịch…”

“Là vì lợi dụng ngươi nga.”

“Lạc [ dịch ]…” Trùng tử tựa hồ cảm thấy nguy hiểm, nhưng như trước chấp nhất mà vội vàng kêu tên Lạc Dịch. Bất chấp bản năng của thân thể chống cự gốc cây kia, vươn tay muốn bắt được đối phương.

“Hiện tại đã lấy được, vậy nên ngươi vô dụng, vậy nên…” Lạc Dịch cười to: “Ta không cần ngươi nữa!”

Đầu ngón tay cuối cùng không chạm tới người y muốn chạm vào, Tử Dương Thảo lúc tiếp xúc được dạ trùng tộc bỗng sinh trưởng thật nhanh, rể cây như tia sáng bám lên làn da trắng bóc, sau cùng như biến thành băng khóa chặt lại sinh vật sinh đẹp kia, động tác của Tùng một khắc kia ngừng lại ở trang thái vươn tay, sau đó cả tiếng nói cũng bị đông lại.

Lạc Dịch…

Lạc Dịch vẫn nhìn tràng cảnh xinh đẹp tựa như mộng ảo này, trên mặt từ đầu tới cuối vẫn là nụ cười sáng lạn. Đó là ảo giác đi, xuyên thấu qua lớp băng trong suốt kia có thể thấy một chút khẩn cầu trong đôi mắt của Tùng. Trùng không có cảm tình, chỉ có bản năng.

Lạc Dịch dừng lại một chút, sau cùng quay đầu đối mặt với Hạ Kình Thảo vẫn trầm mặc nhìn tất thảy mà cười khúc khích: “A ha…”

Hạ Kình Thảo mặt không đổi sắc nhìn tinh thể xinh đẹp, sau nhìn về phía Lạc Dịch liền treo lên nụ cười thản nhiên, ngữ khí biếng nhác thường ngày nói: “Ta không quan tâm y là ai, hay là vật gì.”

Hạ Kình Thảo vuốt cằm cười: “Ngươi có thể giải thcihs cho ta, ‘Cơ hữu’ của ta rời khỏi ta gần hơn một tháng, tại sao lại xuất hiện ở thanh lâu cùng với tình trạng này a?”

“…”

Kết quả là, mỗ phiến tử cứ như vậy bị Hạ Kình Thảo xách về. Lạc Dịch cuối cùng vẫn không giải thích gì, Hạ Kình Thảo chủ động cắt đứt trọng tâm câu chuyện, như là vì lảng tránh cái gì.

Tinh thể phong ấn trùng tộc đẹp không gì sánh được, chạm vào có cảm giác ôn nhuận và mềm mại cực kì, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, thế nào cũng không thể tưởng tượng được quang thảo yếu ớt như vậy lại có thể trói buộc tồn tại khủng bố kia. Trước liền biết, quang thảo không thể giết chết trùng tộc, chỉ có thể phong ấn nó. Nói cách khác, chỉ cần vô ý, kẻ hủy diệt nền văn minh kia sẽ lần thứ hai “Phá kén mà ra”. Hạ Kình Thảo trầm mặc hỗ trợ xử lý nó, không hỏi bất cứ vấn đề gì liên quan tới nó, thậm chí sau đó cũng không nói về trọng tâm câu chuyện — như là đang cự tuyệt sự tồn tại của nó, cự tuyệt loại tồn tại kỳ dị “Phi nhân loại” này. Lạc Dịch có chút không giải thích được, chủ nhân Thảo Thương không phải là luôn cảm thấy hứng thú với chuyện tình “Thú vị” như thế này sao?

Kế sau đó bọn họ hùng hùng hổ hổ chạy tới Thanh Long thành, kinh đô Đông Nguỵ. Chiếc xe ngựa xa hoa kia bị tách rời, “cung điện di động” mới này còn chưa hoàn thành tốt, vì vậy Lạc Dịch chỉ có thể bi kịch mà cưỡi ngựa, sau đó nửa chết nửa sống. Hạ Kình Thảo vừa đến Thanh Long thành liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, như là đang xử lý chuyện gì. Lạc Dịch tỏ vẻ đúng lúc, hắn hiện tại rơi vào một thời kỳ mờ mịt lười nhác cẩu thả “Đã từng hai bàn tay trắng mà còn mắc nợ một trăm triệu đột nhiên trúng tám mươi vạn”. Ngẫm lại không lâu còn đang giãy giụa tại 0.1% tiến độ, lúc này thoáng cái thu được tiến độ hơn một nửa. Lạc Dịch cảm thấy không biết phải làm sao, dường như thoáng cái mất đi trọng tâm. Giữa lúc rảnh rỗi cực độ, Lạc Dịch luôn luôn không thể tránh khỏi nghĩ đến sinh vật kia, mang theo cầu xin mà kêu tên hắn.

Lạc dịch…

“Ni mã.” Lạc Dịch lấy tay che mắt, như là vì che ánh mặt trời chiếu tới quá mãnh liệt: “Trùng tộc là một sinh vật đơn bào như thế này sao!?”

“Căn cứ vào phân tích hoocmon cùng sóng não, player lúc này là 64.3% oán giận, 53.5% bất đắc dĩ, 57.9% phiền muộn, 24.7% bi thương… Ta biểu thị, tâm tình player lúc này vô cùng phức tạp, không thể lý giải.” Công lược máy móc phân tích, sau đó không chút tình cảm đặt ra vấn đề, lại cảm giác như là đang chất vấn: “Player trong cảm tình cũng không có hối hận, ngươi đối bản thân tự mình sử dụng quang thảo cũng không chút nghi vấn, vì sao?”

“Ta là loại người như vậy sao? Ca luôn luôn không hối hận đối với quyết định của chính mình.”

“Thế nhưng, ta tỏ vẻ ngươi mềm lòng.” Công lược sắc bén nói.

“Thời khắc đầu tiên ngươi lấy được quang thảo không phải muốn sử dụng với dạ trùng tộc, mễ sách, mà là đang kéo dài thời gian nói chuyện và đe dọa, giống như là đang nói ‘Ngươi nếu không chạy ta sẽ dùng a thật sự dùng a’ mễ sách.” Câu nói kế tiếp bị công lược xuất hiện phá vỡ.

“Tóm lại, ta biểu thị, ngươi mềm lòng.” Thanh âm công lược lần thứ hai tiếp lời: “Ngươi đã mềm lòng, vì sao sử dụng quang thảo xong không hối hận, ta tỏ vẻ hiếu kỳ và nghi hoặc.”

“… Hối hận cái lông a, vũ khí hạt nhân xuất hiện nếu không phải y chết thì là tất cả mọi người cùng xong đời!” Lạc Dịch há miệng, gương mặt tỏ vẻ đại nghĩa.

Công lược không nhìn Lạc Dịch lảng tránh, vẫn là lãnh đạm nói xong: “Ta tỏ vẻ sẽ không, trùng tộc ở chỗ này lực phá hoại chỉ có chưa đến một phần ngàn năng lực của chúng, ví dụ, sức mạnh của nó bây giờ so với tuyệt thế cao thủ nơi đây cũng không sai biệt lắm. Những tài liệu này ngay từ ban đầu đã giao cho player.”

Đúng vậy, vậy nên nguy hiểm gì đó đều là gạt người, đều là… Mượn cớ, vì để cho mình có thể yên tâm thoải mái không chế y, lợi dụng y, lừa dối y hay thậm chí mượn cớ chạy trốn y. Đây có lẽ là cái khóa mà hắn đeo lên trùng tử xinh đẹp kia: Quen biết người rất trọng yếu, tuyệt đối không nên tin một tên phiến tử.

“Đây, cái này, lúc trước bởi vì quan hệ thời gian nên không biết rõ ràng, vì sao lại phát sinh tình huống bị hạn chế này?”

Công lược thành thật mà trả lời, hoàn toàn không phát hiện trọng tâm câu chuyện bị dời đi.

“Bởi vì đã bị trói buộc, quy tắc lịch sử trói buộc.”

“Quy tắc lịch sử…?”

“Tiền đồng.”

Lạc Dịch quay đầu lại, Hạ Kình Thảo biến mất mấy ngày đây đang đứng đó ngoắc hắn, nụ cười bạch y công tử dưới ánh mặt trời rất là chói mắt. Lạc Dịch sửng sốt một chút, đứng lên chạy tới chỗ Hạ Kình Thảo. Chờ Lạc Dịch đi tới trước mặt Hạ Kình Thảo, Hạ Kình Thảo không đợi Lạc Dịch đứng vững liền thân thủ kéo cổ tay Lạc Dịch, mang đi ra ngoài.

“Tới, ta có thứ cho ngươi.”

Hạ Kình Thảo thanh âm luôn luôn mang theo một chút tùy tiện, lúc này thoáng đè thấp liền có vẻ từ tính êm tai vô cùng, trong đó xen lẫn sung sướng, hưng phấn và vội vã. Lạc Dịch có chút lảo đảo đi theo, đầu đầy dấu chấm hỏi: “Muốn cho ta vật…”

Thanh âm Lạc Dịch hơi ngừng lại, bởi vì hắn thấy được sinh vật kia.

A a nhãn thần vừa quen thuộc mà vừa ưu buồn bầu không khí vừa tươi đẹp mà đau thương bộ lông mềm mại vô cùng không sai, là nó, chính nó!

“Thảo nê mã thần thú đại nhân — ”

Lạc Đà bạch sắc khinh thường xuy một tiếng, quay đầu coi rẻ.

“Bởi vì có chút sai so với tên ngươi nói, vậy nên lúc này mới lấy được.” Hạ Kình Thảo mỉm cười nhìn mỗ phiến tử tiếp cận con ngựa quái dị kia.”Thế nào? Có giống với thứ ngươi đã nói hay không?”

“Không, không sai, bạn hữu!” Thanh âm Lạc Dịch đều là run rẩy.

“A…”

Lạc Dịch vẻ mặt cảm động hưng phấn quay đầu sang, vừa lúc nhìn vào ánh mắt thâm thúy. Hạ Kình Thảo so với Lạc Dịch cao hơn, vậy nên lúc hắn mỉm cười cúi đầu nhìn, có loại ảo giác như Lạc Dịch là trân bảo quý báu nhất của y.

Hạ Kình…Thảo?

Để ý sao? Có để ý không? Chẳng qua là vô ý nhắc tới, lại bị đối phương ghi nhớ trong lòng. Nột, là để ý đi?

Hầu kết Lạc Dịch di chuyển một phen, sau đó bày ra nụ cười sáng lạn: “Thực sự cho ta a?”

“Ân? Ngươi không thích?”

“Thích a…” Khóe miệng Lạc Dịch càng phát ra nụ cười vô tâm: “Thế nhưng nếu như ngươi cho là tiền đồng ta sẽ càng cao hứng nga…”

Biết rõ này sẽ làm cho đối phương mất hứng, nhưng đây chính điều hắn cần.

Sắc mặt Hạ Kình Thảo không chút thay đổi, có lẽ có thay đổi trong nháy mắt, nhưng không bị hắn bắt được mà thôi. Bạch y công tử vẫn bày khuôn mặt tươi cười như vậy với mỗ phiến tử, Lạc Dịch chùn bước.

“Nga, chỉ đùa một chút, chỉ đùa một chút mà thôi.”

“Như vậy a, là đùa a…”

Mỗ phiến tử cứng người, sau lưng thảo nê mã vốn gương mặt ưu buồn nhăn càng nhiều hơn, toàn bộ thân thể đều co lại.

Hạ Kình Thảo nhìn Lạc Dịch cả người đều trong trạng thái Sparta một lúc lâu, mới chậm rãi xách Lạc sói con trở về.

“Trở về xử lý một chút, buổi tối Ngụy Thanh mời.”
Bình Luận (0)
Comment