Phiêu Du Giang Hồ

Chương 114

Ngày thứ ba, chúng tôi cuối cùng cũng ra khỏi khu rừng. Màn sương giăng khắp chốn cũng đang dần tan biến.

Lúc này, khắp người tôi trên dưới đều là vết thương.

Kỳ thực, cây quạt trong tay tôi có kỳ dược giải được bách độc chữa được bách thương, chỉ là để hoàn thành kế hoạch, trước khi rời khỏi khu rừng này, tôi tuyệt đối không thể sử dụng.

Tôi nhìn màn sương đang dần tan biến, lau mồ hôi túa đầy trên mặt, khóe miệng không ngăn được khẽ mỉm cười.

Sáng sớm sương tan, là lúc chân tướng lộ rõ giữa trời.

Bồ câu đưa thư đã gửi thông tin đi từ ba ngày trước, bí mật thông báo với minh chủ võ lâm rằng Triều Lưu ác hành, mời ông ta đưa nguyên lão chính phái giang hồ, mời thêm cả bát phủ tuần án cùng đến đây xem trò hay.

Tôi tin, hôm nay chính là thời gian cuối cùng còn lại giữa tôi và Triều Lưu.

Tôi cố vùng vẫy thoát khỏi lòng Triều Lưu thì liền ngã xuống đất. Ngước mắt lên nhìn hắn, tôi trông thấy một nụ cười nhàn nhạt, giống như rượu hoa quế nồng đậm chẳng thể tiêu tan, làm say lòng người.

“Non xanh trước mặt, nước biếc sau lưng, điền viên một mẫu, phòng ốc một gian, ánh mặt trời hòa cùng tiếng côn trùng, trăng sáng chiếu trùn tiếng ếch kêu, ta có lẽ cũng chẳng phải người đó, nhưng đời này, chỉ cần ngươi nói một câu quay đầu, ta sẽ có thể cùng ngươi thực hiện tất cả. Ngươi, có thể đồng ý quay lại được không?”, tôi chăm chú nhìn vào mắt hắn.

Có lẽ tôi đang mong chờ điều gì đó, có lẽ tôi đã sớm biết hắn căn bản không thể đáp ứng. Bất luận ra sao, đây cũng là sự cố chấp của tôi.

Qua những lời này, tôi lại càng không hy vọng hắn sẽ quay đầu lại. Tôi không thể thay đổi, không được hối hận. Dù khi bàn tay tôi chém xuống, máu đỏ ngập mắt, tôi cũng không thể được mềm lòng.

Tôi cho bản thân mình thêm một cơ hội, cũng là cho Triều Lưu thêm một cơ hội. Là yêu hay không yêu, chúng ta đều phải giải quyết cho dứt điểm.

Triều Lưu nhếch môi, đột nhiên lại phá lên cười, nhẹ giọng nói với tôi: “Từ trước đến nay ta chưa từng muốn quay đầu lại”.

Tay tôi đột nhiên run rẩy.

Không phải vì câu nói của Triều Lưu, mà vì một lưỡi đao lạnh, bất giác ghè lên cổ tôi.

“Lê Sa, cô trù tính giết hại nhân sĩ võ lâm vô tội, lại tự biên tự diễn vụ án ‘gian phòng giết người’, ta thay mặt triều đình, lúc này bắt cô.”

Trái tim tôi đột nhiên lạnh giá.

Nhắm mắt lại, tôi thở dài một tiếng về phía Hoàng Phổ Hiểu Minh.

“Cho dù trời là đất, đất là trời, tất cả đảo điên, ta Hoàng Phổ Hiểu Minh vẫn tin tưởng cô là người tốt”, hắn đã từng thề thốt với tôi như thế.

Trời vẫn là trời, đất vẫn là đất, dù cho tất cả mọi thứ đảo điên, chuyện này cũng không thể đảo lộn được. Hắn có chính nghĩa của hắn. Chỉ là lời thề tôi muốn đã quá khoa trương, lỗi là ở tôi.

Đời người được một tri kỷ, chết không hối tiếc. Chỉ đáng tiếc, tri kỷ đã không hiểu cho đến nơi đến chốn, sợ rằng, tôi chính là nỗi tiếc nuối lớn nhất đối với cuộc đời Hoàng Phổ Hiểu Minh.

Nếu kiếp sau, tôi còn có may mắn được đến nơi này, hãy để tôi vào thời điểm bản thân mình trong sạch nhất, được quen biết hắn.

Mở to đôi mắt, nhìn gương mặt không cách nào đoán được cảm xúc của Triều Lưu, tôi bình tĩnh nói: “Hắn không thông minh đến vậy. Tại sao ngươi lại phát hiện ra?”.

“Chuyện này e rằng phải nói rất dài”, Triều Lưu khó khăn nói.

“Hả, vậy sao? Ta thực sự không biết, ngươi vốn từ lúc bắt đầu đã phát hiện ra rồi.”

“Tả Thân vương đang ở đây, cô nương phát ngôn xin hãy thận trọng.”

Giang Tả tựa hồ không hề thấy phiền phức trước cuộc tranh cãi của chúng tôi, lại lên tiếng chêm vào: “Nữ nhân này, các ngươi muốn giết, hay muốn áp giải trở về, bản vương không quản, hiện tại bản vương phải đi bắt Thượng Quan Tình, tự các ngươi hãy xử lý đi”.

Ngước mắt, tôi nhìn Giang Tả hỏi: “Chuyện ở trong rừng đều là kế hoạch của ngài?”.

Giang Tả lạnh lùng nhìn tôi, nói: “Giống như ma nữ giết người là ngươi mà thôi, chỉ một chút đau đớn như thế, ngươi có thể chịu đựng được mà”.

Trong khoảnh khắc, làn gió luồn qua mái tóc ấy, thổi qua bóng hình ấy, nhưng tôi chẳng tài nào tìm được hình ảnh chàng tiểu vương tử của buổi chiều hôm đó, dưới hàng liễu rủ phất phới trước cổng thành, trái tim thổn thức cố kìm dòng lệ.

Nước mắt thoáng chốc đã dâng đầy.

Tôi có thể không để tâm đến sự bức hại của Triều Lưu, vì tôi nhất định sẽ rơi vào tay hắn.

Tôi có thể không để tâm đến sự bội ước của Hoàng Phổ Hiểu Minh, vì tôi cảm thấy hắn không hiểu tôi.

Nhưng Giang Tả gọi tôi là vương phi, Giang Tả nói tôi phải hạnh phúc, lúc này huynh ấy lại đang nói gì?

Ma nữ giết người, ngay đến huynh cũng nhìn tôi như thế?

Ngay đến huynh… cũng rời bỏ tôi…

Tôi đột nhiên cảm thấy bản thân mình giống như một vai hề trong vở kịch.

Kỳ thực tôi đã sớm nhận ra, tôi không phải kẻ ngốc, sao có thể không nhận ra được.

Trên đường đi, chỉ có tôi là người duy nhất bị thương.

Không thể trách được tất cả đám lá cây, những chiếc lá như sắt như thép găm chặt lên xương thịt, là vì có người đã sử dụng nội lực ở khoảng cách rất gần.

Mũi tên đó vốn chính là có người cố tình bắn thương tôi, cho nên mũi tên mới đâm thẳng vào da thịt như thế.

Những con rắn kia, nếu không phải nó cảm nhận được mùi vị gì đó, thì tại sao lại vây đến xung quanh tôi, chính là đã có người ở bên cạnh tôi cố tình để lại thứ gì đó để dẫn dụ chúng, chỉ có đám người bên cạnh tôi.

Tôi vốn cho rằng khi đã ra khỏi nơi này, sẽ không còn gì có thể gây thương tổn cho Giang Tả và Hoàng Phổ Hiểu Minh nữa.

Rõ ràng tôi không phải người cổ đại, vậy mà lại tin vào cái gọi là một lời hứa đáng giá ngàn vàng.

Vung tay, tôi trao một chưởng cho Hoàng Phổ Hiểu Minh.

Chắc hắn không thể ngờ tôi sẽ ra tay, Hoàng Phổ Hiểu Minh theo bản năng liền né tránh, lưỡi đao trên cổ tôi vô tình miết xuống để lại một vệt máu, còn may, vẫn chưa chạm tới xương.

Tôi rút phiến lông vũ trên chiếc quạt, uống thuốc rồi xoay người chạy ra khỏi khu rừng.

Phát tín hiệu, tôi gọi đám Âu Dương Thiếu Nhân đến cứu.

Kế hoạch tuy đã loạn, nhưng chỉ cần tôi có thể dẫn đám người này lên núi Thanh Mông, cùng lắm là sẽ chết chung với Triều Lưu mà thôi.

Vốn tôi cũng không còn muốn sống mà rời khỏi đây. Nhưng, kẻ ngăn cản tôi, lại chính là Giang Tả.

Giang Tả như thiên thần đáp xuống trước mặt tôi, chỉ một chưởng đã phá vỡ tất cả.

Khí huyết phun trào, tôi dính một chưởng, ngã gục trên đất mà thổ huyết.

Tôi đột nhiên chẳng còn biết giờ đang là lúc nào. Chẳng biết mình đang phải bảo vệ thiên tử của ai, thiên hạ của ai.

Tôi mỉm cười, cười thê lương.

Giang Tả, Giang Tả, quen biết huynh, đúng là quá đen đủi với Thượng Quan Tình tôi.

Thôi đi, nếu tôi chết ở nơi này, chỉ có thể nói là do số mệnh.

“Yêu nữ, sắp chết đến nơi, còn muốn bỏ chạy”, Giang Tả ánh mắt băng lạnh, căm hận nói.

Tôi cười: “Yêu nữ, hóa ra ta là yêu nữ. Nước mất nhà tan, tất do có yêu nữ. Không ngờ yêu nghiệt lại chính là ta”.

Giang Tả vung tay, phẫn nộ nói: “Ăn nói hàm hồ, đến điện Diêm Vương, để Diêm Vương gia phán tội của ngươi”.

Nhắm mắt lại, tôi quyết định chờ chết dưới bàn tay Giang Tả.

Chỉ cần thân phận của tôi không bị bại lộ, vậy thì tất cả sẽ đều trở lại đúng quỹ đạo của nó. Tôi tin, không thấy tôi lên núi, đám người Âu Dương Thiếu Nhân nhất định sẽ thay tôi lấy mạng Triều Lưu.

Giang Tả, sau khi tôi chết, nếu một ngày nào đó huynh biết tôi là Thượng Quan Tình, xin hãy nhỏ một giọt lệ khóc thương cho tôi, tôi sẽ tha thứ cho huynh.

Vì có người từng nói, yêu, chính là một giọt nước mắt ở trong tim, sạch sẽ vô cùng.

“Ha ha ha ha, trò hay, trò hay, thật là một trò diễn vô cùng đặc sắc.”

Tiếng vỗ tay vang lên, vào lúc mấu chốt đột nhiên có âm thanh vang lên, Triều Lưu cười lớn tiến lên.

Tôi liếc sang, Giang Tả cũng ngờ vực nhìn hắn.

Triều Lưu bước đến, rút khăn tay lau vết máu trên khóe miệng tôi, khẽ khàng nói: “Vì ta mà làm nhiều chuyện thế này, có đáng không? Thượng Quan Tình”.

Đôi mắt tôi lập tức trợn lên, kinh ngạc không thốt nên lời.

Giang Tả cùng Hoàng Phổ Hiểu Minh cũng kinh hoàng thất sắc, không nói được lời nào.

Hóa ra, hắn vốn đã biết tất cả.

Trong rừng cây bất giác lá rụng, gió vi vu.

“Ngươi đã biết từ lâu rồi?”

“Về cơ bản là thế. Dẫu sao ngoài Thượng Quan Tình, chẳng có nữ nhân nào dám hỗn láo như thế trước mặt ta cả.”

“Chỉ căn cứ vào điều đó hay sao?”

“Còn nhiều thứ khác nữa.”

Giang Tả đột nhiên lao đến trước mặt tôi, kích động vô cùng, hét lên: “Nói cho ta biết, ngươi không phải là Thượng Quan Tình, hắn ta đang nói dối phải không?”.

Tôi thấy nỗi kinh hoàng trong đôi mắt ấy, ngay đến cánh tay cũng run rẩy không thôi.

Trái tim đột nhiên như vừa rơi vào bình ngũ vị, vô cùng hỗn tạp. Dáng vẻ sợ hãi của Giang Tả, là thế này sao?

Bộ dạng này, là lần đâu tiên tôi thấy, cũng là lần cuối cùng đấy nhé.

Tôi cũng mơ hồ hiểu được, Giang Tả, nguyên nhân huynh đến, tôi cũng hiểu được đôi chút, thế là đủ rồi.

Tôi mỉm cười, giữ chặt tay huynh ấy.

Cũng chẳng cần phải ngụy trang nữa, tôi đưa tay lấy ra một lọ thuốc nước. Đó là Mạch Thiếu Nam đã chuẩn bị cho tôi.

Huynh ấy nói khi tôi muốn khôi phục lại dung mạo, chỉ cần uống hết lọ thuốc nước này. Sau khi uống thuốc, dung mạo của tôi đã dần dần trở lại như trước.

Tôi nhìn vẻ mặt tuyệt vọng, bi thương của Giang Tả, khẽ nói: “Từng nhận ân huệ của ngài dưới tán liễu trước cổng thành, nhưng nay một sớm một chiều đều đã trôi theo dòng nước. Là Thượng Quan Tình phụ bạc Vương gia, Vương gia không cần niệm tình cũ nữa. Quan là quan, phạm nhân là phạm nhân, sao có thể không chiếu theo phép nước, thuận theo lẽ Trời”.

Giang Tả nắm tay tôi, lo lắng nói: “Tiểu Tình, nàng nghe ta nói, nghe ta giải thích, kỳ thực ta…”.

“Không cần nói bất cứ điều gì nữa, ngài là Vương gia, Hoàng thượng cần ngài, thiên hạ bách tính cần ngài, ngài hãy nhớ, một ngàn Thượng Quan Tình cũng chẳng thể đổi được giang sơn này.”

Nhẹ nắm bàn tay Giang Tả, tôi nghĩ những điều mình có thể làm cho huynh ấy thực sự không nhiều, tôi vì huynh ấy mà làm chuyện này cũng chẳng có gì to tát. Nhưng chỉ cần tôi có thể làm được, tôi chắc chắn sẽ làm vì huynh ấy. Chính là buổi chiều, trước cửa hoàng thành tôi đã đón nhận ơn huệ của huynh ấy, chính là cái ngày huynh ấy vì tôi mà tới giang hồ. Giang Tả, tôi vì huynh làm những chuyện này, huynh không cần phải biết rõ. Vì những gì huynh làm cho tôi, có nhiều thứ, tôi cũng chưa từng biết.
Bình Luận (0)
Comment