Nghe nói, Chu Thất chuẩn bị nghênh tiến người mới vào cửa rồi.
Không phải cống phẩm lần trước. Nữ nhân kia bởi vì hồ xú đạm đạm trên người đã sớm bị đuổi về hoàng cung rồi.
(>//< Lý do thật là…ta ko giải thích đâu) Sự kén chọn của Chu Thất đối với mỹ nhân, so với ngoại nhân truyện thuyết còn lợi hại hơn.
Chu Thất đã thật lâu không nghênh tiến bất kỳ mỹ nhân nào. Nghe Quản Ngũ nói là do hắn chưa gặp được ai hợp ý.
Nhất thời cảm thấy tò mò, ta nhân tiện trốn phía sau đại môn, lén lút nhìn.
Người đã trở lại rồi, không phải thanh bố kiệu nhỏ, mà là hoài bão của Chu Thất.
Thân hình nhỏ nhắn xinh xắn dựa dẫm vào sự bảo bọc trong lồng ngực dày rộng của Chu Thất, dung nhan tinh xảo tràn đầy tươi cười thoả mãn.
Thật sự là một hài tử vô cùng mỹ lệ, không biết lai lịch ra sao, lại có thể khiến cho Chu Thất nhanh như vậy vui sướng ôm y vào cửa.
Vui sướng? Đúng vậy. Có thể nhìn ra được, đó là nụ cười Chu Thất phát ra từ nội tâm. Vẻ hân hoan đó ở trước mặt ta vốn rất ít khi lộ ra.
Thật là một hài tử lợi hại. Ta vô tri vô giác mà suy nghĩ. Tâm lý đã chịu một sự đả kích rất lớn. Không cần phải tiếp tục ảo tưởng nữa, chỉ cần như thế này thôi, y quả thật so với ta càng thích hợp để bầu bạn bên cạnh Chu Thất. Ta đã không còn tư cách gì, không thể tái ỷ lại ở nơi này nữa rồi.
Ta ngơ ngác nghĩ ngợi, ngồi trong hoa viên ngây ngẩn cả người, mãi cho đến khi Quản Ngũ tìm được ta, gọi ta quay về hiện thực.
“Tiểu Tuyết, gia tìm ngươi.”
“Nga, ta đã biết.”
“Gia muốn ngươi ngay lập tức đi gặp hắn, ở Thanh Phong Các.”
“Vâng.”
Trong Thanh Phong Các, Chu Thất ngồi trên tháp. Ngồi ở bên cạnh hắn, chính là khả nhân nhi đang mở lớn đôi mắt to tròn tò mò nhìn ta.
“Đây là Cát Tường. Từ hôm nay trở đi, y sẽ ngụ ở Thanh Phong Các.”
Ánh mắt của Chu Thất tựa hồ có chút sâu không lường được. Ít nhất, ta không thể nhìn ra bất kì tâm tình gì.
“Vâng, Tiểu Tuyết cũng nên thu thập.”
“Ngươi chính là Tiểu Tuyết? Ta có nghe nói qua ngươi nha.”
Thanh âm của khả nhân nhi thanh thuý như chuông bạc. Nếu y là một hí tử, khó trách Hoàng Thượng lại triệu kiến y vào cung. Đây chính là một giọng nói cực hảo.
“Ngươi thật là xinh đẹp!”
“Ngài quá khen rồi.”
Đối y sử dụng kính ngữ. Mặc kệ y lai lịch ra sao, chỉ cần bây giờ y vẫn còn tựa vào người Chu Thất thì thân phận của y rõ ràng so với ta cao hơn – xem ra, ta so với trước kia càng khéo đưa đẩy hơn. Suốt những năm thị phụng người khác, ta đã trải qua rất rõ ràng.
“Tiểu Tuyết, ngươi dọn dẹp một chút rồi đến Tễ Nguyệt Các trụ đi.”
“Tễ Nguyệt Các?”
Năm đó lão Hoàng phi bị Tiên Hoàng biếm vào lãnh cung khiến nàng uất ức nồng đậm thành bệnh, khi Chu Thất đón nàng ra cung tĩnh dưỡng chẳng phải đã để nàng ở đó cho đến lúc chết sao? Đó chính là nơi lạnh lẽo nhất trong toà Vương phủ này. Chu Thất nói như vậy, chính là ý tứ biếm tẩu ta sao?
Cũng đúng, đã có tân nhân linh động như vậy, còn muốn một cựu nhân không chút thú vị như ta làm gì? Không đem ta ngay tại đây đuổi thẳng ra khỏi cửa đã vốn là một chuyện rất khoan dung rồi, ta hẳn nên cảm kích hắn mới đúng.
“Vâng.”
“Từ nay về sau, không có sự cho phép của ta, không được đến gần Thanh Phong Các.” Thanh âm nghiêm khắc hiếm khi xuất hiện lại vang lên, trong nháy mắt khiến cho trái tim của ta, co rút dữ dội.
“Vâng.”
Cúi đầu đáp lời, không để cho bất kỳ ai nhìn thấy làn hơi nước đột ngột dâng lên trong mắt. Những lời này vốn mang ý tứ, từ nay về sau, ta sẽ triệt để bị ngăn cách khỏi cuộc sống hằng ngày của hắn.
– Ở trong Vương phủ này ai lại không biết rằng, Thanh Phong Các này chính là nơi Chu Thất bắt đầu sinh hoạt hằng ngày, có thể đến gần nơi này, chính là tượng trưng cho vị trí tâm phúc của Chu Thất.
“Ai, Thất gia, ta vẫn còn muốn ngắm Tiểu Tuyết nhiều một chút. Mỹ nhân như hắn ta thật rất ít thấy đó.”
Khả nhân nhi kia lại là người có ý kiến. Y dùng một loại khẩu khí làm nũng mà nói.
“Muốn thấy mỹ nhân, tự nhìn ngươi là được.” Xoa bóp khuôn mặt mũm mĩm của y, Chu Thất trêu chọc.
“Không giống nhau mà. Lưu Tiểu Tuyết lại đi, xem như có người cùng ta trò chuyện mỗi ngày.”
“Không được, hắn lưu lại đây rất bất tiện.” Một mực cự tuyệt, không cho phép thương lượng.
“Hẹp hòi! Để nhân gia xem một chút thì đã sao? Cũng đâu mất miếng thịt nào đâu!”
“Ngươi nói cái gì hả…” Chu Thất bật cười, tiếu thanh lãng lãng.
“Có thể lắm chứ…”
Không muốn nghe thấy thanh âm của Cát Tường nhân nhi kia nữa. Ta vẫn cúi đầu. Nhanh tay nhanh chân thu thập thật tốt, sau khi khom người chào thì đi ra khỏi Thanh Phong Các.
Từ phía sau loáng thoáng truyền đến tiếng cười của Cát Tường nhân nhi kia: “Ai nha, cho nhân gia ta nhìn một chút đi mà, thật sự không mất miếng thịt nào đâu…Biết là bảo bối của ngươi rồi, nhân gia sẽ không đoạt đi đâu, đừng có keo kiệt như vậy mà…”
“Không cho…tức là không cho…”
Tễ Nguyệt Các cũng không lụn bại như ta tưởng tượng.
Ít nhất trong phòng cũng được quét dọn sạch sẽ, không có bụi bặm lâu ngày, chăn bông vẫn mềm mại, không có mùi ẩm mốc như trong suy nghĩ.
Ta đem vài thứ mang theo tuỳ tiện đặt ở trên giường, lại bắt đầu ngẩn người.
Không nhớ rõ bản thân đã suy nghĩ những gì. Có điều chỉ mới chớp mắt trời đã tối rồi, bụng cũng đói.
Rất tự nhiên đi đến trù phòng, nhưng lại bắt gặp những ánh nhìn kinh ngạc của mọi người ở nơi đó. Tuỳ tiện cầm lấy hai cái bánh bao, ta xoay người rời đi.
Chân trước chỉ vừa mới bước qua bậc cửa, đã lập tức nghe được những tiếng rì rầm to nhỏ sau lưng.
Bọn họ nói cái gì, ai biết được? Bất quá cũng có thể đoán được đại khái đi.
Một luyến đồng nếm qua mùi vị thất sủng?
Cười cười, nhìn bánh bao trong tay, há mồm cắn xuống. Bắt đầu từ bây giờ, ta phải bắt đầu dự trữ sức lực của mình rồi, thừa dịp còn có thể ăn thì ăn nhiều một chút, sau này nói không chừng muốn ăn cũng ăn không được.
[Hồng]
*nhịn cười* Hỗn đản Chu Thất.