Phiêu Du Giang Hồ

Chương 140

[1] Chính thái là một từ bắt nguồn từ Nhật Bản, những đứa trẻ nam đáng yêu thường từ 8 – 14 tuổi thì được gọi là chính thái

Sư thái nói, sở dĩ bản thân biến thành bộ dạng thế này, hoàn toàn là vì trên đường đi không cẩn thận, không nhìn thấy cái giếng sau đám cỏ rậm nên bị ngã xuống.

Sư thái nói, sở dĩ khắp người nhuốm đầy máu thế này, hoàn toàn là do khi leo lên không biết đá ở trong giếng quá trơn, ngã sấp ngã ngửa, nên da thịt trầy xước hết cả.

Sư thái nói, sở dĩ người ướt nhẹp như thế này hoàn toàn là vì dưới đáy giếng không được khô ráo như trên mặt đất.

Sư thái còn nói, sở dĩ bản thân phải giả dạng nữ quỷ thế này, hoàn toàn là vì tiểu chưởng môn phái Ngọc Long cảm thấy làm cách đó không chỉ có thể che giấu được thân phận, mà còn có thể xác định được chúng tôi là bạn hay là thù.

Giữa cơn gió lạnh căm căm, tôi cúi đầu nhìn đám bằng hữu nho nhã trước mặt, lặng lẽ lùi ra sau một bước.

Nói thực lòng, càng ngày tôi càng cảm thấy cần phải đề phòng với đám tiểu tử vô cùng phúc hắc này.

Có một Mặc Nguyệt lại thêm một Mạch Thiếu Nam đã đủ để tôi phải chịu đựng rồi, giờ lại còn thêm một tiểu tổ tông này nữa, tôi thực sự sợ mình nuốt không trôi.

Tiểu tổ tông kia tựa như lại kiếm được đồng minh, bước mấy bước về phía trước, nói với tôi: “Cô là Thượng Quan Tình hả, ta đã từng nghe đại danh của cô, ta tên Tần Ngữ, qua đoạn đường này, hy vọng cô chỉ giáo”.

Tôi bất giác cứng miệng, nghiêng đầu nhìn sư thái. Thấy cánh tay sư thái cũng đang kích động run rẩy không ngừng, hai tay nhớp nhúa đầy máu tươi, dùng sức chùi lên y phục rồi lại vén mái tóc sang hai bên.

Bàn chân vô cùng lanh lẹ, bà ta xông thẳng lên phía trước, nắm chặt tay tôi, cứ như diện kiến với lãnh đạo quân cách mạng vậy. Gắng kìm nén mọi sự kích động lúc này, bà ta nhìn tôi, lệ tuôn hai hàng: “Thượng Quan nữ hiệp, chuyện sau này chăm sự nhờ nữ hiệp”.

Tôi há hốc miệng, vừa mới thốt ra hai chữ.

“Sư thái…”

“Xin đừng nói gì cả, võ lâm chính phái vĩnh viễn không bao giờ quên hành động vĩ đại lần này của nữ hiệp.”

Sư thái, ý tôi không phải như thế.

Tôi há hốc miệng, lại định nói gì thêm.

“Sư thái…”

“Không cần phải nói gì, không cần phải nói bất kỳ điều gì cả, ta hiểu, nữ hiệp không cầu danh lơi, bạc tiền, nhưng nữ hiệp yên tâm, ta nhất định sẽ viết thư thông báo cho minh chủ võ lâm, để ông ta chuẩn bị tuyên dương công lao vĩ đại của nữ hiệp.”

Sư thái, bà có thể đợi tôi nói xong đã được không? Bà không dám nghe tôi nói hết sao?

Hiển nhiên, bà ta không dám.

Bà ta vừa nói xong lập tức tạo thế ôm mặt khóc tức tưởi, vội vã chạy đi.

Bà ta nhất định đang giả bộ, chắc chắn là đang giả bộ.

Vì khi tôi thấy bà ta bỏ chạy, bà ta vẫn còn kịp nhảy qua hòn đá nhỏ đang chặn giữa đường kia cơ mà.

Bà ta đang khóc tức tưởi thế mà còn có thể quan sát địa hình rồi mới chạy hả?

Gió lạnh nổi lên tứ phía, tôi cúi đầu nhìn Tần Ngữ.

“Mục đích?”, tôi hỏi hắn.

“Không có”, Tần Ngữ mỉm cười nói.

Xí, trước đây Thiện Thủy cũng thường châm chọc ta như thế, xem ta là con nít hả?

Nghĩ đến Thiện Thủy, một nỗi buồn không tên đột nhiên dấy lên trong lòng, tôi nói với Triều Lưu về chuyện của Thiện Thủy. Chàng nói, chàng rất thích những đứa trẻ như thế, vì trên thực tế chúng rất lương thiện.

Nói trắng ra thì là tôi không muốn nghĩ đến chuyện đau lòng ấy nữa, lại quay sang nghiêm túc nhìn Tần Ngữ.

Sau rồi lại hướng nhìn xung quanh, tôi nhếch mép nói: “Ba người đợi một chút, tôi có chuyện muốn nói với Tần Ngữ”.

Bọn Triều Lưu gật gật đầu, bước tới bụi cỏ bên cạnh đợi tôi.

Khi chỉ còn lại một mình với Tần Ngữ, tôi chuẩn bị tốt tâm thế để nói chuyện với hắn.

“Đừng nói những thứ ta nghe không hiểu. Ta biết rõ mấy tên nhóc các ngươi, tâm chí vốn đã đạt đến cấp độ đại nhân rồi. Nói cho ta biết, tại sao ngươi lại muốn đi cùng ta. Không phải ngưỡng mộ từ lâu gì gì đó chứ, đương nhiên ta tin ngươi là muốn nhận được sự bảo hộ tốt hơn, nhưng nhất định phải có mục đích khác, có đúng không?”, hai tay chống nạnh, tôi nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói.

Ánh mắt Tần Ngữ chợt lóe lên giây lát, đột nhiên cười lớn.

“Thượng Quan Tình, ta sớm đã nghe nói cô rất thông minh, không ngờ quả nhiên cô thông minh thật.”

Hai mắt tròn xoe, sự thông minh của bổn cô nương còn cần người khác nói sao.

Vừa định ngẩng đầu hiên ngang, đắc ý tự ca ngợi mình, tôi lại nghe thấy thằng nhóc chết tiệt đó nói: “Đúng, quá thông minh cũng chính là điểm hạn chế của cô”.

Tôi trừng mắt, hung hăng nhìn hắn, nói: “Ta không sợ phải gánh tội ngược đãi trẻ em đâu, hơn nữa, ta đánh ngươi, có người biết được sao?”.

Tần Ngữ nhếch mép, giả bộ đáng yêu nói: “Không được đâu, cô làm thế là phạm quy”.

Tôi liếc xéo nhìn hắn, điềm nhiên hờ hững nói: “Giả bộ đáng yêu không tác dụng gì đâu, ta miễn dịch rồi. Vả lại, chúng ta đâu phải đang chơi trò chơi, phạm quy với không phạm quy cái nỗi gì”.

Tần Ngữ thấy tôi không dễ chịu thua, chỉ đành uể oải lắc đầu: “Cô thật không dễ chịu chút nào. Thôi được, nói cho cô biết cũng chẳng vấn đề gì. Ta muốn gây dựng lại Ngọc Long môn, cần người trợ giúp. Ta rất coi trọng cô và người của cô”.

Tôi lúc này thực sự muốn một đao gọn gàng kết liễu đời hắn.

Hoàng thượng của thiên hạ này còn cần đến chúng tôi, chúng tôi lại có thể theo hắn sao, sao có thể nói năng hàm hồ như vậy, hắn không biết sợ là gì hả.

“Ta từ chối”, tôi nói dứt khoát.

Tần Ngữ chỉ về phía sau lưng tôi vẻ không phục nói: “Tại sao cô biết họ cũng không muốn theo ta?”.

Tôi cười, thằng nhóc này thật không hiểu chuyện chút nào.

Đương nhiên vì họ là người của ta rồi. Đương nhiên nữ hiệp ta nói một là một hai là hai.

“Họ là người của ta, sẽ nghe theo lệnh ta.”

Đôi đồng tử đen láy của Tần Ngữ chợt chuyển động, đột nhiên lại vòng vo, hỏi: “Cô biết ta bao nhiêu tuổi rồi không?”.

Lúc này mắt tôi thật sự muốn vọt ra ngoài. Tên nhóc tiểu tử phiền phức này từ nhà ai chui ra thế. Sao còn chưa thôi đi.

Tôi uể oải, phiền não đáp: “Bộ dạng ngươi bảy tám tuổi là cùng”.

Tần Ngữ lắc đầu, nói: “Không phải, là mười sáu tuổi”.

Dọa tôi thót cả tim. Khốn nạn thân tôi, chính thái lại có thể trở thành thế này sao? Tưởng đây là truyện tranh Nhật Bản đấy hả?

Tần Ngữ hình như rất hài lòng với câu trả lời của mình, liền giải thích với tôi: “Đấy chính là bí mật thật sự của Ngọc Tâm kinh”.

“Giữ mãi thanh xuân…”, tôi thầm lẩm nhẩm, thực sự không tài nào tưởng tượng được. Đúng là có chuyện giữ mãi tuổi thanh xuân thế này sao.

“Cô biết ảo thuật chứ, thực ra đấy chính là một loại ảo thuật. Chân thành, quyết ý luyện Ngọc Tâm kinh, vẻ bề ngoài của cô sẽ giống như cô muốn, sự trẻ hóa sẽ diễn ra không ngừng, cơ thể biến đổi liên tục. Người khác thì cho rằng cô đã bước qua tuổi thanh xuân rồi, nhưng đến cuối cùng, thật là kỳ diệu, cô lại thực sự trở thành một người trẻ tuổi.”

Tôi không kìm được, lại cảm thán, cổ đại quả nhiên quá thần kỳ, chuyện này mà cũng có.

Tần Ngữ chớp chớp mắt, nghiêng đầu, giọng điệu dụ dỗ, nói: “Thế nào, chỉ cần đi theo ta, cô sẽ có được Ngọc Tâm kinh, sẽ mãi mãi bất lão cùng ta. Cô muốn suy nghĩ thêm không?”.

Suy nghĩ? Ta nghĩ không cần đâu.

Sở dĩ cuộc sống của con người có hương sắc chính là vì cuộc đời có sự thay đổi như thế.

Vĩnh viễn lưu giữ bộ dạng tuổi mười tám chẳng phải không tốt. Chỉ có điều nếu mãi như vậy, sẽ có quá nhiều thứ đời người không cách nào kiểm chứng được. Ví dụ như “đầu bạc răng long”.

Khẽ lắc đầu, tôi nói với hắn: “Không cần suy nghĩ, trường sinh bất lão nghe ra cũng vô cùng hấp dẫn, nhưng kỳ thực chẳng có nghĩa lý gì cả”.

Tần Ngữ đưa tay lên bóp trán, phẫn nộ nói: “Rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì vậy hả, thật kỳ quái”.

Tôi tròn mắt. Thực sự đã quen với việc người khác coi mình là đồ cổ quái rồi. Quái thì sao chứ, càng quái càng vui.

Tuy nói chuyện lâu như thế, nhưng Tần Ngữ vẫn không hề hết hy vọng.

Đêm đó, chúng tôi vô cùng đen đủi lại phải tiếp nhận nhiệm vụ hộ tống tên nhóc chết tiệt này.

Tuy rằng hắn mới chỉ là thằng nhóc mười sáu tuổi.

Cho nên, đêm đó tôi vô cùng hy vọng thứ mình gặp là quỷ, chứ không phải một vị sư thái.

Sau chuyện đó, tôi luôn có cái gọi là bản năng kháng cự đối với mấy vị sư thái. Tôi không thích sư thái, cực kỳ không thích.

Hôm sau, chúng tôi xuất phát, rời khỏi cái nơi xúi quẩy đó, hướng về phía biệt uyển của minh chủ võ lâm.

Ngồi trên xe ngựa, tôi cảm thấy xương cốt mình mẩy vô cùng bức bối.

“Ta muốn cưỡi ngựa”, tôi gào to.

Tần Ngữ ở một bên ngọt ngào gọi một tiếng “mẫu thân”, tiếp đó bảo: “Không thể cưỡi ngựa được. Người mà bị thương con sẽ rất đau lòng”.

Khắp người tôi da gà da vịt lập tức dựng lên hết cả, khỏi phải nói đau khổ nhiều như thế nào.

Tưởng tượng chút xíu, khi một người chỉ nhỏ hơn bạn hai tuổi gọi bạn là “mẫu thân”, bạn sẽ thấy thế nào.

Haizzz, tôi thực sự nghi ngờ tại sao hắn lại có thể gọi tôi trôi chảy như thế, lẽ nào bản thân thay đổi, linh hồn cũng thay đổi theo sao? Cải lão hoàn đồng có cần phải triệt để đến vậy hay không.

Thôi được, chuyện đã đến mức này, để tránh bị truy sát, chúng tôi quyết định phải cải trang. Hiện tại, các vị trí trong tổ chức đã được Tần Ngữ sắp xếp xong xuôi.

Tôi, là mẫu thân của hắn. Âu Dương Thiếu Nhân là phụ thân. Mặc Nguyệt là đại ca, Triều Lưu là nhị ca.

Thôi được, tôi cực kỳ lợi hại, sinh ra cả đám nhi tử có khả năng phát dục cực nhanh.

Nhìn lại bản thân mình hóa trang thành một quý phu nhân, tôi chỉ có thể câm lặng mà hỏi trời xanh. Ông Trời ơi, tiểu gia con kiếp trước đã tạo nghiệt gì thế này, sao đen đủi như vậy.

“Đừng oán trách nữa, nhặt được đám nhi tử đẹp đẽ thế này, chẳng phải rất tiện cho cô sao.”

“Ta không thích nhi tử mười sáu tuổi. Ngươi có thể trở thành một đứa nhỏ ba tuổi hay không. Không chừng ta sẽ thích ngươi cũng nên.”

Tần Ngữ nghe tôi nói, mắt trợn tròn, buông một câu: “Cô còn không thích ta, ta sẽ làm loạn đấy”.

Trợn tròn mắt, trực giác mách bảo tôi, ngụy trang kiểu này cũng không chắc có tác dụng.

Rất nhanh, tôi đã chứng minh được một sự thật. Đó là, tôi thực sự có một cái miệng quạ đen[2].

[2] Miệng quạ đen: Cụm từ dùng để hình dung một người nào đó miệng đặc biệt xú uế, nói những chuyện tốt thì không linh nghiệm nhưng nói những chuyện xấu thì lại lập tức thành sự thực.
Bình Luận (0)
Comment