Phiêu Du Giang Hồ

Chương 120

Tôi vốn đen đủi, cho nên…, nửa câu sau tôi thực sự không muốn nói ra.

Tôi xuyên không lần này, nhất định phải được khắc tên trên bia đá.

Nhưng khốn nạn thân tôi, rốt cuộc đời trước, tôi đã tạo nghiệt gì thế này.

“Cuộc đời của cô nương phải tu mấy kiếp mới có phúc phận được gặp lão phu đấy”, một vị lão nhân ngồi bên cạnh tôi, vô cùng hào khí phát ngôn.

Tôi tròn mắt, khóe miệng giật giật, bảo: “Lão à, lão buông tha tôi đi. Lão cứ trừng trừng nhìn tôi như thế làm gì. Tôi chẳng định làm việc đại sự gì cả, chỉ là một nữ nhi chốn thôn dã bình thường thôi, còn là loại nữ nhi quê mùa không biết phép tắc. Mẹ tôi bảo, tôi chính là trời sinh ngu đần, chỉ biết làm ruộng mà thôi. Bảo tôi giết người gì gì đó, giả trang thiên kim tiểu thư gì gì đó, tôi không làm được đâu”.

Tôi đúng là tám đời đen đủi mà, lại gặp phải lão đầu này.

Tại sao những chuyện bi thương xúi quẩy còn bám riết tôi đến tận địa phủ thế này.

Khi tôi vừa mới thoát khỏi chốn âm ti, liền phát hiện thân xác của mình đang nằm trên vách núi. Tôi cực kỳ hưng phấn, muốn chui lại vào đó.

Không ngờ từ trong sơn động đột nhiên xuất hiện một lão nhân, kéo thân xác của tôi ném vào trong động.

Thôi được, trên thực tế cũng chỉ là một xác chết.

Nhưng thực sự lúc đó, tôi đã run bần bật vì sợ hãi.

Tại sao còn có người trong sơn động này chứ, đừng nói là tộc ăn thịt người đấy nhé, muốn ăn thịt tôi ư?

Nghĩ ngợi như thế, khiến tôi không dám nhập hồn trở lại, nếu lỡ phải chết thêm lần nữa thực không đáng chút nào. Cho nên tôi đã tiến vào sơn động, quỳ bên cạnh thân xác mình, nhìn lão đầu kia, oạch, giẻ lau.

Hu hu! Đúng là giẻ lau, tôi thấy lão nhân đó lau đi lau lại thứ hỗn hợp bùn và máu trên mặt mình, sau đó cảm thán nói: “Cô nương, dù sao chúng ta cũng có duyên, đã rơi xuống sơn động này của ta, ta không thể không cứu cô nương, nhưng có thể sống lại hay không, còn phải xem mệnh số cô nương thế nào”.

Đột nhiên tôi thấy vui mừng trở lại.

Tình cảm tốt thế này, lại gặp được cao nhân ngoại thế muốn cứu mình thế này. Nhưng cảm tạ ý tốt của lão, tôi còn phải chuẩn bị sống lại nữa.

Người xưa nói rất đúng. Việc gì bản thân mình có thể làm, chớ nên cầu cạnh ở người khác.

Ôm ấp phẩm chất tốt đẹp này, khi được lão nhân kia đỡ dậy, tôi lập tức tiến hành “phản công” như trong truyền thuyết, linh hồn tôi tự nhập trở lại thân thể của mình.

Tuy đã được trở lại thân thể, nhưng tôi cũng không thể nói mình vô duyên vô cớ nhập hồn mà sống dậy được.

Cho nên tôi phải giả bộ từ từ tỉnh lại, yếu ớt nói: “Tôi đang ở đâu thế này?”.

Lão nhân kia thấy tôi tỉnh lại, tỏ đức hiếu sinh, nói với tôi rằng tôi là từ trên vách núi rơi xuống, sau đó được lão cứu.

Chuyện này, thực ra đến đây cũng nên kết thúc.

Tôi rất tự tin cho rằng, tôi chỉ là được lão nhân ấy cứu sống cùng lắm sau đó mỗi người mỗi ngả đường ai nấy đi mà thôi. Dù lão nhân ấy phải gánh trọng trách sứ mệnh thần thánh nào, tôi cũng chỉ là một nữ nhân, lão nhân ấy cũng chẳng thể làm khó tôi được.

Ai ngờ, chuyện này lại cách xa tưởng tượng của tôi đến một vạn tám ngàn dặm, chạy tới tận trời cao, lên mãi nơi sao hỏa.

Lão nhân thấy tôi tỉnh lại, nắm chặt tay tôi, hào hứng nói: “Đây là ông Trời ban cho ta. Cô nương, lão phu có chuyện muốn thỉnh cầu, mong cô nương hãy nghe ta trình bày”.

Mồ hôi lạnh túa ra không ngừng.

Bộ phim cẩu huyết này đến từ đâu vậy? Có thể đừng mời tôi làm diễn viên có được không.

Chính vì tình huống phát triển quá cẩu huyết như thế.

Tôi phải ngồi ở đó, nghe lịch sử đầy huyết lệ của một đại anh hùng.

Đại khái câu chuyện là thế này: Lão nhân đó trước đây từng là ngự tiền thị vệ của triều đình, vì ngăn cản Trương Vân Thiên nên bị hãm hại, mất cha, mất mẹ, vợ con ly tán. Sau đó lão nhân đó vì quá tức giận dẫn đến hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Lão đã kết bè kéo cánh gì đó, vượt ngục, bắt con gái của Trương Vân Thiên giao cho một thôn dân không quen biết. Sau rồi, lão bị truy sát, cơ duyên trùng hợp ngã xuống sơn động này sống tạm bợ qua ngày từ đó đến nay.

Câu chuyện cũng khuyên chúng ta rằng, khi chạy trốn chớ có chạy đến bên vách núi. Nếu nhảy xuống chết rồi còn may, nếu không chết mà bị mắc ở lưng chừng, cơ thể xuống cũng chẳng được mà lên cũng chẳng xong. Như thế vô cùng thảm hại.

Nói lòng vòng quá, cũng nên nói đến trọng điểm thôi. Đúng vậy, điểm mấu chốt là lão đầu này muốn tôi giả trang thân phận con gái Trương Vân Thiên.

Phải nói rằng tôi không thể không lưu tâm đến vấn đề này. Lão nhân ấy còn bảo sẽ truyền thụ võ công cho tôi, nhưng tôi nhất định phải đồng ý sẽ thay lão giết chết Trương Vân Thiên.

Làm người không thể không có lòng trắc ẩn, tôi không đủ gan giết người, nhưng tôi thực sự rất muốn rời khỏi đây.

Tôi cũng đã nói với lão đầu rằng Trương Vân Thiên sẽ sớm phải chịu hình phạt. Nhưng lão vẫn không nghe, nhất định muốn tôi phải đích thân ra tay.

Chính vì như vậy chúng tôi mới cứ luẩn quẩn mãi ở nơi này.

Cả ngày tôi chỉ nghĩ cách thuyết phục lão, lão cũng cố công nghĩ cách thuyết phục tôi.

Trời tối rồi, tôi ngồi trong sơn động mà bụng réo ầm ầm, nhưng lão nhân kia lại không hề có ý định chia cho tôi một chút đồ ăn nào.

“Nè, hay là để tôi đưa lão lên rồi lão tự báo thù”, tôi thật sự rất đói, nên chỉ có thể bắt đầu ra điều kiện.

“Không được, ta nhất định muốn chính tay cô nương giết hắn”, lão đầu này vẫn vô cùng cương quyết.

“Tại sao lão nhất định muốn tôi giết ông ta?”, tôi nổi giận lôi đình, tức tối hỏi. Lão đầu này đúng là kỳ quái, chỉ cần đối phương chết là được rồi, lại còn đòi hỏi nhiều thế làm gì.

“Ha ha, một tiểu nha đầu như cô làm sao hiểu được cảm giác bị chính người huynh đệ tốt của mình hãm hại chứ. Ta cũng muốn Trương Vân Thiên phải nếm cái cảm giác bị người thân giết hại như thế”, giọng lão đầu đan xen rất nhiều tâm trạng.

Tôi nghĩ tới kết cục của câu chuyện tựa như cẩu huyết này của lão, cũng có chút không sao hiểu được.

Đột nhiên lại nhớ tới Triều Lưu.

Tôi cười khổ: “Cảm giác bị người thân giết hại, tôi chưa từng nếm trải. Nhưng cảm giác chính tay mình giết chết người mình yêu tôi đã từng trải qua. Khi ấy dù nước mắt có tuôn trào, con tim có đớn đau, huyết dịch gần như khô cạn, cũng không thể kìm nén được cảm giác đó. Không thể không giết chàng, nhưng cũng không thể không yêu chàng. Thực ra, không có người nào muốn phải ra tay với người thân yêu nhất của mình cả”.

Trong tay là cây trâm cài tóc trước khi chết, Triều Lưu đã trao cho tôi.

Tôi biết chỉ cần mở chiếc trâm ra, uống thuốc ở trong đó, sẽ khiến bông hoa trên bờ vai biến mất, từ nay về sau, cơn đau đớn sẽ không còn hành hạ tôi nữa. Tôi lúc nào cũng kiếm tìm loại thuốc đó. Nhưng khi đã có thuốc giải trong tay, tôi lại không cách nào sử dụng nó được.

Tôi không muốn, không muốn đoạn tuyệt quan hệ với chàng như thế. Chỉ cơn đau này là thứ duy nhất chàng lưu lại cho tôi, chỉ có cơn đau này, sau khi nó mất đi rồi thì tôi sẽ chẳng còn lại bất cứ gì cả.

Tôi… chẳng còn gì nữa.

Sau khi chết đi, tôi đã không gặp được chàng.Từ dưới địa phủ trở lại, cũng không thấy thi thể chàng nữa.

Tôi không biết liệu có phải chàng đã sống lại, hay là ngay đến cả một phần thi thể cũng chẳng còn.

“Cô nương đã yêu hắn như thế, vậy tại sao lại giết hắn?”, lão đầu này có vẻ rất hứng thú với lý luận của tôi, lập tức truy vấn.

Tôi mỉm cười.

Ánh lửa chiếu sáng rực cả một khoảng không, tôi tưởng tượng chàng hóa thành những vì sao kia, đang treo lơ lửng trên bầu trời.

“Vì chàng quá mệt rồi, chàng quá đau đớn rồi, trái tim mệt mỏi của tôi cũng đớn đau vạn phần, tôi cũng vô cùng khổ sở. Tôi yêu chàng, tôi cũng muốn làm cho chàng vui, nhưng chàng chẳng bao giờ vui vẻ được. Tôi chỉ có thể trao cho chàng chính là sự giải thoát. Bất cứ chuyện bất đắc dĩ nào, đều có một lý do bất đắc dĩ của nó.”

Không gian xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng. Lão đầu kia rất lâu cũng không nói năng gì nữa.

Rất lâu rất lâu sau, tôi nghe thấy tiếng thở dài não nề của lão, lão nói: “Hy vọng lúc đó, hắn cũng thực sự có lý do bất đắc dĩ”.

Tôi nghe xong lập tức mỉm cười.

Tôi nghĩ, tình cảm không đơn giản như vậy, nếu chỉ là bằng hữu, tại sao tôi có thể hận chàng lâu đến vậy. Kỳ thực trong một khoảng thời gian dài, trong nỗi oán hận ấy đã trộn lẫn cả những yêu thương.

“Nha đầu, đến đây ăn chút gì đi.”

“Không được, ăn đồ của lão, cũng cần phải trả.”

“Thôi được rồi, ta không ép cô nữa, cô đến đây đi.”

Nghe xong câu đó, tôi vui vẻ tiến đến, không ngờ liền bị lão nhân ấy kéo tay, sau đó nhanh như chớp truyền thứ gì đó vào cơ thể.

Tôi há mồm trợn mắt nhìn lão, một hồi lâu sau mới hiểu ra, lão đang truyền công lực cho mình.

Tôi không muốn làm tuyệt thế cao thủ đâu, đây không phải tình cảnh mà tôi hy vọng.

Tôi muốn dừng lại, nhưng không còn kịp nữa rồi.

Khi lão nhân đó buông tay, lặng lẽ nghỉ ngơi, tôi vội đỡ lão dậy, hỏi dồn: “Lão à, lão không sao chứ, tôi sẽ đưa lão lên trên”.

Lão nhân cười cười, nắm chặt tay tôi nói: “Đã bao nhiêu năm trôi qua, nỗi oán hận tích tụ sâu dày trong lòng ta. Vừa mới nghe cô nương nói như thế, tựa như trái tim không còn gì nặng nề nữa. Đều giống như mây khói mà thôi, là ta quá cố chấp. Nhưng, ta vẫn hy vọng cô nương có thể khiến Trương Vân Thiên phải đền tội, đây là kỳ vọng của chúng sinh thiên hạ. Nha đầu, cô không phải người bình thường, ta biết”.

Lão nhân nói xong, mỉm cười rời đi.

Tôi ngồi trong sơn động rất lâu, run rẩy mãi không thôi.

Nha đầu, cô không phải người bình thường.

Tôi, thực ra chính là người bình thường, chỉ là có quá nhiều chuyện bất bình thường xảy đến với tôi mà thôi.

Tôi biết, tôi không ngăn cản được, cho nên lần này, tôi sẽ vui vẻ nhận lấy.

Nợ rồi cũng phải trả.

Tôi nợ ân tình của sáu người, còn nợ Triều Lưu một câu hỏi.

Nếu Trời cao đã định sẵn cho tôi làm một người bất bình thường, vậy thì Thượng Quan Tình tôi đành phải làm thôi.

Đời người tựa như phù vân, có thể tự do phóng khoáng oanh oanh liệt liệt cũng không hẳn là một chuyện không tốt.
Bình Luận (0)
Comment